Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0790

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0790: Thiên Ti nương nương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Mục Khanh Tuyền chính là do Tiên Thiên Đế Quân một tay dạy dỗ, nói rõ Tiên Thiên Đế Quân đối với nàng vô cùng yêu thích. Cái chết của nàng chính là ngòi nổ dẫn động Tinh vực Tử Vi đại loạn. Rút một sợi tóc chấn động toàn thân, Mục Khanh Tuyền chính là sợi tóc này!

Chung Nhạc đi ra Nhân Hoàng Điện, mỉm cười nói:

- Có thể khởi hành rồi!

Mục Khanh Tuyền tế khởi một chiếc thuyền hoa. Chiếc thuyền hoa này vô cùng tinh xảo, trên thuyền có đình vũ gác lầu, hoa thơm cỏ lạ, lại có rất nhiều Thần Nữ, tranh nhau khoe sắc, vô cùng hoa lệ. Đám Thần Nữ này phe phẩy mái chèo, lái thuyền đi tới. Chiếc thuyền hoa lái đi dưới ánh trăng trên thiên không, lộ ra tình thơ ý họa.

Mục Khanh Tuyền ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, mỉm cười nói:

- Lần này chúng ta đi Cự Linh Thần Tộc khiêu chiến Thiên Huyền Tử trước, lại tới Lôi Trạch thị khiêu chiến Lôi Cổn, sau đó đi khiêu chiến các cường giả trẻ tuổi của những Hoàng tộc trước đây như Hách Tư thị, Hoa Tư thị, Bàn Hồ thị, Đề Đĩnh thị... Ngoại trừ bọn họ ra, còn có tinh anh các tộc, nhất là cường giả trẻ tuổi của đương kim hai mươi bốn Đế tộc!

Đám người Ba Đích âm thầm líu lưỡi. Những Thần Tộc như Bàn Hồ, Đề Đĩnh, Cự Linh, Hách Tư, Hoa Tư, Lôi Trạch... này đều là các Hoàng tộc của Thời đại Địa Kỷ, huyết mạch cường hoành. Không ngờ Mục Khanh Tuyền lại muốn khiêu chiến một lần cường giả trẻ tuổi của những Hoàng tộc cổ lão này.

Hơn nữa, các Đế tộc lại càng không phải là chuyện đùa. Thời đại Địa Kỷ kết thúc cho tới bây giờ, mặc dù chỉ mới trải qua hai triều Thiên Đế, nhưng ngoại trừ Thiên Nguyên thị và đương kim Đế tộc ra, vẫn còn có những Đế tộc khác.

Sau khi Thời đại Địa Kỷ, Lục Đạo Luân Hồi xác lập, tồn tại Đế cấp có tới mười hai vạn năm thọ nguyên. Bởi vậy, những tồn tại Đế cấp cũng không phải số ít. Mặc dù những tồn tại Đế cấp này không trở thành Thiên Đế, nhưng chủng tộc của bọn họ cũng tính là Đế tộc.

Tinh vực Tử Vi hiện tại, kể cả Thiên Nguyên thị và chủng tộc của đương kim Thiên Đế, tổng cộng có hai mươi bốn Đế tộc, nội tình một cái so với một cái càng hùng hậu hơn. Thậm chí có truyền thuyết, nói nội tình và huyết mạch truyền thừa của đương kim hai mươi bốn Đế tộc sớm đã vượt qua Bát Đại Hoàng Tộc năm xưa rồi.

Còn có lời đồn, nói đương kim Thiên Đế cho rằng Thời đại Địa Kỷ đã kết thúc, Bát Đại Hoàng Tộc trước đây tại Thời đại Thần Kỷ hiện tại hẳn đã lỗi thời rồi. Hai mươi bốn Đế tộc hẳn nên được đổi tên thành hai mươi bốn Hoàng tộc, xóa tên Bát Đại Hoàng Tộc trước đây. Nhưng đó chỉ là một lời đồn, cho tới bây giờ Thiên Đế vẫn chưa có hạ lệnh.

- Dịch sư thúc, có hứng thú đọ sức một chút hay không?

Mục Khanh Tuyền nhìn về phía Chung Nhạc, lộ ra thần sắc muốn thử xem sao, nói:

- Nghe nói Dịch sư thúc từng đánh ngang tay với Thiên Huyền Tử. Nếu ta đánh thắng được ngươi, vậy cũng không cần đi khiêu chiến Thiên Huyền Tử rồi!

Chung Nhạc lắc đầu:

- Ngươi quá yếu rồi!

Mục Khanh Tuyền nhất thời phẫn nộ, hận không thể nhào tới cắn hắn một cái đầy mặt nở hoa.

- Là sự thật!

Chung Nhạc cực kỳ nghiêm túc nói. Mục Khanh Tuyền cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta yếu chỗ nào? Công pháp Phụ thần truyền thụ cho ta là công pháp mạnh nhất thế gian, thần thông của Phụ thần cũng là thần thông mạnh nhất, ngươi có thể mạnh hơn ta sao?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Sát khí của ngươi không đủ mạnh!

- Sát khí?

Mục Khanh Tuyền trợn trừng cặp mắt, nỗ lực làm ra bộ dáng hung ác. Chung Nhạc nói:

- Sát khí không phải là giả vờ hung ác! Ba Đích, ngươi từng giết qua không ít Thần Ma, ngươi phóng xuất sát khí của chính mình ra cho nàng xem một chút a!

Tâm niệm Ba Đích khẽ động, sát khí lập tức tràn ra, nhất thời huyết hải ngập trời đập mặt mà tới. Nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, khiến cho người ta không rét mà run. Hắn trải qua không ít tràng chém giết, cường giả chết trong tay hắn không phải số ít, cho nên đã nuôi dưỡng ra một thân sát khí lăng lệ.

Mục Khanh Tuyền khẽ rùng mình một cái, hỏi:

- Sát khí của Thiên Huyền Tử cũng nặng như vậy sao?

Ba Đích liếc nhìn Chung Nhạc một cái, lắc đầu nói:

- Sát khí của Thiên Huyền Tử cường hoành hơn ta không biết bao nhiêu lần. Nhưng so với Dịch tiên sinh thì yếu hơn mấy phần. Loại sát khí đó phi thường khủng bố. Nếu ngươi khiêu chiến hắn, bị sát khí của hắn bao phủ một cái, ngươi liền thua rồi!

Mục Khanh Tuyền nhất thời trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói:

- Chúng ta đi khiêu chiến những Vương tộc khác trước, bồi dưỡng ra sát khí, sau đó mới lại đi khiêu chiến Thiên Huyền Tử!

Chung Nhạc có chút kinh ngạc. Nàng thiếu nữ này cũng biết tiến thối, không có khư khư cố chấp.

Ba Đích phân phó một tiếng. Chiếc thuyền hoa liền lái về phía Huyền Vũ Vương Tộc. Trên đường đi, bọn họ lại đi qua mấy Thần Tộc quy mô khá nhỏ. Mục Khanh Tuyền rời thuyền, khách khách khí khí thỉnh giáo đám Thánh địa kia, chiến thắng mấy gã Thần Minh tiểu tộc, lúc này mới chạy tới Huyền Vũ Vương Tộc.

- Con gái của Tiên Thiên Đế Quân cũng không quá ngu xuẩn, hiểu được tích lũy đại thế cho chính mình!

Trong lòng Chung Nhạc thầm khen. Sở dĩ Mục Khanh Tuyền lựa chọn chiến đấu với Thần Minh tiểu tộc trước, chính là để bồi dưỡng ra lòng tin tín niệm tất thắng, khiến cho khí thế của chính mình càng lúc càng mạnh, thừa thế xông lên, mượn thế mà đánh, đối với phát huy thực lực rất có trợ giúp.

Sau khi tới Huyền Vũ Thần Tộc, Mục Khanh Tuyền lại khiêu chiến Thần Minh của Huyền Vũ Thần Tộc, bách chiến bất bại, cũng bồi dưỡng được chút sát khí, vô cùng không tệ.

Mục Khanh Tuyền lại đi tới mấy Vương tộc nữa khiêu chiến, chiến thắng đám Thần Ma trẻ tuổi của mấy chủng tộc Thần Ma Tất Phương, Quỳ Long, Xa Bỉ Thi... khí thế tích lũy được cường hoành dị thường, sát khí cũng càng lúc càng thịnh.

Lúc này, bọn họ đã đi tới sát biên giới Tử Vi Đế Tinh. Thần Tộc Ma Tộc nơi này cũng càng cường hoành hơn, cũng không thiếu có Đế tộc tồn tại.

- Hiện tại ta có thể khiêu chiến Thiên Huyền Tử rồi chứ?

Mục Khanh Tuyền nhìn về phía Chung Nhạc, khách khí hỏi.

*****

- Vẫn chưa được! Sát khí không đủ! Sát ý cũng không đủ!

Chung Nhạc lắc đầu nói. Mục Khanh Tuyền cả giận:

- Ta đã tu luyện sát khí, còn phải tu luyện sát ý nữa sao? Cái gì gọi là sát ý? Có bản lĩnh ngươi phóng xuất ra để ta nhìn một chút a!

Đột nhiên, chiếc thuyền hoa chợt khẽ chấn động, dừng lại. Chỉ nghe một đạo thanh âm vang lên:

- Sát ý? Hiện tại Mục Công chúa có thể cảm giác được sát ý hay chưa?

Ầm!

Chiếc thuyền hoa đột nhiên chia năm xẻ bảy. Quang mang vô biên vô tận phóng tới. Trong nháy mắt, toàn bộ Thần Nữ trên thuyền hoa đều tan thành mây khói, chết sạch chết sẽ trong Thần quang.

Một cỗ sát ý khủng bố rợp trời ngập đất đánh tới. Sát ý lan tỏa khắp nơi. Mục Khanh Tuyền nhất thời cảm thấy hết thảy Nguyên thần, nhục thân, pháp lực, thần thông, Thần binh... của chính mình đều bị sát ý của đối phương xâm nhập. Tựa hồ chính mình chỉ cần có bất luận dị động gì, liền sẽ xuất hiện sơ hở, bị thần thông của đối phương đánh chết.

Ba Đích tế khởi một tấm gương, ngăn cản đạo Thần quang này. Đám đệ tử Đế Quân còn lại vội vàng hợp lực thôi động tấm gương, chống lại đạo Thần quang kia.

Xa xa, mấy trăm gã Thiên Thần thân khoác hắc bào đứng ở nơi đó, giơ cao một viên cầu thật lớn. Viên cầu kia là Bạch Diệu Kim do Thái Dương tử vong đổ sụp hình thành. Đạo Thần quang vừa rồi bắn chết đám Thần Nữ kia chính là do Bạch Diệu Kim bắn ra.

Đám Thiên Thần này không biết có lai lịch gì. Bạch Diệu Kim vốn dĩ cực kỳ trân quý. Tạo Vật Chủ, Đế Quân thậm chí Thiên Đế khi luyện bảo, đều cần dùng tới loại Thần Kim này. Không ngờ đám Thiên Thần hắc bào này lại có được một khối. Khối Bạch Diệu Kim này vẫn chưa luyện chế thành Thần binh, chỉ là một khối Bạch Diệu Kim đơn thuần. Nhưng chỉ là lực lượng nguyên thủy của nó thôi cũng đã cực kỳ khủng bố rồi.

- Kiện Thần kính này chịu không nổi rồi!

Trên trán Ba Đích toát ra mồ hôi lạnh. Tấm gương kia không địch lại uy năng của Bạch Diệu Kim, mặc dù đã bị thôi phát tới tận cùng, nhưng cũng đã bắt đầu tan chảy, sắp sửa tiêu tan.

Đúng lúc này, Chung Nhạc đột nhiên phóng ra sát ý. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người như rơi vào hầm băng, trước mắt hiện ra tầng tầng dị tượng. Đó là hắc ám vô biên vô tận, vô số linh hồn đang gào thét, đang giãy dụa, đang trầm luân. Trong bóng tối khiến người ta tuyệt vọng chỉ có một tia hỏa quang yếu ớt.

Toàn bộ đám đệ tử Đế Quân, kể cả Mục Khanh Tuyền, đều cảm thấy linh hồn của chính mình bị cỗ sát ý này vặn vẹo. Cỗ sát ý này là sát ý khiến người ta tuyệt vọng, khiến cho người ta hận không thể cầm theo song đao, một đường chém giết, huyết tẩy hết thảy, khiến cho máu tươi nhuộm đỏ trời này đất này. Cái gọi là sát ý ngập trời, không gì hơn cái này!

Mà sát ý của Chung Nhạc cũng không phải là nhằm vào bọn họ, mà là nhằm vào đám Thiên Thần kia. Những nơi sát ý đi qua, từng tôn từng tôn Thiên Thần kêu rên, ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi mãnh liệt.

Đỉnh đầu Chung Nhạc bay ra một đạo khí Tiên Thiên Thái Dương, biến thành một cây Thần thụ phong cách cổ xưa, quất mạnh về phía trước. Mấy trăm tôn Thiên Thần rống giận, ra sức chống lại, thôi động Bạch Diệu Kim, phát ra Thần quang rực rỡ.

Cây Thần thụ kia chính là thần thông Tiên Thiên do Lê Dương Thần Quân khi còn sống sáng chế ra. Từng mảnh từng mảnh lá cây cắt vào trong quang mang. Đám Thiên Thần nhất thời cảm thấy pháp lực của chính mình không ngừng tuôn chảy ra, bị từng mảnh từng mảnh lá cây kia thừa dịp hư mà vào. Thanh âm xuy xuy vang lên không dứt, đám lá cây xuyên qua mi tâm bọn họ, từ sau đầu bọn họ bắn ra, lưu lại từng cỗ từng cỗ thi thể.

Chỉ có một tôn Thiên Thần là không bị đánh chết. Hắn nhìn thấy một màn này, ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Đột nhiên Nguyên thần hắn chợt bay ra, bị Bạch Diệu Kim chiếu rọi một cái, Nguyên thần biến thành tro bụi. Hắn chính là tự sát mà chết, ngay cả hồn phách cũng không lưu lại.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Hắn lưu lại tôn Thiên Thần này, chính là muốn dò xét lai lịch của hắn, rốt cuộc là thế lực phương nào muốn chặn giết Mục Khanh Tuyền. Không ngờ tôn Thiên Thần này lại quyết tuyệt như vậy, tình nguyện hồn phi phách tán cũng không muốn bị hắn bắt giữ.

Chung Nhạc tản đi sát ý, thu hồi đạo khí Tiên Thiên Thái Dương kia. Đám người Mục Khanh Tuyền, Ba Đích vẫn còn mất hồn mất vía, thất hồn lạc phách, giống như vừa mới vớt từ trong nước lên vậy, mồ hôi thấm đẫm y phục. Mục Khanh Tuyền cảm thấy trái tim của chính mình bị cỗ sát ý kia áp bách tới mức ngưng đập. Đợi tới khi sát ý biến mất, lúc này mới phanh phanh nhảy loạn vài cái, có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

- Đây chính là sát ý của hắn sao?

Nàng không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Chung Nhạc tràn ngập sợ hãi:

- Sát ý của hắn không ngờ nặng và khiến cho người ta tuyệt vọng như vậy! Hắn làm sao luyện ra sát ý đáng sợ như vậy?

- Có người theo dõi chúng ta!

Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Chúng ta không thể tiến về phía trước, mau trở về Tử Vi Đế Tinh! Ba Đích, biến ra chân thân!

- Có người theo dõi chúng ta?

Đám người rùng mình một cái. Ba Đích vội vàng biến thành Tam Túc Ma Ô. Đám người leo lên trên lưng hắn, Ba Đích lập tức vỗ cánh bay về phía Tử Vi Đế Tinh.

o0o

Mà ở phía xa, trong tinh không, từng đạo từng đạo quang mang chớp động. Đám quang mang kia là từng sợi từng sợi tơ mảnh, vô cùng dày đặc, nhiều tới ngàn vạn ức. Vô số sợi tơ xen kẽ giao thoa, hoặc là giao hội, hoặc là tương liên, hoặc là không hề can thiệp lẫn nhau. Nếu Chung Nhạc có mặt ở đây, nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc. Những sợi tơ này vậy mà thập phần tương tự với mạng lưới nhân quả mà hắn bày bố, cũng là mạng lưới nhân quả do vô số những sợi tơ nhân quả kết thành.

Chỉ là mạng lưới nhân quả này so với mạng lưới do hắn thiết lập ra càng phức tạp hơn, càng hoàn chỉnh hơn. Cái mà Chung Nhạc sử dụng là quẻ Âm quẻ Dương, mà những sợi tơ nhân quả này lại dùng một loại phù văn Đồ đằng thôi diễn khác, không thần diệu bằng quẻ Âm quẻ Dương của Chung Nhạc.

Mạng lưới nhân quả càng phức tạp, nhu cầu trí tuệ để vận hành lại càng nhiều. Cho dù là Chung Nhạc cũng thường xuyên trí tuệ cạn kiệt. Mà mạng lưới nhân quả này vậy mà nhiều hơn không biết bao nhiêu sợi tơ nhân quả, có thể thấy được tồn tại bày bố mạng lưới này nhất định là không tầm thường.

- Nếu muốn Tiên Thiên Đế Quân tái khởi tranh chấp với Thiên Đế, nhất định phải giết chết Mục Khanh Tuyền!

Bên dưới mạng lưới nhân quả, một nàng mỹ phụ mỉm cười, nói:

- Rút một sợi tóc chấn động toàn thân! Chỉ cần Mục Khanh Tuyền vừa chết, sẽ có thể tác động tới thế cục của Tinh vực Tử Vi, khiến cho thiên hạ đại loạn. Mà lão gia cũng có thể thủ thắng trong hỗn loạn, đạt được bảo tọa Thiên Đế. Dù sao lão gia cũng là tồn tại Đế cấp, đã không còn Tiên Thiên Đế Quân và Thiên Đế, kẻ nào sẽ là đối thủ của lão gia? Chỉ là vừa rồi sao lão giả chỉ xuất động có mấy trăm gã Thiên Thần?

Bên cạnh mạng lưới nhân quả còn có một gã nam tử hắc bào. Hắn thản nhiên nói:

- Ta muốn nhìn một chút xem Mục Tiên Thiên có đi theo sau lưng hay không. Không nghĩ tới Mục Tiên Thiên không xuất hiện, ngược lại có một tiểu gia hỏa thực lực không tệ, đã làm hư chuyện của ta! Hiện tại bọn họ đã trốn vào Tử Vi Đế Tinh, dưới chân của Thiên Đế, nghĩ muốn giết chết bọn họ tại Đế Tinh càng khó khăn hơn rồi!

Mỹ phụ kia mỉm cười, nói:

- Lão gia, ta có thể khuấy động nhân quả! Để cho bọn họ chết trong Tử Vi Đế Tinh, đối với ta cũng không tính là khó khăn. Chỉ là ta cần phải tự mình đi Đế Tinh một chuyến, tiếp xúc một chút gã Nhân Tộc vừa rồi kia, kéo hắn vào trong mạng lưới nhân quả của ta!

- Nếu đã như thế, vậy thì mời Thiên Ti nương nương xuất thủ!

Nam tử hắc bào kia cười hắc hắc, nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)