Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1230

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1230: Địa phương hung hiểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Sinh Mệnh Cổ Thụ? Đại Tư Mệnh!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Mặc dù cây cổ thụ nguy nga kia dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua tầng tầng không gian, nhưng quả thật là Sinh Mệnh Cổ Thụ của Đại Tư Mệnh không thể nghi ngờ.

Sinh Mệnh Cổ Thụ nhanh chóng xuyên toa rơi xuống, đại biểu cho Đại Tư Mệnh cũng đã rơi vào trong Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Địa.

- Đại Tư Mệnh có bỏ rơi được đám người Hắc Đế, Bạch Đế, Nguyên Nha Thần Vương hay không? Còn có kiện Mộ Cổ kia đang ở đâu?

Chung Nhạc thu liễm lại khí tức. Táng Linh Thần Vương cũng tự thu liễm lại khí tức. Hai người vừa mới thu liễm khí tức, liền nhìn thấy hỏa quang vô biên ba động, một cây Ngô Đồng Thụ thiêu đốt đại hỏa hừng hực cũng rơi về phía địa phương hôn ám kia.

Cây Ngô Đồng Thụ vừa mới bay qua, lại thấy một con quạ đen thật lớn vỗ cánh bay tới. Trên lưng con quạ đen chở theo một tôn Thần Vương toàn thân lông lá. Trong lúc bất chợt Nguyên Nha Thần Vương oa oa quái khiếu, vô lực vỗ cánh, cả hai nhất tề rơi xuống Khởi Nguyên Chi Địa.

Con Nguyên Nha kia đang rơi xuống giữa không trung, đột nhiên thét dài một tiếng, mạnh mẽ chống đỡ cỗ chấn động kỳ dị kia, lại tự vỗ cánh bay lên.

Tiếp theo, Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương nhìn thấy những đạo vết thương máu chảy đầm đìa du động trên thiên không. Đám vết thương kia không ngừng ngọa nguậy lao thẳng về phía Khởi Nguyên Chi Địa. Đột nhiên, một tiếng hừ nhỏ vang lên. Đám vết thương kia cũng lăn lộ rơi xuống trong Khởi Nguyên Chi Địa. Một màn này phảng phất như có một đại vật khổng lồ vô hình đột nhiên đánh mất lực lượng, rơi vào trong Khởi Nguyên Chi Địa.

Bất quá, đám vết thương kia rất nhanh đã không còn lăn lộn, hiển nhiên đã thích ứng được loại chấn động kỳ dị kia của Khởi Nguyên Chi Địa.

Táng Linh Thần Vương rợn cả tóc gáy, thấp giọng nói:

- Chủ công, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên rời khỏi nơi này a!

Ý chí của hai tôn Thần Vương Táng Linh, Táng Địa mặc dù đã dung hợp, nhưng hắn dù sao vẫn chưa tu luyện tới trạng thái đỉnh phong của Táng Địa Thần Vương, ở trước mặt đám Thần Vương Thái Cổ này vẫn xa xa không đủ nhìn.

Thực lực hiện tại của Táng Linh Thần Vương chỉ là mạnh hơn Kim Ô Thần Đế một chút, thuộc về đẳng cấp Thần Vương Viễn Cổ, có thể cầm cờ đi trước trong đám Chư Đế Viễn Cổ, nhưng so với Thần Vương Thái Cổ, vậy thì kém cỏi hơn rất nhiều rồi.

Mà trong đám tồn tại lần này truy kích Đại Tư Mệnh, tu vi thấp nhất sợ rằng chính là Nguyên Nha Thần Vương và Diễn Hành Thần Vương. Mà tu vi thực lực của hai người này cũng còn vượt qua Táng Linh Thần Vương khá nhiều.

- Kỳ quái! Sao Hắc Đế và Bạch Đế cũng không xuất hiện?

Chung Nhạc nghi hoặc hỏi. Táng Linh Thần Vương nói:

- Tốc độ của Nguyên Nha và Phượng Thiên chính là nhanh nhất, mà Thiên thì có thể mượn bầu trời để di chuyển, tốc độ cũng cực nhanh. Về phần Hắc Đế và Bạch Đế, tốc độ của bọn họ so ra thì chậm hơn rất nhiều. Đám người Hắc Đế có khả năng đã đi lạc mất rồi, cũng không biết Đại Tư Mệnh đã tới nơi này. Chủ công, nhiều tồn tại đáng sợ như vậy rơi xuống Khởi Nguyên Chi Địa, đối với chúng ta tuyệt không phải thời cơ tốt nhất để thăm dò Khởi Nguyên Chi Địa...

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Táng Linh Thần Vương nói không sai, hiện tại quả thật không phải là thời cơ tốt nhất để thăm dò Khởi Nguyên Chi Địa. Trong những tồn tại truy sát Đại Tư Mệnh, thực lực của Thiên chính mạnh nhất, thậm chí mơ hồ khắc chế Đại đạo Sinh Mệnh của Đại Tư Mệnh, không bị Sinh Mệnh Cổ Thụ ảnh hưởng.

Mà đám Thần Vương Viễn Cổ bọn Nguyên Nha Thần Vương, Diễn Hành Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân đều có thù oán với Chung Nhạc. Chung Nhạc đã cướp sạch Tiên Thiên Đạo Sơn của Nguyên Nha Thần Vương, đẩy ngã Thiên Đình của Đế Hậu đệ tử hắn, hơn nữa còn diệt tộc Ô Minh thị. Bạch Nha Thần Tộc và Hắc Nha Thần Tộc cũng tử thương vô số trong tay Chung Nhạc ở Tiên Thiên Đạo Sơn, cái này tự nhiên chính là thâm cừu đại hận.

Mà thân ngoại thân của Phượng Thiên Nguyên Quân cũng bị Chung Nhạc giết chết, mặt mũi mất sạch.

Về phần Diễn Hành Thần Vương, bởi vì hắn đã giết chết Đế Lâm Lão Mẫu, cũng bị Chung Nhạc ghi hận trong lòng.

Nếu Chung Nhạc cũng tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, chỉ sợ sẽ có hung hiểm cực lớn.

Bất quá, cũng có địa phương có lợi, đó chính là Đại Tư Mệnh cũng ở nơi này.

Đại Tư Mệnh tiến vào nơi này hẳn là có nguyên nhân khác, cũng không phải là bị đám người Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương và Thiên bức vào nơi này. Hơn nữa, thân là minh hữu, Đại Tư Mệnh vẫn luôn vô cùng chiếu cố Chung Nhạc, hẳn là sẽ không ngồi yên nhìn hắn gặp phải hung hiểm.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm! Tự mình tiến vào nơi này, dù sao cũng không bằng có Thần Vương Thái Cổ dò đường!

Chung Nhạc cắn răng, tiếp tục tiến về phía trước, trầm giọng nói:

- Táng Linh đạo huynh, đi theo ta một chuyến a!

Da đầu Táng Linh Thần Vương tê dại, chỉ đành đi theo hắn tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, nói:

- Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Đám gia hỏa này truy sát Đại Tư Mệnh...

Hô!

Hai người đột nhiên cảm giác được một cỗ áp lực to lớn đánh tới, áp chế toàn bộ tu vi đại đạo của hai người, khiến cho thân hình hai người nhất thời không thể khống chế, rơi thẳng về phía Khởi Nguyên Chi Địa kia.

Trong Bí cảnh Đạo Nhất của Chung Nhạc, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái nhất thời đại phóng quang mang, đại đạo một lần nữa khôi phục sức sống. Nhưng đúng lúc này, trong Khởi Nguyên Chi Địa truyền tới một cỗ chấn động khó hiểu, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của hắn cũng nhất thời mất đi tác dụng, không thể thôi động pháp lực.

- Uy năng của Chư Thiên Vô Đạo này, so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn!

Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, đột nhiên thôi động Chư Thiên Vô Đạo, áo choàng sau lưng tung bay phần phật, một tay hư hư ấn một cái xuống phía dưới, triệt tiêu cỗ ba động đang vọt tới kia, lập tức cảm giác được đại đạo trong cơ thể chính mình lại khôi phục vận chuyển, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Táng Linh Thần Vương chấn động, thất thanh nói:

- Ngươi biết môn thần thông kia?

- Hiểu sơ da lông mà thôi!

Cặp mắt Chung Nhạc khẽ nheo lại, chụp lấy Táng Linh Thần Vương, nhìn về phía Khởi Nguyên Chi Địa, nói:

- Ta học được Chư Thiên Vô Đạo từ chỗ của Ngục chủ Thiên Ngục! Ngục chủ Thiên Ngục biết Chư Thiên Vô Đạo, vậy Thiên cũng sẽ biết. Khởi Nguyên Chi Địa này áp chế không được Thiên!

Thân hình hai người rơi xuống Khởi Nguyên Chi Địa kia, chỉ thấy bên cạnh chính mình không ngừng có một cái lại một cái vũ trụ vi hình lướt qua, đẹp mắt nhiều màu, khiến cho người ta không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ.

*****

Bất quá, đám vũ trụ vi hình này rất nhỏ, chỉ có kích thước cỡ cái sọt, phảng phất như một khối cầu vậy, vô thanh vô tức cuộn trào, hiện ra quang mang đủ mọi màu sắc.

Hai người tinh tế quan sát, chỉ thấy bên trong đám vũ trụ vi hình kia có ức ngàn vạn tinh tú, chỉ là nhỏ bé phi thường, cho dù bọn họ dùng Tiên Thiên Thần Nhãn đi nhìn cũng rất khó nhìn thấy rõ ràng.

- Thật kỳ diệu!

Chung Nhạc vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một cái vũ trụ vi hình. Cái vũ trụ vi hình kia phảng phất như một cái bọt biển vậy nổ tung, sau đó vũ trụ đổ sụp, hủy diệt không còn một mảnh.

Mà trong vô số Tinh cầu nhỏ bé của vũ trụ vi hình kia còn có vô số kể sinh linh càng thêm nhỏ bé sinh hoạt, bị một cái đâm này của hắn, thoáng cái toàn bộ diệt tuyệt.

Chung Nhạc cảm thụ được vô số oán niệm của đám sinh mệnh rất nhỏ này, nghĩ tới vô số sinh linh bởi vì một đầu ngón tay của chính mình mà chết, cũng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cẩn cẩn thận thận tránh né đám vũ trụ rất nhỏ này.

Táng Linh Thần Vương thì lại không chút cố kỵ, trực tiếp cầm lên một cái tiểu vũ trụ nhét nhỏ bé vào trong miệng, nếm thử vị đạo. Vô số sinh linh trong cái vũ trụ nhỏ bé kia nhất thời trải qua một màn kinh khủng nhất, không ngừng thét lên chói tai, phóng chạy, bất tỉnh.

Táng Linh Thần Vương răng rắc răng rắc mấy ngụm nuốt vào, lắc đầu nói:

- Không có bất cứ vị đạo gì! Bất quá, đám sinh mệnh nhỏ bé này thật ra là oán niệm mười phần, đồng thời đang nguyền rủa ta đây! Nơi này thật ra thích hợp để tu luyện một chút công pháp kỳ quái. Ví dụ như tiêu diệt mấy cái vũ trụ vi hình, lợi dụng oán niệm để tu luyện Chú Linh Thể chẳng hạn!

Cặp mắt Chung Nhạc tiến tới sát một cái vũ trụ vi hình, tinh tế quan sát. Đám sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ kia thét lên chói tai bỏ chạy, sợ hãi tới cực điểm, nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một con mắt khổng lồ, quả thật cực kỳ khủng bố.

- Đối với đám sinh mệnh rất nhỏ này, chúng ta chính là Diệt Thế Ma Thần!

Chung Nhạc buông tha cái vũ trụ vi hình kia, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy những vũ trụ vi hình như vậy nhiều đếm không xuể, không ngừng từ trong Khởi Nguyên Chi Địa sinh ra, sau đó vỡ nát đổ sụp, trong thời gian thật ngắn đã đi tới điểm cuối sinh mệnh của một cái vũ trụ, toàn bộ sinh mệnh trong đó đều tan thành mây khói.

- Quan sát lịch trình sinh diệt của đám vũ trụ vi hình này, có lẽ sẽ có đại cảm ngộ, tìm hiểu ra một chút đạo lý chí cao!

Sắc mặt Chung Nhạc khẽ động, nghĩ tới có lẽ ở trên cảnh giới Đạo Thần còn có cảnh giới càng cao hơn tồn tại, có thể nhảy ra khỏi đại khủng bố của vũ trụ sinh diệt.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Đối với hắn hiện tại, Đạo Thần đã là đỉnh phong cao không thể với rồi.

Hai người nhanh chóng đáp xuống. Chỉ thấy Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Địa từ xa nhìn lại là một cái khe nứt lớn, một cái khe nứt lớn do vô số tinh tú cổ xưa nhất cấu thành. Không gian và thời gian ở nơi này đều không còn tồn tại, khiến cho Chung Nhạc cảm giác vô cùng khó chịu.

Bí cảnh Không Gian và Bí cảnh Trụ Quang của hắn ở nơi này không có bất cứ tác dụng nào.

Bọn họ đáp xuống trong cái khe lớn kia, ngẩng đầu nhìn lên. Bốn phía là một mảnh Hỗn Độn mênh mang, vũ trụ phảng phất như còn ở trong trạng thái còn chưa mở ra.

Cái này chính là phi thường cổ quái rồi.

Vũ trụ rõ ràng đã được sáng tạo ra, mà từ trong Khởi Nguyên Chi Địa nhìn ra ngoài, vẫn như cũ là một mảnh Hỗn Độn mênh mang, mơ hồ có thể thấy được có sinh vật đang du động trong Hỗn Độn.

- Nếu vũ trụ không có không gian, không có thời gian, có lẽ chính là bộ dạng này!

Táng Linh Thần Vương lẩm bẩm.

Nơi này phảng phất như là một thế giới Hỗn Độn vậy, hôn ám không rõ ràng, từng luồng từng luồng khí Hỗn Độn trôi tới trôi lui. Bất quá, ngoại trừ dám sinh vật Hỗn Độn ở xa xôi ra, còn có một vài sinh mệnh cổ quái khác dạo chơi ở nơi này. Đám sinh mệnh cổ quái này phảng phất như không có hình thể. Khí Hỗn Độn đã hợp thành thân thể của bọn họ, khi tụ khi tán giống như khói mù vậy. Khói mù khi thì mọc ra bóng dáng hình thái lợi trảo, khi thì biến thành sinh vật có cái miệng to như chậu máu, khiến cho hai người cảm thấy vô cùng đáng sợ, vô cùng hung hiểm.

- Đây rốt cuộc là vật gì?

Sắc mặt Táng Linh Thần Vương khẩn trương, nhìn thấy một cỗ sinh mệnh hình thái khói mù chợt lao thẳng về phía chính mình, vội vàng vươn tay ra đón đỡ. Chỉ nghe xuy một tiếng, cánh tay hắn nhất thời đứt đoạn, phần tay gãy rơi xuống, biến thành một luồng khí Hỗn Độn, bị sinh vật kỳ quái kia thôn phệ, biến mất không thấy đâu nữa.

- Tay của ta!

Táng Linh Thần Vương kêu thảm một tiếng. Hắn thân là Thần Vương Viễn Cổ, mặc dù đã bị áp chế một thân đạo hạnh, nhưng nhục thân vẫn như cũ cường đại không gì sánh được, thậm chí ngay cả móng vuốt của sinh mệnh cổ quái kia cũng không đỡ nổi.

Chung Nhạc vội vàng lấy một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát ra, khẩn trương nói:

- Tân Hỏa!

Một đốm lửa nhỏ xuất hiện trên cây đèn đồng, âm u thiêu đốt. Địa phương ánh đèn chiếu rọi tới, chỉ thấy đám sinh mệnh hình thái khói mù kia vừa gặp phải quang mang liền phát ra thanh âm xèo xèo, vội vàng chạy trốn, rời xa khỏi hai người.

Đột nhiên, vô số sinh mệnh khói mù hội tụ lại, biến thành một mảnh vân khí tập kích về phía hai người. Chung Nhạc cầm cây đèn đồng chiếu rọi về phía trước. Mảnh vân khí kia vừa gặp được ánh đèn lập tức tách ra, địa phương bị ánh đèn chiếu tới phát ra thanh âm soạt soạt.

Táng Linh Thần Vương nấp ở sau lưng Chung Nhạc, cái tay cụt vẫn còn máu chảy đầm đìa. Hắn thân là Thần Vương thiên địa sinh ra, nghĩ muốn chữa trị cánh tay cũng không đơn giản như vậy, cần phải trở lại trong Thánh địa đã sinh ra hắn, dùng đại đạo trong Thánh địa để chữa trị, tốn hao cực thời gian dài mới có thể mọc ra cánh tay mới.

Chung Nhạc cầm theo cây đèn đồng tiến về phía trước, ánh đèn chiếu sáng không tính là quá xa. Tân Hỏa ở trên tim đèn chập chờn bất định, Hỗn Độn nơi này rất khó rọi sáng.

- Tân Hỏa, ngươi có nhớ là ngươi sinh ra ở đâu không?

Chung Nhạc hỏi.

Tại địa phương Tân Hỏa sinh ra sợ rằng vẫn còn có không ít Vũ Trụ Nguyên Dịch. Tân Hỏa tiếp tục chiếu rọi bốn phía, nói:

- Ta làm sao biết... Chờ một chút! Thời điểm ta mở mắt ra đã từng tới qua nơi này! Ta nhớ phía trước tựa hồ có một tòa cung điện!

Chung Nhạc tăng nhanh cước bộ tiến về phía trước. Đột nhiên, từ xa xa chợt truyền tới tiếng kêu oa oa, hẳn là thanh âm của Nguyên Nha Thần Vương.

Bọn họ nhanh chóng tiến về phía trước, cũng không lâu lắm đã nhìn thấy trong Hỗn Độn có quang mang truyền tới. Sinh Mệnh Cổ Thụ nguy nga sừng sững, Ngô Đồng Thụ tràn ngập Thiên Hỏa, Nguyên Nha Thần Vương thì đáp xuống trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, co đầu rụt cổ, mà Diễn Hành Thần Vương thì đang đứng trên Ngô Đồng Thụ.

Nơi này không có không gian và thời gian, bởi vậy cũng không có không trung, Thiên cũng biến thành một gã nam tử không mặt đứng ở nơi đó. Ánh mắt đám người âm u, rơi xuống trên một cỗ thi thể.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)