Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1241

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1241: Khinh nhờn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Thiên Thừa Tướng, trước khi đi, Bệ hạ đã nói với thần hạ, ngươi tới, nàng liền an tâm, ngươi không tới, lòng nàng bất an!

Gã Thần quan tuyên chỉ kia nhất mực cung kính nói với Chung Nhạc:

- Trong Đế chỉ còn có một đoạn văn khác, sau khi đốt lên sẽ xuất hiện, kính xin Thiên Thừa Tướng để cho hai bên thối lui!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, lệnh cho Thần tướng hai bên lui ra, gã Thần quan tuyên chỉ kia cũng cung kính lui xuống.

Hắn đốt quyển Đế chỉ kia của Mục Tiên Thiên, chỉ thấy trong quyển Đế chỉ đang thiêu đốt, thanh âm của Mục Tiên Thiên từ trong hỏa diễm vang lên:

- Dịch Quân, Trẫm muốn hỏi ngươi, cần mấy tôn Đế mới có thể giết chết một tôn Thần Vương?

Trong lòng Chung Nhạc đại chấn, Hắn vốn dĩ còn có chút chần chừ, không thể quyết định chính mình có nên đi Tử Vi hay không. Nhưng sau khi nghe được lời này của Mục Tiên Thiên, hắn rốt cuộc cũng có thể quyết định.

Tử Vi, hắn nhất định phải đi một chuyến!

Lần này, Mục Tiên Thiên cũng không phải là muốn dụ hắn lên Tử Vi để giết hắn, mà là rốt cuộc đã muốn hạ thủ với đám Thần Vương Thái Cổ rồi.

Hơn nữa, cho dù Mục Tiên Thiên có hạ thủ với hắn, hắn cũng có biện pháp có thể toàn thân trở lui, phương diện an toàn cũng không có gì phải lo lắng.

Hắn đi ra cung điện. Lúc này, Âm Phần Huyên lại đang đánh nhau với Hoa Thiến Mân. Đám người Kim Hà Hề, Thạch Âm Cơ, Y Uyển Quân và Nguyệt Thần ở một bên quan chiến. Chung Nhạc đã đưa xương đầu của Tiên Thiên Thần Đế cho Tiên Thiên Ma Đế, đưa cái đuôi của Tiên Thiên Ma Đế cho Tiên Thiên Thần Đế. Trong đó, Ma vĩ đã được Thạch Âm Cơ luyện thành thân ngoại thân, mà Y Uyển Quân thì đã luyện xương đầu Tiên Thiên Thần Đế thành thân ngoại thân.

Trước đây hai nàng nữ tử ỷ vào hai cỗ thân ngoại thân này, đại phóng dị thải trong cuộc chiến đoạt Đế. Chiến lực của hai cỗ thân ngoại thân có thể sánh ngang với Đế Quân đỉnh phong, vô cùng lợi hại.

Bất quá, lần này Chung Nhạc đã đưa hai kiện bảo vật đi, khiến cho các nàng đã không còn chỗ để dựa vào nữa, không thể tranh phong với Âm Phần Huyên, Hoa Thiến Mân, những tồn tại đẳng cấp này.

Tu vi của các nàng cũng đã tới Thần Hầu đỉnh phong, tiếp cận đẳng cấp Thần Hoàng, bản thân hai người cũng đều không kém, đều là tồn tại nghịch khai sáu luân trong Uy Thần Lục Đạo Giới, tư chất ở trong ba ngàn Lục Đạo Giới cũng là có thể đặt ở hàng đầu.

Sau khi đi theo Chung Nhạc, các nàng nhận được truyền thừa của Tạo Hóa Đại Đế, lại trải qua chiến trường giết chết, tu vi thực lực tự nhiên là đột nhiên tăng mạnh. Cộng thêm bên cạnh Chung Nhạc người tài ba xuất hiện lớp lớp, các nàng cũng đã trải qua hai lần Đại hội Chư Đế tương lai, thu hoạch cực nhiều, là ở trong Lục Đạo Giới không cách nào tưởng tượng nổi.

Chung Nhạc đi tới bên cạnh các nàng, ngẩng đầu nhìn lên, quan sát trận chiến này. Chỉ thấy Âm Phần Huyên và Hoa Thiến Mân thủ đoạn kinh người. Âm Phần Huyên chính là Thánh Linh Thể, mặc dù Âm Khang Ma Huyết không bằng Hoa Tư Thần Huyết, nhưng Thánh Linh Thể vô cùng cường đại, Bí cảnh Vạn Đạo lại càng là cường hoành tới cực điểm.

Các loại thần thông của nàng đều là hạ bút thành văn, đại đạo bất đồng thuộc tính ở trong tay nàng đều có thể dễ dàng chưởng khống, thậm chí ngay cả những đại đạo tương khắc cũng có thể được nàng cấu thành những thần thông uy năng kinh người.

Mà Hoa Thiến Mân thì lại chuyên tu thần thông của Hoa Tư thị, hai đạo Thủy và Thổ, lại càng tinh túy hơn. Nội tình của Hoàng tộc cổ lão nhất đã thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn trên người nàng. Thần thông Thượng Cổ, thần thông Viễn Cổ, thậm chí ngay cả thần thông Thái Cổ đều được nàng thi triển ra vô cùng dễ hàng. Hơn nữa, nàng còn sửa cũ thành mới, dung hợp Lục Đạo, phát huy thực lực mà một vị Nữ Oa Hoàng tộc Hoa Tư thị phải có một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Hơn nữa, nàng còn là một Đạo si, trên phương diện nhận thức đối với Đạo, cho dù là Chung Nhạc cũng tự thẹn không bằng nàng.

Trong các nữ tử, cùng cảnh giới có thể sánh ngang với nàng, ngoại trừ Tiên Thiên Thần Ma ra, liền chỉ có Âm Phần Huyên mà thôi, ngay cả Kim Hà Hề cũng không được.

Hai nàng nữ tử đều là tồn tại đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, chiến lực cực cao, tiếp cận Đế Quân, chỉ là các nàng vẫn còn ở trong cảnh giới, còn chưa thể nhảy ra giới hạn của cảnh giới.

- Chung Sơn thị, trước đây ta đã đáp ứng sẽ sinh cho ngươi một đứa bé!

Bên cạnh Chung Nhạc, Tiên Thiên Nguyệt Thần đột nhiên bình thản nói:

- Hiện tại đã tới lúc rồi!

Ầm ầm!

Khí tức Âm Phần Huyên trên không trung lập tức đại loạn, bị Hoa Thiến Mân đánh trúng, rơi thẳng xuống đất.

- Ta thắng rồi!

Nàng nữ tử Hoa Thiến Mân này hưng phấn vạn phần hô lớn.

Nàng cũng nghe được câu nói kia của Nguyệt Thần, nhưng lực đả kích của câu nói kia đối với nàng tự nhiên là không mãnh liệt bằng lực đả kích đối với Âm Phần Huyên. Mà bên cạnh Nguyệt Thần, mấy nữ tử Kim Hà Hề, Y Uyển Quân và Thạch Âm Cơ cũng đều là ngây người.

- Sinh hài tử...

Thạch Âm Cơ cười ha ha, nói:

- Tỷ tỷ, loại chuyện sinh hài tử này, ngươi lại trực tiếp nói ra miệng trước mặt mọi người như vậy sao?

Nguyệt Thần có chút nghi hoặc, hỏi:

- Sinh hài tử là chuyện trong nhà với nhau, không thể nói trực tiếp sao?

Thạch Âm Cơ giậm chân, cả giận nói:

- Loại chuyện tình sinh hài tử này, sao có thể nói trực tiếp được? Ngươi xem, ngươi xem, ta và tướng công trốn ở trong phòng chơi đùa trò chơi trói buộc và quất roi, cũng chưa bao giờ nói ra trước mặt mọi người!

- Trò chơi trói buộc và quất roi?

Mấy nữ tử Y Uyển Quân, Kim Hà Hề và Âm Phần Huyên lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Chung Nhạc. Sắc mặt Chung Nhạc đỏ lên, lúng ta lúng túng không nói lời nào. Hoa Thiến Mân nhảy chân sáo tới bên cạnh hắn, hiếu kỳ hỏi:

- Trò chơi này chơi rất vui sao? Ta chưa từng chơi qua, ta thích nhất chính là quất roi a...

Sắc mặt Chung Nhạc lại càng đỏ hơn. Âm Phần Huyên vội vàng nói:

- Sau này ngươi sẽ có thời gian chơi đùa! Chỉ là loại chuyện sinh hài tử này...

Trên mặt nàng mang theo vẻ ngượng nghịu, có chút không biết nên mở miệng như thế nào.

Quá xấu hổ rồi!

- Sinh cho ngươi một đứa bé, là sự tình khi đó ta vì báo ân cứu mạng của ngươi, đã đáp ứng ngươi!

Nguyệt Thần cực kỳ nghiêm túc nói:

- Vì lời hứa hẹn này, ta đã lưu lại trong trần thế quá lâu, không muốn lại trì hoãn thêm nữa. Trần thế đối với ta quá không sạch sẽ rồi, có quá nhiều phân tranh, quá nhiều ngươi đấu ta đá. Ta chỉ là muốn sinh cho ngươi đứa bé, báo đáp xong ân tình, kết thúc nhân quả, sau đó đi xa, tìm kiếm một mảnh Tịnh Thổ. Hoặc là chính mình khai mở một mảnh Tịnh Thổ, lẳng lặng tu luyện mà thôi!

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, ngươi muốn đi sao?

Y Uyển Quân cũng có chút không nỡ.

- Sau khi kết thúc đoạn nhân quả này, ta sẽ liền rời khỏi!

Nguyệt Thần phảng phất như đang nói một sự tình không quan hệ gì với chính mình vậy, nhẹ giọng nói:

*****

- Chính là lời hứa hẹn này đã lưu ta lại nơi này, sau khi kết thúc lời hứa hẹn này, ta mới có thể thoát khỏi trói buộc!

Âm Phần Huyên lặng lẽ nháy mắt, dẫn theo chúng nữ rời khỏi. Hoa Thiến Mân vẫn như cũ lưu lại nơi đó. Âm Phần Huyên giơ tay lôi nàng đi. Nàng nữ hài này vẫn còn đang nghi hoặc:

- Đừng lôi ta, ta muốn nhìn xem làm cách nào sinh hài tử...

Lưu lại nơi này chỉ còn lại có hai người Chung Nhạc và Nguyệt Thần. Bộ dạng Chung Nhạc có chút khẩn trương, Nguyệt Thần thì điềm tĩnh mỉm cười, nói:

- Chung Sơn thị, ngươi đã không phải là gã thiếu niên năm xưa nữa rồi!

- Đúng vậy!

Chung Nhạc hồi tưởng lại chuyện trước đây, mỉm cười nói:

- Năm xưa, thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã suy nghĩ, tại sao lại có nữ tử hoàn mỹ như vậy, khiến cho người ta không đành lòng khinh nhờn. Hiện tại ta ở trước mặt ngươi vẫn là không dậy nổi lòng khinh nhờn!

- Âm Dương tương hợp, là đạo sinh sôi nảy nở tự nhiên, ở đâu ra khinh nhờn?

Nguyệt quang sáng ngời, một vầng minh nguyệt từ từ dâng lên, bao phủ Chung Nhạc vào trong mặt trăng, càng lên càng cao. Đột nhiên, một vầng mặt trời từ trong vầng trăng kia bạo phát. Nguyệt Thần ôn nhu nói:

- Hiện tại, ngươi đã có lòng khinh nhờn rồi!

Dục hỏa trong lòng Chung Nhạc nhất thời bị thiêu đốt lên. Minh nguyệt và kiêu dương quấn quít lấy nhau, càng bay càng cao, dần dần bay ra khỏi Đại lục Tổ Đình, tiến vào tinh không hạo hãn, đồng dạng treo ở trong tinh không với quần tinh, thỉnh thoảng lại bộc phát ra từng đợt từng đợt quang mang chói mắt.

Hai vầng tinh tú không ngừng chấn động, khi thì minh nguyệt trên, khi thì kiêu dương trên, khi thì hai bên ngang bằng, khi thì minh nguyệt bao phủ kiêu dương, khi thì kiêu dương cao chiếu, nhét minh nguyệt vào trong đó.

Một lúc sau, hai vầng tinh tú bạo phát, quang mang vô biên chiếu rọi tinh không. Dần dần, quang mang tiêu tan thành mây khói, hết thảy khôi phục lại như lúc ban đầu.

Chung Nhạc chỉnh lý lại quần áo, chỉ thấy Nguyệt Thần đã sớm đi xa.

- Linh thai dựng dục, còn cần một chút thời gian!

Nguyệt Thần vung tay lên, thanh âm truyền tới:

- Đợi hài tử xuất thế, ta sẽ sai người đưa hắn trở về cho ngươi! Chung Sơn thị, ân tình giữa ngươi và ta chấm dứt từ bây giờ!

Chung Nhạc đuổi theo hai bước, nhưng lại dừng hẳn lại, nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, trong lòng có chút phiền muộn.

Nguyệt Thần không định sẽ đích thân đưa hài nhi tới, nói rõ một tia tình duyên cuối cùng cũng đã bị nàng chặt đứt rồi.

Có lẽ, vầng minh nguyệt sạch sẽ trong trẻo, treo cao khỏi hậu thế, không nhiễm một hạt bụi kia mới là Nguyệt Thần chân chính. Nàng đi tới bên cạnh chính mình, chỉ là rơi vào phàm trần, thủy chung vẫn phải quay trở lại thế ngoại.

Đoạn cảm tình này, vẫn là phải chặt đứt. Có lẽ tình cảm giữa hai người bọn họ chỉ còn lại có đứa hài tử được dựng dục kia.

Chung Nhạc quay trở lại Tổ Đình. Đám người Âm Phần Huyên nhìn thấy Nguyệt Thần cũng không trở về theo, trong lòng cũng đều hiểu rõ, chặt đứt một đoạn tình cảm cũng không phải dễ dàng như vậy. Bất quá, cuối cùng Chung Nhạc cũng đã tĩnh tâm trở lại, khảo sát tình hình phát triển gần đây của Nhân Tộc, từ trong Nhân Tộc tuyển chọn ra con cháu siêu quần bạt tụy tiến vào Kiếm Môn.

Phương Kiếm Các đã trùng kiến một Kiếm Môn khác ở trong Tổ Đình. Hắn vẫn như cũ là Môn chủ của Kiếm Môn. Ngàn năm qua, đều là một mình hắn dốc hết sức chống đỡ Kiếm Môn Tổ Tinh phát triển.

Chung Nhạc thương thảo nghiên cứu với hắn, trọng định công pháp nhập môn của Kiếm Môn, cũng dung nhập bí quyết xác định Hỗn Độn Kỳ Điểm nghịch khai sáu luân trong đầu vào trong công pháp nhập môn của Kiếm Môn.

Bất quá, cần phải có thiên phú cực cao, tài trí cực cao mới có thể tính ra vị trí của Hỗn Độn Kỳ Điểm trong đầu. Chung Nhạc cũng đơn giản hóa một phen phương pháp thôi diễn quẻ Âm quẻ Dương của chính mình, đưa vào trong công pháp nhập môn. Nếu đệ tử có đầy đủ tài trí và ngộ tính tìm hiểu thấu triệt, sẽ có thể tìm được Hỗn Độn Kỳ Điểm trong đầu, từ đó oanh mở Hỗn Độn trong đầu, mở ra Bí cảnh Đạo Nhất, nghịch khai Lục Đạo Luân Hồi.

Nhân Tộc còn cần thời gian để phát triển lớn mạnh, bất luận là Nhân Tộc của Tinh Hồng Bảo hay là Nhân Tộc do Viêm Hoàng che chở, đều cần có thời gian mấy ngàn năm mới có thể khiến cho bọn họ trưởng thành, trở thành trụ cột vững vàng của thế hệ trẻ.

Mà tranh thủ thời gian mấy ngàn năm, cái này cũng không dễ dàng.

- Sao không vận chuyển Tổ Tinh tới nơi này?

Phương Kiếm Các nghi hoặc, hỏi Chung Nhạc:

- Trên Tổ Tinh cũng còn có Nhân Tộc!

- Có tới mấy chục, mấy trăm tòa Đế lăng ở trên đó, ta vận chuyển không nổi!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Hơn nữa, nếu hiện tại ta vận chuyển Tổ Tinh, tất nhiên cũng phải vận chuyển Thái Dương, kể cả các tinh tú khác cũng phải cùng nhau vận chuyển theo. Lúc đó sẽ gặp phải lực cản cực lớn. Thậm chí sẽ có Thần Vương Thái Cổ đích thân xuất thủ, không cho ta vận chuyển Tổ Tinh đi. Chuyện này liên lụy quá lớn, ta hiện tại vẫn chưa thể làm nổi. Chỉ khi nào tới lúc ta có thể chống lại Thần Vương Thái Cổ, ta mới có thể vận chuyển Tổ Tinh đến Tổ Đình. Lúc đó...

Ánh mắt của hắn chớp động, lạnh lẽo nói:

- Hẳn chính là ngày quyết chiến!

Hắn xử lý xong chuyện tình của Nhân Tộc, lại gọi Phong Hoài Ngọc tới, kiểm tra một phen, vô cùng hài lòng. Tư chất của Phong Hoài Ngọc còn cao hơn Hiên Viên rất nhiều, đã lịch luyện qua rất nhiều Cấm khu do hắn lưu lại, hiện tại đã sắp sửa tu thành Thần Minh rồi.

Phong Hoài Ngọc còn đã mở ra tất cả Cực cảnh của mỗi một cảnh giới, tốc độ tu luyện cũng vô cùng dọa người, so với Chung Nhạc năm xưa còn nhanh hơn rất nhiều.

- Hoài Ngọc, tu vi tiến cảnh của ngươi quá nhanh, nhưng kinh lịch lại quá ít. Ta cần đi Thiên Đình một chuyến. Chuyến đi này tất sẽ có rất nhiều khúc chiết. Ngươi hãy đi theo ta, ngươi cũng có thể lịch luyện một phen!

Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc tới gặp Phong Hiếu Trung, nói:

- Vô Kỵ đã bị Đại não Thiên ý khống chế, tất sẽ tới giết Hoài Ngọc, chặt đứt nhân tính của ngươi. Ta dẫn Hoài Ngọc đi Thiên Đình lịch luyện một phen!

Trong lòng Phong Hiếu Trung chấn động, nhìn hắn một cái, nói:

- Nếu Hoài Ngọc có chút bất trắc gì, ngươi biết hậu quả rồi đó!

Chung Nhạc cười ha hả, nói:

- Cho nên đối với ta cũng là một trận lịch luyện! Sư huynh, cáo từ!

Vừa mới dứt lời, liền tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, mang theo Phong Hoài Ngọc, gào thét bay đi.

- Sư tôn, chúng ta đi Thiên Đình có gặp phải nguy hiểm không? Có cần khiêm tốn một chút không?

- Đương nhiên là phải khiêm tốn! Trong Thiên Đình có một chỗ gọi là Võ Thần Đài. Sau khi tới nơi đó, ngươi hãy mở lôi đài trên Võ Thần Đài. Năm xưa, vi sư ở nơi đó đánh khắp thiên hạ không có địch thủ. Ngươi là đệ tử của ta, nếu không thể đánh bại anh hùng khắp thiên hạ, chính là đã ném mất mặt mũi của ta!

- Sư tôn, đây không phải là đi Thiên Đình đập bảng hiệu sao?

- Là giao lưu, không phải là đập bảng hiệu. Đập bảng hiệu, là chuyện chỉ có vi sư mới có thể làm!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)