Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1355

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1355: Đạo Giải tái hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Tám mươi hai vị thượng cổ đại đế Minh Di Đế đứng theo phương vị vô cùng đặc biệt, trên dưới đan xen, tạo thành hình lập thể, thậm chí có những người trùng lên nhau, tuy đứng cùng một vị trí nhưng một người đứng ở thế giới thực, còn người kia lại đứng trong luân hồi, trùng lên nhau nhưng không hề gặp nhau.

Vị trí họ đứng thật ra lần lượt đại diện cho những thế giới khác nhau, có cái tượng trưng cho vũ trụ cổ, khởi nguyên của Lục Giới, có cái tượng trưng cho Tử Vi Tinh Vực nơi ở của chư thần. Có cái lại tượng trưng cho Lục Đạo Giới nơi ở của sinh linh Hậu Thiên, có cái thì tượng trưng cho Hư Không Giới nơi ở của linh hồn, cũng có cái tượng trưng cho Đạo Giới thuần đạo, còn có cái tượng trưng cho khu thứ bảy luân hồi.

Điểm đặc biệt lớn nhất của môn thần thông này chính là thống nhất đạo pháp thần thông của Lục Giới lại, dù là Hư Không Giới hay Đạo Giới, hay như khu thứ bảy luân hồi thì đều nằm trong thần thông.

Đạo Giải, giải đạo.

Giải mọi đạo, phá giải, phân giải, phân tích bất cứ đại đạo nào, không còn gì gọi là bí mật.

Mục đích sáng tạo ra môn thần thông này không phải để đối phó với Tiên Thiên Thần Ma mà thực ra mục tiêu của nó chỉ có một, chính là Đạo Thần!

Giải đạo của Đạo Thần, từ đó giết chết Đạo Thần!

Đạo Giải thần thông từng là thần thông tương lai, khi khu thứ bảy của luân hồi chưa được mở ra thì loại thần thông này thuộc về tương lai. Chỉ có thể thi triển khi Lục Giới đều đã được mở, Lục Giới đại nhất thống trong luân hồi.

Cưỡng ép thi triển chắc chắn sẽ như bọn Tiêu Dao Đế, Trí Tuệ Đế, thân tử đạo tiêu, hồn tiêu phách tán.

Giờ khu thứ bảy của luân hồi đã mở ra, cấm chiêu Đạo Giải trước kia cuối cùng đã không còn gánh nặng như trước kia nữa, có thể yên tâm sử dụng.

- Minh Di Đế, có cần giúp không?

Địa Sư Thần Vương dẫn hai mươi mốt vị Tiên Thiên thần ma tiến lại, đột nhiên dừng bước, Địa Sư Thần Vương nghiêng đầu đánh giá Phong Hiếu Trung:

- Thực lực của tiểu Đạo Tôn cũng không tầm thường, xác lập Thất Đạo Luân Hồi, có điểm thần dị, chúng ta có bắt được hắn còn chưa chắc được!

Minh Di Đế lạnh nhạt nói:

- Địa Sư, ở đây không có việc của các ngươi.

Địa Sư Thần Vương cười khảy, dẫn các Tiên Thiên thần ma vào chiến trường. Một tiểu lão đầu che mặt đi qua bên cạnh họ. Địa Sư Thần Vương bọn họ không để ý, một vị Thần Vương đột nhiên ra tay, chỉ tay vào gáy của tiểu lão đầu kia, nhưng lúc này gáy tiểu lão đầu bắn ra các quầng sáng chặn tay hắn lại.

- Một cao thủ!

Thần Vương kia kinh ngạc, định ra tay tiếp nhưng Địa Sư Thần Vương trầm giọng nói:

- Không cần phải làm những việc thừa thãi, giao cho Minh Di Đế bọn họ được rồi. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của chúng ta.

Vị Thần Vương kia thu ánh mắt về, nói nhỏ"

- Mấy quầng sáng vừa rồi có phần quen thuộc, hình như chúng biết chúng ta...

- Cuối đời Phục Mân Đạo Tôn, tự cảm thấy tính mạng không còn lâu, sợ sau khi mình chết Đạo Thần làm loạn, không ai trị được, nên lệnh cho một nghìn hai trăm chư đé nghiên cứu khu thứ bảy luân hồi, sáng tạo ra Đạo Giải thần thông.

Minh Di Đế nhìn Phong Hiếu Trung nói:

- Mục đích của Đạo Giải thần thông chính là để kích sát Đạo Thần. Chúng ta sau ba nghìn năm nghiên cứu cuối cùng cũng có thành tựu, nhưng đại biến xảy ra, Địa Kỷ bị hủy diệt. Chúng ta cũng lưu lạc bên ngoài, người chết, người ly tán, người bỏ chạy, người ẩn trốn, người bị bắt. Cuối đời Đạo Tôn tính tình thay đổi, giết ba nghìn vị đế, nhưng không một ai trong số những người nghiên cứu Đạo Giải thần thông bọn ta bị chết. Chắc Đạo Tôn cũng muốn giữ bọn ta lại, giữ lại Đạo Giải thần thông, không nỡ để nó thất truyền.

Các đại đế khác gật đầu, tóc bạc bay phấp phới, cảm khái vạn phần.

- Đạo Giải thần thông, chúng ta vốn dĩ sẽ không tái hiện nhưng mấy trăm năm trước chúng ta ở Thiên Ngục cũng cảm nhận được dao động đáng sợ của Đạo Giải mà các đạo hữu Tiêu Dao Đế thi triển.

Một vị đại đế già nua người run rẩy nói:

- Khi họ thi triển Đạo Giải, khu thứ bảy luân hồi chưa được mở ra, chắc chắn đã hóa đạo. Đạo hữu của chúng ta ít đi không ít, nhưng được gặp tiểu Đạo Tôn, tiểu Đạo Tôn cũng biết Đạo Giải, khiến những lão già như bọn ta vô cùng được an ủi.

- Nhưng tiểu Đạo Tôn chỉ có một, còn Đạo Giải thì là đế kích chi thuật, cần chư đế liên thủ mới thi triển được.

Một vị đại đế tóc bạc khác cười nói:

- Tiểu Đạo Tôn có cách nào thi triển Đạo Giải đối trận với chúng ta không?

- Chư vị đạo huynh yên tâm, Đạo Giải thần thông ta có nghiên cứu một chút, tuy chỉ một mình nhưng cũng thi triển được.

Phong Hiếu Trung bỗng thấy kính trọng những lão giả này, các quầng sáng sau đầu hiện ra, lập tức hiển lộ chư thiên tinh không, tinh tú luân hồi. Trên những vì tinh tú đầy trời kia đều có một vị thần nhân đứng sừng sững, chân giẫm trên tầng tầng tinh quang, trên các tòa tinh vực, đồng thanh nói:

- Có thể luận đạo với đạo hữu đúng là vinh hạnh!

Chư vị đại đế sắc mặt nặng nề, nhìn quầng sáng sau đầu hắn, bố cục tinh tú trong đó và bố cục thần nhân trên những tinh cầu kia chính là điểm ẩn chứa sự tinh diệu của Đạo Giải thần thông.

Rõ ràng vị tiểu Đạo Tôn xác lập Thất Đạo Luân Hồi này có nghiên cứu không hề sơ sài về Đạo Giải thần thông!

- Nếu đã vậy...

Các vị đại đế tóc tung bay, khí thế càng ngày càng mạnh, Đạo Giải thần thông đang khởi động, khí thế khủng bố đang ngưng tụ, chỉ đợi bạo phát.

- Khoan.. khoan đã...

Tiểu lão đầu kia tiến lại, giọng nói có phần run rẩy, tiến tới giữa Phong Hiếu Trung và mấy người Minh Di Đế, trong giọng nói mang vài phần sợ hãi, run rẩy nói:

- Minh... Minh Di, các ngươi còn nhớ ta không?

Hắn gạt mái tóc bạc rối bù lên, lộ ra gương mặt đầy nếp nhăn, nếp nhăn run rẩy, cố gắng nở nụ cười, vô cùng khó coi.

Chư vị thượng cổ đại đế đều sững lại, Minh Di Đế do dự nói:

- Khởi Minh hoàng thái tử?

- Là ta.

Thân thể Phục Thương càng thấp hơn, càng nhỏ hơn, lắp bắp nói:

- Là ta... Chư vị, có thể nể mặt cha ta, dừng can qua...

Chư vị thượng cổ đại đế chần chừ, có chút do dự, Minh Di Đế lạnh nhạt nói:

- Hoàng thái tử, Địa Kỷ đã không còn nữa, Đạo Tôn cũng đã chết rồi, ngươi còn muốn nhắc lại câu chuyện xưa cũ sao? Ngươi đã làm gì chắc tự biết. Cục thế đang tốt bại trong tay ngươi, nếu năm đó ngươi hạ quyết tâm triệu tập bọn ta quyết chiến một trận thì với thực lực của bọn ta có thể chấn nhiếp Đạo Thần, Thần Vương, đâu đến nỗi như bây giờ?

*****

Một vị nữ đế da sần sùi lộ vẻ không nỡ nói nhỏ:

- Minh Di sư huynh, hắn đã rất thảm rồi, ngươi hà tất...

Minh Di Đế lạnh lùng nói:

- Hắn thảm? Hắn thảm hơn chúng ta sao? Thảm hơn Phục Hy thần tộc sao? Có thảm được hơn những đồng đạo theo Đạo Tôn không? Đến giờ hắn còn không đứng dậy được, nhu nhược như vậy, không xứng để nói chuyện với chúng ta! Ngươi có bản lĩnh thì đứng thẳng dậy nhìn vào mắt nói chuyện với bọn ta!

Phục Thương cố gắng đứng thẳng dậy nhưng rồi lại cúi xuống, nước mắt giàn giụa.

Minh Di Đế lộ sự thất vọng, cười:

- Hổ phụ sinh khuyển tử, hổ phụ sinh khuyển tử... Ngươi ấy, mãi mãi không thể gượng dậy được. Khởi Minh thái tử, ngươi lui đi. Những lão già bọn ta lần này không phải vì Phục Hy thần tộc các ngươi, cũng không phải thời đại Địa Kỷ mà là vì sự tự do của bản thân, cũng là vì đạo, giao lưu với tiểu Đạo Hữu vì đạo. Nếu chết vì đạo cũng không có gì hối hận!

Đầu của Phục Thương gần như chạm đến chân, cố gắng đứng thẳng lưng dậy mà không thể, run rẩy nói:

- Ta...

- Cút!

Minh Di Đế nộ phát xung quan, quát lớn:

- Ngươi cút ra cho ta!

Phục Thương trầm mặc, di chuyển thân người.

Minh Di Đế khinh bỉ nhìn hắn chầm chậm rời đi, càng thêm thất vọng, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng xứng với họ Phong sao?

Phong Hiếu Trung đột nhiên nói:

- Hoàng thái tử, giúp ta một chuyện, kéo đệ tử và bộc nhân của ta tới đây.

Phục Thương không nói gì, cúi đầu tiến về Thần Đế Cung.

Sau lưng hắn, dao động đáng sợ bạo phát, những tiếng nói già nua tụ lại thành hồng lưu chấn động chiến trường, chấn động tinh không, khí tức của họ khuấy đảo phong vân, tỏa ra ánh sáng chói lòa.

- Đạo Giải!

Bên còn lại khí tức tương tự cũng bùng phát, dao động khủng bố tương tự cuốn qua chiến trường, đó là tiếng nói của trung niên nam tử, dường như có tiếng của vô số người trùng lặp với nhau, lý giải về đại đạo, về đại nhất thống, biến thành tri thức khó tả thành lời, biến thành thần thông và uy năng khó tưởng.

- Đạo Giải!

Uỳnh uỳnh!

Cả chiến trường rung chuyển, vô số đạo lưu quang khiến thời không điên đảo, các loại thiên địa đại đạo va đập rồi tan rã, thời không hiện ra kết cấu nhỏ nhất, thậm chí thời không cũng đang tan rã!

Chiến trường kéo dài mấy chục tinh hệ, hàng trăm triệu vạn thần ma đang chém giết, có tới trăm tòa Thất Đạo Luân Hồi đại trận, vô số con thuyền lớn, vô số tòa phi thành, thần xa bảo loan, thần binh ma thần binh, trong khoảnh khắc này bỗng đều tĩnh lặng, sức mạnh đại đạo cũng tan biến trong dao động của Đạo Giải!

Luồng dao động đáng sợ đó khiến mọi thứ trở nên yếu ớt dị thường, thầm ma cũng trở nên nhỏ bé, chỉ có ánh sáng chói lòa bầu tinh không.

- Hậu Thiên Thánh Thần nắm giữ sức mạnh vô cùng đáng sợ...

Trong Thần Đế Cung, Thần Ma nhị đế kinh thán, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế nhìn nhau, cùng đồng thanh:

- Chính là lúc này!

Thân thể hai vị Thái Cổ Thần Vương càng thêm vĩ đại nguy nga, càng ngày càng cao hơn, thò hai bàn tay ra, sau đầu là các quầng sáng chuyển động.

- Nguyên ma!

- Nguyên thần!

- Đại đạo sở quy!

- Vạn ma quy tông!

- Vạn thần quy tông!

Dưới sự xung kích của Đạo Giải, các tòa sát trận trong chiến trường dừng lại trong chốc lát, khiến uy năng của các tòa Thất Đạo Luân Hồi sát trận suy yếu, luồng xung kích này còn chưa tiêu tan hết, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế lập tức nắm giữ mọi thần ma đại đạo, khiến toàn bộ thần ma tu thần tu ma đều mất kiểm soát pháp lực và đại đạo, không giữ ổn được đạo tâm, trong đầu đầy sự kính sợ thần phục với nguyên thần, nguyên ma!

Đó chính là uy năng của Thần Tổ và Ma Tổ!

Thiên nở nụ cười, nụ cười đó như nhật nguyệt cùng xuất hiện, nhật nguyệt giống như mắt hắn, hoàn thành hình bán nguyệt.

- Tà Đế đâu?

Hắn cười.

Đột nhiên Tiên Thiên Tà Đế hồi sinh tiến tới, chí tà chi đạo ập tới chiến trường, các loại ác vận, khổ nạn, nhân tố tiêu cực bao phủ chiến trường kheién toàn bộ thần ma mất đi chiến lực, nhục thân suy bại, đạo tâm tan rã, nguyên thần cũng mất kiểm soát, linh hồn bắt đầu thối rữa!

- Giờ Địa Sư Thần Vương bọn họ có thể kích sát tất cả thủ lĩnh quân địch rồi.

Thiên cười.

Lúc này, Hình Thiên một tay cầm lá chăn, một tay cầm rìu chạy tới bậc thang Thần Đế Cung, đang chạy lên trên, gầm lên phẫn nộ:

- Mục Tiên Thiên, nạp mạng đi!

Mục Tiên Thiên sắc mặt thản nhiên, một đạo Tiên Thiên chi khí rơi xuống, phập một tiếng, Hình Thiên mất đầu.

Hình Thiên không đầu vẫn cầm vũ khí lao tới, hai đầu ngực làm mắt, hung hăng đáng sợ, lao tới Thần Đế Cung:

- Ta phải báo thù cho Viêm Hoàng!

Mục Tiên Thiên đang định giết hắn, nghe thế tim khẽ run:

- Khương Y Lão sao? Nếu không hạ độc hắn thì Tử Quang vẫn còn sống...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)