Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1085

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1085: Hóa giải duyên huyết mạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Thế gian này làm sao lại có hai nữ tử giống nhau như vậy? Ngươi tên gì?

Nàng thiếu nữ Bàn Hồ thị kia bị hắn nhìn tới mức sợ nổi da gà, trong lòng lo sợ bất an, đánh bạo nói:

- Ta tên là Bàn Tố Tâm! Dịch Quân Vương, ta biết rõ ngươi thần thông quảng đại, cho dù là ức vạn Thần Ma cũng không đối phó được ngươi, cần gì phải ức hiếp một nàng nữ tử như ta chứ?

- Bàn Tố Tâm? Cái tên không sai, nhưng họ thì phải sửa lại!

Chung Nhạc thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến hành chữa thương, cũng không ngẩng đầu lên, bình thản nói:

- Sau này ngươi tên là Hiếu Tố Tâm!

Bàn Tố Tâm phẫn nộ nói:

- Làm gì có đạo lý vừa gặp mặt liền khiến cho người ta đổi họ chứ?

Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, toàn tâm toàn ý chữa thương. Bàn Tố Tâm liếc nhìn một cái hắn, đánh bạo lui về phía sau hai bước, trong lòng thầm nghĩ:

- Thừa dịp hiện tại đào tẩu, hắn nhất định sẽ không phát giác ra!

Nàng phóng thẳng lên không trung, bỏ chạy ra ngoài. Chỉ trong chốc lát nàng đã bay ra khỏi khỏa Tinh cầu này, quay đầu lại nhìn thấy Chung Nhạc cũng không có phát hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Tên Ma Vương này rốt cuộc là muốn làm gì? Sao lại bắt cóc ta? May mà cô nương ta thông minh lanh lợi! Đây là nơi nào?

Nàng đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy phiến Tinh vực này mười phần xa lạ, trong lòng thầm nghĩ:

- Tựa hồ chưa từng tới qua nơi này... Cứ lựa chọn một phương hướng, hẳn là sẽ có thể rời khỏi a?

Nàng lựa chọn một phương hướng, không ngừng bay thẳng về phía trước. Trải qua mười mấy ngày, Bàn Tố Tâm đã bay đi không biết bao xa, quay đầu nhìn lại, trong lòng hân hoan vạn phần:

- Tên Dịch Quân Vương này quả nhiên không có đi theo! Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn rồi!

Nàng vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên bên tai vang lên một đạo thanh âm:

- Mặc Ẩn và Bàn Hồ thị lại đuổi theo! Thật là âm hồn không tan mà!

Bàn Tố Tâm còn đang cả kinh, đột nhiên chỉ thấy không gian bốn phía vặn vẹo, ngàn vạn ngôi sao gào thét chuyển động, biến thành một đạo quang luân thật lớn, nàng đang đứng trong đạo quang luân kia, chỉ có thể nhìn thấy phần gáy một tôn Cự nhân đỉnh thiên lập địa ở trước mặt chính mình.

Mấy ngày nay, nàng vậy mà đều đang chạy tới chạy lui trong quang luân của Chung Nhạc, thủy chung cũng chưa thể đi ra khỏi Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc. Càng đáng sợ hơn chính là, nàng vậy mà không nhìn ra đây là Bí cảnh Nguyên thần.

Tuy tu vi nàng không cao, nhưng dù sao cũng là Thần Minh. Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc hư không tạo vật, ngay cả nàng cũng có thể giấu diếm được, đây rõ ràng là tiêu chuẩn của Tạo Vật Chủ.

Chung Nhạc đứng dậy, bước về phía trước một bước. Chỉ thấy ngàn vạn ngôi sao giống như ánh huỳnh quang không ngừng lui về phía sau.

Bàn Tố Tâm vừa tức vừa giận, lấy ra một kiện Thần binh, ném về phía sau gáy của Chung Nhạc. Nhưng kiện Thần binh này còn chưa đi tới bên cạnh Chung Nhạc, đã đột nhiên nổ tung, biến thành bột mịn.

- Không nên hồ nháo!

Thanh âm Chung Nhạc vang lên, Bàn Tố Tâm cả giận, gần như hét lên:

- Sao ngươi lại bắt cóc ta?

Chung Nhạc lặng im không đáp, tiếp tục lên đường. Bàn Tố Tâm cả giận, nói:

- Cho dù ngươi chiếm được thân thể ta, cũng không chiếm được trái tim ta!

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại. Bàn Tố Tâm vội vàng ôm chặt hai cánh tay, ngồi chồm hổm trong một góc, căng căng thẳng thẳng nhìn hắn, kinh hoảng nói:

- Ngươi không được làm loạn a!

Chung Nhạc cười ha hả, nói:

- Ngươi yên tâm! Ta là người đã có gia thất rồi, sẽ không làm xằng bậy!

Bàn Tố Tâm càng thêm sợ hãi, thất thanh nói:

- Ngươi dự định sau khi xằng bậy sẽ giết người diệt khẩu sao?

Chung Nhạc kinh ngạc, lắc lắc đầu, không biết tư duy tiểu cô nương này như thế nào lại nhảy múa như thế, đã nghĩ tới chuyện sau khi xằng bậy lại giết người diệt khẩu rồi.

Bàn Tố Tâm hoảng sợ nói:

- Ngươi sau khi xằng bậy lo lắng sẽ bị vợ ngươi biết được, làm ô uế thanh danh của ngươi, há lại sẽ không giết ta diệt khẩu?

Chung Nhạc một trận không nói gì. Phía sau, tinh không đột nhiên nứt ra, một kiện Đế binh thật lớn cắt ra tầng tầng không gian. Sau đó, một đạo quang mang bạo phát, phóng thẳng về phía bọn họ.

Bàn Tố Tâm vừa mừng vừa sợ, mỉm cười nói:

- Tộc trưởng bọn họ đã tới cứu ta rồi! Dịch Quân Vương, nếu ngươi hiện tại thả ta xuống, bọn họ còn có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không, ngươi sẽ chạy trời không khỏi nắng rồi!

Chung Nhạc bật cười, nói:

- Bọn họ tới cứu ngươi? Hiếu Tố Tâm, ngươi quá đề cao chính mình rồi!

Bàn Tố Tâm cả giận nói:

- Ta không phải họ Hiếu!

Chung Nhạc đột nhiên bắt lấy nàng, dùng nàng đón đỡ đạo quang mang do kiện Đế binh kia bắn ra, nói:

- Nếu bọn họ quan tâm ngươi, tất nhiên sẽ thu hồi đạo uy năng này. Ngươi nhìn một chút xem bọn họ có quan tâm tính mạng của ngươi hay không?

Đạo quang lưu kia vẫn không hề chuyển hướng, tiếp tục bắn thẳng về phía bọn họ.

Bàn Tố Tâm nhất thời hồn phi phách tán. Đúng lúc này, thân hình Chung Nhạc cắt ra tầng tầng không gian, biến mất không thấy đâu nữa, né tránh uy năng của kiện Đế binh kia.

Trong tinh không lại có từng khỏa nhãn mâu thật lớn xuất hiện. Đó là chín khỏa Bàn Hồ Thần Nhãn, cũng là Đế binh, đã được tế khởi lên, sưu tầm hạ lạc của Chung Nhạc.

- Vừa rồi Tộc trưởng bọn họ nhất định là không khống chế được uy năng của Đế binh, cho nên mới vẫn oanh kích tới!

Cặp mắt Bàn Tố Tâm nhấp nháy, tự an ủi chính mình, nói:

- Nhất định là như vậy! Ngươi nhìn xem! Bọn họ đã tế khởi Đế binh của Bàn Hồ thị ta tới tìm ta a!

Chung Nhạc cười ha hả, ném Bàn Tố Tâm xuống đất. Bàn Tố Tâm cả kinh một trận, đã thấy trước mặt chính là Thủy sư Bàn Hồ đông nghẹt phóng vọt tới. Vô số chiếc lâu thuyền đại hạm gào thét phóng tới về phía phương hướng của Chung Nhạc.

Trong lòng Bàn Tố Tâm đại hỉ, vội vàng huy vũ hai cánh tay, cao giọng nói:

- Tộc trưởng! Tộc lão! Ta đang ở đây!

Sắc mặt đám Thần binh Thần tướng Bàn Hồ thị trên lâu thuyền hờ hững, liếc nhìn về phía nàng, sau đó ánh mắt lại tiếp tục nhìn về phía phương vị của Chung Nhạc.

- Tế Đế binh!

*****

Bàn Kê lớn tiếng quát lên:

- Dịch Quân Vương đã bị trọng thương, đi không được bao xa nữa rồi! Nhất định phải đánh chết hắn tại đây!

Bàn Tố Tâm nhất thời ngẩn ngơ, nhìn từng chiếc từng chiếc lâu thuyền đại hạm lái qua bên cạnh chính mình. Không có kẻ nào liếc nhìn nàng quá một lần. Rất nhanh, đám lâu thuyền đại hạm kia đã lái đi xa, bỏ mặc một mình nàng ở chỗ này.

- Ta đã nói rồi a? Bọn họ chưa bao giờ quan tâm qua tính mạng của một nàng tiểu Thần Minh nho nhỏ như ngươi cả!

Không gian đột nhiên chấn động, Chung Nhạc xuất hiện bên cạnh nàng, mỉm cười nói:

- Đi theo ta a!

Bàn Tố Tâm tán hồn lạc phách, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia hy vọng, lắc đầu nói:

- Bọn họ vẫn là quan tâm tới ta! Chỉ là giá trị của ta không bằng ngươi, cho nên bọn họ mới bỏ qua ta, đuổi theo ngươi mà thôi! Đợi sau khi đuổi kịp ngươi rồi, bọn họ nhất định sẽ quay lại đón ta!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Giá trị của ngươi không bằng ta, liền có thể bỏ mặc tính mạng của ngươi, có đúng không?

Bàn Tố Tâm nhất thời ngẩn ngơ, lắc đầu nói:

- Tộc trưởng bọn họ sẽ không làm như vậy đâu!

Chung Nhạc đột nhiên cắt đứt cổ tay nàng, lấy ra một đoàn tinh huyết, mỉm cười nói:

- Bàn Hồ thị các ngươi có Hóa Sinh Huyền Công đúng không? Hiện tại hãy biến đoàn tinh huyết này của ngươi thành phân thân, ngươi nhìn xem bọn họ có phải sẽ làm như vậy hay không?

Bàn Tố Tâm khẽ cắn răng, phân cắt Nguyên thần, luyện đoàn tinh huyết này của chính mình thành một cỗ phân thân. Chung Nhạc phun ra một ngụm tinh khí, rơi vào trong cơ thể phân thân của nàng. Tu vi của cỗ phân thân này nhất thời thẳng tắp đề thăng, đạt tới cảnh giới Thần Minh, nhìn qua không có gì khác biệt so với bản thể của Bàn Tố Tâm.

Chung Nhạc phất ống tay áo, giấu nàng vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Đúng lúc này, chỉ thấy đám người Bàn Kê đã phát hiện ra tung tích của bọn họ, lập tức giết thẳng tới.

Bàn Kê tiến về phía trước một bước, vươn tay chụp về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc quơ đao chống lại, thân thể lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên phóng người nhảy một cái, biến mất không thấy đâu nữa, lưu phân thân của Bàn Tố Tâm lại tại chỗ.

Bàn tay Bàn Kê lập tức chuyển hướng, bắt lấy phân thân của Bàn Tố Tâm, cười lạnh một tiếng, cao giọng nói:

- Dịch Quân Vương, nếu ngươi không xuất hiện, ta sẽ bóp chết nàng!

Đám lâu thuyền đại hạm phía sau bay tới, tầng tầng vây quanh Bàn Kê, tế khởi Đế binh Bàn Hồ thị, bộ dáng sát khí đằng đằng.

Phân thân của Bàn Tố Tâm run giọng nói:

- Tộc trưởng, ta là hậu bối của ngươi, sao ngươi có thể...

Bàn Kê vận chuyển pháp lực, phong ấn một thân tu vi của nàng, khiến cho nàng nói không ra lời, cao giọng nói:

- Dịch Quân Vương, ngươi nhiều lần vì nữ tử này thân lâm mạo hiểm, có thể thấy được nàng đối với ngươi vô cùng trọng yếu, bằng không sẽ không thể khiến cho ngươi nhiều lần mạo hiểm vì nàng! Nếu ngươi không chịu xuất hiện, ta sẽ bẻ một cái cánh tay của nàng!

Thanh âm Chung Nhạc từ thiên ngoại truyền tới, cười lạnh nói:

- Nàng là tộc nhân của ngươi, ngươi lại muốn bẻ gãy cánh tay của nàng?

Bàn Kê dùng sức kéo một cái, mạnh mẽ kéo một cánh tay từ trên thân thể phân thân Bàn Tố Tâm xuống, cười ha hả, nói:

- Bẻ gãy một cánh tay nàng thì thế nào? Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi còn không hiện thân, ta sẽ lại bẻ gãy một cánh tay nàng! Một, hai, ba!

Chung Nhạc vẫn không hiện thân. Bàn Kê kéo một cánh tay còn lại của phân thân Bàn Tố Tâm xuống, lạnh lùng nói:

- Ta lại đếm ba tiếng, nếu ngươi còn không xuất hiện, ta sẽ giết chết nàng! Một, hai, ba!

Xuy!

Cái đầu của phân thân Bàn Tố Tâm rơi xuống đất, chết oan chết uổng.

Bàn Tố Tâm ngơ ngác nhìn một màn này, thân thể run rẩy. Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Hiện tại ngươi đã biết địa vị của chính mình trong chủng tộc của ngươi a? Đi theo ta thôi!

Tinh thần Bàn Tố Tâm suy sụp sa sút, ngồi chồm hổm ở một góc trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn. Thân hình Chung Nhạc rung lên một cái, cắt ra tầng tầng không gian, một đường phóng đi.

Phía sau, Bàn Kê suất lĩnh đại quân Bàn Hồ thị sưu tầm khắp nơi, nhưng thủy chung cũng không tìm được hạ lạc của Chung Nhạc.

- Bàn Tộc trưởng, ngươi đã giết chết tộc nhân của chính mình rồi?

Mặc Ẩn khẽ nhíu mày, nhìn thi thể của phân thân Bàn Tố Tâm, lắc đầu nói:

- Sao ngươi lại lỗ mãng như thế? Lưu nàng lại hẳn là còn có trọng dụng! Ta rất muốn biết, sao Dịch Quân Vương lại để ý tới nàng nữ tử này như thế!

Bàn Kê nói:

- Nhất định là Dịch Quân Vương háo sắc ngập trời, bởi vì mỹ sắc mà không tiếc thân lâm mạo hiểm. Hắn chính là xem trọng Bàn Tố Tâm!

Thiên Ti nương nương kiểm tra thi thể của phân thân Bàn Tố Tâm, lắc đầu nói:

- Đâu không là Bàn Tố Tâm chân chính, chỉ là một cỗ phân thân! Bàn Tố Tâm chân chính sợ rằng vẫn còn sống, hơn nữa đang ở bên cạnh Dịch Quân Vương. Bàn Tộc trưởng, ngươi đã triệt để giao nữ tử này cho hắn. Nếu trong lòng nàng còn nghĩ tới Bàn Hồ thị, cho dù là ở bên cạnh Dịch Quân Vương, cũng sẽ mật báo cho chúng ta. Mà hiện tại ngươi ở trước mặt mọi người giết chết phân thân của nàng, nàng nhất định là đã hoàn toàn ly tâm!

Bàn Kê khẽ nhíu mày, nói:

- Ý của nương nương là...

Thiên Ti nương nương than thở:

- Chúng ta đã không có khả năng lưu lại Dịch Quân Vương rồi! Thương thế của hắn không sai biệt lắm đã lành rồi, tất nhiên sẽ trở lại Phá Thiên Quan, chủ chưởng đại cục. Thời điểm này nếu có Bàn Tố Tâm làm nội ứng, sẽ có thể khiến cho chúng ta chết ít đi rất nhiều tướng sĩ, thương vong khi bắt lấy Phá Thiên Quan cũng giảm đi rất nhiều. Mà hiện tại, Bàn Tố Tâm tuyệt đối không có khả năng mật báo cho chúng ta nữa rồi!

Bàn Kê tỉnh ngộ lại, trong lòng ảo não không thôi.

- Sao Dịch Quân Vương lại lưu ý nàng như thế? Không có bất kỳ đạo lý nào a!

Mặc Ẩn suy tư nói:

- Bàn Tố Tâm đối với hắn rốt cuộc là có lợi ích gì?

Thiên Ti nương nương mỉm cười, nói:

- Đừng để ý tới chuyện này nữa! Chúng ta cần phải lập tức chạy trở về, bằng không nếu Dịch Quân Vương chạy tới Phá Thiên Quan trước chúng ta một bước, nhất định sẽ nhân cơ hội dốc hết đại quân, phá vỡ đại quân vây thành của chúng ta!

Trong lòng Mặc Ẩn nhất thời nghiêm nghị. Hắn và Thiên Ti nương nương đều đang ở đây, nếu Chung Nhạc trở về Phá Thiên Quan trước, sẽ không ai có thể ngăn cản được hắn. Đại quân vây khốn Phá Thiên Quan tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng.

Tử Quang Quân Vương có nhãn lực này, nhưng lại không có năng lực này. Về phần đám Đế tử kia, lại càng là ngay cả nhãn lực này cũng không có. Bất quá, Dịch Quân Vương tuyệt đối vừa có nhãn lực này, cũng có năng lực này.

Đây chính là cơ hội lật ngược thế cờ, trực tiếp đánh tan đại quân Thiên Đình.

- Chúng ta đích thân tới đây bố trí mai phục, có thể nào cũng nằm trong dự liệu của Dịch Quân Vương hay không? Hắn thật ra chính là muốn dụ chúng ta rời khỏi Phá Thiên Quan, sau đó nhân cơ hội đánh tan đại quân ta?

Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương liếc nhìn nhau một cái, da đầu đều có chút cảm giác tê dại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)