Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1165

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1165: Sinh linh Táng khu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Hồn Đôn Vũ cũng thoáng ngẩn người, tinh tế nghiền ngẫm, suy tư lại những công pháp thần thông mà Lão tổ tông của Hỗn Độn thị đã truyền thụ, sau đó từng chút từng chút thí nghiệm, một hồi lâu sau, rốt cuộc hắn cũng tìm được một tia pháp lực ba động trong cơ thể.

- Hỗn Độn thị ta quả nhiên có truyền thừa của phương diện này!

Hồn Đôn Vũ vừa mừng vừa sợ. Truyền thừa của Hỗn Độn thị cũng không phải giống như Chung Nhạc vậy, ở trong cơ thể chính mình tự thành một tiểu vũ trụ, mà là từ trong Hỗn Độn diễn sinh ra vạn pháp, từ trong Hỗn Độn tìm kiếm ra đại đạo thích ứng với Luân Hồi Táng Khu, tiến hành diễn sinh ra pháp lực cùng đại đạo.

Hắn lập tức nghiền ngẫm đại đạo trong Luân Hồi Táng Khu, không ngừng lớn mạnh pháp lực của chính mình, sáng tạo ra thần thông thích ứng với nơi này. Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng thôi động một hai phần pháp lực.

Hai người chậm rãi tiến về phía trước. Nơi này chỉ mới là trọng thiên thứ nhất của Luân Hồi Táng Khu, phía trước vẫn còn có chín tầng trọng thiên nữa.

Tiến vào Luân Hồi Táng Khu, mới biết được không gian nội bộ nơi này cực kỳ rộng lớn. Âm Ma ở nơi này hẳn chính là sinh linh từ nơi này sinh ra, vô cùng kỳ lạ. Hơn nữa, càng kỳ lạ hơn chính là, mười trọng thiên của Luân Hồi Táng Khu đều là tự thành một giới, giống như là một cỗ quan tài lớn bao lấy một cỗ quan tài nhỏ hơn khác vậy. Nhưng cỗ quan tài thứ hai lại là phiêu phù trên cỗ quan tài thứ nhất.

Tới sát biên giới trọng thiên thứ hai, chính là một vách đá thiên nhai cao chót vót, dựng đứng thẳng tắp ở nơi đó, nhất định phải leo lên, mới có thể tiến vào trọng thiên thứ hai.

Chung Nhạc dẫn theo Hồn Đôn Vũ, hai người một đường phóng chạy như bay, đi tới sát biên giới trọng thiên thứ hai, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy vách đá thiên nhai kia cao chót vót, trên vách đá mọc đầy từng đóa từng đóa đại hoa kỳ dị cổ quái. Lại có thực vật hình thái dây leo diễn sinh, tương liên với đám đại hoa kia, phảng phất như là dây leo nở hoa vậy.

- Đừng đụng vào đám đại hoa kia! Bọn chúng chính là những cái lưỡi thịt!

Chung Nhạc vươn tay ngăn cản Hồn Đôn Vũ lại, sắc mặt có chút ngưng trọng, nhẹ giọng nói:

- Đám dây leo này là do từng cái từng cái lưỡi thịt cấu thành, hẳn là một loại Âm Ma của Luân Hồi Táng Khu!

Hồn Đôn Vũ vội vàng rụt tay lại, cẩn thận nhìn kỹ đám dây leo trên vách đá kia, không khỏi rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy những cây gai ngược trên đám dây leo này đều là những cái gai lưỡi, cực kỳ sắc bén. Đám dây leo này không ngờ lại là do vô số cái lưỡi thịt cấu thành. Mà những mảnh lá dây leo kia lại chính là từng cái bàn tay hình thù kỳ quái. Mà đám đại hoa thoạt nhìn đủ mọi màu sắc kia không ngờ lại là do từng gương mặt một kết hợp lại mà thành.

- Chúng ta làm sao đi lên đây?

Hồn Đôn Vũ lẩm bẩm hỏi.

- Từng bước một đi lên!

Chung Nhạc cất bước leo lên vách đá, thân hình vuông góc với vách đá. Vách đá này là vách quan tài của trọng thiên thứ hai. Hồn Đôn Vũ vội vàng cất bước đuổi theo, thoáng ngẩn người một chút. Hắn rõ ràng là dẫm chân trên vách đá, nhưng lại không cảm giác có bất luận trọng lực gì kéo hắn rơi xuống mặt đất, phảng phất như vách đá này mới là mặt đất vậy.

Bọn họ một đường đi tới. Cũng không lâu lắm, đã thấy đám đại hoa trên vách đá kia đột nhiên chuyển hướng, đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Tiếp theo, trong đám đại hoa chợt mở ra từng con từng con mắt lớn, tò mò quan sát bọn họ.

Hồn Đôn Vũ có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, khẽ nuốt nước miếng một cái.

- Khách nhân đường xa mà tới! Các ngươi từ nơi nào tới đây?

Trong một đóa đại hoa đột nhiên mở ra vô số cái miệng, tất cả cái miệng đồng thanh hát xướng:

- Các ngươi có nhìn thấy vợ con chúng ta hay không?

- Bọn họ có phải trải qua đau đớn sầu khổ hay không?

Từng đóa từng đóa đại hoa đột nhiên không ngừng lay động. Đám dây leo trên vách đá cũng không ngừng khoa tay múa chân, giống như một đám sinh linh cổ quái có trăm ngàn cánh tay đang không ngừng khiêu vũ vậy. Một đóa đại hoa ở trước mặt bọn họ không ngừng chấn động, không ngừng xoay tròn, đập vào trong mắt chính là phần sau gáy, vòng tới vòng lui vẫn là sau gáy.

Trong đóa đại hoa truyền ra tiếng ca mỹ diệu, không ngừng hát xướng:

- Để bọn họ đi tới nơi này a!

- Nơi này không có sầu, không có khổ, khoái khoái lạc lạc, thảnh thảnh thơi thơi!

- Tới nơi này a!

- Nơi này không có Thiên quản, không có Địa hạt, không có khổ não không có sầu loạn, thảnh thảnh thơi thơi!

- Hãy đi tới bên cạnh chúng ta a!

Lại có thêm một đóa đại hoa vươn ra vô số cánh tay, sờ soạn về phía Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ, miệng không ngừng hát xướng:

- Hương hoa chúng ta thơm ngọt như mật, bàn tay chúng ta vuốt ve như mỡ!

- Chúng ta là bàn tay của tình nhân, chúng ta là vòng tay của mẫu thân, ngủ say trong lồng ngực chúng ta, không có khổ não, không có sầu loạn, không có ưu phiền, thảnh thảnh thơi thơi!

Hồn Đôn Vũ nghe tới mức ngây ngô đần độn, thân hình choáng váng. Hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, tế khởi Phù Tang Chi. Hỗn Độn Hỏa nhất thời lan tỏa, quét một vòng bốn phía xung quanh. Đám đại hoa kia nhất thời bị đốt cháy, thiêu đốt hừng hực, trong đại hoa vang lên tiếng kêu rên thảm thiết thê lương, cùng với tiếng chửi rủa liên miên không dứt.

- Đi mau!

Sắc mặt Chung Nhạc đại biến, vội vàng nắm lấy bàn tay Hồn Đôn Vũ điên cuồng lao thẳng về phía trước. Chỉ thấy đám dây leo trên vách đá kia kịch liệt run rẩy, vô số Tàn hồn, Tàn linh tụ tập cùng một chỗ, biến thành một gã Đằng Cự Nhân to lớn khôn cùng, phẫn nộ hét lớn:

- Đau quá! Đau quá a! Hậu đại của sinh vật Hỗn Độn hẳn là không nên đạp lên địa phương của người chết! Các ngươi phải chết! Chết ở nơi này, biến thành chúng ta!

Thần sắc Hồn Đôn Vũ nhất thời dại ra, ngơ ngác nhìn về phía gã Đằng Cự Nhân càng lúc càng to lớn khổng lồ trên vách đá này. Toàn thân hắn mọc đầy mụn mủ, đó là từng cái từng cái đầu lâu, trên đầu lâu mọc đầy con mắt, trong mắt mọc ra từng đầu từng đầu cánh tay, bộ dáng xấu xí không chịu nổi.

So với gã Đằng Cự Nhân này, hai người bọn họ nhỏ bé giống như hai hạt bụi nhỏ vậy, bé nhỏ không đáng kể.

Ầm ầm!

Nắm tay gã Đằng Cự Nhân kia đập mạnh về phía bọn họ. Chung Nhạc gầm lên một tiếng, toàn thân Tiên Thiên Bát Quái vận chuyển, biến thành chân thân Phục Hy đầu người thân rắn, nhanh chóng chạy loạn, tránh né một kích này.

*****

- Phục Hy!

Gã Đằng Cự Nhân kia lại càng phẫn nộ, phát ra thanh âm rống to kinh thiên động địa:

- Thế gian này ghê tởm nhất chính là Phục Hy! Phục Hy đã hủy hoại nơi này!

- Dịch tiên sinh, nó hận ngươi tựa hồ càng sâu đậm hơn hận ta a?

Hồn Đôn Vũ quay sang hỏi Chung Nhạc.

- Mau tế khởi Phù Tang Chi!

Chung Nhạc đột nhiên quát lớn.

Hai nắm tay của gã Đằng Cự Nhân kia chắp lại cùng một chỗ, hung hăng đập thẳng xuống. Sau lưng hắn lại mọc ra vô số cánh tay khác, cũng nhao nhao chắp lại cùng một chỗ, biến thành từng thanh từng thanh cự chuy đập thẳng xuống hai người bọn họ.

Hồn Đôn Vũ vội vàng tế khởi Phù Tang Chi. Pháp lực Chung Nhạc ba động, thôi động Phù Tang Chi, cành cây nhất thời biến thành một cây Phù Tang Thụ, nghênh đón đám nắm tay đang oanh tới kia.

Một tiếng vang thật lớn truyền tới, Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ nhất tề kêu rên một tiếng, khóe miệng tươm máu, thân hình bị chấn cho bắn lên thật cao. Những cự chuy nắm tay còn lại của gã Đằng Cự Nhân kia hai lần ba lượt oanh xuống, đập cho loạn thạch trên vách đá tung bay tán loạn, không ngừng đập thẳng về phía bọn họ, chấn cho hai người bay lên càng lúc càng cao hơn.

Tiên Thiên Bát Quái toàn thân Chung Nhạc không ngừng chuyển động, dốc hết pháp lực liều mạng thôi động Phù Tang Chi nghênh đón đám nắm tay của gã Đằng Cự Nhân kia. Đột nhiên mặt đất dưới chân hai người không còn nữa, hai người đã bị đánh văng ra khỏi trọng thiên thứ nhất, đi tới trên không trọng thiên thứ hai của Luân Hồi Táng Khu, sau đó mạnh mẽ rơi thẳng xuống đất.

Gã Đằng Cự Nhân kia đứng ở sát biên giới trọng thiên thứ hai, ngàn cánh tay huy vũ, không ngừng phẫn nộ hống lớn, nhưng cũng không dám đặt chân lên phạm vi của trọng thiên thứ hai.

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ nhất tề thở phào nhẹ nhõm, mỗi người lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Lúc này bọn họ mới kịp quan sát bốn phía, không khỏi nhất thời ngẩn ngơ. Chỉ thấy khắp nơi trong không gian trọng thiên thứ hai này đều là từng bức từng bức hình ảnh.

Đám hình ảnh này chính là mảnh vỡ ký ức của những linh hồn đã chết đi, đang lẳng lặng phiêu phù trong trọng thiên thứ hai của Luân Hồi Táng Khu, kể lại chuyện xưa của bọn họ.

Khắp nơi trong không gian nơi này đều là những hình ảnh như vậy. Đám hình ảnh này chính là hồi ức trong nháy mắt trước khi chủ nhân của đám hình ảnh này chết đi, đã hồi ức lại những trải qua của cả đời chính mình, những tình cảm của chính mình.

Những hình ảnh này thật sự rất nhiều rất nhiều rồi. Toàn bộ không gian của trọng thiên thứ hai đều đã bị những hình ảnh này nhét cho tràn đầy. Từ xưa tới nay, những sinh linh sinh ra chính là nhiều đếm không xuể, linh hồn những sinh linh này tử vong cũng là nhiều đếm không xuể, dẫn tới hồi ức khi còn sống của các sinh linh này ở trong Táng khu cũng là nhiều đếm không xuể.

Muốn đi xuyên qua nơi này, căn bản không thể tránh khỏi sẽ phải đụng vào những bức họa này. Chung Nhạc trong lúc không để ý đụng vào một bức hình ảnh, nhất thời đã nhìn thấy chính mình biến thành một tiểu hài nhi nho nhỏ. Đợi tới thời điểm hắn từ trong hình ảnh đi ra, đã nhìn thấy cả quá trình chính mình từ lúc sinh ra tới thiếu niên, tới trung niên, tới lúc lão niên, cuối cùng là tới lúc tử vong.

Lịch trình của cả một đời người đã bị áp súc thành một bức hình ảnh có nội dung. Chỉ cần đi xuyên qua bức hình ảnh này, sẽ có thể dùng thị giác của chủ nhân hình ảnh, trong khoảng thời gian ngắn đi qua cả cuộc đời của chủ nhân bức hình ảnh kia.

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ không nói lời nào, lẳng lặng đi xuyên qua từng bức từng bức hình ảnh này. Bọn họ ngẫu nhiên cũng đụng vào những bức họa này, đã trải qua những thăng trầm mà cả đời người khác từng trải qua, quả thật là những trải nghiệm kỳ lạ.

Bất quá, sự sống và cái chết ở nơi này thật sự quá nhiều rồi, yêu và hận, tình và dục ở trong này cũng thật sự quá nhiều rồi. Có thể không đụng vào những bức họa này, bọn họ vẫn là tận lực tránh đụng phải.

Trọng thiên thứ hai của Luân Hồi Táng Khu phảng phất như là một đại trận hồng trần thật lớn. Đi lại ở trong này, rất dễ dàng đánh mất chính mình.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới thanh âm chấn động. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ đang lúc hành tẩu giữa vô số hình ảnh. Mỗi khi đi ngang qua một bức hình ảnh, nó đều vươn ra cái lưỡi thật dài, liếm qua bức hình ảnh kia một cái.

Trên người con quái vật khổng lồ này treo đầy những khuôn mặt, từng khuôn mặt đều là khuôn mặt tươi cười phát ra từ nội tâm, phảng phất như cực kỳ vui sướng vậy.

- Cẩn thận! Đó là Thực Duyệt Ma!

Đột nhiên, một đạo thanh âm chợt vang lên, chính là thanh âm Lăng Tử Thủ của Đế Lăng thị. Trong lòng Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ khẽ động. Hiển nhiên đám người Phong Vô Kỵ đang ở phụ cận, cũng cách bọn họ không quá xa.

Thanh âm Lăng Tử Thủ tiếp tục vang lên:

- Thực Duyệt Ma có thể liếm đi ký ức hạnh phúc trong linh hồn. Chỉ cần bị liếm một cái, trong trí nhớ ngươi liền chỉ còn lại có bi thương và sầu khổ! Chúng ta nhất định phải tránh xa nó ra!

- Không tốt! Phía trước có rất nhiều loại quái vật này!

Phía trước truyền tới một trận xôn xao. Chung Nhạc khẽ nhíu mày, Tam Mục Thiên Đồng quét nhìn về phía trước. Chỉ thấy giữa không trung có vô số con Thực Duyệt Ma thật lớn đang phiêu phù, du động. Những cái lưỡi thật dài không ngừng liếm tới liếm lui, liếm qua từng bức từng bức hình ảnh một phen, hấp thu những ký ức vui sướng trong đó. Những ký ức vui sướng này sẽ biến thành năng lượng để cho bọn chúng tiếp tục diễn sinh.

Chung Nhạc dõi mắt nhìn lại, liền nhìn thấy đám Thực Duyệt Ma này giống như một đàn dê nhiều vô biên vô tận vậy. Vô số Thực Duyệt Ma đang hoạt động trên cánh đồng hoang vu rộng lớn mênh mông, đang thè lưỡi liếm qua từng bức từng bức hình ảnh.

Da đầu Chung Nhạc không khỏi tê dại. Nghĩ muốn đi xuyên qua đàn dê Thực Duyệt Ma dày đặc này cũng không dễ dàng chút nào. Hình thể đám Cự thú này khổng lồ, toàn thân đều là những khuôn mặt, trên những khuôn mặt này đều có con mắt, hoàn toàn có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng xung quanh.

Nếu đi qua bên cạnh bọn chúng, tuyệt đối sẽ bị bọn chúng phát hiện.

Đột nhiên, đám người Phong Vô Kỵ đã bị đám Thực Duyệt Ma kia phát hiện. Vô số Thực Duyệt Ma nhao nhao bao vây lại, những khuôn mặt treo đầy trên thân thể nhao nhao há miệng ra, không ngừng cười sằng sặc, nói:

- Tới đây! Cùng nhau vui vẻ a! Nơi này là Thế giới Cực Lạc, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ sự vui sướng của chúng ta!

- Tử Thủ sư huynh, ngươi tới thôi động Thanh Hà Chu!

Đám người Phong Vô Kỵ leo lên Thanh Hà Chu, Lăng Tử Thủ thôi động chiếc thuyền nhỏ này, ra sức bay xuyên qua bên cạnh từng con từng con Thực Duyệt Ma. Rất nhiều Đế Quân, Tiên Thiên Thần Ma trên thuyền nhao nhao xuất thủ, tế khởi thần binh lợi khí, ném về phía đám Thực Duyệt Ma đang vọt tới từ bốn phương tám hướng, đập bay từng con từng con Thực Duyệt Ma.

Không biết bao nhiêu Thực Duyệt Ma bị bọn họ hấp dẫn tới, nhao nhao bay thẳng lên không trung, truy đuổi về phía bọn họ.

- Cẩn thận! Nơi này còn có kẻ chăn dê!

Thanh âm Lăng Tử Thủ lại truyền tới, kêu lên:

- Kẻ chăn dê được gọi là Cực Lạc Lão Ma! Thực Duyệt Ma hấp thu những ký ức vui sướng, cung dưỡng cho nó! Thực lực những kẻ chăn dê kia cực kỳ đáng sợ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng xuyên qua đàn dê này!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)