← Ch.0640 | Ch.0642 → |
- Bản lĩnh của vị Giới Chủ này đã tới tình trạng khiến cho người ta không thể với tới rồi. Mặc dù hắn đã chết, nhưng tinh thần lạc ấn lưu lại vẫn như cũ đang thôi diễn mối liên hệ giữa Lục Đạo và Luân Hồi. Cái này là thần thông đáng sợ tới mức nào?
Chung Nhạc không khỏi tán thán. Vị Giới Chủ Ngục Giới này trải qua thôi diễn và tính toán vô cùng vô tận, phát hiện ra địa phương quỷ dị của cái thế giới này, đó chính là giữa Lục Đạo và Luân Hồi không có liên hệ gì với nhau.
Cổ địa vực Thần Tàng là thế giới vì để hoàn thiện Lục Đạo Luân Hồi mới sáng tạo ra, chuyên dùng để làm thí nghiệm, bởi vậy Lục Đạo và Luân Hồi không liên hệ gì với nhau, đối với người làm thí nghiệm có thể chính là cố ý, là một bộ phận thí nghiệm của bọn họ.
Tồn tại sáng tạo Cổ địa vực Thần Tàng có thể là vì muốn kiểm nghiệm sự vận hành của lực lượng Luân Hồi, cho nên mới mở ra nơi này, để cho sinh linh khô lâu ở nơi này không ngừng dưới sự chủ đạo của lực lượng Luân Hồi, chết rồi phục sinh, sinh rồi lại chết, nhằm để nghiên cứu sự ảo diệu của lực lượng Luân Hồi.
Nhưng đối với sinh linh ngoại giới vô tình rơi vào cái thế giới này, tất nhiên là không thể vui vẻ rồi.
Nhục thân vốn thuộc về Lục Đạo, Lục Đạo và Luân Hồi không liên hệ gì với nhau, cũng có ý nghĩa không thể tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, đồng dạng cũng không thể tìm về nhục thân của chính mình.
Cái này liền tạo thành một sự thật đáng sợ. Sinh linh ngoại giới rơi vào nơi này chỉ có thể vĩnh viễn trầm luân ở trong này. Sau khi chết đi, hồn phi phách tán, tàn hồn lại chuyển sinh, vĩnh viễn không thể chạy thoát ra ngoài.
Bất quá, vị Giới Chủ Ngục Giới này suy tính ra, vị tồn tại sáng tạo ra nơi này hoặc là đã có chút sơ sót, hoặc là cố ý lưu lại một đường sinh cơ, vẫn còn có một con đường sống có thể chạy thoát.
Đó chính là lực lượng Luân Hồi và lực lượng Lục Đạo vốn đều thuộc về một hệ thống lớn, chính là hệ thống Lục Đạo Luân Hồi. Trong cái thế giới này chỉ có lực lượng Luân Hồi đơn thuần, nếu có thể bổ sung lực lượng Lục Đạo, nói không chừng sẽ có thể nhảy thoát ra ngoài.
Khi còn sống hắn đã lưu lại hệ thống tính toán phù văn Đồ đằng vô cùng to lớn vô cùng phức tạp này, chính là muốn thôi diễn ra mối liên hệ giữa Lục Đạo và Luân Hồi. Trải qua những diễn toán vô cùng phức tạp, tính toán ra làm thế nào mới có thể khiến cho lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi dung hợp lại với nhau.
Chung Nhạc đứng giữa tòa đại điện này, đảo mắt quan sát khắp nơi, không khỏi kinh ngạc tán thán.
Vô số phù văn Đồ đằng vô biên vô tận không ngừng tung bay nhảy múa xung quanh hắn. Những phù văn Đồ đằng này vẫn đang không ngừng biến hóa, không ngừng thôi diễn những ảo diệu chung cực của Lục Đạo và Luân Hồi.
Tính toán một chút thời gian, vị Giới Chủ Ngục Giới này đã chết ít nhất bảy tám vạn năm đằng đẳng. Bảy tám vạn năm qua đi, tính toán vẫn đang không ngừng tầng tầng đẩy mạnh.
- Nơi này là một tòa bảo khố vô cùng to lớn! Là bảo khố trí tuệ!
Trong lòng Chung Nhạc rung động. Nếu muốn thôi diễn ra phương pháp dung hợp Lục Đạo và Luân Hồi, liền cần phải thôi diễn ra mối liên hệ giữa Lục Đạo và Luân Hồi, cần phải thôi diễn ra hết thảy ảo diệu của lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi.
Vị Giới Chủ Ngục Giới này chính là dùng biện pháp ổn thỏa nhất cũng là phức tạp nhất, đó chính là bắt tay vào từ chỗ nhỏ nhất. Hắn bắt tay vào từ những thần thông Lục Đạo Luân Hồi đơn giản nhất, từng bước một thôi diễn lên trên, thôi diễn ra thần thông càng phức tạp hơn, không ngừng thâm nhập sâu sắc, không ngừng dung nhập vào lý niệm càng thâm ảo hơn, cuối cùng suy tính ra Đồ đằng đại đạo của lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi.
Thần thông Lục Đạo Luân Hồi đồng thời bao hàm lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi. Nếu hắn có thể từ chỗ đơn giản đẩy mạnh tới chỗ phức tạp, cuối cùng thôi diễn ra Đồ đằng đại đạo của Lục Đạo và Luân Hồi, vậy thì có thể khiến cho đại đạo của chính mình đồng thời dung nạp lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi, tìm được nhục thân kiếp trước của chính mình, nhảy thoát ra khỏi phiến thiên địa này.
Biện pháp mà hắn dùng hẳn là Thần Nhân Bàn Cổ thôi diễn. Mặc dù trong tòa đại điện này không có Thần Nhân Bàn Cổ, nhưng Chung Nhạc có thể nhận ra loại thủ đoạn nghiệm toán này.
- Thần Nhân Bàn Cổ của hắn cũng đã tiêu tán!
Chung Nhạc tưởng tượng ra tình cảnh một tôn Thần Nhân Bàn Cổ mở ra sáu cánh tay tiến hành thôi diễn, trong lòng thầm nghĩ:
- Thần Nhân Bàn Cổ thôi diễn lực lượng Lục Đạo và Luân Hồi, quả thật cũng là một con đường! Thần Nhân Bàn Cổ chính là Thần Nhân Lục Đạo, chưởng khống Lục Đạo và Luân Hồi của Luyện Khí Sĩ, cảm ứng đối với lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi chính là mẫn cảm nhất!
- Đây chính là biện pháp rời khỏi! Hắn đã tìm được biện pháp rời khỏi...
Trong lòng hắn mừng rỡ như điên. Mặc dù biện pháp rời khỏi này có chút phức tạp, nhưng tổng kết lại chính là, luyện ra Đồ đằng đại đạo dung nạp lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi, tìm được nhục thân của kiếp trước, sẽ có thể nhảy ra khỏi cái thế giới quỷ dị này, nhảy ra khỏi lực lượng Luân Hồi.
Bất quá, ngay sau đó trái tim hắn lại trở nên lạnh lẽo.
- Vị Giới Chủ này đã chết hơn bảy tám vạn năm rồi, vẫn chưa thể thôi diễn ra kết quả. Trận thôi diễn này rốt cuộc tới khi nào mới có thể kết thúc đây? Tới khi nào mới có thể tính toán ra Đồ đằng đại đạo dung nạp Lục Đạo và Luân Hồi?
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, tinh tế quan sát quá trình thôi diễn của Giới Chủ Ngục Giới. Vô số ký hiệu quẻ Âm quẻ Dương tung bay toàn thân hắn, một lần nữa nghiệm toán.
Năng lực thôi diễn của hắn thật ra cũng không cường đại hơn năng lực thôi diễn của Giới Chủ Ngục Giới, thậm chí còn có chỗ không bằng. Dù sao đây cũng là một tôn Thần Hoàng, cho dù là đã chết rồi, thôi diễn khi còn sống lưu lại vẫn là trí tuệ của hắn đang không ngừng thôi diễn.
Phương pháp thôi diễn bằng quẻ Âm quẻ Dương của Chung Nhạc vẫn chưa phải là rất thành thục, còn chưa đạt tới trình độ tận thiện tận mỹ, vẫn chưa thể so được với trí tuệ của Giới Chủ Ngục Giới. Nhưng mục đích của hắn cũng không phải là thôi diễn, mà là nghiệm toán, tính toán xem trong quá trình thôi diễn của Giới Chủ Ngục Giới có chỗ sai lầm nào hay không, không cần trí tuệ của hắn phải cao hơn Giới Chủ Ngục Giới.
Chung Nhạc nhất nhất nghiệm toán, lại qua thêm thời gian mười mấy năm, đột nhiên thở dài một tiếng. Hắn đã phát hiện ra một chỗ sai lầm!
Trong đám văn lộ Đồ đằng mà Giới Chủ Ngục Giới dùng để tính toán, văn lộ Đồ đằng thôi diễn liên quan tới Lục Đạo đã xảy ra một tia sai lầm. Mà sở dĩ Chung Nhạc có thể suy tính ra tia sai lầm này, là vì hắn cũng đã mở ra Lục Đạo Luân, trong Bí cảnh Đạo Nhất có Thần Nhân Bàn Cổ tọa trấn, biến hóa tới cùng cực, khiến cho Lục Đạo Luân Hồi của hắn không ngừng vận chuyển.
Trong Quy Khư, trong Tự Nhiên Chi Thành, Chung Nhạc từng hấp thu qua lực lượng Lục Đạo, vì vậy hắn cũng không xa lạ gì đối với văn lộ Đồ đằng Lục Đạo, chỉ là khó có thể giải thích tường tận mà thôi.
Hắn mượn trí tuệ của vị Giới Chủ này tiến hành thôi diễn, có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực, cho nên mới có thể phát hiện ra tia sai lầm này.
Sai một ly, đi một ngàn dặm! Vị Giới Chủ Ngục Giới này chỉ sai một tia văn lộ Đồ đằng Lục Đạo, nhưng sai lầm xuất hiện trong thôi diễn phía sau sẽ càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng dẫn tới thôi diễn mấy vạn năm sau đó hoàn toàn đi vào sai lầm, đi lên đường rẽ.
Sở dĩ vị Giới Chủ Ngục Giới này xuất hiện một tia sai lầm như vậy, sợ rằng cũng không phải do kiến thức của hắn thiếu hụt, mà là...
- Thời điểm hắn xuất hiện sơ sót đó, chính là khoảnh khắc hắn chết!
Chung Nhạc buồn bã, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn tạo thành tia sai lầm này, là vì vừa vặn vào lúc đó hắn hồn phi phách tán!
Một đời Giới Chủ, một tài hoa cái thế, lại ngay trước khi thành công, đã tiêu hao hết thọ nguyên, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Không thể không nói là một chuyện khiến cho người ta tiếc hận.
- Nếu sửa chữa lại tia sai lầm này, kết quả sẽ như thế nào?
Mười ngón tay Chung Nhạc không ngừng tung bay, bổ sung lại đạo văn lộ Đồ đằng chính xác, thay thế cho đạo văn lộ Đồ đằng Lục Đạo sai lầm kia.
Hắn vừa mới làm xong bước này, hệ thống thôi diễn do vị Giới Chủ Ngục Giới kia lưu lại lập tức thay đổi, không ngừng suy tính theo con đường chính xác, tầng tầng lớp lớp tiến lên. Uy năng của thần thông do lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi hình thành cũng càng lúc càng mạnh hơn, càng lúc càng là hoàn thiện hoàn chỉnh, không ngừng tiếp cận Đồ đằng đại đạo dung nạp hai loại lực lượng.
*****
Chung Nhạc chấn chỉnh tinh thần, nhất thời biết rõ chính mình đã đi đúng đường.
- Dựa theo tốc độ thôi diễn này, chậm thì trăm năm, nhanh thì mười năm, sẽ có thể tính toán ra đại đạo Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh. Đã có đại đạo, sẽ có thể cảm ứng được nhục thân kiếp trước của chính mình, nhảy thoát ra khỏi cái thế giới quỷ dị này!
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ít nhất cũng cần tới thời gian mười năm, nhưng tóm lại là đã có hy vọng.
- Mười năm sau, lại tới nơi này!
Hắn rời khỏi tòa cung điện này. Con thỏ bạch cốt nhảy nhảy nhót nhót, kêu lớn:
- Ngươi biết chữ, nhưng vẫn chưa dạy ta thần thông của Lão tổ!
Tinh thần lực Chung Nhạc ba động, truyền các loại Thần văn vào trong đại não của hắn, chậm rãi đi ra khỏi đại điện:
- Dạy cho ngươi thần thông, không bằng dạy cho ngươi biết chữ! Ta có thể truyền cho ngươi chỉ dừng lại ở chỗ này. Hiện tại ngươi đã biết chữ rồi, tương lai có thể có thành tựu hay không, liền phải nhìn bản thân ngươi rồi!
Con thỏ bạch cốt nhìn về phía các loại văn tự, Đồ đằng, phù văn... trong cung điện bạch cốt này, đều nhất nhất hiểu ra, không còn hai mắt bôi đen giống như lúc trước nữa, trong lòng không khỏi mừng rỡ như điên. Sau đó hắn lưu lại trong cung điện, thành thành thật thật nghiên cứu tìm hiểu.
- Nói không chừng sau này con thỏ bạch cốt này sẽ trở thành tồn tại không tầm thường trong Cốt Giới!
Chung Nhạc đi xuống núi. Hắn đặt tên cho cái thế giới kỳ lạ này là Cốt Giới, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta đã nhận ân huệ của vị Giới Chủ này, hiện tại trả những công pháp thần thông này lại cho con cháu hậu đại của hắn, cũng tính là báo ân rồi, không thiếu nợ hắn cái gì!
Tiến vào nơi này, vừa là khiêu chiến cũng vừa là kỳ ngộ. Có mấy người gặp phải khiêu chiến liền tự than tự oán, dừng lại một chỗ không tiến lên. Mà có mấy người thì sẽ xem khiêu chiến thành kỳ ngộ, hăng hái thẳng tiến. Người sau sẽ có đại thành tựu, người trước sẽ chỉ là phàm phu tục tử.
Cốt Giới đối với Chung Nhạc mà nói chính là một lần đại kỳ ngộ. Ở chỗ này tu luyện, Nguyên thần sẽ lớn mạnh viễn siêu trước đây. Mà Nguyên thần lại chính là linh hồn, do Linh và Hồn cấu thành.
- Trận đại kỳ ngộ này chính là lớn mạnh Linh và Hồn, để cho Chân Linh và Chân Hồn của ta thức tỉnh! Nếu có thể tu luyện tới bước này, một lần nữa gặp được những gia hỏa tu luyện công pháp Lục Đạo Luân Hồi, ta cũng sẽ không thua kém gì bọn hắn!
Ánh mắt của hắn chớp động, thấp giọng nói:
- Nếu hai Chân Linh và một Chân Hồn toàn bộ đều thức tỉnh, cho dù không có công pháp Lục Đạo Luân Hồi, ta cũng có thể thắng được bọn hắn!
Hắn lại tiếp tục du lịch khắp nơi trong Cốt Giới, khiêu chiến những Khô Lâu Luyện Khí Sĩ càng cường đại hơn. Hắn một đường đánh đâu thắng đó, không thể ngăn cản, Nguyên thần cũng càng cường đại hơn, Linh và Hồn cũng đạt được đề thăng cực lớn.
- Có Thần uy!
Chung Nhạc càng lúc càng thâm nhập Cốt Giới. Một ngày này, hắn đột nhiên cảm ứng được Thần uy xao động, trong lòng không khỏi khẽ động:
- Với thực lực hiện tại của ta, đối phó những Khô Lâu Luyện Khí Sĩ bình thường đã không có ý tứ, căn bản không tìm được đối thủ. Không biết có thể đối phó được Khô Lâu Thần Ma hay không? Còn nữa, con thỏ bạch cốt kia từng nhắc qua ở nơi này có Cốt Hoàng, từng có mấy đời Cốt Hoàng đã chết trong cung điện bạch cốt của Giới Chủ. Không biết tu vi thực lực của Cốt Hoàng Cốt Giới là tiêu chuẩn gì?
Hắn men theo Thần uy tiến tới, cũng không lâu lắm đã nhìn thấy từng tòa từng tòa Thần điện bạch cốt vô cùng vô tận san sát, đồ sộ giống như một tòa Thần Đình vậy. Thần uy hạo hạo đãng đãng chính là từ trong phiến Thần Đình bạch cốt này truyền ra.
Chung Nhạc cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng không khỏi đại chấn. Chỉ thấy trong phiến Thần Đình bạch cốt đồ sộ bát ngát này có tới mấy ức vạn Khô Lâu Luyện Khí Sĩ đang chúc tụng tế bái. Các loại tinh thần lực ba động như nước thủy triều, tế tự Chư Thần.
Mười mấy tôn Bạch Cốt Thần đang vây quanh một tôn Thần Ma xương cốt hỏa hồng sắc, tiếp nhận tế tự triều bái của sinh linh Cốt Giới.
Tôn Hồng Cốt Thần đầu lĩnh kia tay cầm một cây quyền trượng bạch cốt, thân khoác áo choàng đỏ thắm, mở miệng hấp khí. Chỉ thấy vô số đóa Quỷ hỏa đang nhao nhao bay vào trong miệng hắn, mà đám Khô Lâu Luyện Khí Sĩ bên dưới kia cũng lễ bái càng nhanh hơn.
- Tôn Hồng Cốt Thần này chính là mạnh nhất ở đây. Tu vi cảnh giới sợ rằng sắp sửa đạt tới Thiên Thần Cảnh rồi a? Bắt giặc phải bắt vua trước! Trước hết giết chết tôn Hồng Cốt Thần này, lại xử lý những Bạch Cốt Thần còn lại, ta đoán chừng sẽ có thể thức tỉnh Chân Linh rồi!
Chung Nhạc hút mạnh một hơi, lồng ngực lại là bốn phía lọt gió. Hắn bỗng nhiên giơ lên bước chân, thân hình nhất thời ầm một tiếng đánh vỡ không gian, thân thể biến mất không thấy đâu nữa.
- Dùng hữu tâm tính vô tâm, ta hoàn toàn có thể giết chết hắn!
Sau một khắc, không gian trước mặt tôn Hồng Cốt Thần kia đột nhiên nổ tung, giống như một tấm gương vỡ nát vậy. Một vầng đại nhật rơi xuống, Thái Dương Thần Đao mang theo uy thế khủng bố hung hăng chém xuống đỉnh đầu tôn Hồng Cốt Thần kia.
Đao quang vô chất, từ trên đỉnh đầu tôn Hồng Cốt Thần này kéo dài xuống tới dưới khố. Chính là thức thứ nhất của Trảm Thần Tam Thức, Nhật Diệu!
Thái Dương Thần Đao chém xuống, cũng không có chém đứt xương cốt của hắn, mà là chém đứt Nguyên thần của hắn. Chỉ là thực lực tôn Hồng Cốt Thần này quá mạnh, một thức Nhật Diệu này cũng chỉ khiến cho Nguyên thần của hắn bị trọng thương mà thôi.
Thái Dương Thần Đao vừa rơi xuống, ngay sau đó liền biến thành vỏ đao. Chung Nhạc trở tay rút đao, thức thứ hai của Trảm Thần Tam Thức Nguyệt Tịch bạo phát. Nguyên Từ Thần Đao biến thành đao quang, bao phủ toàn thân tôn Hồng Cốt Thần kia.
- Khốn kiếp!
Tôn Hồng Cốt Thần kia ngửa mặt lên trời rống giận, giơ cây quyền trượng trong tay lên. Đột nhiên, bộ xương trên người hắn chợt vang lên thanh âm răng rắc, đã bị một đao của Chung Nhạc chém đứt, cắt toàn bộ thân thể khô lâu thành hai nửa.
Chung Nhạc hai kích đắc thủ, thanh đao và vỏ đao trong tay đột nhiên biến thành quang mang xung thiên, hình thành nên một mặt đại phiên, trên mặt phiên lạc ấn văn lộ Đồ đằng Lục Đạo Luân Hồi. Hắn dùng sức vẫy một cái, vô số Bạch Cốt Thần đang công kích tới chỉ cảm thấy Nguyên thần dao động, không dám tiến lên, vội vàng lui về phía sau.
Mà trong cơ thể tôn Hồng Cốt Thần bị một đao của hắn chém thành hai nửa kia, Nguyên thần chợt thoát thể bay ra, rơi vào trong Lục Hồn Phiên. Sau đó, hai đóa Hồn hỏa mang theo Thần uy kinh thiên đột nhiên bay lên, chui vào trong hai hốc mắt của Chung Nhạc.
Mười mấy tôn Bạch Cốt Thần kia đang muốn xông về phía trước cứu giúp, chợt nhìn thấy một màn này, liền nhao nhao dừng bước lại. Đột nhiên, một tôn Bạch Cốt Thần chợt quỳ rạp xuống, sau đó lại có thêm từng tôn từng tôn Bạch Cốt Thần nữa nhao nhao quỳ xuống, cúi đầu kính bái.
Chung Nhạc đang muốn thống hạ sát thủ, nhìn thấy thế không khỏi ngẩn ngơ:
- Đây là chuyện gì? Sao bọn họ lại quỳ bái ta? Là muốn cầu xin tha thứ sao?
Rầm!
Trong toàn bộ Thần Đình bạch cốt, mấy ức vạn khô lâu bạch cốt nhao nhao quỳ rạp xuống. Vô số tinh thần lực trong tòa Thần Đình bạch cốt mênh mông bát ngát này không ngừng ba động, hội tụ thành một dòng tinh thần hồng lưu, chấn động thiên địa.
- Bái kiến tân Cốt Hoàng! Cốt Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
← Ch. 0640 | Ch. 0642 → |