← Ch.1289 | Ch.1291 → |
- Dừng lại! Dừng nó lại!
Tư Mệnh ngồi xuống đất, ôm lấy đầu không dám nhìn cảnh tượng đó. Nàng giống như tiểu nữ hài lần đó cha bế lên tế đàn, vô lực mà hoảng hốt.
Chu dù Chung Nhạc đã dừng tạo hóa thần khí lại nhưng nàng vẫn sợ hãi tột độ.
Chung Nhạc tiến lại khẽ nói:
- Giờ ngươi đã hiểu rồi đấy. Là Phục Hy thần tộc và nhân tộc nợ ngươi, ngươi không nợ bọn ta bất cứ thứ gì cả.
Tư Mệnh ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn hắn, hai mắt trống rỗng, sự sắc bén, trí tuệ trong ánh mắt nàng không còn nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng.
Chung Nhạc hiểu cảm giác tuyệt vọng đó, bản thân phấn đấu cả đời, dùng mọi thủ đoạn, dùng mọi tâm cơ, chịu biết bao khổ sở, chịu bao tội ác, trải qua bao nhiêu hiểm nguy chỉ vì mục tiêu đó, nhưng giờ kẻ đánh gục mình lại không phải kẻ thù mà là việc mục tiêu này trước nay không hề có liên quan gì tới mình.
Lúc này mới biết mình chỉ là công cụ, một thứ vũ khí.
Đó chưa phải điều tuyệt vọng nhất, tuyệt vọng nhất là vô số thi thể của bản thân mình dưới hố sâu tạo hóa thần khí. Thì ra mình đã chết vô số lần vì mục tiêu này...
- Ta hận Phục Hy thần tộc các ngươi! Ta hận nhân tộc các ngươi! Các ngươi quá tàn nhẫn...
Tư Mệnh nhìn Chung Nhạc, Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn.
Chung Nhạc gật đầu:
- Ngươi nên hận.
Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn căng thẳng, nhìn nhau, một tấm sắc lệnh trong nguyên thần bí cảnh của Phù Kỳ Chi bay ra. Đây là cách Phong Thường Dương để lại để đối phó với vũ khí, Phong Thường Dương đã để lại một vài thủ đoạn trong tạo hóa thần khí, nếu vũ khí mất kiểm soát thì có thể tế tấm sắc lệnh này lên, thiêu đốt phù văn trên đó, khởi động tạo hóa thần khí, loại bỏ thần trí của vũ khí, trở thành vũ khí không có ý thức!
Họ cảm thấy đã tới lúc dùng tấm sắc lệnh này.
Tư Mệnh nói nàng hận Phục Hy thần tộc, hận nhân tộc, có nghĩa là vũ khí đã mất kiểm soát, từ vũ khí của Phục Hy biến thành vũ khí đối phó Phục Hy!
Sắc lệnh của hắn vừa bay ra thì đột nhiên Chung Nhạc giơ tay điểm lên sắc lệnh. Tấm sắc lệnh vừa phát ra dao động khiến người ta sợ hãi, lập tức bình ổn, bị hắn trấn áp, chỉ còn lại tạo hóa thần khí vẫn đang chuyển động, nhưng rồi từ từ đã trở lại yên tĩnh.
- Chúa công!
Phù Kỳ Chi trán túa mồ hôi lạnh, giọng khàn đặc:
- Nàng ta không phải Phục Hy, chỉ là vũ khí, chẳng khác gì những món vũ khí chôn thân dưới hố sâu kia cả!
- Có.
Chung Nhạc bình tĩnh nói:
- Nàng ấy là Phục Hy.
Phù Kỳ Chi mặt có chút méo mó:
- Chúa công không thể chỉ vì một chút thương xót mà phạm sai lầm lớn! Nếu vũ khí mất kiểm soát thì buộc phải trừ bó thần trí!
Tư Mệnh cười khanh khách:
- Không sai, tộc trưởng Phục Hy thị, ngươi nên nghe lời hắn, ta chỉ là vũ khí mà Phục Hy thị các ngươi chế tạo ra. Ngươi hạ thủ đi, ngươi không hạ thủ thì ta sẽ hạ thủ! Ta nhất định sẽ giết ngươi và chủng tộc của ngươi!
Nàng mang đầy sát khí, trong tim nổi lên nộ hỏa nộ khí vô biên, khí tức khủng bố chấn động chư thiên khiến những quả tinh cầu đỏ nổ tung!
Thực lực của nàng rất mạnh, mạnh tới mức những Đế Quân tiền bối như Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn cũng thấy sợ hãi!
Nàng ta không hề yếu hơn Chung Nhạc!
Nàng không hổ là vũ khí duy nhất sống ra khỏi tạo hóa thần khí trong tám vạn năm, trải qua sự rèn luyện bao năm qua, chiến lực của nàng đã đạt tới tầng thứ đỉnh cao nhất thế gian!
Không chỉ vậy, phía sau nàng xuất hiện Lục Đạo Thiên Luân, thiên luân khổng lồ chuyển động uỳnh uỳnh, có thể được nàng ta tế lên bất cứ lúc nào, cắt vào nguyên thần bí cảnh của bất cứ ai, giết chết nguyên thần của người đó.
Sau sự tuyệt vọng, , nàng sinh ra ý niệm báo thù mãnh liệt, sự báo thù không thể kiềm chế, hủy hoại mọi thứ!
Thậm chí nàng cảm thấy một tầng năng lượng khác đang thức tỉnh trong cơ thể, đó là sức mạnh ngủ vùi trong cơ thể nàng, giờ đã hiên ra cùng với việc tâm cảnh của nàng bị phá hoại!
Đó là năng lượng mà Phong Thường Dương mong đợi, là sức mạnh tạo hóa thần khí nắm giữ, là sức mạnh nhân tộc của Tinh Hồng Bảo dùng tám vạn năm tế tự nàng, tế tự tạo hóa thần khí, dung hợp nàng với tạo hóa thần khí để đưa tới cho nàng.
Sức mạnh nắm giữ linh hồn và tạo hóa!
Phong Thường Dương trông đợi sức mạnh này, trông đợi vũ khí này có thể nắm giữ linh hồn và tạo hóa, tuyệt vạn tộc sinh dục, diệt vạn tộc linh hồn, diệt Thần Vương linh hồn!
Nhưng giờ, sức mạnh này đang thức tỉnh trong cơ thể Tư Mệnh, nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, vũ khí phản bối, sức mạnh này lại dùng để đối phó Phục Hy và nhân tộc!
- Ngươi là Phục Hy!
Chung Nhạc ánh mắt ôn hòa, tiến về phía nàng:
- Bất cứ ai sống, phấn đấu và nỗ lực vì chủng tộc đều là Phục Hy! Bất cứ ai hy sinh cho sự tiếp nối chủng tộc đều là Phục Hy! Ngươi là Phục Hy!
Khí thế của Tư Mệnh càng ngày càng mạnh, sức mạnh hủy diệt tất cả càng ngày càng lớn, tạo hóa thần khí gần như cũng vì thế mà mất kiểm soát, bắt đầu chuyển động.
Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn sắc mặt kịch biến, đây là hậu quả Tinh Hồng Bảo tám vạn năm tế tự tạo hóa thần khí, sắp bùng phát, bùng phát là không thể thu dọn!
Chung Nhạc bị khí thế của nàng thổi y phục bay phần phật, sát khí của Tư Mệnh quá nặng, nàng là nữ thần báo thù, giờ nàng đang chuẩn bị báo thù, báo thù cho vô số nàng đã chết!
Nàng lạnh băng băng nhìn Chung Nhạc tiến lại gần, tiếng nói giống như vọng ra từ tảng băng lạnh lẽo:
- Ta không phải Phục Hy. Ta chỉ là vũ khí các ngươi chế tạo ra. Ngươi có biết ta vốn muốn giết ngươi. Muốn giết ngươi vì ta muốn khí vận của Phục Hy thần tộc chỉ tập trung tại một chỗ. Ta nhiều lần muốn động thủ nhưng không làm. Giờ ta mới biết, cho dù có giết ngươi thì cũng không thể đoạt đi được khí vận của ngươi. Vì ta căn bản không phải Phục Hy!
- Không, ngươi là Phục Hy!
Chung Nhạc tiếp tục tiến lại gần, nhẹ nhàng nói:
- Từ lần đầu thấy ngươi ta đã biết ngươi là đồng tộc của ta. Khi đó ta đã coi ngươi là người thân của ta. Ngươi có biết cảm giác cô độc khi chỉ còn lại một mình không?
Hắn đứng trước mặt Tư Mệnh, tháo áo choàng của mình khẽ khoác lên thân thể người nữ tử nhìn có vẻ kiên cường hung hăng:
- Ngươi hiểu đúng không? Ta không muốn có lại cảm giác đó nữa, không muốn chủng tộc chỉ còn lại mình ta. Ngươi cũng không muốn chỉ còn lại mình ngươi đúng không? Ngươi là Phục Hy, ngươi là người thân đồng tộc của ta...
Tư Mệnh gườm gườm nhìn hắn, thân thể đang khẽ run, cảm giác cô độc bao ngày tháng bỗng ập tới, đánh sập sát ý trong ngực nàng, đánh gục sự cương nghị của nàng.
- Không có ai công nhận ngươi đúng không? Ta cũng từng trải qua, ta biết cảm giác nỗ lực nhưng không được công nhận. Ta cũng đã vượt qua được rồi.
Chung Nhạc nói nhỏ:
- Không ai công nhận, không sao cả. Ta công nhận ngươi, ta hứa với ngươi, ta và ngươi là đồng bào...
Nước mắt Tư Mệnh bỗng không kìm được tuôn ra, lao vào lòng hắn khóc lớn, giống như tiểu nữ hài trên tế đàn năm đó.
Thời gian đã qua hơn tám vạn năm, thân ảnh của hai nữ hài trên tế đàn dường như trùng khớp với nhau.
Phong An Ức, vì chủng tộc mình kìm nén tiếng khóc kiên nghị chọn con đường hiến thân, giờ tiếng khóc của Tư Mệnh dường như là tiếp nối tiểu nữ hài đó.
Tạo hóa thần khí từ từ dừng chuyển động, Lục Đạo Thiên Luân cũng dần bình ổn lại, huyết sắc tinh cầu xung quanh cũng hồi phục quỹ đạo cũ, chỉ còn thiếu nữ đang khóc trong lòng Chung Nhạc vẫn thương tâm như vậy.
Chung Nhạc nói:
- Ta thừa nhận ngươi, ta công nhận ngươi. Ngươi là người thân của ta, là tộc nhân của ta...
Mãi lâu sau.
Chung Nhạc nhìn Tư Mệnh, lộ vẻ nghi hoặc:
- Ngươi vẫn muốn đi sao?
- Ta vẫn phải đi!
Tư Mệnh khoác áo choàng của hắn, nở nụ cười. Tiếng cười của nàng giống như lần đầu tiên phát ra từ tận đáy lòng, giống như tiểu nữ hài đã hiến thân vì chủng tộc, mang vài phần đơn thuần, lãng mạn.
- Nhân tộc, không phải Phục Hy, ta sẽ không phải tha thứ cho nhân tộc.
Nàng khẽ nói:
- Mãi mãi không. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn thì ta sẽ không hạ thủ với nhân tộc. Ta cũng là Phục Hy, không phải sao? Lần này ta đi vẫn sẽ động thủ, vẫn phải liên thủ với thượng cổ chư thần đối phó với các Thần Vương kia. Ngươi là lãnh tụ, ta là một lãnh tụ khac!
Chung Nhạc tán thưởng, cười:
- Đây mới là Tư Mệnh mà ta biết. Lần này ngươi đi ta không ngăn cản, nhưng ta muốn biết, rốt cuộc là ai chỉ điểm cho ngươi?
Tư Mệnh khựng người:
- Ta biết rất nhiều bí mật ngươi không biết. Mà những bí mật này ta không thể biết được, nên ngươi mới hỏi người đứng sau ta là ai?
Chung Nhạc gật đầu, hắn không chỉ một lần hoài nghi đứng sau Tư Mệnh có một vị cường giả cổ xưa, cho nàng biết rất nhiều bí mật, vì thế hắn mới nghi ngờ.
Tư Mệnh nói:
- Đó là một vị thượng cổ đại đế, biết rất nhiều bí mật.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Đó có lẽ là Thiên đạo thân của Thiên.
Tư Mệnh khựng người, suy nghĩ.
- Ngươi có Lục Đạo Thiên Luân, ta không tiễn ngươi nữa.
Chung Nhạc dừng bước, nói:
- Ngươi biết cách xử lý.
Tư Mệnh gật đầu, đột nhiên dừng lại, nói:
- Ngày ta thua sẽ hy sinh bản thân đoạt tuyệt sinh dục của thần tộc ma tộc, áp lực của ngươi sẽ giảm nhẹ nhiều.
Chung Nhạc khẽ run lên, lắc đầu:
- Ngươi không cần phải làm vậy...
Chung Nhạc quay lại cười:
- Ta là thần được sinh ra để báo thù cho Phục Hy thần tộc. Ngươi còn nhớ không? Bích Hoa Nguyên Quân, theo ta!
Bích Hoa Nguyên Quân tiến lại, cùng nàng lên Lục Đạo Thiên Luân, thiên luân chấn động rồi biến mất.
Chung Nhạc khựng người, lắc đầu:
- Chấp niệm báo thù vẫn nặng như vậy...
- Chúa công, đại sự không hay rồi!
Phù Kỳ Chi vội vàng chạy tới, kêu lên:
- Chúa công, nàng ta lấy cắp tạo hóa thần khí rồi!
- Ta biết.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Tạo hóa thần khí rơi vào tay nàng ấy có ích hơn trong tay chúng ta.
Lục Đạo Thiên Luân xuyên qua khu thứ bảy trong luân hồ, đột nhiên dừng lại, rắc một tiếng cắt vào nguyên thần bí cảnh của Bích Hoa Nguyên Quân, cắt hết thất đại bí cảnh của vị lão ẩu này.
- Phục Hy ngươi làm gì vậy?
Bích Hoa Nguyên Quân kêu lên, còn chưa kịp phản ứng thì Tư Mệnh dùng thiên luân nghiền nát nhục thân của vị thượng cổ đại đế này, nguyên thần cũng tan nát!
Tư Mệnh bay lên, đáp xuống bảo tọa trong thiên luân, Lục Đạo Thiên Luân chấn động, vô ảnh vô tông:
- Thiên đạo thân của Thiên cũng chỉ có vậy!
← Ch. 1289 | Ch. 1291 → |