Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1086

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1086: Chém đầu tế cờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Trí tuệ của hắn hẳn là không có khả năng tính tới trình độ này a!

Trên trán Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng cao giọng nói:

- Bàn Tộc trưởng! Bàn Tộc trưởng! Không cần tiếp tục sưu tầm Dịch Quân Vương nữa, lập tức đưa chúng ta trở về Phá Thiên Quan!

Bàn Kê vội vàng tiến lên, nói:

- Hai vị, với thương thế của Dịch Quân Vương, hẳn là không đi được bao xa! Sao chúng ta không nhân cơ hội này...

- Đi không kịp nữa rồi! Hắn vừa trị liệu thương thế, vừa quấn lấy chúng ta, kéo chúng ta ở chỗ này. Đợi tới lúc thương thế hắn khỏi hẳn, toàn lực lên đường, chúng ta sẽ không thể đuổi kịp hắn, tất nhiên sẽ bị hắn trở lại Phá Thiên Quan trước chúng ta một bước!

Mặc Ẩn quát lớn:

- Nếu hắn trở về Phá Thiên Quan trước, đại quân ngoài quan của chúng ta chỉ sợ sẽ toàn quân bị diệt mất! Không cần quản tới đại quân Thủy sư, ngươi cứ việc đưa chúng ta trở về Phá Thiên Quan trước!

Bàn Kê cũng có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, thất thanh nói:

- Dịch Quân Vương tuy rằng đa trí, nhưng cũng không có khả năng yêu nghiệt như vậy a?

- Việc này không nên chậm trễ! Mau trở lại Phá Thiên Quan!

Bàn Kê vội vàng mang theo Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương, toàn lực chạy trở về Phá Thiên Quan. Hắn mặc dù là Đế Quân Đại viên mãn, nhưng toàn lực lên đường cũng cần thời gian hơn một tháng mới có thể về tới Phá Thiên Quan.

o0o

Mà vào lúc này, Chung Nhạc cũng đang nhanh như tia chớp lao thẳng về phía Phá Thiên Quan. Hiện tại thương thế của hắn đã khôi phục lại bảy tám phần, mở ra Tiên Thiên Nhục Sí, luận tốc độ, Bàn Kê căn bản là thúc ngựa cũng không bằng.

Mười mấy ngày sau, Phá Thiên Quan đã ở trong tầm mắt, Chung Nhạc lập tức lẻn vào trong không gian, mượn không gian yểm hộ tiến vào Phá Thiên Quan.

Bên ngoài Phá Thiên Quan đã bị tầng tầng đại quân vây khốn, đương nhiên không có khả năng nghênh nghênh ngang ngang tiến vào. Bất quá, với thủ đoạn của Chung Nhạc, tránh né tầng tầng đại quân cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong Phá Thiên Quan, Tử Quang Quân Vương đang lúc triệu tập chư tướng nghị sự. Đám người Mục Tô Tiên, Mục Tô Thiên cũng đang ở đây, lại mời hai vị nương nương Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề tới, ngữ khí vui vẻ nói:

- Dịch Quân Vương đường xá xa xôi, nhưng mấy ngày nữa sẽ có thể tới...

- Ta đã tới rồi!

Một đạo thanh âm vang lên, đám người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy không gian chấn động giống như sóng gợn vậy, Chung Nhạc cất bước đi ra, tiến vào trong phòng nghị sự.

Tử Quang Quân Vương vội vàng đứng lên, nói:

- Dịch Quân, xấu hổ rồi! Thật xấu hổ rồi! Ngươi vừa mới ly khai không bao lâu, ta đã gặp phải trận đại bại này! Quả thật không còn mặt mũi gặp ngươi!

Sắc mặt Chung Nhạc như sương, lạnh lùng nói:

- Sư huynh, với bản lĩnh của ngươi, cho dù không đủ để công phá đại quân Thiên Đình, cũng không tới mức tạo thành trận đại bại này. Ngươi hoàn toàn có thể thủ được, sao lại bại nhanh như vậy, bại thảm như vậy?

Tử Quang Quân Vương nhìn về phía Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên, chần chờ một chút. Mục Tô Thiên tiến lên, ho khan một tiếng, nói:

- Là chúng ta khinh địch, đã trúng gian kế của Mặc Ẩn, bị hắn dụ dỗ tới trên Thiên Hà. Tử Quang tiên sinh cũng là vì giải cứu chúng ta, không thể không quyết chiến với Mặc Ẩn, sau đó rơi vào phục kích, bị Mặc Ẩn đánh hạ Tử Thành!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tử Quang Quân Vương. Tử Quang Quân Vương ho khan một tiếng, nói:

- Hai vị này là viện quân của Bệ hạ! Bệ hạ có trăm vạn con cái, lần này cũng tới đây tham chiến, thực lực mỗi một vị đều cực kỳ xuất sắc. Vị này là Mục Tô Tiên, vị này là Mục Tô Thiên! Thực lực hai vị Thái tử vô cùng bất phàm, đều là Đế Quân!

Mục Tô Tiên, Mục Tô Thiên khom người hành lễ, nói:

- Dịch tiên sinh!

Chung Nhạc cũng không có hoàn lễ, nhàn nhạt hỏi:

- Sư huynh, Tử Thành ngươi còn lại bao nhiêu binh lực? Phá Thiên Quan ta lại còn lại bao nhiêu binh lực?

Tử Quang Quân Vương trầm ngâm nói:

- Tử Thành chỉ còn lại không tới hai thành binh lực, hiện tại còn có một ngàn bốn trăm vạn binh sĩ. Đại quân chủ lực của Phá Thiên Quan vẫn còn, chỉ hao tổn hơn một ngàn vạn Thần Ma!

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống, cười lạnh nói:

- Bởi vì mấy tên Thái tử, đã tạo thành trận đại bại này, đã hao tổn hơn ức vạn đại quân Thần Ma! Tử Quang sư huynh, không ngờ ngươi còn lưu hai tên tội tướng này ở đây? Ngươi đây là xem quân pháp của ta là trò đùa hay sao? Người đâu! Áp hai tên tội tướng này ra ngoài, giải lên Trảm Thần Đài, chém đầu tế cờ!

Sắc mặt Tử Quang Quân Vương đại biến. Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên nghe hắn nói vậy, không khỏi giận tím mặt, quát lớn:

- Dịch Phong! Chúng ta chính là Thái tử, ngươi dám giết chúng ta tế cờ sao?

- Ngươi bất quá chỉ là thần tử của Phụ hoàng, lại dám giết Thái tử sao?

Đám người Phù Lê, Phù Kỳ Chi tế khởi Phù Tang Thần Thụ, trấn áp Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên, phong ấn thần thông và pháp lực của bọn họ.

Chung Nhạc phất tay, nói:

- Áp lên Trảm Thần Đài!

Mục Tô Tiên và Mục Tô Thiên vừa sợ vừa giận. Tử Quang Quân Vương vội vàng nói:

- Dịch Quân, ngàn vạn lần không thể! Bọn họ mặc dù chiến bại, nhưng dù sao cũng là Thái tử của Bệ hạ, nếu chém đầu bọn họ...

- Dưới quân pháp, không có phân chia Thái tử cùng thứ dân! Chỉ cần phạm sai lầm, liền phải thụ hình! Bằng không lập ra quân pháp có ích lợi gì? Hai vị Thái tử này đã làm hại ức vạn tính mạng đại quân Thần Ma ta, lưu bọn họ lại có ích lợi gì?

Chung Nhạc nửa cười nửa không nói:

- Lẽ nào Tử Quang sư huynh chưa từng có ý niệm muốn chém chết bọn họ sao?

Tử Quang Quân Vương thoáng chần chờ một chút, nhìn về phía hai vị Nữ Đế Quân Lung Chất và Kiều Đông, nói:

- Hai vị Thái tử dù sao cũng là Đế Quân, thực lực cường đại, hơn nữa lại là con yêu của Bệ hạ, không bằng lưu lại tính mạng bọn họ, để cho bọn họ lập công chuộc tội?

Lung Chất lắc đầu, nói:

- Hai vị hiền chất ỷ vào thân phận làm xằng làm bậy, suýt chút nữa khiến cho đại quân ta toàn bộ bị diệt! Nếu không xử trí, khó có thể phục chúng!

Kiều Đông cũng cười lạnh, nói:

- Đừng nghĩ ta sẽ cầu tình cho bọn họ! Ngay cả ta cũng vì bọn họ mà suýt chút nữa luân hãm, chết ở trong trận!

Mục Tô Tiên nhìn về phía Thái Phùng, Nữ Phòng và Dực Thiên Quân, kêu lên:

- Thúc phụ, Ngũ di, giúp ta cầu tình một chút a!

*****

Thái Phùng, Nữ Phòng và Dực Thiên Quân cũng là anh chị em kết nghĩa của Mục Tiên Thiên, vốn dĩ phụ trách trấn thủ Ngự Thiên Quan và Lũy Bích Quan. Sau khi Tử Quang Quân Vương phụng mệnh dẫn dắt đại quân đi tới Đế tinh, đại quân của Ngự Thiên Quan, Lũy Bích Quan cũng theo hắn đi tới đây.

Trong trận chiến Thiên Hà lần trước, bọn họ cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết, Thần binh Thần tướng dưới trướng tử thương vô số.

Ba vị Đế Quân Đại viên mãn nghe hắn nói vậy, đều thoáng chần chờ một chút. Thái Phùng lắc lắc đầu, Nữ Phòng và Dực Thiên Quân vốn định lên tiếng cầu tình, nhìn thấy vậy cũng bỏ đi ý niệm này.

Chư tướng áp hai vị Thái tử lên Trảm Thần Đài. Chung Nhạc triệu tập chư quân, ánh mắt lạnh lùng quét qua một vòng, lệnh Hồn Đôn Vũ tuyên đọc tội trạng của hai vị Thái tử, sau đó hạ lệnh hành hình.

Nhưng lúc này, một vị Thái tử khác của Mục Tiên Thiên đột nhiên chạy lên Trảm Thần Đài, lớn tiếng quát lên:

- Chậm đã! Dịch Quân Vương, nếu ngươi chém đầu hai vị huynh trưởng của ta, ta nguyện ý cùng chết với hai vị huynh trưởng! Ngay cả đầu của ta cũng chém luôn đi!

Lại có hơn mười vị Thái tử nữa chạy lên Trảm Thần Đài, lớn tiếng kêu lên:

- Dịch Quân Vương, ngươi bất quá chỉ là gia thần của Mục gia ta, hiện tại lại dám can đảm tạo phản rồi, muốn giết Thái tử! Nếu ngươi chém đầu hai vị huynh trưởng ta, vậy thì ngay cả chúng ta cũng đều chém luôn đi!

Rất nhiều Thái tử, Công chúa quần tình xúc động, nhao nhao xông lên Trảm Thần Đài, lớn giọng kêu lên:

- Có giỏi cũng chém luôn tất cả chúng ta đi! Nhìn xem Phụ thần sẽ khiến ngươi chết như thế nào!

Còn có mấy vị Thái tử, Công chúa nỗ lực mở trói cho Mục Tô Thiên và Mục Tô Tiên, cả giận nói:

- Ngươi thật sự tạo phản rồi! Lại dám ở trước mặt mọi người chém đầu chủ tử tế cờ!

- Hôm nay ngoan ngoãn thả hai vị huynh trưởng chúng ta ra, chúng ta nể tình ngươi công cao khổ nhiều, không tính toán với ngươi!

- ...

Sắc mặt Tử Quang Quân Vương kịch biến, vội vàng nhìn về phía Chung Nhạc. Chỉ thấy trên mặt Chung Nhạc không có bất cứ biểu tình biến hóa gì, không khỏi thầm kêu một tiếng không xong.

- Phàm là kẻ nào đứng trên Trảm Thần Đài, toàn bộ đều xử trảm cho ta!

Sắc mặt Chung Nhạc hờ hững, tế khởi Tiên Thiên Thần Đao, ném tới dưới chân Nanh Hoàng, nói:

- Hành hình!

Nanh Hoàng đánh bạo, giơ lên Thần đao, chém xuống cần cổ của Mục Tô Tiên. Đao quang rơi xuống, một cái đầu lăn xuống, Thần huyết phun trào, bị Trảm Thần Đài hấp thu.

Nanh Hoàng lại cầm đao đi về phía Mục Tô Thiên, giơ đao chém xuống. Cái đầu vị Thái tử này rơi xuống đất, chết oan chết uổng.

Trên Trảm Thần Đài một mảnh xôn xao, đám Thái tử, Công chúa vừa sợ vừa giận, hồn nhiên không nghĩ tới Chung Nhạc lại to gan như vậy, không ngờ thật sự đã chém đầu Mục Tô Thiên và Mục Tô Tiên.

Phù Lê và Phù Liệt chụp lấy cánh tay một vị Công chúa, tự mình áp lên đài. Nanh Hoàng giơ đao chém xuống, Công chúa đầu thân hai nơi, Thần huyết phun đầy đất. Phù Lê và Phù Liệt lại áp một vị Thái tử tới, cũng bị Nanh Hoàng một đao chém đầu.

Cứ như vậy chém liên tục mười sáu mười bảy vị Thái tử, Công chúa, sắc mặt đám Thái tử, Công chúa còn lại không khỏi kịch biến, căng căng thẳng thẳng, hai chân run run, toàn thân run rẩy, vội vàng nhảy xuống khỏi Trảm Thần Đài. Trong khoảnh khắc, trên Trảm Thần Đài đã không một bóng người, chỉ còn mấy kẻ hành hình là đứng ở trên đài.

- Chư quân quy vị!

Chung Nhạc đứng dậy, thanh âm chấn động Phá Thiên Quan. Từng vị từng vị Thần tướng nhất thời nhao nhao bay lên, rơi xuống trong đại quân của chính mình. Trong lúc nhất thời, tọa kỵ không kêu, Thần binh không vang, toàn trường lặng ngắt như tờ, ức vạn đại quân nghiêm chỉnh như một. Vô số cặp mắt rơi xuống trên người Chung Nhạc, yên lặng tĩnh mịch, ngay cả một tiếng thở dốc cũng không nghe được nửa điểm.

- Quy củ của ta, có công thì thưởng, có tội thì trừng. Mặc kệ ngươi là Thái tử hay Công chúa! Ngón tay ta chỉ nơi nào, đại quân xung phong nơi đó! Mệnh lệnh ta truyền xuống, phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh! Trong quân đội của ta, không có Thái tử, không có Công chúa!

Khí tức Chung Nhạc chấn động, thân thể càng lúc càng vĩ ngạn, lạnh lùng nói:

- Đại quân ta tấn công, có thể cắt đứt Thiên Hà! Binh mã ta đi tới đâu, không ai địch nổi! Binh mã ta xung phong, có thể đạp nát Thiên Đình Thiên Khuyết!

- Ta thống lĩnh là một chi đại quân vô địch, không phải là đại quân kiêu ngạo! Ta muốn thống lĩnh các ngươi, làm rạng rỡ tổ tông, phúc ấm con cháu!

- Các ngươi muốn vinh hoa, muốn phú quý, ta cho!

- Giơ cao thanh đao đi theo ta, giết ra Phá Thiên Quan!

Sĩ khí Phá Thiên Quan nhất thời sôi trào, ức vạn Thần Ma chiến ý ngập trời. Chung Nhạc tiến về phía trước một bước, suất lĩnh Tiên Thiên Cấm Quân giết ra khỏi cửa thành, cao giọng quát lớn:

- Đi theo ta, cầm chắc đao kiếm của các ngươi! Ta dẫn các ngươi giết ra một cái tương lai!

- Giết!

Vô số Thần Ma điên cuồng hét lớn, dưới sự suất lĩnh của chư tướng xông ra Phá Thiên Quan, phóng về phía địch quân ngoài quan.

Tử Quang Quân Vương trừng mắt cứng lưỡi nhìn một màn này. Chỉ thấy tinh thần suy sụp sa sút trước đây của chư quân đã bị càn quét sạch sẽ, khí thế như hổ như giao, dị thường hung ác, oanh động va chạm với địch quân ngoài quan, không chút sợ hãi.

- Cái này... khó trách Dịch Quân Vương có thể vô địch chiến trường!

Tử Quang Quân Vương cảm khái một tiếng, nói với Đế Tu La bên cạnh mình:

- Đây chính là Chiến Thần, là Chiến Thần vô địch! Trên chiến trường, ta không bằng hắn!

- Ta đói bụng!

Đế Tu La hờ hững nói.

Tử Quang Quân Vương có chút bất đắc dĩ, phất tay nói:

- Ngươi cũng đi đi! Bất quá, nhất định phải nghe sự chỉ huy của Dịch Quân Vương. Bằng không, mạo phạm tới hắn, hắn rất có khả năng ngay cả ngươi cũng áp lên Trảm Thần Đài chém đầu!

Đế Tu La lập tức cất bước xông ra Phá Thiên Quan, giết vào trong loạn quân.

Cặp mày Tử Quang Quân Vương nhíu chặt, nhìn về phía đám thi thể không đầu của Công chúa và Thái tử trên Trảm Thần Đài kia, cực kỳ đau đầu, lẩm bẩm:

- Hiện tại có chút không dễ thu thập a! Nếu Đế Quân vẫn còn là Thần đạo chủ đạo như trước kia, còn có thể dung hắn, nhưng hiện tại lại là Ma đạo chủ đạo, sợ rằng...

Hắn lắc lắc đầu, đi lên Trảm Thần Đài, nhặt xác mười chín vị Thái tử, Công chúa này.

Đô đô đô đô!

Bên ngoài chợt vang lên tiếng kèn lệnh to rõ. Thanh âm chém giết càng lúc càng kịch liệt. Sĩ khí tướng sĩ đại quân Thiên Đình dâng trào mãnh liệt. Trong lòng Tử Quang Quân Vương khẽ động, vội vàng đi lên chỗ cao, nhìn về phương hướng tiếng kèn lệnh kia truyền tới. Chỉ thấy một vị Thần Hoàng của Ích Tà Thần Tộc đang đứng giữa không trung, không ngừng lay động kèn lệnh.

- Chiến Tranh Hào Giác!

Tử Quang Quân Vương khẽ giật mình, vội vàng truyền âm cho Chung Nhạc, nói:

- Dịch Quân, trong trận doanh đối diện có một tôn Ích Tà Thần Hoàng, đang tế khởi Chiến Tranh Hào Giác, kích khởi tinh thần đối phương! Cho dù ngươi có giết chết nhiều địch binh tới đâu, tinh thần của đối phương cũng sẽ không suy sụp, tuyệt đối sẽ không đầu hàng, sẽ huyết chiến với ngươi tới cùng!

- Tuyệt đối sẽ không đầu hàng?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, men theo tiếng kèn lệnh nhìn lại, khẽ mỉm cười:

- Vậy thì giết sạch bọn họ không chừa một mống!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)