← Ch.1288 | Ch.1290 → |
Tư Mệnh sững người nhìn thi thể những nữ tử dưới hố sâu kia, thi thể của những nữ tử giống hệt nàng. Những thi thể này khiến nàng nổi da gà, chân tướng đằng sau những thi thể này càng khiến nàng thêm không rét mà run!
Tại sao lại có nhiều nàng chết ở đây như vậy?
Bắt đầu từ bao giờ?
Đã bao lâu rồi?
Rốt cuộc nàng đã chết bao nhiêu lần?
- Đây chính là chân tướng mà họ nói ngươi không phải Phục Hy.
Chung Nhạc bình tĩnh nói:
- Tại sao họ không thừa nhận ngươi là Phục Hy? Là vì ngươi là vũ khí được tạo hóa thần khí chế tạo ra. Để chế tạo ngươi, món tạo hóa vũ khí này mất tám vạn năm, ngươi ở dưới kia là phế phẩm, là bị đào thải.
Tư Mệnh rùng mình, giọng có phần khàn lại, che giấu sự sợ hãi của nàng:
- Ta không hiểu...
- Ta vốn cũng không hiểu, ta nghĩ việc này rất bất công.
Chung Nhạc dịu giọng nói:
- Nhưng đây là sự nỗ lực cuối cùng của Phục Hy thần tộc vì chủng tộc. Ngươi thấy những ngôi sao trong chư thiên kia không?
Tư Mệnh đờ đẫn ngẩng lên nhìn nửa chư thiên, thấy vô số tinh cầu tạo thành từ thần huyết, đó là huyết dịch của Phục Hy thần tộc, sau vài vạn năm nhưng không khô, vẫn lan tỏa thần tính chấn động tâm thần.
- Món tạo hóa thần khí này có tên Vãng Sinh, Vãng Sinh thần khí là một phần của Vãng Sinh thánh địa, nó bị chia làm hai, một nửa có tác dụng tái tạo linh hồn tạo hòa huyền kỳ, nửa kia có khả năng khống chế sinh dục. Một nửa này của Tinh Hồng Bảo là nửa đầu tiên.
Chung Nhạc khẽ nói:
- Tư Mệnh, ngươi không tò mò tại sao chỉ có ngươi là Phục Hy thuần huyết sao? Ngươi không tò mò tại sao việc trả thù lại trở thành chấp niệm của ngươi? Ngươi còn ký ức sau khi ngươi sinh ra không?
Tư Mệnh mơ hồ, trong đầu một mảng trống rỗng.
Ký ức của nàng có một đoạn trắng xóa, ký ức của nàng bắt đầu là nàng tới Lôi Trạch, vào Cổ Lôi Trạch Giới, tiến hành lễ thành niên. Ký ức trước đó thì giống như giấy trắng, chẳng có chút gì.
Nhưng nguyện vọng báo thù thì như được in đậm tận nơi sâu thẳm trong linh hồn nàng!
Hơn nữa, rất nhiều chuyện quá khứ của Phục Hy dường như đã được đặt trong ký ức nàng từ rất lâu rồi!
Tiếng nói của Chung Nhạc dẫn dắt nàng:
- Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi nhìn chân tướng trong thời gian.
Trán Phù Kỳ Chi túa mồ hôi lạnh, vội nói:
- Chúa công, không thể được! Nếu chúa công tiết lộ chân tướng thì chắc chắn sẽ bị vũ khí phản phệ!
Chung Nhạc tế con thuyền cổ lên, dẫn Tư Mệnh lên thuyền như dẫn theo con rối, nhẹ nhàng nói:
- Ta đưa ngươi về tám vạn năm trước, đưa ngươi đi xem chân tướng.
Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn vội lên thuyền, hai người nghiến răng, tim đập thình thịch bất an:
- Chúa công điên rồi sao? Cho vũ khí biết chân tướng, vũ khí chắc chắn sẽ phản phệ! Dù thế nào cũng phải bảo vệ chúa công, cho dù có phải phá hủy vũ khí!
Uỳnh!!!
Con thuyền cổ nghìn cánh chấn động, biến mất khỏi thời gian này, con thuyền nghịch hành trong thời gian, đi về tám vạn năm trước.
Đuôi thuyền, Chung Nhạc vung tay chém đứt thời không, ngăn chặn thời không thú, để chúng tạm thời không truy kích họ. Bỗng nhiên con thuyền chấn động rồi dừng lại.
Họ là khách bên ngoài không gian thời gian, tới quá khứ, giống như u linh vô hình vô chất xuyên qua thời không của tám vạn năm trước.
Nơi đây là vũ trụ cổ, Phục Hy thần tộc còn lại, vô số Phục Hy đang di tản, y phục rách bươm, sắc mặt ảm đạm, họ vừa tránh một truy sát.
Tinh thể khổng lồ được các vị Phục Hy thần tộc chuyển tới, Tinh Hồng Bảo đã thành hình, đang xây dựng nửa chư thiên khổng lồ kia.
Trong nửa chư thiên đó, đông đảo Phục Hy thần nhân đang bảo vệ Vãng Sinh thần khí mà họ khổ sở lấy được.
- Mấy vạn năm sau có lẽ chúng ta đều không tồn tại nữa, Phục Hy thần tộc cũng sẽ không còn, chỉ còn lại người bình thường mà thôi.
Phía dưới Vãng Sinh thần khí, tộc trưởng trẻ tuổi của Phục Hy thị ngồi tại đó, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, giọng nói trầm thấp:
- Thường Dương vô năng, không thể nghịch chuyển càn khôn, không thể thay đổi điều gì, vì thế chỉ có thể đặt hy vọng vào tương lai. Thời gian của ta...
Gương mặt hắn méo mó, giọng nói khàn đặc:
- Thời gian dành cho ta quá ít, không thể hồi thiên! Liên thủ với Mẫu Hoàng Đại Đế là bất đắc dĩ, cũng may cuối cùng cũng trừ bỏ được Vãng Sinh Thần Vương, có được món thần khí này. Ta có một kế hoạch... An Ức, ngươi lên đây!
Một tiểu nữ hài tiến lại, có phần sợ sệt, ánh mắt né tránh.
Nàng còn có phần non nớt, chỉ là thiếu nữ khoảng mười tuổi.
Trên con thuyền cổ, Tư Mệnh sững người, nghiến chặt răng, nữ nhi An Ức này giống hệt với nàng.
Phong Thường Dương bảo tiểu nữ hài giống hệt tm đứng ở giữa tế đàn, mỉm cười nói:
- An Ức đừng sợ, đừng sợ... Vận mệnh của Phục Hy thần tộc ta đều gửi gắm nơi ngươi cả. Đừng sợ, đừng sợ, cha ở đây...
Bịch!
Hắn quỳ xuống, các Phục Hy thần tộc khác cũng quỳ trước tiểu nữ hài trên tế đàn. Nàng sợ hãi, khóc:
- Cha, mẹ, con sợ...
Phong Thường Dương ngẩng lên, mắt hổ ngấn lệ:
- Con gái, con có đồng ý vì chủng tộc của chúng ta giữ lại một tia hy vọng không? Con có đồng ý hy sinh bản thân không? Con có đồng ý mang theo thù hận chủng tộc báo thù ở tương lai không? Con có đồng ý gánh vác mọi khổ nạn, thù hận không? Con có đồng ý trở thành vũ khí chúa tể tử vong và luân hồi không?
Tiểu nữ hài dần bình tĩnh lại, nói nhỏ:
- Con đồng ý...
Phong Thường Dương cúi lạy, nghẹn ngào nói:
- Chúng ta thay mặt Phục Hy thị tương lai bái tạ đại ân đại đức của con!
- Phục Hy tương lai, sẽ tự hào vì con! Sẽ tự hào vì sự hy sinh của con!
Các Phục Hy thần nhân cúi lạy, tiểu nữ hài chân tay luống cuống không chỗ dựa đứng trên tế đàn nhận sự bái layj của phụ thân mẫu thân và các thúc thúc, bá bá.
- Cha, mẹ, thúc thúc, bá bá, con hiểu rồi, con không sợ nữa.
Tiểu nữ hài quệt nước mắt, nở nụ cười:
- Con thật sự không sợ nữa, con sẵn sàng hy sinh...
Phong Thường Dương khóc lớn, run rẩy giơ tay đặt lên trán của Phong An Ức, xóa bỏ ký ức của nàng, thay vào đó là sự phục thù vô cùng vô tận!
Hắn gieo sự khổ nạn và thù hận của Phục Hy thần tộc vào ký ức của con gái. Rồi Phong An Ức bay lên, giống như một nữ thần báo thù, dung nhập vào tao hóa thần khí.
Các vị thần nhân bay lên không, cử hành một buổi tế tự khổng lồ, họ cắt da nơi tim, thích phóng thần huyết của mình, đề luyện ngưng luyện thần huyết, tạo thành những quả tinh cầu đỏ tươi, vây quanh tạo hóa thần khí và tế đàn.
Các đạo huyết tuyến nối liền với tạo hóa thần khí và tế đàn, tạo hóa thần khí cổ xưa và thần ký bắt đầu chuyển động.
- Tương lai sẽ không thể tồn tại Phục Hy thần huyết thuần chính nữa, chỉ có lứa Phục Hy cuối cùng chúng ta đây là còn thần huyết. Sau khi chúng ta chết, thần huyết ở đây sẽ liên tục truyền vào tạo hóa thần khí, chế tạo vô số các nữ thần báo thù!
- Nàng là vũ khí của Phục Hy thần tộc ta, vũ khí diệt thế, vũ khí của Phục Hy tương lai!
- Đến khi nữ thần báo thù đi ra khỏi thần khí, đó chính là lúc Phục Hy thần tộc bắt đầu phục thù!
...
Những vị thần kia đáp xuống, Phong Thường Dương lại bái lạy họ, chư thần Phục Hy thị vội ngăn lại nhưng bị hắn đóng băng.
- Chư vị, ta khẩn xin các vị biến thành nhân tộc, bảo vệ thần khí!
Phong Thường Dương liên tục dập đầu, khóc lớn:
- Ta cầu xin các vị, đừng làm Phục Hy nữa!
- Tộc trưởng, đứng dậy đi! Bọn ta không gánh được đâu!
Cuối cùng, có một nhóm Phục Hy thần tộc ở lại vũ trụ cổ, còn Phong Thường Dương chọn trở về Tử Vi Tinh Vực. Hắn cần phải thu hút sự chú ý của kẻ địch thay cho đồng tộc ở vũ trụ cổ, cần phải tiếp tục tìm kiếm một con đường sống cho tương lai chủng tộc.
Hắn ở Tử Vi hướng về những dị tộc kia quỳ xuống, quỳ trước những vị cao cao tại thượng, cầu một nơi thế ngoại chi địa cho những Phục Hy cuối cùng.
Trong Tinh Hồng Bảo, tạo hóa thần khí liên tục vận chuyển, hút năng lượng từ Phục Hy thần huyết thuần chính, dùng Phong An Ức làm khuôn chế tạo ra các Tư Mệnh.
- Phong An Ức còn sống không?
Tư Mệnh lẩm bẩm:
- Ta là Phong An Ức, con gái của Phong Thường Dương?
Chung Nhạc lắc đầu, có chút tàn nhẫn, không thể không nói:
- Phong An Ức là tế phẩm, khi vào trong tạo hóa thần khí là nàng ấy đã chết rồi. Tạo hóa thần khí phục chế linh hồn của nàng ấy, tái tạo nhục thân linh hồn của nàng, liên tục cải tiến, bản phục chế nàng ấy không phải An Ức, An Ức là bình an, là hồi ức, là đẹp đẽ. Còn bản phục chế nàng ấy thì đầy thù hận, đầy ý niệm phục thù, bất chấp tất cả để phục thù, không có thị phi, không có thiện ác, chỉ có báo thù! Vì thế... nàng là Tư Mệnh.
Thân thể Tư Mệnh run rẩy, siết chặt nắm đấm.
- Ngươi có muốn biết sau khi được tạo hóa thần khí sinh ra đã trải qua những gì không?
Chung Nhạc hỏi.
Nắm đấm Tư Mệnh cũng run rẩy, nhưng rồi bình tĩnh lại, khẽ nói.
- Muốn.
- Chúa công!
Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn sợ hãi, run rẩy nói:
- Hãy suy nghĩ kỹ!
Quầng sáng sau đầu Chung Nhạc chuyển động, con thuyền cổ đưa họ trở về hiện tại, hắn rung hai tay áo, tạo hóa thần khí lại khởi động.
- Đi, chúng ta vào trong thần khí.
Hắn đưa mấy Tư Mệnh vào trong thần khí khổng lồ. Tạo hóa thần khí hấp thụ Phục Hy thần huyết ở nửa chư thiên, tái tạo nữ thần báo thù.
Không lâu sau, trong thần khí, một nữ hài tử giống hệt Tư Mệnh được tạo ra. Nàng đem theo ký ức khi Phong An Ức được tế vào trong tạo hóa thần khí, mang đầy thù hận và ý niệm báo thù.
Nhưng trong tạo hóa thần khí còn có khảo nghiệm, khảo nghiệm vô cùng tàn khốc.
Linh hồn Tư Mệnh run rẩy, nhìn tiểu nữ hài giống hệt mình trải qua vô số trận khảo nghiệm tàn khốc bên trong không gian thần khí, cuối cùng không trải qua được khảo nghiệm.
Nàng bị một đàn hung thú cắn xé, khảo nghiệm kết thúc, đáy tạo hóa thần khí xuất hiện một cái hố sâu, thi thể nàng rơi xuống đó.
Rồi lại một Phục Hy tiểu nữ hài khác được tạo ra, trải qua khảo nghiệm như vậy lần nữa, khảo nghiệm tư chất, ngộ tính, tâm trí của nàng, tôi luyện nàng thành vũ khí báo thù không có bất cứ sự thương xót, thương hại, không có tình yêu, chỉ có hận thù, có thể lợi dụng bất cứ thứ gì.
Nhưng tiểu nữ hài Phục Hy này cũng thất bại, thi thể nàng lại rơi xuống hố sâu.
Rồi tiểu nữ hài thứ ba xuất hiện, lại trải qua cùng những khảo nghiệm đó, rồi người thứ tư, người thứ năm..
- Đủ rồi! Dừng lại!
Tư Mệnh phát điên, Chung Nhạc giơ tay lên, tạo hóa thần khí từ từ dừng lại.
Khảo nghiệm Phong Thường Dương để lại quá tàn khốc, mấy vạn năm nay chỉ có một Tư Mệnh ra khỏi được tạo hóa thần khí này.
← Ch. 1288 | Ch. 1290 → |