← Ch.0999 | Ch.1001 → |
Thủy sư Thiên Đình hội hợp với đại quân Hoàng Đình thị. Sắc mặt Lâu Chính Sư đen như muội than, âm trầm tới mức có thể dọa chết người. Hắn trước sau nói lại một lần những tao ngộ của chính mình với Chung Nhạc, cuối cùng mới nói:
- Dịch Quân Vương huấn luyện quân đội cực kỳ quỷ dị, công kích xuất quỷ nhập thần. Mục Tiên Thiên bái hắn là tướng, quả là sự lựa chọn chính xác! Trấn Thiên Quan này tuyệt đối là một khúc xương cứng, vô cùng khó gặm!
Trong vòng mười ngày chiến bại liên tiếp năm lần, cả năm lần đều là bị đánh úp doanh trại, vứt bỏ đại doanh năm lần, căn bản không thể yên ổn hạ trại đóng quân, quân nhu lương thảo cơ hồ bị cướp sạch không còn, tổn binh hại tướng. Đối với danh tướng Thiên Đình đẳng cấp như hắn quả thật chính là vô cùng nhục nhã.
Đình Đạo Cực mỉm cười, nói:
- Lâu sư huynh, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là phù du. Cho dù Dịch Quân Vương quỷ kế đa đoan đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể đối kháng được liên quân của hai nhà chúng ta! Càng huống chi, lần này ta còn mang tới Đế binh của Hoàng Đình thị ta!
Lâu Chính Sư chậm rãi gật đầu, nói:
- Có Chư Thiên Thần Đạo Chung ở đây, cho dù chúng ta có chiến bại cũng có thể bảo toàn được thực lực!
Đình Đạo Cực khẽ cau mày, hỏi:
- Sao Lâu sư huynh lại bi quan như vậy?
- Vũ Lâm Quân toàn quân bị diệt, mấy ngày nay Tuế Khinh Hồng sư huynh chỉ có thể tụ tập lại trăm vạn tướng sĩ, cũng đều là tàn binh bại tướng, không gánh nổi trọng nhiệm!
Lâu Chính Sư thở dài một cái, nói:
- Hắn vẫn còn đang phải dưỡng thương, thương thế rất nặng, gần như là dầu hết đèn tắt. Bàn Kê sư huynh cũng truyền tới tin tức, hắn cũng bị Dịch Quân Vương đánh lén, Thủy sư Bàn Hồ tao ngộ đại bại, suýt chút nữa bước theo vết xe đổ của Tuế Khinh Hồng. Mấy ngày nữa, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy viện quân Lũy Bích Quan và Ngự Thiên Quan đi tới Trấn Thiên Quan. Trận chiến này, sẽ vô cùng gian nan đây!
Đình Đạo Cực nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Ngay cả Thủy sư Bàn Hồ thị cũng đã bị Dịch Quân Vương đánh bại rồi?
Lâu Chính Sư gật đầu, nói:
- Hiện tại Bàn Kê sư huynh đã trở về Đế tinh, chuẩn bị mời Đế binh của Bàn Hồ thị tới, lại tới Trấn Thiên Quan phục hận. Bất quá hắn một lần đi về ít nhất cũng cần có thời gian nửa năm đằng đẳng. Chúng ta chỉ cần kiên trì thời gian nửa năm là được...
- Lâu sư huynh, ngươi bị Dịch Quân Vương đánh cho sợ hãi rồi, lại nói ra những lời nói bi ai đả thương tinh thần của chúng ta như vậy!
Đình Đạo Cực mỉm cười, nói:
- Con trai ta Phong Sầm đã luyện thành Tam Mục Thiên Đồng, ngày mai sẽ tới trước quan khiêu chiến, chỉ cần liếc mắt sẽ liền trừng chết Dịch Quân Vương! Đã không còn Dịch Quân Vương, Trấn Thiên Quan dễ dàng có thể công phá!
Lâu Chính Sư thở dài một tiếng:
- Chỉ hy vọng như thế! Hiện tại ta cũng không dám khẳng định, Phong Sầm hiền chất có thể trừng chết được hắn hay không!
Bộ dáng Đình Phong Sầm cực kỳ tự tin, mỉm cười nói:
- Lâu sư bá, ngày mai ngươi cứ việc nhìn thi thể Dịch Quân Vương ngã xuống a!
Trong lòng Lâu Chính Sư vạn phần mong đợi, mỉm cười nói:
- Nếu ngươi có thể trừng chết được Dịch Quân Vương, trận chiến công phá Trấn Thiên Quan, ngươi tuyệt đối sẽ được ghi một phần đại công!
Đình Phong Sầm đại hỉ:
- Ngày mai sư bá cứ việc nhìn thủ đoạn của ta!
Đình Đạo Cực nói:
- Đêm nay chúng ta hạ trại đóng quân, sáng ngày mai, Lâu sư huynh an bài một gã Chân Thần đi khiêu chiến Dịch Quân Vương. Cho dù hắn không ứng chiến, chỉ cần hắn lộ diện, con trai ta liền sẽ liếc mắt trừng chết hắn!
Lâu Chính Sư gật đầu.
Hai chi đại quân chạy tới trước Trấn Thiên Quan, suốt đêm hạ trại đóng quân. Lâu Chính Sư lo sợ suốt cả một đêm, lo lắng Chung Nhạc thừa dịp ban đêm đánh úp doanh trại, cũng may cuối cùng cũng không có phát sinh.
Tới ngày hôm sau, Lâu Chính Sư tuyển chọn ra một gã Chân Thần xuất sắc nhất từ trong quân, hạ lệnh:
- Tử Ngư, ngươi tới trước quan khiêu chiến, chỉ đích danh khiêu chiến Dịch Quân Vương. Bất luận thắng bại, đều sẽ ghi cho ngươi một công!
Gã Tử Ngư Chân Thần kia nhận lệnh, vỗ lưng tọa kỵ Thủy Long Thú của chính mình, tay cầm Thủy Long Thương, xông ra đại doanh, lao thẳng về phía Trấn Thiên Quan.
Thủy Long Thú chạy tới trước quan, Tử Ngư Chân Thần ngẩng đầu khiêu chiến, cao giọng nói:
- Bên trong nghe đây...
Trên thành lâu, một đạo quang tiễn bay ra, xuyên thấu giữa trán hắn. Đại não Tử Ngư Chân Thần bị một mũi tên bắn thủng, thi thể từ trên lưng Thủy Long Thú lăn xuống, một luồng oan hồn bay trở về trong một tòa Chư Thiên trong đại doanh Thủy sư Thiên Đình.
Thủy Long Thú rùng mình một cái, lỗ mũi phun ra hai đạo khói trắng, che lại toàn thân, quay đầu bỏ chạy, rất nhanh đã về tới đại doanh Thủy sư Thiên Đình.
Lâu Chính Sư vừa sợ vừa giận:
- Dịch Quân Vương khốn kiếp! Không nói một lời đã bắn chết ái tướng của ta! Hiện tại phải làm thế nào?
Đình Đạo Cực nói:
- Nếu không, lại chọn một gã Chân Thần khác tới trước quan khiêu chiến?
- Vạn nhất lại bị bắn chết nữa thì sao?
Lâu Chính Sư hỏi ngược lại.
- Vừa rồi có khả năng chỉ là bắn lầm! Tử Ngư còn chưa kịp nói ra muốn khiêu chiến Dịch Quân Vương, trên lầu đã bắn tên xuống rồi!
Đình Đạo Cực nói:
- Lần này không được đi tới gần như vậy, còn ở xa xa liền nói muốn khiêu chiến Dịch Quân Vương. Thủ quân trên thành lâu sẽ lại không bắn tên rồi!
Lâu Chính Sư gật đầu, nói:
- Ái tướng của ta đã bị bắn chết một người, Đạo Cực huynh có phải nên phái cao thủ của Hoàng Đình thị ra khiêu chiến rồi không?
Đình Đạo Cực thoáng chần chờ một chút, nhìn về phía một vị Tộc lão, nói:
- Đạo Phong, nữ nhi Phong Hi của ngươi cũng là Chân Thần, lại là nữ tử, tới trước quan khiêu chiến, Dịch Quân Vương cũng sẽ không hạ lệnh bắn chết nàng. Hơn nữa, nàng là nữ tử, nếu Dịch Quân Vương không dám ứng chiến, chẳng phải là đã vứt hết mặt mũi sao?
Đình Đạo Phong gật đầu, hạ lệnh để cho nữ nhi Đình Phong Hi của chính mình xuất chiến, nói:
- Ngươi ra ngoài khiêu chiến, ngàn vạn lần không nên tới gần! Đứng ở đằng xa mà nói, trước phải nói rõ là muốn khiêu chiến Dịch Quân Vương, tránh cho trên thành lâu lại có kẻ bắn lén ngươi!
Đình Phong Hi cưỡi trên tọa kỵ của chính mình, lại là một con Cửu Đầu Phong Xà. Con Phong Xà này thân thể khổng lồ, chín cái đầu ngẩng lên thật cao. Đình Phong Hi đứng trên cái đầu trung tâm của Phong Xà. Phong Xà bò về phía Trấn Thiên Quan, Đình Phong Hi đứng ở đằng xa, cao giọng khiêu chiến, nói:
- Dịch Quân Vương, thiếp thân trước đây nghe nói ngươi bản lĩnh cao cường, chính là Đệ nhất Tương Lai Chư Đế Bảng! Ta cũng là Chân Thần, nghĩ muốn lĩnh giáo một phen! Ngươi có dám ứng chiến hay không?
Phong Xà tiếp tục bò về phía trước, Đình Phong Hi lại gọi lớn, nói:
- Đường đường Dịch Quân Vương, chẳng lẽ lại sợ hãi một nữ lưu như ta...
Trên thành lâu, mũi tên rào rào bắn xuống như mưa, Đình Phong Hi không kịp kêu lên tiếng nào, đã bị vạn tiễn xuyên tâm, bắn thành một con nhím, mà con Phong Xà kia vẫn như cũ yên yên lành lành đứng ở nơi đó.
Trên thành lâu, một gã Thần tướng ló đầu ra, nói lớn:
*****
- Nương nương nhà chúng ta nói rằng, không thể để nữ tử tới dụ dỗ lão gia nhà chúng ta, nhất định là phải bắn chết, tránh cho bị lão gia nhà chúng ta bắt giữ, rồi lại xảy ra rắc rối! Các ngươi hãy đổi một nam tử tới khiêu chiến!
Đình Đạo Cực, Đình Đạo Phong và Lâu Chính Sư cực kỳ phẫn nộ, hận không thể lập tức giết vào trong quan.
Một vị Tộc lão vội vàng nói:
- Hắn nói đổi một nam tử, không bằng để cho một Nam Chân Thần ra trận?
Lâu Chính Sư cười lạnh, nói:
- Ngươi đổi một nam nhân, chính là Dịch Quân Vương không thể để nam tử tới dụ dỗ nương nương nhà hắn rồi, cũng nhất định sẽ bắn chết hắn!
Vị Tộc lão kia lúng ta lúng túng nói:
- Hắn sẽ không vô sỉ như vậy chứ?
Lâu Chính Sư cả giận, nói:
- Không tin, ngươi có thể thử xem!
Đình Đạo Cực ra lệnh cho một gã Nam Chân Thần Hoàng Đình thị xuất trận. Cũng không lâu lắm, tọa kỵ của gã Nam Chân Thần kia một mình chạy trốn trở về, mà gã Nam Chân Thần kia thì bị thủ quân trên thành lâu bắn chết.
- Chủ công nhà chúng ta nói rằng, bộ dáng cái tên này quá anh tuấn, lo lắng hắn sẽ dụ dỗ nương nương nhà chúng ta, cho nên nhất định phải bắn chết. Chủ công nói, các ngươi đổi lại một kẻ xấu một chút tới khiêu chiến, hắn sẽ ứng chiến!
Đám người Đình Đạo Cực tức giận không kềm nổi:
- Dịch Quân Vương quả nhiên chính là vô sỉ như vậy!
Lâu Chính Sư cười lạnh, nói:
- Hắn còn có thể vô sỉ hơn gấp trăm lần nữa! Nếu ngươi phái ra một kẻ xấu, hắn lại càng có lý do, nói bộ dáng quá xấu nhất định phải bắn chết, tránh cho ra ngoài hù dọa người khác! Dù sao, hắn cuối cùng cũng sẽ có lý do!
Đình Phong Sầm khom người, nói:
- Các vị thúc bá, không cần lại phái Chân Thần ra khiêu chiến nữa, cứ để ta đích thân đi tới khiêu chiến! Cho dù bọn họ có bắn tên, cũng bắn không chết được ta. Ta dù sao cũng là một Thần Hoàng, chỉ là Thần tiễn của thủ quân, căn bản không làm gì được ta!
Đám người Đình Đạo Cực liếc nhìn nhau một cái, cũng đều yên lặng gật đầu. Lâu Chính Sư nói:
- Ta sẽ gieo vào trong Thức hải của ngươi một đạo thần thông bảo mệnh, nếu Dịch Quân Vương không nói quy củ, đạo thần thông này sẽ có thể bảo vệ tính mạng của ngươi!
Tâm niệm hắn khẽ động, chỉ thấy tinh thần ba động biến thành một dòng Thiên Hà, chui vào trong mi tâm của Đình Phong Sầm. Đình Đạo Cực cũng nói:
- Ta cũng lưu lại trong Thức hải của ngươi một đạo thần thông bảo mệnh!
Dứt lời, hắn cũng thi triển một đạo thần thông, giấu vào trong Thức hải của Đình Phong Sầm. Mấy vị Tộc lão khác cùng với mấy vị Phó Đô đốc Thủy sư Thiên Đình cũng đều thi triển một đạo thần thông, ẩn giấu vào trong Thức hải của Đình Phong Sầm. Bọn họ mỉm cười, nói:
- Làm như vậy, sẽ có thể bảo đảm không còn chút sai sót nào nữa rồi!
Đình Phong Sầm cất bước đi ra ngoài, cười hắc hắc, nói:
- Hiện tại ta có thần thông bảo mệnh của các vị sư bá sư thúc, nếu Dịch Quân Vương không chết, đó chính là thiên lý khó dung rồi! Người đâu! Dẫn tọa kỵ của ta tới đây!
Một con Bạch Tượng thật lớn được dắt tới. Con Bạch Tượng này có ba cái đầu, bộ dáng dị thường hùng võ, cũng là một vị Thần Hoàng.
Đình Phong Sầm cưỡi trên Bạch Tượng, cất bước đi về phía Trấn Thiên Quan, cất cao giọng nói:
- Dịch Quân Vương, ngươi dù sao cũng là Đệ nhất Tương Lai Chư Đế Bảng, dùng Chân Thần tới khiêu chiến ngươi chính là ủy khuất ngươi. Ta chính là Đình Phong Sầm của Hoàng Đình thị, thực lực cấp bậc Thần Hoàng! Ngươi có dám ra đây đánh một trận với ta không? Ta cũng không có mang binh tới đây! Ta và ngươi đường đường chính chính đánh một trận công bằng, sinh tử do mệnh, thành bại tại trời!
Trong Trấn Thiên Quan, Chung Nhạc và chư tướng nghe được đạo thanh âm này. Âm Phó Khang cười lạnh, nói:
- Thần Hoàng đi khiêu chiến Chân Thần, còn nói công bằng? Không bằng để ta vị Đế Quân này tới đánh một trận với vị Thần Hoàng này!
Đình Phong Sầm nghe được đạo thanh âm này, sắc mặt đại biến.
Chung Nhạc nhìn ra bên ngoài, nhất thời ngẩn ra, mỉm cười nói:
- Hóa ra là hắn!
Trong Thức hải của hắn, thanh âm Tân Hỏa vang lên:
- Tên tiểu quỷ này là cái tên đã tu luyện Tam Mục Thiên Đồng Phá Vọng Thiên Kinh của Phục Hy thị kia! Tiểu tử này thật âm hiểm! Hắn hơn phân nửa là muốn dụ ngươi xuất hiện, sau đó dùng Tam Mục Thiên Đồng nửa thùng nước trừng chết ngươi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hẳn là như vậy! Vừa rồi đám Chân Thần kia tới khiêu chiến ta, đoán chừng cũng là có ý niệm đồng dạng!
Tân Hỏa nói:
- Tam Mục Thiên Đồng cực kỳ nguy hiểm! Mặc dù hắn tu luyện không được chính tông, nhưng uy lực cũng là không tầm thường!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, hỏi:
- So với ngươi thì thế nào?
- Tự nhiên là còn kém xa ta rất nhiều!
Đốm lửa nhỏ dương dương đắc ý, nói:
- Tam Mục Thiên Đồng Phá Vọng Thiên Kinh của ta là Hy Hạo Đế trực tiếp truyền vào trong não hải của ta, hoàn mỹ vô khuyết. Nếu ta mượn nhục thân của ngươi thi triển Tam Mục Thiên Đồng, chính là tương đương với Hy Hạo Đế cảnh giới Chân Thần thi triển!
Chung Nhạc đứng dậy, mỉm cười nói với đám người Âm Phó Khang:
- Nếu hắn đã muốn khiêu chiến ta, vậy ta sẽ ra gặp hắn một lần!
Trong đại doanh Hoàng Đình thị, trong lòng đám người Đình Đạo Cực, Lâu Chính Sư, Đình Đạo Phong đột nhiên căng thẳng. Chỉ thấy trong Trấn Thiên Quan có hoa cái phiêu động, tinh kỳ bay lượn, đây là dấu hiệu chủ soái xuất động.
- Dịch Quân Vương rốt cuộc đã nhịn không được rồi!
Đình Đạo Cực không nhịn được sự kích động trong lòng, cười hắc hắc, nói:
- Lâu sư huynh, xem ra, lần này con trai ta sẽ lập được đại công rồi!
Tâm tình Lâu Chính Sư cũng kích động không thôi, siết chặt nắm đấm, mỉm cười nói:
- Công lao lần này của Phong Sầm Thái tử, ta tất nhiên sẽ đúng sự thật tấu lên Thiên Đế, ban thưởng trọng hậu! Đạo Cực huynh, lệnh lang có thể nói là đã làm rạng rỡ tổ tông a!
Dưới tán hoa cái phiêu phù, Chung Nhạc leo lên thành lâu Trấn Thiên Quan.
Đình Phong Sầm đại hỉ, mi tâm đột nhiên nứt ra, xuất hiện Thần Nhãn thứ ba. Cùng lúc đó, trên mi tâm Chung Nhạc cũng có một khỏa Thần Nhãn mở ra, cả hai người đều có ba khỏa Thần Nhãn, đều đã luyện ra Tam Muội.
Ba cặp Thần Nhãn đối diện nhau, không trung một mảnh trắng tinh, sáu đạo Thần quang giao thoa lướt qua.
Hai ống tay áo Chung Nhạc chấn động, thật lâu mới bình ổn trở lại.
Mà Bạch Tượng dưới khố Đình Phong Sầm đột nhiên quay người lại, cõng theo Đình Phong Sầm chạy trở về đại doanh Hoàng Đình thị. Đám người Đình Đạo Cực, Lâu Chính Sư vội vàng ra khỏi doanh trại đón tiếp. Chỉ thấy Đình Phong Sầm vẫn như cũ ngồi trên lưng Bạch Tượng, khuôn mặt cực kỳ sống động.
← Ch. 0999 | Ch. 1001 → |