Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1190

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1190: Đạo phong ấn cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong lòng Chung Nhạc một trận mờ mịt. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phân ra Đạo thân Dịch tiên sinh của chính mình, sau đó bản thể sẽ đặt thân bên ngoài trận tranh đoạt Đế vị, đi làm một chút sự tình cho tranh đấu tương lai, phòng ngừa chu đáo.

Nhưng hiện tại, hắn phát hiện bản thể chính mình không ngờ không thể thoát khỏi thân xác của Dịch tiên sinh, không thể rời khỏi Bí cảnh Đạo Nhất, thậm chí ngay cả bước ra khỏi Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái này cũng không có khả năng.

- Kỳ quái! Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho ta bị vây khốn trong vũ trụ trong đầu do chính mình khai mở?

Hắn đi tới đi lui trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái. Mỗi khi hắn đi tới sát biên giới Thánh địa, liền thấy Bí cảnh Đạo Nhất trong mắt hắn chợt trở nên vô cùng mênh mông, phía trước sát biên giới Thánh địa trở nên vô biên vô tận, mênh mênh mông mông, xa không thể tới, không thể nhìn thấy biên giới.

Bất luận hắn đi về phía trước bao xa, thủy chung cũng không đi tới biên giới, thủy chung vẫn ở trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái.

- Chẳng lẽ ta tu luyện đã xảy ra vấn đề gì rồi?

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, Thiên Bàn bay lên, bắt đầu điên cuồng thôi diễn. Một hồi lâu sau, hoa văn trên Thiên Bàn không tiếp tục biến hóa nữa, nhưng hắn vẫn chưa thôi diễn ra tu luyện của chính mình đã xảy ra vấn đề gì, công pháp cũng không có vấn đề gì.

- Vậy vấn đề là ở chỗ nào?

Chung Nhạc trăm mối không thể hiểu nổi. Hiện tại hắn mới là hắn chân chính, là ta chân chính, Tiên Thiên Chi Ngã, mà hắn bên ngoài là Đạo thân Dịch tiên sinh. Hiện tại ta chân chính ngược lại bị vây khốn trong Đạo thân, không thể thoát ly ra ngoài, loại tình huống này cực kỳ cổ quái.

Vấn đề là ở chỗ, hắn rốt cuộc không biết là ở đâu đã xuất hiện sai lầm, vì vậy nên không thể từ trong Đạo thân thoát ly ra ngoài.

Tân Hỏa từ xa bay tới, thoáng chốc đã chui vào trong mi tâm hắn. Sau một khắc, hắn đã đáp xuống bả vai Chung Nhạc chân chính, ánh mắt vạn phần hiếu kỳ quan sát hắn.

Hiện tại Chung Nhạc là hình thái Thần Nhân Bàn Cổ, đầu người thân rắn, có sáu cánh tay, sáu bàn tay nâng Lục Đạo Luân Hồi, sau đầu còn có hai đạo quang luân, đại biểu cho Bí cảnh Không Gian và Bí cảnh Trụ Quang.

Đốm lửa nhỏ này cảm ứng được chính mình tương liên với hồn phách hình thái Thần Nhân Bàn Cổ của Chung Nhạc, chính mình là ký sinh trong hồn phách của Chung Nhạc này.

- Tân Hỏa, ngươi có từng gặp qua loại tình huống này bao giờ chưa?

Chung Nhạc vội vàng hỏi:

- Các đời Kẻ thừa kế hoặc các đời Địa Hoàng, Thiên Hoàng có từng xuất hiện qua loại tình huống này như ta bao giờ chưa?

Tân Hỏa lắc đầu, ngữ khí mờ mịt nói:

- Ta cũng chưa bao giờ gặp qua loại hình thái kỳ quái này! Ta chân chính bị nhốt trong thân thể của ta quá khứ, không thể thoát thân!

Đốm lửa nhỏ có chút suy nghĩ, nói:

- Không thể thoát thân, chẳng lẽ là do lần lột xác này không được hoàn chỉnh sao? Chung Sơn thị, ngươi kiểm tra lại xem còn có cái gì vẫn chưa lột xác không?

Chung Nhạc lâm vào suy tư, lẩm bẩm:

- Đại đạo của ta đã lột xác, biến thành Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái. Nhục thân của ta cũng đã lột xác, hồn phách cũng đã lột xác, hồn nhục nhất thể, không phân ngươi ta. Ta hiện tại, Nguyên thần chính là nhục thân, chính là hồn phách, chính là Linh, không khác biệt gì so với Tiên Thiên Thần Ma do trời sinh đất dưỡng! Hơn nữa, Tiên Thiên Bát Quái của ta đã viên mãn, theo đạo lý của vũ trụ, lập Thái Cực, dựng Tứ Tượng, diễn Bát Quái. Theo lý mà nói, hẳn không phải là vẫn chưa luyện ra Đạo thân!

Ngay cả Tân Hỏa cũng vô kế khả thi. Tình huống trước mắt của Chung Nhạc vô cùng đặc thù. Hắn đã bước lên một con đường trước giờ chưa từng có ai đi qua. Trên con đường này, chỉ có một mình hắn bước đi, không có bất cứ ai đồng hành, không có bất kỳ kinh nghiệm gì của tiên hiền tiền bối có thể tham khảo sao chép, chỉ có thể tự chính mình lục lọi.

- Nguyền rủa huyết mạch của ngươi có còn không?

Tân Hỏa đột nhiên hỏi.

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, vội vàng kiểm tra lại huyết mạch của bản thân. Một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc đã tìm được ngọn nguồn.

Nguyền rủa huyết mạch của Hắc Đế vẫn còn! Vẫn còn một tia huyết mạch nguyền rủa vẫn chưa bị diệt trừ!

Hiện tại, Thần huyết Phục Hy của hắn trên cơ bản cũng đều đã hóa thành Tiên Thiên Thần Huyết, duy nhất trong huyết mạch bị nguyền rủa còn có chừng một thành huyết mạch bị phong ấn, không cách nào giải khai huyết mạch nguyền rủa.

Một thành huyết mạch này là phàm huyết, không phải là Thần huyết Phục Hy. Trong này không có huyết mạch của Lôi Trạch, cũng không có huyết mạch của Hoa Tư, mà là phàm huyết triệt triệt để để.

Chính do một thành huyết mạch này đã khiến cho hắn không thể triệt để tiến vào Tiên Thiên, trở thành Tiên Thiên Thần Ma, cũng vì vậy mà không cách nào khiến cho chính mình đi ra khỏi thân thể của ta quá khứ.

- Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Tâm tình Chung Nhạc dần dần trầm xuống. Nguyền rủa của Hắc Đế đã trở thành trở ngại lớn nhất để hắn bước ra một bước kia. Nếu không có một thành phàm huyết này, hắn nhất định sẽ có thể trực tiếp tách Đạo thân và ta chân chính ra, đạt tới thành tựu chưa ai từng đạt được, trở thành tồn tại Hậu Thiên đầu tiên nghịch phản Tiên Thiên, lưu danh sử sách, danh động vạn cổ.

Thậm chí, hắn sẽ có thể thay đổi đại cách cục của vũ trụ, đánh nát hết thảy sự kiêu ngạo của Tiên Thiên Thần Ma.

Nhưng nguyền rủa huyết mạch của Hắc Đế đã khiến cho hắn bị vây khốn, không cách nào giải thoát khỏi thân thể ta quá khứ.

- Một thành huyết mạch cuối cùng này có chút quỷ dị! Vì sao nó lại là phàm huyết?

Tân Hỏa trăm mối không thể hiểu nổi, đau khổ suy tư nói:

- Thế gian này cũng không có tồn tại cái chủng tộc Người này! Người chính là Phục Hy. Bất quá, chỉ là đã bị phong ấn năng lượng và đạo diệu trời sinh trong huyết mạch, biến thành chủng tộc nhỏ yếu nhất. Theo lý mà nói, trong cơ thể Người hẳn đều là Thần huyết Phục Hy bị phong ấn mới đúng. Sao lại có một thành huyết mạch bất cứ năng lượng và đạo diệu gì cũng đều không có chứ?

Một thành huyết mạch này không có bất kỳ năng lượng nào. Phải biết rằng, cho dù là Yêu Tộc đi chăng nữa, trong huyết mạch cũng có một chút năng lượng và đạo diệu. Nhưng một thành huyết mạch trong cơ thể Chung Nhạc này ngoại trừ phong ấn huyết mạch của Hắc Đế ra, lại không có bất cứ đạo diệu gì cả.

Cái này đã hoàn toàn vượt qua kiến thức của Tân Hỏa rồi.

- Chẳng lẽ là lúc ngươi mở ra hai thành phong ấn huyết mạch, bị Hắc Đế kéo trở về mười vạn năm trước, lúc đó Hắc Đế đã động tay chân với huyết mạch của ngươi?

Tân Hỏa suy đoán nói.

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Lần đầu tiên ta gặp Hắc Đế, hắn cũng không có xuất hiện, chỉ có một con mắt, cũng không có xuất thủ. Hắn không có thay đổi huyết mạch của ta!

*****

Tân Hỏa khẽ nhíu mày, đột nhiên nói:

- Huyết mạch của những Nhân Tộc khác thì? Ngươi có từng tra xét qua hay không? Trong cơ thể bọn họ cũng có một thành phàm huyết hay không?

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn.

Tân Hỏa hấp tấp nói:

- Ta đoán chừng là trong phong ấn của Hắc Đế, hẳn còn có ẩn chứa thủ đoạn tà ác khác, trong lúc vô tri vô giác không ngừng cải tạo, xâm thực Thần huyết Phục Hy, khiến cho Thần huyết Phục Hy bị phong ấn không ngừng mất đi tinh hoa, chỉ còn lại có phàm huyết! Nếu là như vậy, chỉ sợ không chỉ trong cơ thể một mình ngươi có phàm huyết, mà trong cơ thể những Nhân Tộc khác hẳn cũng đều có phàm huyết!

- Được! Chúng ta trở về Thang Cốc, đi gặp đám người Phù Lê, kiểm tra huyết mạch của bọn họ một phen!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, trầm giọng nói:

- Một thành phàm huyết này chưa giải phong, sẽ không thể luyện tới cùng, khiến cho ta không thể chân chính thành tựu Tiên Thiên. Nếu đã như vậy, sau này ta vẫn như cũ dùng diện mạo của Dịch tiên sinh để hành động vậy!

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt ngưng trọng:

- Tân Hỏa, muốn phong ấn huyết mạch của toàn bộ Phục Hy trong thiên hạ, cần có đại tế tự. Hắc Đế đã Huyết Tế toàn bộ Đệ Nhất Lục Đạo Giới, lúc này mới hoàn thành phong ấn nguyền rủa, hơn nữa còn là nguyền rủa một đời càng sâu hơn một đời. Năng lực của hắn vẫn chưa đủ để hoàn toàn phong ấn một mạch toàn bộ huyết mạch của Phục Hy trong thiên hạ, cho nên phải cần thời gian, phong ấn một đời càng sâu hơn một đời. Mà muốn hoàn toàn tẩy đi đạo lý trời sinh trong huyết mạch Phục Hy, Hắc Đế khi đó, hẳn là không có loại thủ đoạn này a?

Tâm thần Tân Hỏa nhất thời đại chấn, thất thanh nói:

- Ý của ngươi là...

- Hoàn toàn tẩy một thành huyết mạch Phục Hy này thành phàm huyết, không phải là Hắc Đế, mà là còn có người khác! Hơn nữa, thực lực của kẻ này còn mạnh mẽ hơn Hắc Đế lúc đó rất nhiều!

Chung Nhạc vạn phần bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

- Đoán chừng lúc đó, một tôn Đạo Thần đã tại thời điểm Hắc Đế thi triển huyết mạch nguyền rủa phong ấn, nhân cơ hội bỏ thêm chút đồ vật vào trong phong ấn của hắn!

Sắc mặt hắn càng lúc càng bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Hắc Đế mười vạn năm trước, nhất định phải gặp một lần! Thời điểm ta giải phong nguyền rủa của một thành phàm huyết này, chân thân tất nhiên sẽ quay trở lại mười vạn năm trước, đi gặp Hắc Đế mười vạn năm trước! Nhưng chỉ sợ Hắc Đế cũng không phải là tồn tại đáng sợ nhất! Đáng sợ nhất, chỉ sợ chính là tôn Đạo Thần kia. Ta hoài nghi thời điểm hoàn toàn giải phong huyết mạch, gặp mặt không phải là Hắc Đế, mà là tôn Đạo Thần kia!

Tân Hỏa hút mạnh một hơi lãnh khí, lẩm bẩm:

- Con mẹ nó! Quá độc rồi! Không chừa lại bất luận đường sống nào cả a!

Hắc Đế mười vạn năm trước đã đáng sợ tới cực điểm rồi. Cho dù là Chung Nhạc tu tới Đế cảnh đi gặp Hắc Đế, chỉ sợ cũng là thua nhiều thắng ít, không có mười phần nắm chắc.

Mà nếu Chung Nhạc đoán không lầm, vậy thời điểm mở ra đạo phong ấn thứ sáu, kẻ mà hắn gặp không phải là Hắc Đế, mà là một tôn Đạo Thần, vậy thì càng tuyệt không có phần thắng rồi, thậm chí ngay cả một tia sinh cơ cũng không còn tồn tại.

Đây đâu chỉ là kế tuyệt hậu, mà quả thật không có bất kỳ hy vọng nào.

- Nếu trong cơ thể những Nhân Tộc khác cũng có một thành phàm huyết này, vậy chính là nói rõ suy đoán của ta đã đúng, có một tôn Đạo Thần tại mười vạn năm trước đang chờ đợi Phục Hy giải phong cuối cùng!

Đạo thân Dịch tiên sinh của Chung Nhạc chợt mở mắt ra, tâm cảnh trầm trọng, thấp giọng nói:

- Chỉ mong suy đoán của ta là sai... Bằng không...

Bằng không, thật sự một điểm hy vọng cũng không có.

Bốn phía xung quanh hắn, từng tôn từng tôn Đế thi trầm mặc ngồi xếp bằng. Bọn họ đang tìm hiểu những lĩnh ngộ vừa rồi Chung Nhạc nghịch chuyển Tiên Thiên mang tới. Ngay cả Tương Vương và Hồn Đôn Vũ cũng đang trong lúc ngộ đạo, nhìn bộ dạng, trong lúc nhất thời một khắc sẽ không tỉnh lại.

Trong đám người, bởi vì tu vi của Hồn Đôn Vũ thấp nhất, trái lại sẽ đạt được nhiều nhất. Lần này Chung Nhạc nghịch phản Tiên Thiên, chỗ tốt mang tới cho hắn chính là lớn nhất, khiến cho hắn có nhiều lĩnh ngộ nhất.

Lúc trước, Chung Nhạc ở trong Thiên Hà nghịch phản Tiên Thiên, khiến cho Thánh Quế Thụ vì vậy mà hóa hình thành tinh, đã có hồn phách, có thể tu hành. Lần này, hắn cơ hồ triệt để diễn biến thành Tiên Thiên Thần Ma, kỳ ngộ trong này lại càng là không cách nào tưởng tượng.

Nếu Hồn Đôn Vũ có thể nắm chắc được cơ hội này, chỗ tốt nhận được khẳng định còn viễn siêu Thánh Quế Thụ.

Mà Tương Vương ngược lại bởi vì tu vi thật sự quá cao, cho nên đạt được chính là ít nhất.

Tất cả mọi người đều đang trong lúc ngộ đạo, trong lúc nhất thời một khắc sẽ không tỉnh lại. Chung Nhạc cất bước đi về phía chỗ sâu nhất trong Tổ Đình, trong lòng thầm nghĩ:

- Đám người Tiên Thiên Tà Đế chắc vẫn còn canh chừng ở bên ngoài, nghĩ muốn bình an rời khỏi, chỉ sợ không có khả năng, trừ phi có thể không kinh động tới bọn họ. Cái này cũng có chút khó xử rồi... Đám người Vũ sư huynh tạm thời sẽ không tỉnh lại, thừa dịp trong khoảng thời gian này, ta đi tìm hiểu tôn Phục Hy Bí Cảnh Tượng do Đạo Tôn lưu lại kia!

Một lúc sau, hắn một lần nữa đi tới trong vực sâu, đáp xuống trước tôn hư ảnh Phục Hy do vô số Bí cảnh cấu thành kia.

Tôn hư ảnh Phục Hy này vẫn còn đang không ngừng diễn biến các loại Bí cảnh thứ bảy, thôi diễn Thất Đạo Luân Hồi. Đây là chỗ cường đại của Phục Mân Đạo Tôn, thể hiện rõ ràng trí tuệ cao tuyệt. Mặc dù hắn đã chết rồi, nhưng cũng đã lưu lại cho Phục Hy hậu thế một khoản tài phú khổng lồ.

Bí cảnh thứ bảy trong cơ thể tôn Thần tượng Phục Hy này đang không ngừng vận hành, không ngừng biến ảo, thí nghiệm mối liên quan giữa từng cái từng cái Bí cảnh và Lục Đạo Luân Hồi, từ trong đó tìm kiếm, chế tạo ra ảo diệu của Thất Đạo Luân Hồi.

Lần trước Chung Nhạc đi tới nơi này, ngồi quan sát mấy chục năm, đã có thu hoạch khá nhiều. Nhưng lần trước tu vi thực lực của hắn bị giới hạn, nhãn giới kiến thức cũng xa xa không bằng như hiện tại.

Hiện tại hắn đã tu thành Thiên đạo, Tiên Thiên Bát Quái thành tựu, đã tiến vào cảnh giới Tạo Vật Chủ, lại nhìn Thất Đạo Luân Hồi của Thần tượng Phục Hy, nhất thời đủ loại huyền bí cất giấu trong đó ào ào xuất hiện, lĩnh ngộ dễ như trở bàn tay.

Chung Nhạc quan sát thời gian mấy tháng, trong cơ thể đột nhiên phát ra thanh âm nổ vang. Một tòa Bí cảnh ầm ầm mở ra, cũng không là Bí cảnh Không Gian, cũng không phải là Bí cảnh Trụ Quang, mà là Bí cảnh Vạn Đạo mà Âm Phần Huyên đã tu thành.

Bí cảnh Vạn Đạo và Lục Đạo Luân Hồi của hắn chiếu rọi lẫn nhau, đan xen giao thoa, cấu thành Thất Đạo Luân Hồi.

Một hồi lâu sau, Bí cảnh Vạn Đạo đóng lại, chỉ nghe ông một tiếng, lại có một tòa Bí cảnh khác mở ra, lần này lại là Bí cảnh Thần Túc, đối ứng với tinh tú trên thiên không.

Hắn từng cái từng cái thực nghiệm, sau đầu từng đạo từng đạo quang luân theo thứ tự đại phóng, thí nghiệm hết thảy toàn bộ Bí cảnh một lần, sau đó xoay người rời đi.

Hắn đã không cần quan sát tôn Thần tượng Phục Hy này nữa. Bí quyết vận chuyển hoán đổi giữa các loại Bí cảnh, hắn đã ghi nhớ trong lòng, có thể tự động thôi diễn rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)