Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1329

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1329: Cái chết của Cổ Nhạc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Mục Tiên Thiên có chút không vui, đường đường một vị Thiên Đế, vậy mà phải bị người khác nói cho biết cần phải làm gì, thật sự vô cùng nhục nhã.

Bất quá, nàng biết được vị tồn tại sau lưng Táng Đế kia. Lai lịch của vị tồn tại này cổ lão mà đáng sợ, chính là tồn tại cấp Đạo Thần. Càng huống chi, lần trước nàng có thể hàng phục Thần Ma Nhị Đế, hoàn toàn là dựa vào thần thông Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của vị tồn tại kia.

- Kính cẩn lắng nghe!

Mục Tiên Thiên mỉm cười, nói.

Táng Đế nói:

- Bệ hạ, Chủ công nhà ta nói, hiện tại Phục Hy đã dùng hai trăm năm tương lai của chính mình cho việc mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, trong thời gian hai trăm năm này hắn sẽ không lại xuất hiện, mãi hai trăm năm sau mới sẽ xuất hiện trở lại!

Sắc mặt Mục Tiên Thiên khẽ động, vừa mừng vừa sợ, khó nén thần sắc kích động, cười khanh khách, nói:

- Ta còn đang thắc mắc vì sao khu Luân Hồi thứ bảy đột nhiên mở ra, khiến cho Trẫm ngay cả cơ hội chuẩn bị cũng không có, hóa ra là do hắn mở ra a! Tặc nhân phản cốt sẽ biến mất hai trăm năm sao? Đây chính là cơ hội tốt của Trẫm a!

Nàng đứng dậy, đi tới đi lui, mỉm cười nói:

- Trẫm vẫn luôn kiêng kỵ tặc nhân phản cốt, thậm chí có chút sợ hắn, thật là quái dị a! Hiện tại hắn đã bị nhốt trong dòng thời gian hai trăm năm, đây chính là thời cơ cực tốt để Trẫm nhất cử bình định vũ trụ, thôn tính càn khôn! Đã không còn hắn nữa, Tổ Đình của Phục Hy thị trong nháy mắt sẽ có thể công phá!

Táng Đế mỉm cười, nói:

- Bệ hạ, Phục Hy vẫn còn Thân quá khứ, có thể tiến hành thao túng Tổ Đình, khống chế Đệ nhất Sát trận của Tổ Đình. Bởi vậy, Bệ hạ muốn nhất thống thiên hạ, cần phải trừ đi Thân quá khứ của hắn!

Mục Tiên Thiên có chút chần chừ, nói:

- Thân quá khứ của hắn cấu kết với một Nữ Phục Hy khác, ả phản tặc kia có được Lục Đạo Thiên Luân, thiên hạ rộng lớn bất kỳ địa phương nào cũng có thể đi được. Nếu Nữ Phục Hy thông qua Lục Đạo Thiên Luân quay trở về Tổ Đình, không dễ ngăn cản a... Hiện tại bọn họ đều ở trong khu Luân Hồi thứ bảy, chiến đấu với chân thân Ma đạo của ta. Lần này Trẫm triệu tập Thần Ma các tộc, chính là muốn nhất cử công phá khu Luân Hồi thứ bảy, kéo nơi đó vào trong bản đồ của Đế Triều!

- Diệt trừ Phục Hy, tiêu diệt loạn đảng mới là chính sự!

Táng Đế nói:

- Ý của Chủ công là, trước tiêu diệt Thân quá khứ của Phục Hy, thôn tính Tổ Đình, nhất thống Tử Vi, Vũ trụ Cổ lão và Lục Đạo Giới, hoàn thành hành động vĩ đại này, công tích của Bệ hạ đã sánh ngang với công tích của đám Thiên Hoàng Đế trong lịch sử kia rồi. Về phần khu Luân Hồi thứ bảy, liên lụy tới Thiên và Đại Tư Mệnh, trước mắt Bệ hạ vẫn chưa thích hợp đặt chân vào. Không bằng trước hết để cho Thiên và Đại Tư Mệnh đấu với nhau một trận đi đã!

Trong lòng Mục Tiên Thiên khẽ động, hỏi:

- Vậy phải làm sao tiêu diệt Thân quá khứ của Phục Hy? Thân quá khứ của hắn mặc dù không bằng bản thể, nhưng thực lực cũng không phải tầm thường, hơn nữa quỷ kế đa đoan, rất khó diệt trừ. Cộng thêm Lục Đạo Thiên Luân của Nữ Phục Hy, lại càng không thể phục kích!

Táng Đế mỉm cười, nói:

- Cái này phải xem Bệ hạ không tiếc hy sinh bao nhiêu thần tử rồi!

o0o

Khu Luân Hồi thứ bảy, chiến trường phụ cận Tử Vi Đế Tinh, đại quân của Cổ Nhạc và Tư Mệnh đang giằng co với đại quân Thiên Đình chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên suất lĩnh. Đại quân Thiên Đình chiếm ưu thế nhân số, nhưng có Mặc Ẩn điều động chiến trận, cộng thêm Lục Đạo Thiên Luân của Tư Mệnh, đủ để ngăn cản đại quân Thiên Đình, không ngừng tằm ăn rỗi, khiến cho đại quân Thiên Đình càng cảm thấy khó giải quyết.

Cổ Nhạc hội hợp với Tư Mệnh, kể lại cho nàng nghe tao ngộ của chính mình, cuối cùng nói:

- Bản ngã ta sẽ biến mất hai trăm năm, hai trăm năm sau một lần nữa xuất hiện, chính là Tiên Thiên Thần Ma. Hai trăm năm này chính là nguy hiểm nhất, ta cần phải trở lại Tổ Đình chủ chưởng đại cục!

Tư Mệnh giá ngự Lục Đạo Thiên Luân, tiếp dẫn hắn vào trong Lục Đạo Thiên Luân, nói:

- Để ta đưa ngươi về Tổ Đình... Hửm?

Nàng khẽ di một tiếng. Chỉ thấy trong địch doanh đối diện, chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên ngự giá thân chinh, suất lĩnh một chi đại quân giết tới, bên cạnh chỉ có hai vị Đại Đế Thượng Cổ.

- Chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên hữu dũng vô mưu, quá mức cương liệt, sơ xuất mưu kế, không ngờ lại đích thân xuất chiến, thật là tự tìm cái chết! Đây chính là thời cơ cực tốt diệt trừ hắn!

Ánh mắt Tư Mệnh và Cổ Nhạc nhất tề sáng lên, liếc nhìn nhau một cái. Cổ Nhạc nói:

- Trước giết chết Mục Tiên Thiên, lại trở về Tổ Đình cũng không trễ!

Tư Mệnh gật đầu, nói:

- Cơ hội hiếm có!

Đột nhiên, Mặc Ẩn chợt hạ lệnh lập tức triệt binh, hai người nhất tề ngẩn ra. Cổ Nhạc nói:

- Bản ngã ta không có ở đây, trí tuệ của ta không bằng Mặc Ẩn, vẫn là nghe quân lệnh rút quân của Mặc Ẩn a!

Tư Mệnh chỉ đành từ bỏ ý niệm giết chết Mục Tiên Thiên, hạ lệnh triệt binh. Chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên dẫn người đuổi theo truy sát, song phương hỗn chiến một trận. Mặc Ẩn điều binh khiển tướng, tiến thối trật tự, cũng không hao tổn bao nhiêu binh mã. Bất quá, đại quân Thiên Đình gắt gao cắn chặt không buông, rất có xu thế liều chết đánh một trận, công phá đại doanh.

- Mục Tiên Thiên tiến công mãnh liệt như vậy, lệnh cho chư tướng sĩ mạnh mẽ công kích bất kể thương vong, cho dù có thắng được chúng ta, bọn họ cũng phải chết sạch sẽ, sao hắn lại không khôn ngoan như thế?

Mặc Ẩn cũng có chút nghi hoặc, điều binh phân ra tám cánh, dùng đại trận Thần Ma Bát Dực không ngừng gặm nhắm hai cánh đại quân Mục Tiên Thiên, vừa đánh vừa lui.

- Mặc tiên sinh, Mục Tiên Thiên tiến công hung mãnh như vậy, nếu chúng ta rời đi, đại quân chắc chắn sẽ bị công phá!

Cổ Nhạc nói:

- Kế sách hiện tại, chỉ có chúng ta lưu lại, kháng trụ đại quân của Mục Tiên Thiên, bức cho hắn không thể không lui!

Mặc Ẩn gật đầu. Nếu Cổ Nhạc và Tư Mệnh đều rời đi, hai Thống soái duy nhất trong đại quân biến mất, quân tâm tất loạn. Hơn nữa, không có Thống soái ngăn cảm đám Đại Đế Thượng Cổ và Mục Tiên Thiên, đại quân tất nhiên sẽ bị Mục Tiên Thiên công phá.

Bất quá, trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an. Cử động dùng thân mạo hiểm bất kể thương vong của Mục Tiên Thiên khiến cho hắn có chút hoài nghi.

- Ta hoài nghi Mục Tiên Thiên là muốn quấn lấy chúng ta, cho dù hai vị Thống soái đều có mặt ở đây, hắn vẫn như cũ tiến công mạnh mẽ không lùi. Mục đích chân chính của hắn vẫn là Chủ công! Chủ công vừa chết, sẽ khiến cho Tổ Đình ta trống rỗng tan rã, không có người chủ chưởng đại cục!

Ánh mắt Mặc Ẩn chớp động, nói:

- Bởi vậy, Tư Mệnh Chủ mẫu có thể lưu lại, nhưng Chủ công thì phải nhanh chóng trở về Tổ Đình. Ta lập tức thông tri Vân sư huynh, để hắn mời Táng Linh Thần Vương tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy tiếp ứng!

Cổ Nhạc nhíu mày, nói:

- Ta trở về lần này, tất nhiên sẽ tao ngộ chặn giết, đoạn đường này cần phải đi thời gian ba năm mới có thể về tới Tổ Đình, hung hiểm trên đường đi khó có thể dự liệu. Chỉ sợ Táng Linh cũng không thể bảo vệ ta chu toàn được. Hơn nữa, sau khi ta rời đi, Tư Mệnh một cột chẳng chống vững căn nhà. Ta lưu lại giết lui Mục Tiên Thiên, sau đó mới để cho Tư Mệnh đưa ta rời khỏi, đây mới là con đường tốt nhất!

Mặc Ẩn khẽ cắn răng một cái. Nếu Cổ Nhạc rời khỏi, quả thật có khả năng toàn quân bị diệt, nhưng nếu Cổ Nhạc không đi, thật sự bị luân hãm tại đây, đó mới là hoàn toàn không có bất kỳ đường sống nào.

*****

Hắn lập tức lấy ra Đồ Đằng Thần Trụ, liên lạc với Vân Quyển Thư, báo cho Vân Quyển Thư biết việc này. Vân Quyển Thư sai người mời Thiên Ti nương nương tới, suy tính nhân quả một phen, một lúc sau mới hồi âm, nói:

- Nhân quả hỗn loạn, có cường giả muốn tính mạng của Chủ công, đã hỗn loạn nhân quả, ngay cả Thiên Ti cũng tính không ra được. Bất quá, nếu Chủ công rời khỏi, biến số trên đường đi quả thật quá nhiều, không phải là con đường tốt nhất. Ta sẽ lệnh cho Táng Linh suất lĩnh một chi đại quân chạy tới khu Luân Hồi thứ bảy chi viện, Chủ công và Chủ mẫu lưu lại quyết chiến với Mục Tiên Thiên, hai bút cùng vẽ, phần thắng sẽ nhiều hơn một chút!

Mặc Ẩn xưng vâng.

Vân Quyển Thư lại nói:

- Khí vận của Chủ công như thế nào?

Mặc Ẩn quay sang quan sát Cổ Nhạc một hồi, nói:

- Khí vận của Chủ công hưng vượng, ngũ thải hoa cái, có khí thế Đế Hoàng, không giống tướng yểu mệnh!

Vân Quyển Thư khẽ nhíu mày, cắt đứt Đồ Đằng Thần Trụ liên hệ, lập tức mời Táng Linh Thần Vương tới, lệnh cho hắn suất lĩnh đám Tiên Thiên Cấm Quân Nhân Tộc bọn Xích Tùng, Hỏa Nhung chạy tới khu Luân Hồi thứ bảy. Đây là một chi đại quân cực kỳ tinh nhuệ, là tinh binh do một tay Chung Nhạc mài dũa, theo hắn Nam chinh Bắc chiến, có thể nói là một chi đại quân Thần Ma cường đại nhất trong Tổ Đình.

Vân Quyển Thư lại mời Kim Ô Thần Đế tới, để cho Kim Ô Thần Đế một đường đi theo, sau đó lại đi tìm Càn Đô Thần Vương, mời Thiên Cơ Thần Vương và Thiên Huyền Thần Vương tới, để cho hai tôn Thần Vương cùng đồng thời đi theo trong quân.

Thiên Ti nương nương nhìn thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, hỏi:

- Phu quân xử lý mọi chuyện vô cùng thỏa đáng, cho dù là chân thân Chủ công ở đây cũng sẽ xử lý như vậy, sao phu quân vẫn chưa yên tâm?

Vân Quyển Thư nói:

- Ngươi tính không ra được cái gì, chính là có một vị tồn tại cường đại đã hỗn loạn nhân quả, mà ta cũng tính không ra được cái gì, cái này lại càng đáng sợ hơn, là có kẻ đã hỗn loạn Lục Đạo. Mà Mặc Ẩn nhìn thấy khí vận của Chủ công hưng vượng, ngũ thải hoa cái, hắn tất nhiên cũng đã bị hỗn loạn khí vận, tính không ra được cái gì. Vị tồn tại này có thể mê muội được Tam Đại Thiên Thư, thật sự rất cao. Lần này Chủ công tất có đại kiếp nạn, khó thoát tử nạn a!

Thiên Ti nương nương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:

- Vậy phải làm sao cho phải? Thân quá khứ của Chủ công cũng không mở ra Trí Tuệ Luân, trí tuệ xa xa không bằng bản thể, không thể ứng phó tình huống mượt mà quán thông, khó thoát khỏi kiếp nạn này! Nếu hắn có bất trắc gì, chỉ sợ Tổ Đình...

Vân Quyển Thư lại tế khởi Đồ Đằng Thần Trụ, lần này là liên hệ với Cổ Nhạc, cũng không liên hệ với Mặc Ẩn, cẩn thận trao đổi một phen.

Cổ Nhạc rất nhanh hồi âm, nói:

- Ta minh bạch rồi!

Vân Quyển Thư thở phào nhẹ nhõm, cắt đứt liên hệ, toàn thân giống như là thoát lực, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nói:

- Cũng may Chủ công thánh minh, không hỉ nộ vô thường như Mục Tiên Thiên!

Thiên Ti nương nương nghi hoặc hỏi:

- Ngươi đã nói gì với Chủ công?

Vân Quyển Thư mỉm cười, nói:

- Ta nói Chủ công có thể chết, nhưng Tổ Đình không thể mất!

Thiên Ti nương nương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, đang định tra hỏi rõ ràng, nhưng Vân Quyển Thư lại vùi đầu vào xử lý chính vụ, không chút để ý tới chiến sự tiền tuyến, nàng chỉ đành không tiếp tục tra hỏi nữa.

o0o

Khu Luân Hồi thứ bảy, một mảnh huyết chiến ngập trời. Đại quân Thiên Đình và đại quân của Cổ Nhạc và Tư Mệnh liều mạng chém chết suốt mấy tháng trời, song phương giết tới máu chảy thành biển, vô số thi thể Thần Ma chồng chất thành từng khỏa từng khỏa Tinh cầu, Tàn hồn Tàn linh của các Thần Ma không ngừng từ trong chiến trường bay ra, bị Luân Hồi Táng Khu dẫn dắt tới, thậm chí cũng không thiếu Đại Đế Thượng Cổ táng thân trong hỗn chiến.

Chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng trời, đã có ức vạn Thần Ma táng thân trên sa trường.

Luân Hồi Táng Khu đạt được Tàn hồn Tàn linh của đám Thần Ma này, khí diễm đằng đằng, cực kỳ sáng ngời.

Quân lực song phương đều bị đánh cho tàn phế, nhưng vẫn như cũ tử chiến không lùi. Cho dù là chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên, lúc này cũng thân bị trọng thương, vẫn như cũ chém giết kịch liệt không ngớt.

Mặc Ẩn cũng là dốc hết khả năng, dốc tận toàn bộ trí tuệ điều động chiến trận, tử chiến tử thủ. Đại quân Thần Ma song phương đều đã mệt mỏi tới tình trạng kiệt sức, vô lực tái chiến, Thần Ma mệt chết trên chiến trường cũng càng lúc càng nhiều.

- Tiếp tục tiến công!

Mục Tiên Thiên một lần nữa hạ lệnh, đại quân Thần Ma uể oải tới cực điểm tiếp tục bị xua đi công kích về phía Thần thành. Cổ Nhạc và Tư Mệnh thân bị trọng thương trên dưới một trăm chỗ, đột nhiên lĩnh quân từ trong thành giết ra. Song phương một lần nữa va chạm, phát sinh một trận ác chiến. Bọn họ cũng không còn khí lực tiếp tục tái chiến, nhưng binh vây bốn phía, không thể không chiến đấu.

- Trước giết chết Mục Tiên Thiên!

Tư Mệnh dốc hết khả năng thôi động Lục Đạo Thiên Luân, nghiền nát đại quân xông thẳng về phía Mục Tiên Thiên. Cổ Nhạc suất lĩnh binh mã bám theo sát phía sau, một đường thế như chẻ tre. Song phương lại phát sinh huyết chiến ngập trời, mấy vị Đại Đế Thượng Cổ còn lại vờn quanh Mục Tiên Thiên đều bị bức lui, chỉ còn lại có một mình Mục Tiên Thiên.

Trong lòng Tư Mệnh và Cổ Nhạc nhất thời đại hỉ. Tư Mệnh thôi động Lục Đạo Thiên Luân, bỗng nhiên cắt vào Bí cảnh Nguyên thần của Mục Tiên Thiên, trắng trợn phá hư.

Mục Tiên Thiên đối với nàng xâm nhập căn bản là chẳng quan tâm, trong nhục thể đột nhiên bộc phát ra lực lượng Ma đạo không gì sánh nổi, thế như cuồng long, cuồn cuộn xông thẳng về phía Cổ Nhạc.

- Thừa Tướng, ta dùng mạng của ta đổi lấy tính mạng của ngươi!

Răng rắc!

Lục Đạo Thiên Luân từ sau gáy hắn xoay tròn cắt ra, khiến cho nhục thân hắn bắt đầu sụp đổ tan rã. Mà Mục Tiên Thiên vẫn như cũ chẳng chút quan tâm, tiếp tục ra sức công kích về phía Chung Nhạc. Cùng lúc đó, đám Đại Đế Thượng Cổ đã bị bức lui kia đột nhiên nhao nhao vây giết tới, ngăn cản Tư Mệnh.

Động tác của Cổ Nhạc và Mục Tiên Thiên cực kỳ mau lẹ, nhanh như thiểm điện giao phong mấy trăm chiêu, đột nhiên đồng thời dừng lại, đứng thẳng bất động trên chiến trường.

Thân thể Mục Tiên Thiên thoáng lay động mấy cái, từ từ ngã xuống, mỉm cười nói:

- Thừa Tướng, ta sẽ phục sinh, mà ngươi lại sẽ không...

Vừa mới dứt lời, liền khí tuyệt bỏ mình.

Thân thể Cổ Nhạc đầu người thân rắn cuộn tròn ở nơi đó, trong tay cầm theo Thần đao do Tiên Thiên Dịch Đạo biến thành, nhục thân đột nhiên đại chấn, trong cơ thể truyền ra thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng.

Tư Mệnh dốc tận toàn bộ khí lực đánh lui mấy vị Đại Đế Thượng Cổ kia, giết về phía trước, vừa mới chạy tới bên cạnh hắn, Cổ Nhạc đã giơ đao giơ tay lên, cắt cái đầu của chính mình xuống, một tay cầm đao, một tay cầm đầu, đưa vào trong tay Tư Mệnh.

- Mang theo Dịch đạo của ta chưởng khống Tổ Đình! Mang theo cái đầu của ta đi gặp Mẫu Hoàng Đại Đế!

Thân thể không đầu của hắn chậm rãi ngã xuống, cái đầu kia cũng nhắm cặp mắt lại, yếu ớt nói:

- Tổ Đình giao cho ngươi a...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)