Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1191

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1191: Ám Võng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

- Trong tòa Thần điện này ngoại trừ Thần tượng Phục Hy ra, còn có cái gì nữa?

Hắn đi dạo khắp nơi trong Thần điện điều khiển của Tổ Đình. Lần trước đi tới nơi này, hắn không rảnh nghiên cứu tìm hiểu cặn kẽ, nhưng hiện tại bị ba tôn Thần Vương Thái Cổ bức cho không thể rời khỏi nơi này, ngược lại đã có thời gian có thể đi thăm dò các nơi trong Thần điện điều khiển.

Nơi này là trung tâm điều khiển khống chế toàn bộ Tổ Đình. Ở trong này sẽ có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ của Tổ Đình. Mặc dù Chung Nhạc đã luyện hóa tòa Thần điện này, nhưng chẳng qua chỉ là miễn cưỡng chưởng khống Tổ Đình mà thôi.

Trong Thần điện điều khiển có một cái bục đá, trên bục đá có một cái lỗ kiếm. Chung Nhạc lấy Quyền hành Thiên Đế ra, tâm niệm khẽ động, Tiên Thiên Dịch Đạo biến thành một thanh Thần kiếm, cắm vào trong lỗ kiếm trên bục đá.

Hắn chống kiếm đứng đó, ba con mắt khép lại, toàn bộ trận pháp cấm chế trong Tổ Đình nhất thời phản chiếu vô cùng rõ ràng trong não hải hắn. Tinh thần hắn ngao du giữa đám phong cấm và trận pháp trong Tổ Đình kia, thăm dò hết thảy bí ẩn trong Tổ Đình.

- Nơi này còn có rất nhiều cơ duyên do các đời Địa Hoàng Thượng Cổ lưu lại... Hửm? Cũng có cơ duyên do các đời Thiên Hoàng Viễn Cổ lưu lại!

Lần này Chung Nhạc tinh tế xem kỹ, nhất thời phát giác ra không biết bao nhiêu địa phương bí ẩn. Vô số cơ duyên do Chư Đế của Thời đại Hỏa Kỷ và Địa Kỷ lưu lại đều ẩn sâu trong thời không, chôn giấu khắp các nơi trong Tổ Đình, chờ đợi hậu nhân đi khai quật.

Những Chư Đế Thượng Cổ và Viễn Cổ này hoặc là ẩn giấu những bảo vật mà bọn họ trăm cay ngàn đắng luyện chế ra, chỉ cần chạm vào phong cấm phong ấn, cơ duyên liền sẽ xuất hiện, hoặc là phong ấn lại một đoạn cảm ngộ của bọn họ, cũng có kẻ phong tồn ý cảnh cao tuyệt, cũng có kẻ thì lưu lại thiên tài địa bảo.

Bất quá, những cơ duyên này đối với Chung Nhạc hiện tại đã vô dụng. Với thực lực hiện tại của hắn đã không cần ỷ lại vào cơ duyên của Chư Đế để trưởng thành rồi. Hắn đã đi ra con đường của chính mình, trên con đường này đã không có bóng dáng của Chư Đế tiên hiền. Con đường phía trước, kẻ nào còn có thể chỉ điểm cho hắn?

- Chư Đế Phục Hy thị và Yểm Tư thị lưu lại cơ duyên cho hậu nhân, ta cũng nên lưu lại một chút cơ duyên cho Phục Hy và Nhân Tộc hậu thế. Hậu bối của ta tìm tới nơi này, phát hiện những cơ duyên này, nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ. Bất quá, hiện tại ta vẫn chưa đủ ngang hàng với Chư Đế. Đợi sau khi ta đạt tới Đế cảnh, mới sẽ ẩn giấu cơ duyên lại trong này, để cho hậu bối tới khám phá!

Chung Nhạc nhất nhất sưu tầm một phen. Ở trong này này ngoại trừ cơ duyên của Chư Đế ra, còn có một số địa phương bí ẩn khác nữa. Bất quá, cũng không có thứ gì hữu dụng với hắn.

Nếu năm xưa hắn phát hiện những thứ này, nhất định sẽ vô cùng hài lòng, nhưng hiện tại hắn đã không có chút hứng thú nào với những thứ này nữa.

Thấy Chung Nhạc có chút thất vọng, Tân Hỏa mỉm cười, nói:

- Chung Sơn thị, cơ duyên của Chư Đế đối với ngươi đã không còn tác dụng nữa, nói rõ ngươi đã trưởng thành rồi, không cần lại mượn dư ấm của các tổ bối mới có thể trưởng thành nữa. Ngươi chỉ còn thua kém tu vi, sẽ có thể đứng trên cùng một độ cao với các tiền bối tiên hiền, thậm chí ngươi có một số phương diện đã cao hơn bọn họ luôn rồi!

Trong lòng Chung Nhạc không khỏi cảm khái. Độ tuổi thực tế của hắn đã hơn ba ngàn tuổi, bị Hắc Đế kéo trở về quá khứ, hắn giãy dụa trong tử vong suốt bảy trăm năm, lại đã trải qua hơn ngàn năm trong mấy lần quay trở lại Thượng Cổ. Trong Cổ địa vực Thần Tàng, hắn đã sống uổng thời gian mấy trăm năm. Mà thực tế từ khi hắn sinh ra cho tới hiện tại, chỉ mới trải qua gần ngàn năm mà thôi.

Nếu cộng thêm thọ nguyên mà Tân Hỏa đã tiêu hao của hắn, vậy thọ mệnh của hắn đã hao tổn hơn năm ngàn năm rồi.

Mà nếu tính theo thời gian hắn từng trải qua, vậy độ tuổi của hắn lại càng lớn hơn. Chỉ riêng thời gian trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, hắn đã trải qua hơn ba trăm ức năm Luân Hồi rồi.

Những gian nan mà hắn từng trải qua cũng đều nhiều hơn bất luận kẻ nào, vô số lần giãy dụa, gian nan cầu sinh trong tuyệt cảnh và tuyệt vọng, cầu một con đường để chủng tộc tiếp tục sinh tồn, cầu tương lai cho chủng tộc, cầu chủng tộc phục hưng và báo thù cho chủng tộc.

Đã từng vô số lần hắn nhìn lên dư quang của tiên hiền tiền bối, ra sức tiến về phía trước. Nhưng hiện tại hắn đã trở thành một thành viên trong các tiên hiền tiền bối, đã có thể rọi sáng hậu nhân, trở thành vinh quang trong mắt hậu nhân.

- Không nên để cho hậu thế phải trải qua những cực khổ mà ta từng trải qua! Cho nên ta chỉ có thể càng nỗ lực hơn nữa mới được! Nếu ta thua rồi, tiêu hao hết những nội tình những hậu thủ mà Phục Mân Đạo Tôn và các đời tiên hiền lưu lại, vậy Phục Hy hậu thế sẽ vĩnh viễn không ngày nổi danh! Bởi vì những nội tình này, những hậu thủ này, sau khi tiêu hao hết sẽ không một lần nữa xuất hiện...

Hắn nhất thời cảm giác được áp lực cực kỳ to lớn, khẽ hít mạnh một hơi thật dài, tiếp tục sưu tầm những bí ẩn trong Tổ Đình.

Một lúc sau, hắn đã tìm được tại sâu bên trong không gian Tổ Đình một tòa môn hộ.

Một tòa môn hộ phiêu phù lẻ loi trơ trọi trong không gian, trên không lên tới trời, dưới không xuống tới đất, không có bất kỳ chống đỡ nào, cũng không biết đi thông tới nơi nào.

- Ám Võng!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, quan sát tòa môn hộ này. Hắn chưởng khống hết thảy mọi thứ của Tổ Đình, lập tức nhận được tin tức của cánh cửa này. Cánh cửa này gọi là Ám Võng, là do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại.

Trái tim hắn phanh phanh nhảy loạn. Hắn rốt cuộc đã tìm được một cái sào huyệt khác của thỏ khôn có ba hang.

Phục Mân Đạo Tôn chính là thỏ khôn, hắn đã lưu lại Tổ Đình, đã lưu lại Tổ Tinh, nhất định cũng sẽ lưu lại những bố trí khác, sẽ không để Tổ Đình và Tổ Tinh trở thành hy vọng cuối cùng của Phục Hy thị. Mà tòa môn hộ Ám Võng này, chỉ sợ chính là một cái sào huyệt khác của Phục Mân Đạo Tôn.

Phía sau môn hộ Ám Võng chính là hy vọng để hắn rời khỏi Tổ Đình.

Chung Nhạc đi ra Thần điện, lắc mình rời khỏi vực sâu, cũng không lâu lắm đã tìm được tòa môn hộ ẩn nấp kia.

- Mở!

Hắn dốc tận tất cả lực lượng, nhưng cánh cửa này cũng không chút ba động. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh. Hiện tại hắn đã là Tạo Vật Chủ, lực lượng cực mạnh, mặc dù không nói có thể sánh ngang với tồn tại Đế cấp, nhưng ở trong cảnh giới Đế Quân, căn bản không có mấy người có thể siêu việt được hắn.

Không nghĩ tới hắn vậy mà không thể đẩy ra cánh cửa nổi này.

- Cái này nói rõ phía sau môn hộ Ám Võng này vô cùng trọng yếu, bằng không Phục Mân Đạo Tôn cũng sẽ không khiến cho ta không thể dễ dàng thôi động. Mở ra cánh cửa này cũng là một loại khảo nghiệm. Chỉ khi nào có được thực lực tương ứng, mới có thể mở ra hậu thủ này của hắn, sử dụng bố trí của Ám Võng! Đạo thân Dịch tiên sinh của ta đẩy không ra, nhưng không có nghĩa là chân thân của ta cũng không thể đẩy ra!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, trong Bí cảnh Đạo Nhất, pháp lực chân thân cuồn cuộn thôi động, sáu bàn tay chưởng khống Lục Đạo Luân Hồi, sau đầu, Không Gian Luân và Trụ Quang Luân cũng gào thét vận chuyển. Cùng lúc đó Thất Đạo Luân Hồi sau đầu Đạo thân của hắn cũng mở hết, ong ong chuyển động.

*****

Lực lượng của hai thân thể hắn được hoàn toàn điều động, phát huy lực lượng tới mức tận cùng, đẩy mạnh về phía tòa môn hộ kia. Chỉ nghe thanh âm răng rắc răng rắc vang lên, tòa môn hộ này từ từ mở ra.

Chung Nhạc cất bước đi vào tòa môn hộ Ám Võng, nhất thời bị một màn xuất hiện trước mắt khiến cho rung động.

Chỉ thấy phía sau cánh cửa là từng đạo từng đạo con đường thông suốt bốn phương, giống như một cái mạng nhện lan tỏa ra bốn phương tám hướng vậy.

Đó là một mảnh Ám Võng xây dựng trên Đại Lục Đạo Luân Hồi của vũ trụ, đi thông tới các nơi trong Vũ trụ Cổ lão, Tinh vực Tử Vi và ba ngàn Lục Đạo Giới.

Những thông đạo này liên thông tới tam giới trong vũ trụ, là vì xây dựng trên cơ sở Địa Ngục Luân Hồi, vì thế cho nên mạng lưới này người ngoài không thể biết được, cũng không thể nhìn thấy được, nên mới được gọi là Ám Võng.

Hơn nữa, những thông đạo này là truyền tống một chiều, chỉ có thể từ nơi này đi tới các nơi trong vũ trụ, không thể từ những địa phương khác truyền tống tới đây.

- Phục Mân Đạo Tôn vậy mà chế tạo một mạng lưới truyền tống khổng lồ như vậy! Đây là lộ tuyến tấn công chuẩn bị cho sau khi Phục Hy thị xuống dốc, có thể Đông Sơn tái khởi, phản công tới các nơi trong Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi và ba ngàn Lục Đạo Giới!

Chung Nhạc quan sát Tinh đồ của nơi này, trong lòng cực kỳ kích động. Chỉ thấy Ám Võng trong Tinh đồ đã kéo dài tới từng cái từng cái cứ điểm trong vũ trụ: Thiên Đình trong Tử Vi, Loại Tinh Trạch, Tiên Thiên Đạo Sơn, Hoang vực Thiên Hỏa, Trấn Thiên Quan, Thiên Hà... tất cả các nơi trọng yếu đều có thể đi tới.

Mà trong Vũ trụ Cổ lão, phạm vi bao phủ của xúc tu Ám Võng lại càng cực lớn, kéo dài tới cơ hồ toàn bộ các Tinh hệ quan trọng trong Vũ trụ Cổ lão. Trong ba ngàn Lục Đạo Giới, Ám Võng lại càng bao gồm các vị trí của toàn bộ Thiên Đình của ba ngàn Lục Đạo Giới.

- Hô!

Chung Nhạc phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt ngưng trọng. Hiển nhiên Phục Mân Đạo Tôn đã chuẩn bị con đường cho Phục Hy thị hậu thế từ nơi này đánh ra. Bất quá, hậu thủ này của hắn vẫn luôn chưa được ai phát hiện ra.

Sau khi hắn qua đời, Phục Hy Thần Tộc vẫn còn là Thần Tộc cường đại nhất lúc đó. Chỉ là Đế tử Phục Thương quá mức nhu nhược, đã đánh mất thời cơ phản công tốt nhất. Mà Tộc trưởng đời kế tiếp Phong Thường Dương lại không đạt được Quyền hành Thiên Đế của Phục Mân Đạo Tôn, Quyền bính bị thất lạc, không thể tìm được Tổ Đình. Hơn nữa, thời điểm đó cao thủ Phục Hy Thần Tộc chỉ còn lại một số ít không nhiều, Thời đại Địa Kỷ cũng đã xuống dốc rồi, đã mất đi cơ hội phản công.

- Hiện tại, lực lượng của ta vẫn còn quá nhỏ yếu, không có tiền vốn tranh đoạt vũ trụ càn khôn. Ám Võng do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại, trước mắt vẫn chưa có quá nhiều tác dụng, chỉ có thể dùng để bỏ rơi ba tôn Thần Vương Thái Cổ mà thôi!

Chung Nhạc thở dài một tiếng. Ám Võng này là công cụ dùng để tranh đoạt thiên hạ, là tiền vốn mà Phục Mân Đạo Tôn mong đợi Phục Hy Thần Tộc có thể Đông Sơn tái khởi, phản công Vũ trụ Cổ lão, Tinh vực Tử Vi và ba ngàn Lục Đạo Giới. Muốn sử dụng cái công cụ này, cần dưới trướng có vô số tinh binh lương tướng, lúc này mới có thể sử dụng Ám Võng, cướp đoạt thiên địa chính thống.

Hiện tại Dịch tiên sinh trợ giúp Mục Tiên Thiên tranh đoạt Đế vị, mặc dù có được ức vạn Thần binh Thần tướng, nhưng vẫn còn xa xa không đủ, vẫn chưa thể sử dụng Ám Võng để thôn tính vũ trụ càn khôn.

Chung Nhạc rời khỏi cánh cửa này, quay trở lại bên cạnh đám người Tương Vương, Hồn Đôn Vũ. Lúc này, Tương Vương đã tỉnh lại, mà ba ngàn tôn Đế thi kia cũng mỗi người từ trong ngộ đạo tỉnh lại, nhao nhao trở về trong quan tài, rơi vào trong vực sâu tiếp tục ngủ say, chờ đợi lần tiếp theo bị thức tỉnh.

Chỉ có Hồn Đôn Vũ vẫn còn đang trong lúc ngộ đạo. Chỗ tốt của lần kinh lịch này đối với hắn thật sự quá lớn, hắn cần tiêu hóa một đoạn thời gian rất dài mới có thể biến lần kỳ ngộ này thành nội tình của chính mình.

Tu vi và đạo hạnh của hắn không ngừng đề thăng, một đường tăng mạnh. Chung Nhạc tính toán một chút, đoán chừng lần này sau khi Hồn Đôn Vũ tỉnh lại, sợ rằng sẽ có thể đạt tới Thần Hoàng viên mãn rồi, khoảng cách cảnh giới Tạo Vật Chủ cũng không xa nữa.

Hắn thu hồi đám Hỏa Linh vào trong cơ thể, để bọn họ nghỉ lại trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình. Trong tòa Tiên Thiên Thánh Địa này tích chứa đại đạo Tiên Thiên Thần Hỏa, vô cùng hữu ích đối với bọn họ.

Mảnh vỡ Thiên Đình của Thời đại Hỏa Kỷ cũng được hắn để vào trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình, để cho đám Hỏa Linh này sinh hoạt ở trong đó.

- Sợ rằng lần này Vũ sư huynh sẽ ngộ đạo rất lâu a! Nếu đã như vậy, không bằng để cho hắn ở trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của ta ngộ đạo!

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, lặng yên không tiếng động thu Hồn Đôn Vũ vào trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình, sau đó trồng Phù Tang Chi ở sau lưng hắn. Mà bản thể Chung Nhạc cũng ngồi xếp bằng xuống, sau đầu các loại quang luân chậm rãi xoay chuyển, biến ảo bất định, Đạo âm chấn động, thể hiện ra các loại đạo diệu, trợ giúp Hồn Đôn Vũ ngộ đạo.

- Tương Vương, chúng ta rời khỏi nơi này a!

Chung Nhạc tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, mỉm cười nói:

- Ta mang ngươi trở về Tử Vi! Bất quá, trước đó, chúng ta cần phải đi Thang Cốc một chuyến đã!

Trong lòng Tương Vương cả kinh, leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền, nói:

- Chúng ta làm sao đối phó đám người Tiên Thiên Tà Đế?

- Không kinh động bọn họ là được!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Không biết ba tôn Thần Vương sẽ chờ ở bên ngoài Tổ Đình tới bao lâu mới biết được ta đã sớm rời khỏi từ lâu rồi?

Thiên Dực Cổ Thuyền từ từ lái vào môn hộ Ám Võng. Tương Vương ngơ ngác nhìn mạng lưới Ám Võng thông suốt bốn phương kia, một hồi lâu sau mới từ từ phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu nói:

- Phục Mân Đạo Tôn chết thật quá sớm rồi!

Chung Nhạc trầm mặc không nói lời nào, điều chỉnh Tinh đồ. Thiên Dực Cổ Thuyền mạnh mẽ chấn động, lái vào trong Ám Võng, tiến vào thế giới Địa Ngục Luân Hồi, chạy thẳng về phía Thang Cốc.

- Trong cơ thể Nhân Tộc rốt cuộc có một thành phàm huyết kia hay không?

Trong lòng hắn lặng yên lẩm bẩm.

Chương (1-1489)