← Ch.1305 | Ch.1307 → |
Diễn Hành Thần Vương khom người, nói:
- Đại Tư Mệnh!
- Đại Tư Mệnh...
Thiên nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể vây khốn ta ở nơi này sao? Mặc dù ngươi đã phục sinh, mặc dù trước đây ngươi cực kỳ cường đại, nhưng ngươi vẫn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trước đây. Ngươi không lưu được ta!
Ngữ khí của hắn vẫn như cũ lạnh nhạt, phảng phất như kẻ bị vây khốn không phải là chính mình, mà là một người khác vậy.
Một tôn Thần Nhân vĩ ngạn từ xa đi tới. Diễn Hành Thần Vương, Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân đều đứng trên cây trong lòng bàn tay hắn, Khởi Nguyên Thần Vương thì đứng dưới táng cây. Nhục thân hắn quá vĩ ngạn, quá hoàn mỹ. Cho dù là Thiên cũng không nhịn được kinh ngạc tán thán đây là sinh mệnh thể hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp qua.
- Thú vị!
Đại Tư Mệnh tinh tế quan sát Thiên, chậm rãi gật đầu:
- Rất thú vị! Đại Toại sáng tạo ra cái khái niệm Thiên này, sinh linh hậu thế hình dung Thiên là tồn tại không thể lường, không thể biết, không tỳ vết, công chính vô tư, vô tình, vô nghĩa, sẽ không bị bất luận lực lượng gì ảnh hưởng. Hiển nhiên, bọn họ đã sai lầm rồi! Dù sao, ý niệm của sinh linh Hậu Thiên cũng quá tạp, quá loạn. Ngươi vốn dĩ hẳn phải trở thành tồn tại không có khả năng có tư tâm nhất, nhưng tạp niệm của chúng sinh lại đắp nặn ngươi thành tồn tại có tư tâm nặng nhất. Thật là...
Hắn mỉm cười, nói:
- Thật là hoang đường!
Khởi Nguyên Thần Vương cũng mỉm cười, nói:
- Đây chính là chỗ xấu xa của sinh linh Hậu Thiên! Đám vật nhỏ hèn mọn này luôn có các loại các dạng dục vọng, thời điểm chính mình không thể hoàn thành liền khẩn cầu Thiên, hy vọng có thể không làm mà hưởng. Thời điểm bọn họ tế bái Thần Ma cũng là như vậy. Bọn họ hiến cho Thần Ma một con bò, lại hy vọng Thần Ma ban cho bọn họ núi vàng núi bạc. Bọn họ hiến cho Thần Ma một nén nhang, lại hy vọng Thần Ma khiến cho bọn họ không tai không bệnh. Bọn họ hiến cho Thần Ma quá ít, nhưng lại đòi hỏi quá nhiều, tóm lại chính là sinh linh thấp kém!
Đại Tư Mệnh lắc đầu, nói:
- Không thể nói như vậy! Trong sinh linh Hậu Thiên cũng có những tồn tại nhìn xa trông rộng. Ví dụ như Đại Toại, ví dụ như Phục Mân Đạo Tôn, đều là những tồn tại đáng khâm phục. Thiên, thần phục ta a! Hiện tại ngươi hẳn là đã biết lực lượng của ta rồi!
Khởi Nguyên Thần Vương mỉm cười, nói:
- Ngươi đã sưu tầm được địa phương sinh ra của đám Thần Vương kia. Bất quá, còn phải cần mấy trăm năm nữa bọn họ mới có thể phục sinh. Mà Đại Tư Mệnh lại có thể khiến cho bọn họ sinh, cũng có thể khiến cho bọn họ chết! Đại Tư Mệnh có thể khiến cho ngươi chưởng khống bọn họ, cũng có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng phục sinh, trở thành trợ lực của ngươi, giúp ngươi tranh đấu với đám Thần Vương Thái Cổ, thậm chí có thể thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của ngươi! Thân là Tiên Thiên Thần do sinh linh Hậu Thiên hèn mọn tế tự sinh ra, ngươi hẳn là biết được tiến thối!
Diễn Hành Thần Vương cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta bị đám Chư Đế Thượng Cổ kia giết chết, thật ra chính là cố ý chịu chết, cố ý mất mạng, chính là vì để dụ dỗ ngươi xuất hiện! Ngươi quả nhiên đã xuất hiện rồi! Lần này ngươi đã không còn đường để chạy nữa, mau chóng quy hàng sẽ còn có sinh lộ!
Trên khuôn mặt giống như tờ giấy trắng của Thiên đột nhiên lộ ra một cái miệng thật lớn, gần như chiếm đầy khuôn mặt, mỉm cười nói:
- Đại Tư Mệnh, tương lai Lục Đạo Nhất thống, hình thành Lục Giới Đại Luân Hồi, ngươi có thể làm Đại Thần chưởng khống sinh mệnh dưới trướng ta!
Thân hình hắn đột nhiên bay lên, tương dung với bầu trời, rất nhanh đã ẩn nấp biến mất không thấy đâu nữa.
- Chạy được sao?
Khởi Nguyên Thần Vương bay lên không trung, bàn tay ấn mạnh lên trên thiên khung. Nhất thời tiếng trống vạn pháp không tồn vạn đạo không sinh vang lên.
- Chư Thiên Vô Đạo!
Bàn tay hắn ấn lên trên thiên khung, không trung Thánh địa Diễn Hành nhất thời chấn động kịch liệt. Ba mươi bức Thiên Đạo Đồ hiện ra trên thiên không, va chạm thẳng với Chư Thiên Vô Đạo. Khởi Nguyên Thần Vương không chiếm được thượng phong, không khỏi nhíu mày một cái.
Diễn Hành Thần Vương rống giận một tiếng, hai đạo kim quang từ trong cặp thẳng tắp bắn ra, cắt qua thiên khung. Cùng lúc đó, Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân đều tự rời khỏi tổ chim trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, vỗ cánh bay lên, giết về phía thiên khung.
- Thần Vương Thái Cổ hèn mọn, căn bản không biết lực lượng của Đạo Thần đáng sợ tới mức nào!
Không trung đột nhiên trở nên vô cùng âm u, ầm ầm nghiền ép xuống, đè thẳng lên trên người Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân, ép cho hai tôn Thần Vương Thái Cổ này không thể bay lên.
Tiếp theo Lôi kiếp nhất thời bộc phát, vô số lôi đình hội tụ lại một chỗ, oanh kích về phía hai tôn Thần Vương. Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân bị lôi đình đánh cho cháy đen, từ trên không trung rơi xuống.
Diễn Hành Thần Vương thét lên một tiếng, tế khởi Thiên trụ đâm về phía thiên khung đang đè xuống kia. Đột nhiên, trong thiên khung kia cũng tự đâm ra một cây Thiên trụ. Hai cây Thiên trụ va chạm với nhau, Diễn Hành Thần Vương rên lên một tiếng, thất tha thất thểu bại trận rơi xuống.
Bốn tôn Thần Vương Thái Cổ vậy mà không thể lưu Thiên lại.
- Đạo Thần?
Ánh mắt Đại Tư Mệnh lộ ra dị sắc, ném Sinh Mệnh Cổ Thụ lên, nhẹ giọng nói:
- Ngươi không là Tiên Thiên Thần chân chính, sao có thể trở thành Đạo Thần? Sao có thể lột đi Cấu thân trói buộc ngươi lại? Thiên, Cấu thân của ngươi quá nặng nề, tạp niệm của chúng sinh quá nhiều, khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng lột bỏ được!
Vô số cành lá của Sinh Mệnh Cổ Thụ tung bay, từng mảnh từng mảnh lá cây ấn lên trên thiên không. Thiên khung kia bị đám cành lá của Sinh Mệnh Cổ Thụ dán lên, lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Thiên khung cố sức dịch chuyển, nhưng thủy chung cũng bị Sinh Mệnh Cổ Thụ quấn lấy, không thể nào di chuyển được.
Mà sợi rễ của Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng tung bay phất phới, từng sợi từng sợi rễ cây đâm về phía thiên khung, thông qua hai đạo vết thương trên thiên khung chui vào trong nội bộ thiên khung, ý đồ muốn cắm rễ vào trong huyết nhục của Thiên, triệt để bắt lấy hắn.
- Cái mà ngươi gọi là lực lượng của Đạo Thần, chỉ là lực lượng tiếp cận Đạo Thần mà thôi!
Đại Tư Mệnh cất bước tiến về phía thiên khung đang bị trói buộc càng lúc càng chặt kia, lạnh nhạt nói:
- Cho dù là Đạo Thần chân chính, cũng không dám nói nhất định có thể thắng được ta. Ta từ rất lâu trước đây cũng đã nắm giữ lực lượng có thể chống lại bọn họ rồi!
*****
Khởi Nguyên Thần Vương ngẩng đầu nhìn lên, thở dài nói:
- Đây mới là phong thái, phong phạm của Đại Tư Mệnh mà ta biết! Nếu không phải do kẻ phản bội kia sinh sự, Đại Tư Mệnh mở ra Đạo Giới, đã có thể mang theo đám Tiên Thiên Thần Ma chúng ta toàn tộc phi thăng, tiến vào Đạo Giới. Toàn bộ Tiên Thiên Thần Ma chúng ta đều đã trở thành Đạo Thần rồi!
Ánh mắt Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương né tránh, không dám nói lời nào. Năm xưa, trong số những kẻ phản bội Đại Tư Mệnh, bọn họ cũng có mặt trong đó.
Bất quá, phong thái của Đại Tư Mệnh quả thật phi phàm. Bốn tôn Thần Vương Thái Cổ bọn họ đồng thời xuất thủ, cũng không thể lưu Thiên lại, mà Đại Tư Mệnh vừa mới động thủ, Thiên đã bị trói buộc.
Khởi Nguyên Thần Vương ngược lại cũng thôi, dù sao hắn cũng đã chết mấy trăm vạn năm, thời gian phục sinh ngắn ngủi, tu vi nhiều nhất cũng chỉ khôi phục tới tiêu chuẩn trước khi chết mà thôi.
Nhưng đám người Nguyên Nha Thần Vương thì không phải chuyện đùa. Nguyên Nha Thần Vương và Phượng Thiên Nguyên Quân đều là tồn tại đã trải qua Thời đại Phục Mân Đạo Tôn, học được Lục Đạo Luân Hồi, lại trong lúc Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt đã nhận được không biết bao nhiêu chỗ tốt, đều cho rằng chính mình đã vô hạn tiếp cận cảnh giới Đạo Thần. Nhưng không ngờ chênh lệch giữa bọn họ với Đại Tư Mệnh vẫn còn lớn như vậy, ít nhiều khiến cho bọn họ có chút khó có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, căn cứ theo tính tình của Đại Tư Mệnh trước đây, trong lòng đám người Nguyên Nha Thần Vương cũng có chút lo lắng, e sợ Đại Tư Mệnh sẽ tính sổ chuyện tình phản bội lúc trước.
- Thiên, đây chính là sự bi ai của một Tế Tự Tiên Thiên Thần như ngươi, vĩnh viễn cũng không thể tiến thêm một bước!
Đại Tư Mệnh bắt lấy Sinh Mệnh Cổ Thụ, Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng kéo theo thiên khung cùng xuống. Hắn đang định thu Thiên vào trong túi, thu vào trong lòng bàn tay.
Thiên khung phát ra thanh âm kêu rên. Trong vòng vây của sợi rễ và cành lá Sinh Mệnh Cổ Thụ, thiên khung không ngừng giãy dụa, ý đồ dứt khỏi đám sợi rễ chui vào trong cơ thể hắn kia, nhưng căn bản không thể thoát ra được:
- Nếu không phải ta bị Phục Mân Đạo Tôn đánh bị thương, cũng không tới mức bị ngươi khống chế. Ngươi căn bản không biết lực lượng thời kỳ đỉnh phong của ta...
Ánh mắt Đại Tư Mệnh lộ ra dị sắc, lẳng lặng nói:
- Ta cũng muốn kiến thức một chút thực lực vô địch của Phục Mân Đạo Tôn, chỉ tiếc là hắn đã qua đời rồi!
Trong tấm lưới do cành lá và sợi rễ của Sinh Mệnh Cổ Thụ tạo thành, toàn thể thiên khung vậy mà chậm rãi bị kéo xuống. Trong tấm lưới truyền ra thanh âm của Thiên, châm chọc nói:
- Lực lượng của Phục Mân Đạo Tôn, ngươi tuyệt đối là không muốn nhìn thấy! Bởi vì sau khi ngươi thấy qua rồi, ngươi sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng!
Đại Tư Mệnh cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, bàn tay phát lực, hoàn toàn kéo thiên khung xuống, thản nhiên nói:
- Hiện tại ngươi có thể thần phục với ta rồi...
Hắn còn chưa nói xong, dị biến đột nhiên phát sinh. Từ thiên ngoại, một nắm đấm đột nhiên hung hăng oanh xuống, mạnh mẽ oanh kích lên trên thân cây Sinh Mệnh Cổ Thụ. Cây cổ thụ kia bị đánh cho vô số cành lá ầm ầm đùng đùng nổ vang, nhao nhao nổ tung. Từng sợi từng sợi rễ cây chui vào trong cơ thể Thiên cũng bị chấn cho nhao nhao rút ra, giống như những con rắn bị đánh chết vậy, mềm nhũn rơi xuống.
Đại Tư Mệnh nhất thời kinh hãi, giơ tay lên chém về phía nắm đấm kia. Hắn giơ tay chém một cái, bàn tay giống như một thanh Thần đao do Thần kim Thần liệu cứng rắn nhất luyện thành, ý đồ muốn chặt đứt nắm đấm kia.
Không ngờ nắm đấm kia sau khi oanh lên trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, lòng bàn tay mở ra, vậy mà cũng dùng tay làm đao, nghênh đón thủ đao của Đại Tư Mệnh.
Hai thanh thủ đao va chạm với nhau, đao quang bùng phát, vô cùng sắc bén, đại khí bàng bạc. Từng đạo từng đạo đao khí bắn ra bốn phương tám hướng. Đại địa Thánh địa Diễn Hành nhất thời nứt vỡ, núi non đổ rạp, bị chặt đứt làm đôi.
Trên thiên không Thánh địa Diễn Hành vốn dĩ còn có nhật nguyệt vận hành, trong lúc bất chợt mặt trời và mặt trăng cũng đều vỡ ra làm đôi.
Tòa Thánh địa này suýt chút nữa đã bị hai vị tồn tại đáng sợ mạnh mẽ chém nát, khiến cho Diễn Hành Thần Vương nhìn tới mức hãi hùng khiếp vía, liên tục rùng mình mấy cái.
Nếu Thánh địa Diễn Hành bị hủy diệt, kẻ gặp tai ương sẽ chính là bản thân hắn. Sau này nếu hắn một lần nữa chết trận, vậy sẽ không còn cơ hội phục sinh nữa.
Đại Tư Mệnh dùng tay làm đao, đối kháng với thủ đao của vị tồn tại không biết kia, nếu lại hủy luôn Thánh địa của hắn, đó mới là tai bay vạ gió.
Mà vào lúc này, Thiên nhân cơ hội thoát khốn, từ dưới bay lên, nhanh chóng dung nhập vào trong bầu trời, biến mất không thấy đâu nữa.
Mà bàn tay kia đối kháng một chiêu với Đại Tư Mệnh, cũng thu tay lại biến mất.
- Khốn kiếp!
Đám người Khởi Nguyên Thần Vương, Nguyên Nha Thần Vương không khỏi nổi giận, vội vàng giết ra Thánh địa Diễn Hành, đảo mắt quan sát bốn phía, lại không phát hiện bất kỳ bóng dáng nào, bất luận là Thiên hay là vị tồn tại không biết kia cũng đều vô tung vô ảnh, bỏ đi cực nhanh, thậm chí ngay cả một điểm vết tích cũng không lưu lại.
- Kẻ đó rốt cuộc là ai? Sao lại cường đại như vậy? Có thể mạnh mẽ đón đỡ một chiêu với Đại Tư Mệnh, cứu Thiên đi! Là tôn Thần Vương nào có được thực lực bậc này?
Khởi Nguyên Thần Vương lẩm bẩm.
Cái này cũng không khỏi quá không thể tin nổi a?
Bốn tôn Thần Vương ủ rũ chán nản, quay trở về Thánh địa Diễn Hành. Đại Tư Mệnh đang lúc cúi đầu quan sát bàn tay của chính mình, lật tới lật lui mấy cái, sắc mặt có chút cổ quái.
- Đại Tư Mệnh, vừa rồi vị tồn tại kia...
Khởi Nguyên Thần Vương đang định nói chuyện, Đại Tư Mệnh đã giơ tay lên, để bọn họ nhìn thấy bàn tay của chính mình. Chỉ thấy trên cạnh bàn tay có một vết đao thật dài. Bốn tôn Thần Vương Thái Cổ không khỏi hoảng sợ.
- Đó là một tôn Tiên Thiên Thần! Kỳ quái...
Sắc mặt Đại Tư Mệnh có chút cổ quái, nói:
- Vô cùng kỳ quái!
Nguyên Nha Thần Vương cười bồi, hỏi:
- Là chuyện gì kỳ quái?
- Vừa rồi ta sử dụng, là thần thông do một sinh linh Hậu Thiên khai sáng ra. Đao pháp của hắn đã nhập đạo, ta dùng tay làm đao, sử dụng thần thông của hắn tự nhiên là tốt nhất. Thần thông của hắn có thể chém đứt hết thảy, thậm chí ngay cả Thần Vương cũng có thể bị chém chết. Ta vốn dĩ cho rằng, tạo nghệ trên đao, hẳn là không có bất cứ kẻ nào có thể vượt qua hắn được!
Sắc mặt Đại Tư Mệnh càng cổ quái hơn, nói:
- Nhưng hiện tại ta đã gặp phải một người, đao pháp so với đao pháp của hắn còn tinh diệu hơn rất nhiều, cao thâm hơn rất nhiều, thậm chí có thể lưu lại một vết thương trên bàn tay của ta. Hơn nữa, chúng ta sử dụng chính là cùng một loại thần thông! Cái này lại càng kỳ quái rồi!
← Ch. 1305 | Ch. 1307 → |