← Ch.0790 | Ch.0792 → |
Tử Vi Đế Tinh rộng lớn bát ngát vô bờ. Chung Nhạc lần đầu tiên hàng lâm trên khỏa Đế Tinh này, nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời như một khỏa quang cầu, tràng diện vô cùng rung động.
Tất cả những ngôi sao của ba ngàn Lục Đạo Giới và Tinh vực Tử Vi đều treo trên màn trời Tử Vi Đế Tinh, phảng phất như một thế giới tinh không vô biên cổ lão thêu lên trên một tấm màn tròn trịa vậy. Toàn bộ thiên hạ hết thảy đều thu vào tầm mắt, cho dù là Vũ trụ Cổ lão cũng có thể nhìn một cái không sót gì.
- Tử Vi Đế Tinh đã từng được gọi là Thiên Cầu!
Thanh âm Tân Hỏa đột nhiên vang lên, nói:
- Ý tứ của Thiên Cầu chính là nơi này là trung tâm của toàn bộ vũ trụ. Bất luận là ba ngàn Lục Đạo Giới hay là Vũ trụ Cổ lão, hay là những Chư Thiên to to nhỏ nhỏ khác, những thế giới do Đại năng mở ra... hết thảy cũng đều xoay chuyển xung quanh Tử Vi Đế Tinh. Thậm chí có người còn nói, nếu khỏa Tinh cầu này bạo tạc, sẽ đản sinh ra một vũ trụ mới!
Trong lòng Chung Nhạc rung động không thôi. Dùng bầu trời làm quang cầu, quan sát toàn bộ Chư Thiên. Đây chẳng phải là nói nhất cử nhất động của Chư Thiên cũng có thể nhìn rõ trong mắt sao?
Hạch tâm của Vũ trụ Cổ lão nằm tại Thần thành thứ chín của Thông Thiên Tinh Đạo, mà nơi này là trung tâm của hết thảy Chư Thiên vũ trụ, hơn nữa càng là cao hơn một bậc.
- Nam Cực Bắc Cực của Tử Vi Đế Tinh được gọi là Thiên Cực, đường xích đạo gọi là Thiên Xích Đạo, đỉnh núi gọi là Thiên Phong, dòng sông gọi là Thiên Hà, phủ đệ Thần Ma gọi là Thiên phủ. Xưng hô bất đồng với những địa phương khác, hiện rõ sự tôn quý!
Tân Hỏa tiếp tục nói:
- Nơi này quả thật rất thần dị, có rất nhiều địa phương là động thiên phúc địa tự nhiên, có vô số địa phương thần diệu huyền bí. Nếu định cư tu luyện ở chỗ này, tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ nhanh hơn những địa phương khác rất nhiều!
Ba Đích trầm giọng nói:
- Hơn phân nửa hai mươi bốn Đế tộc đều tụ tập tại Tử Vi Đế Tinh, hoặc là ở phụ cận Tử Vi Đế Tinh. Sau khi chúng ta đi tới Tử Vi Đế Tinh, nhất định phải cẩn thận cẩn thận, không được gây chuyện thị phi, tránh cho dẫn tới phiền toái không cần thiết!
Mục Khanh Tuyền đột nhiên lại nói:
- Cần phải đi gây phiền toái! Nhất định phải gây phiền toái! Gây phiền toái càng lớn càng tốt!
Ba Đích thoáng ngẩn người, không hiểu ý nàng, lúng ta lúng túng nói:
- Khanh Tuyền Công chúa, nơi này là Đế Tinh, địa phương Thiên Đế cư trú, địa phương Đế tộc tụ tập, nếu chọc ra phiền toái, sợ rằng sẽ bất lợi đối với chúng ta. Hơn nữa, sư tôn và Thiên Đế đang có tranh chấp, vạn nhất Thiên Đế biết được ngươi tới đây...
Đám đệ tử Đế Quân còn lại cũng nhao nhao gật đầu. Riêng Chung Nhạc thì lại thầm khen nữ tử này thông minh. Trên đường bọn họ tao ngộ tập sát, hiển nhiên đây chỉ là một trận thăm dò, trận mở màn của vở kịch mà thôi. Những trận tập sát phía sau khẳng định càng kinh người hơn, càng hung mãnh hơn, tất yếu phải giết chết Mục Khanh Tuyền.
Cho nên, bọn họ nhất định phải khiến cho người ta chú mục, khiến cho toàn bộ các tồn tại trong Tử Vi Đế Tinh đều biết rõ con gái Tiên Thiên Đế Quân đang ở chỗ này. Lúc đó, đám người truy sát kia mới sợ đầu sợ đuôi, không dám thò đầu ra nữa.
Hơn nữa, Thiên Đế là thân phận gì, sao có thể xé rách mặt trực tiếp đối phó bọn họ? Hiện tại quan hệ giữa Thiên Đế và Tiên Thiên Đế Quân như phá mà chưa phá. Nếu Thiên Đế xuất thủ giết chết Mục Khanh Tuyền, vậy sẽ để cho Tiên Thiên Đế Quân chiếm cao điểm đạo đức, hiển nhiên Thiên Đế sẽ không cấp cho hắn cơ hội này.
Một phương diện khác, động tĩnh của bọn họ càng lớn, sẽ càng khiến cho Tiên Thiên Cung sớm nhận được tin tức của bọn họ, phái cường giả tới đây bảo hộ. Cách làm này có đạo lý đồng dạng với thời điểm Chung Nhạc vừa mới tiến vào Uy Thần Lục Đạo Giới, sau khi giết chết con trai Bích Thiên Pháp Vương, đã đại náo một trận.
Mục Khanh Tuyền quả quyết nói:
- Chúng ta đi Lật Lục thị, khiêu chiến các Thần Minh trẻ tuổi của Lật Lục thị. Trận chiến này nhất định phải đánh ra danh tiếng, để cho toàn bộ Đế Tinh đều biết chúng ta đã tới rồi, biết rõ ta là Công chúa của Tiên Thiên Cung!
Lật Lục thị là một trong đương kim hai mươi bốn Đế tộc. Ngoại trừ Lật Lục thị ra, còn có Thủy Long thị, Ly Liên thị, Tôn Lô thị, Bá Hoàng thị, Hoàng Đình thị, Hạo Anh thị, Hỗn Độn thị, Vô Hoài thị, Chu Tương thị, Âm Khang thị, Cát Thiên thị, Đế Minh thị và Thiên Nguyên thị. Đương kim Thiên Đế chính là tới từ Đế Minh thị.
Bát Đại Hoàng Tộc ngoại trừ Phục Hy thị, Lôi Trạch thị, Hoa Tư thị, Hách Tư thị, Bàn Hồ thị, Đề Đĩnh thị và Cự Linh thị ra, còn có Trung Ương thị. Thần Tộc này tại Thời đại Địa Kỷ đã xuất hiện qua năm triều Thiên Đế.
Hiện tại Phục Hy thị diệt vong, Lôi Trạch, Hoa Tư suy sụp, Bàn Hồ thị ẩn cư, Cự Linh thị, Đề Đĩnh thị khai chi tán diệp, sinh sôi nảy nở ra những chủng tộc khác. Duy độc chỉ có Trung Ương thị là càng lúc càng thịnh vượng, có thể sánh ngang với đương kim hai mươi bốn Đế tộc, thậm chí cũng có một chỗ đặt chân trong Tử Vi Đế Tinh, chính là một dị số.
Đám người Chung Nhạc đi tới Lật Lục thị, từ xa nhìn lại, chỉ thấy thành quách vô cùng vô tận tương liên, Thiên thành vĩ ngạn, từng khỏa từng khỏa Thần Nhật treo cao, chiếu rọi một thế giới không ngủ.
Đế tộc Lật Lục thị khí tượng bất phàm, so với Tiên Thiên Cung thậm chí còn cường thịnh hơn một chút. Từ xa xa chỉ thấy tường vân như biển, bao phủ xung quanh Thánh địa Lật Lục thị. Lại có từng tòa từng tòa Chư Thiên giống như những khỏa mặt trăng treo cao, so với Tiên Thiên Cung còn nhiều hơn một chút, có tới hai mươi bốn Chư Thiên.
Đế tộc cổ lão bậc này không tầm thường, trong tộc có Thần binh Đế cấp trấn áp khí vận, lại có Đại năng thực lực sâu không thể lường trấn thủ Thánh địa, còn có vô số con dân sinh con đẻ cái trong Chư Thiên, sinh sinh bất diệt. Trong Chư Thiên lại có Lục Đạo Luân Hồi, tự thành một giới, sẽ không bị ngoại tộc xâm nhập, có thể bảo trì huyết mạch tinh thuần, khiến cho nhân tâm nhất thống.
- Địa phương tốt a!
Cho dù là Chung Nhạc cũng không khỏi tán thán. Nơi này quả thật là một địa phương tốt, cũng chỉ có Đế tộc mới có thể chiếm cứ một mảnh thổ địa hạo hãn như vậy tại địa phương như Tử Vi Đế Tinh bậc này.
Hắn từ xa nhìn về phía Thánh địa của Lật Lục thị, giống như long cư vực sâu, sâu không thể lường, tuyệt đối không tầm thường. Mặc dù Đế Quân của Đế tộc khổng lồ này đã qua đời, nhưng nội tình của Đế tộc vẫn như cũ không thể khinh thường.
- Ta nghe nói Lục Vọng của Lật Lục thị cũng là tồn tại tề danh với Thiên Huyền Tử!
Ba Đích nói:
- Lần này không được! Công chúa ngàn vạn lần không thể khiêu chiến hắn!
Mục Khanh Tuyền chiến ý đằng đằng, nói:
- Vậy quyết định khiêu chiến Lục Vọng a!
Ba Đích nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chung Nhạc, truyền âm nói:
- Dịch tiên sinh, mau khuyên Công chúa a! Nếu nàng khiêu chiến thất bại, bị Lục Vọng đánh chết, tất cả chúng ta đều sẽ xong đời!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, truyền âm nói:
- Yên tâm đi! Chỉ cần nàng báo ra danh hào, Lục Vọng sẽ không đánh chết nàng. Cho dù Lục Vọng muốn đánh chết nàng, cũng sẽ có cường giả Lật Lục thị ngăn cản!
Đám người đi vào Thánh địa Lật Lục thị, có Thần Minh đi ra nghênh tiếp. Vừa nghe được là đệ tử của Tiên Thiên Cung và con gái của Tiên Thiên Đế Quân tới thăm, sắc mặt gã Thần Minh này không khỏi khẽ biến, vội vàng quay vào thông báo.
Qua một lúc sau, chỉ thấy một nàng nữ tử trẻ tuổi đi ra đón chào, bên cạnh còn đi theo một vị Tạo Vật Chủ, hiển nhiên thân phận có chút tôn quý. Nàng mời đám người Chung Nhạc, Mục Khanh Tuyền vào bên trong Thánh địa, ân cần khoản đãi.
Nàng nữ tử phụ trách chiêu đãi bọn họ này chính là con gái của Tộc trưởng Lật Lục thị, nhất mạch Tộc trưởng, huyết thống tinh khiết nhất. Bởi vì Mục Khanh Tuyền là con gái Tiên Thiên Đế Quân, cho nên sẽ là con gái Tộc trưởng nghênh tiếp, thân phận ngang hàng.
Nữ tử này tên là Lục Băng Nga, lớn tuổi hơn đám người Chung Nhạc khá nhiều, hiện tại đã là một tôn Thần Hầu. Nàng mỉm cười hòa nhã, hỏi:
- Sao Tiểu Công chúa của Tiên Thiên Cung có thời gian tới Lật Lục thị chúng ta làm khách vậy? Gần đây Tiên Thiên Cung có chút bất ổn, ngươi cứ chạy tới chạy lui như vậy, lẽ nào không sợ xảy ra chuyện sao?
- Băng Nga tỷ tỷ, Lục Vọng sư huynh có ở nhà không?
Ánh mắt Mục Khanh Tuyền chớp động, hỏi. Lục Băng Nga vui vẻ nói:
- Có ở nhà! Đệ đệ ta vẫn chưa thành thân, ta vốn định tìm cho hắn một nữ tử môn đăng hộ đối, vừa khéo ngươi đã tới...
Mục Khanh Tuyền vội vàng nói:
*****
- Tỷ tỷ đừng hiểu lầm! Lần này ta tới đây là muốn khiêu chiến hắn! Thật không dám giấu diếm, Phụ thần ta đã gả ta cho...
Nàng đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ:
- Đã gả ta cho Thiên Huyền Tử rồi! Lần này ta đi ra chính là muốn khiêu chiến Thiên Huyền Tử, đánh bại hắn, để hắn chủ động từ chối mối hôn sự này. Ta lo lắng mình không phải là đối thủ của hắn, nghe nói thực lực của lệnh đệ Lục Vọng không sai biệt lắm với hắn, cho nên mới tới khiêu chiến lệnh đệ trước!
Lục Băng Nga bừng tỉnh đại ngộ, bật cười, nói:
- Đế Quân gả ngươi cho Thiên Huyền Tử? Gã Cự nhân này cao lớn thô kệch, nếu gả ngươi cho hắn, ngươi khẳng định là phải chịu khổ rồi!
Đám người Chung Nhạc, Ba Đích cũng vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt ai nấy cũng đều cổ quái. Khó trách vị Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung này vẫn luôn miệng nói muốn khiêu chiến Thiên Huyền Tử, hóa ra bên trong còn có cái nguyên nhân này.
Lục Băng Nga mỉm cười, nói:
- Vừa rồi Ương Trường Sinh của Trung Ương thị và Đế tử Văn Đạo của Đế Minh thị đến chơi, đệ đệ ta đang tiếp đãi bọn họ trong Cẩm Tú Sơn Xuyên, thảo luận đạo pháp thần thông, so tài cao thấp. Tiên Thiên Cung các ngươi đang có hiềm khích với đương kim Thiên Đế, nếu ngươi không sợ, ta dẫn các ngươi đi gặp hắn!
Mục Khanh Tuyền mỉm cười, nói:
- Có gì phải sợ chứ?
Lục Băng Nga liền đi trước dẫn đường. Trên đường đi, Mục Khanh Tuyền liếc nhìn Chung Nhạc một cái, đột nhiên khẽ mỉm cười, hỏi:
- Không biết Băng Nga tỷ tỷ đã gả cho ai chưa vậy?
- Ta ngược lại vẫn chưa có!
Lục Băng Nga mỉm cười, nói:
- Nhất mạch Tộc trưởng chúng ta vốn đơn bạc, con cháu hơi ít một chút, hậu duệ thuần huyết lại càng ít hơn. Ta cần phải chiếu cố Gia tộc, còn phải trông nom đệ đệ, nào có thời gian lo lắng đến chuyện gia thất?
Mục Khanh Tuyền cười hì hì, nói:
- Vị Dịch sư thúc này của ta có thể thích hợp với tỷ tỷ a! Kiếp trước Dịch sư thúc chính là Tiên Thiên Thần, ngay cả cha ta đối với hắn cũng đều khách khách khí khí, vô cùng xem trọng. Chỉ là không biết tỷ tỷ có ngại xuất thân Nhân Tộc của hắn hay không thôi?
Lục Băng Nga nhìn về phía Chung Nhạc, cảm thấy nam tử này khí vũ hiên ngang, trong lòng ngược lại có chút hảo cảm. Chỉ là nghe nói Chung Nhạc xuất thân Nhân Tộc, một chút thiện cảm lập tức không còn, lắc đầu nói:
- Xuất thân đúng là hơi kém một chút! Địa vị Nhân Tộc quá thấp, cho dù ta có chịu, cao tầng trong tộc ta cũng sẽ không cho phép!
Mục Khanh Tuyền thè lưỡi với Chung Nhạc một cái, mỉm cười nói:
- Sư thúc, ngươi không có duyên này rồi!
Chung Nhạc dở khóc dở cười, nói:
- Lực lượng của Thiên Huyền Tử còn mạnh mẽ hơn ta một chút, xương đồng da sắt, thân cao vạn trượng. Cho dù hắn thu nhỏ lại nhục thân, cũng chỉ có thể thu nhỏ tới kích thước năm trăm trượng. Nhục thân hắn càng nhỏ, thực lực lại càng mạnh. Ngươi gả cho hắn, nhất định sẽ phải chịu khổ rồi!
Mục Khanh Tuyền vừa thẹn vừa giận, cả giận nói:
- Ta sẽ đánh bại hắn, buộc hắn chủ động từ chối mối hôn nhân này!
- Hắn chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bại ngươi!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói. Mục Khanh Tuyền nghiến răng, hận không thể nhào lên vừa trảo vừa cắn. Lục Băng Nga đột nhiên nói:
- Dịch sư thúc? Chẳng lẽ là Dịch Phong, đã chiến đấu không phân cao thấp với Thiên Huyền Tử trong Thánh địa Đế Khuân?
Ba Đích mỉm cười, nói:
- Chính là vị Dịch tiên sinh này!
Lục Băng Nga nhất thời thay đổi sắc mặt, cười khẽ nói:
- Nếu Dịch tiên sinh không ghét bỏ, chúng ta có thể lui tới một đoạn thời gian trước!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Không cần! Ta ghét bỏ!
Sắc mặt Lục Băng Nga nhất thời đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn, tiến về phía trước. Mục Khanh Tuyền nhỏ giọng oán giận nói:
- Ngươi sao có thể trực tiếp cự tuyệt nàng như vậy? Nàng dù sao cũng là con gái của Tộc trưởng Đế tộc, lại là Lật Lục thị thuần huyết, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn ước gì được ở rể Đế tộc...
Chung Nhạc bật cười ha hả:
- Ta là thân phận gì? Một nữ tử Đế tộc hèn mọn, sao có thể tiến vào pháp nhãn của ta?
Mục Khanh Tuyền cả giận:
- Ngươi hiện tại chính là Nhân Tộc, là ngươi trèo cao nàng, không phải là nàng trèo cao ngươi!
Chung Nhạc lắc đầu, tiến về phía trước, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta là Nhân Tộc không sai! Nhưng Nhân Tộc ta cũng là Phục Hy thuần huyết, nàng sao có thể trèo cao lên được?
Đương nhiên, lời này cũng không thể nói ra khỏi miệng.
o0o
Cũng không lâu lắm, Lục Băng Nga đã dẫn theo bọn họ đi tới Cẩm Tú Sơn Xuyên. Cẩm Tú Sơn Xuyên này là một bức họa quyển mênh mông hạo hãn, chắn ngang trước mặt mọi người, chiều dài tới mấy ngàn dặm, hình vẽ sinh động như thật, trong tranh còn có cảnh tượng một đám người đang du lãm quần sơn.
Đám người Chung Nhạc tiến vào trong tranh, nhất thời chỉ thấy muôn sông ngàn núi đập mặt mà tới, đã biến thành thực thể, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ.
- Vọng đệ, Điện hạ, Trường Sinh! Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung tới chơi, muốn khiêu chiến các ngươi đây!
Lục Băng Nga mỉm cười nói.
Đám người bên cạnh Lục Vọng nhao nhao nhìn về phía Mục Khanh Tuyền. Trong lòng Chung Nhạc đột nhiên nghiêm nghị, ánh mắt rơi xuống trên người một nàng mỹ phụ bên cạnh Ương Trường Sinh, trong lòng chấn động.
Bên cạnh mỹ phụ kia có từng sợi từng sợi tơ mảnh như ẩn như hiện, vừa lóe lên liền biến mất.
← Ch. 0790 | Ch. 0792 → |