Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0300

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0300: Sư tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Khói báo động bốc lên, giống như mãng xà không ngừng cuộn về phía trước, gió thổi không tiêu tan.

Đông Hoang, trên đường từ Cô Hà thành đến Hãm Không Thánh thành, từng cột khói công thẳng lên trời, đây là khói báo động định hướng, làm hoa tiêu cho đám Yêu tộc Luyện Khí Sĩ xác định phương hướng để hành quân.

Không trung, rất nhiều Yêu tộc Luyện Khí Sĩ hiện ra nguyên hình, vỗ cánh bay đi, đông đảo Yêu thú dọc theo khói báo động bay về phía Cô Hà thành, trên mặt đất, cũng có số lượng lớn Yêu thú dùng vạn để tính đang lao đi như điên.

Dưới chân Cô Hà thành, đã tụ tập một nhánh đại quân Yêu thú, số lượng còn đang tăng lên càng lúc càng nhanh.

Trong Cô Hà thành, tiếng kèn hiệu vang lên, trầm thấp, oanh động lồng ngực. Trước thành có đại yêu thú vung vẩy cờ xí, điều động trận hình dưới chân núi.

Trên thành lâu, Sư Bất Dịch đứng chắp tay, Cô Hồng Tử, Lãng Thanh Vân đứng ở bên cạnh hắn, còn có mấy vị Yêu tộc lão giả cũng đã có mặt tại đây.

- Đại Hoang, đã rối loạn, cơ hội chờ đợi đã lâu, nay rốt cuộc cũng tới.

Sư Bất Dịch nhìn về phía Đại Hoang xa xôi, thản nhiên nói:

- Đám Thần tộc, phí tâm cố sức đảo loạn Đại Hoang, khẳng định tử thương thảm trọng, còn Yêu tộc chúng ta thì không cần liều mạng như vậy. Ta chỉ cần yên lặng chờ đợi, đến thời điểm bọn họ đánh nhau đến chết đi sống lại, lưỡng bại câu thương, chúng ta mới xuất hiện thu lấy thành quả.

Cô Hồng Tử cười nói:

- Thánh thành chủ xác thực mưu tính sâu xa. Để cho bọn chúng ở chỗ đó sống mái với nhau, mà chúng ta thì dĩ dật đãi lao. Chỉ là, nếu Kiếm Môn đã có kết quả, khi đó chúng ta sẽ bị người thắng trận đối phó. Yêu tộc chúng ta liệu có thực lực cường đại như vậy không?

- Chúng ta là Đông Hoang cự phách, không chỉ có chút thực lực như đã biểu hiện ra bên ngoài, ta, Yên Vân Sinh, Tú Thiên Thần, đều là những tay cự phách. Nhưng trong Yêu tộc, còn có mấy vị chân nhân bất lộ tướng nữa.

Sư Bất Dịch mỉm cười nói:

- Biết pha trà không? Trà ngâm càng lâu. Lá trà chìm xuống càng nhiều, những lá trà nổi bên trên càng ít. Yêu tộc có lịch sử lâu đời, tựa như trà đã ngâm thật lâu, những lá trà nổi trên mặt nước là cho người ngoài xem, chìm xuống, mới là nội tình.

Trong lòng Cô Hồng Tử có cảm giác rợn cả tóc gáy. Quay đầu nhìn về mấy vị Yêu tộc lão giả, mấy vị lão giả này thật đáng sợ.

Hắn lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:

- Lá trà ngâm lâu, sẽ không có mùi vị. Mấy cái lão quái vật này đã rất lâu rồi không xuất hiện, không cùng Luyện Khí Sĩ khác giao thủ, thực lực của bọn họ còn có thể phát huy được mấy thành?

Sư Bất Dịch mỉm cười nói:

- Thời điểm bọn họ lưỡng bại câu thương, chính là lúc Yêu tộc cự phách của chúng ta xông đến Kiếm Môn. Đem tất cả ngoại tộc, diệt trừ hết thảy, triệt để chiếm lấy Đại Hoang. Bất quá khiến cho ta kiêng kỵ, là lão quỷ Đại Tế Ti của Hiếu Mang Thần miếu. Không biết thực lực của hắn so với ta cao thấp thế nào. Hiếu Mang Thần tộc, cũng là trà đã ngâm lâu.

Lãng Thanh Vân đã sớm quay đầu lại quan sát mấy vị lão giả Yêu tộc, ánh mắt chớp động, cười nói:

- Sư tôn, nếu Kiếm Môn thắng thì tính sao đây?

- Như vậy thì thật tốt quá.

Sư Bất Dịch cười ha ha:

- Nếu là Kiếm Môn thắng. Bọn chúng sẽ chỉ còn tàn binh, càng dễ dàng diệt trừ. Hơn nữa Tây Hoang Nam Hoang đều bị bọn chúng đánh cho tàn phế, vô lực tranh chấp cùng Yêu tộc chúng ta! Phong Thường là lão hồ ly, những chuyện bình thường thế này, ta không tin y không có hậu bị.

Hắn nhìn về phía bốn vị Yêu tộc lão giả, mỉm cười nói:

- Hiếu Mang Thần tộc có Âm Tình Viên Khuyết, Yêu tộc ta có Thiên Huyền Địa Hoàng. Bốn vị tiền bối. Các vị đi trước một bước, đến phụ cận Đại Hoang Kiếm Môn chờ ta.

Bốn vị Yêu tộc lão giả yên lặng đi ra ngoài thành lâu, đạp không bay đi.

- Thánh thành chủ để cho bọn họ đi trước một bước, có bốn vị tiền bối, phần thắng của chúng ta xác thực cực cao. Chỉ là Lưu Hoàng Đảo Chủ cùng Cẩm Tú Đảo Chủ ở đâu?

Cô Hồng Tử buồn bực nói:

- Bọn họ cũng là cự phách, vì sao không xuất hiện?

- Bọn họ đang chờ ta bị thương, để chiếm lấy tiện nghi.

Sư Bất Dịch cười lạnh nói:

- Hai cái tên vô liêm sỉ đều tính toán thật hay, khi ta ra tay chiếm đoạt Đại Hoang, nếu như bị thương nặng, bọn chúng sẽ đánh ta rơi xuống ngựa, lúc ấy bọn chúng sẽ chính là Chúa tể của Đông Hoang cùng Đại Hoang! Không biết nhìn toàn cục, chỉ biết kéo Đông Hoang chúng ta đi xuống.

Lãng Thanh Vân nghi ngờ nói:

- Sư tôn vì sao bây giờ còn bất động? Người không đi đến Đại Hoang sao?

- Bởi vì bên trong chúng ta có kẻ phản bội.

Sư Bất Dịch đứng ở trung tâm cùng Cô Hồng Tử, lo lắng nói:

- Ta đang đợi kẻ phản xuất thủ với ta, ta đưa ra bốn vị Thiên Huyền Địa Hoàng lão giả là muốn cho y cơ hội đánh lén.

Cô Hồng Tử cùng Lãng Thanh Vân đều rợn cả tóc gáy, có chút khẩn trương, chỉ cảm thấy bản thân như đang ngồi ở bên cạnh con sư tử khổng lồ, cả người đều đứng ở dưới cái bóng to lớn của con sư tử đó.

Sư Bất Dịch cười nói:

- Các ngươi hình như đều trở nên rất khẩn trương đây. Ta cảm giác được hai người các ngươi mồ hôi đột nhiên vã ra, tim đập sai nửa nhịp, mặt của Thanh Vân đã nổi hẳn cả da gà. Cô Hồng Thành chủ mặc dù chưa nổi da gà, thế nhưng con ngươi rút nhỏ lại hai hào (2 mm). Hai người các ngươi, hiện tại trái tim đang bóp thật chặt, lượng máu cung ứng cho cơ thể tăng cao khiến da căng ra, đây chính là biểu hiện của khẩn trương, tùy thời có thể bạo phát ra.

Hắn thản nhiên nói:

- Ta ở nơi này, kẻ phản bội cũng có thể xuất thủ.

Lãng Thanh Vân cùng Cô Hồng Tử đều không nhúc nhích, Lãng Thanh Vân cười nói:

*****

- Sư tôn đang nói gì vậy? Đệ tử nghe không hiểu.

Sư Bất Dịch cười nói:

- Nếu không động thủ ta mạn phép đi tới Đại Hoang trước.

Lãng Thanh Vân vẫn cứ như trước ngay cả cử động nhỏ cũng không dám, vẫn nhẫn nại ở chỗ cũ, Cô Hồng Tử thở dài, khí thế đột nhiên bạo phát, càng ngày càng mạnh!

Khí thế của hắn dường như khói báo động phóng lên cao, trong lúc bất chợt lại phảng phất như mây đen tản ra khắp nơi, trên không trung một phân thành hai, hóa thành 2 cánh, chỉ thấy một Yêu Thần đầu chim thân người xuất hiện, rõ ràng là một chân linh.

Bất tri bất giác, hắn đã đột phá tu thành Chân Linh, trở thành Yêu tộc cự phách.

Sư Bất Dịch đột nhiệt xuất kích tấn công vào tường thành dưới chân hai người, "bành bành bành" thành lâu bị nứt ra, tòa thành lâu dường như bị lợi kiếm cắt qua, chia làm hai nửa, phía đông là Cô Hồng Tử, phía tây là Sư Bất Dịch cùng Lãng Thanh Vân!

Cùng lúc đó, Cô Hà thành, trong phủ thành chủ, một tiếng kêu to truyền đến, cao vút, như thần điểu trường minh. Yêu Thần chi linh hoa lệ không gì sánh được từ trong thành phóng lên cao, tạo thành cơn lốc, đặt song song cùng Chân Linh của Cô Hồng Tử, sừng sững đứng ở phía sau Cô Hồng Tử!

Nó cùng Thần Linh của Cô Hà thành dĩ nhiên giống nhau như đúc, Chân Linh cùng Thần Linh đặt song song, dùng Chân Linh để tế tự Thần Linh, khiến uy nghiêm của Thần Linh không ngừng tăng vọt, thực lực của Cô Hồng Tử cũng không ngừng tăng vọt!

Cô Hồng Tử khuôn mặt hờ hững, lạnh như băng nói:

- Sư Bất Dịch, ngươi muốn vào Đại Hoang, thỉ phải bước qua xác của ta đã.

- Ta nói rồi Yêu tộc ta nội tình thâm hậu, quả nhiên như thế. Ngay cả đại quan trấn thủ biên cương cũng là cự phách, đáng tiếc là lại rẽ sai đường.

Sư Bất Dịch chắp hai tay sau lưng, than thở buồn bã vô cớ:

- Phong Thường à Phong Thường, ngươi thật chu đáo, dù đã chết vẫn phải cấp cho ta một vấn đề khó khăn. Cô Hồng Tử, nếu bây giờ ngươi quay đầu, ta còn có thể lưu ngươi một mạng, lấy tài hoa và kiến thức của ngươi, sau khi ta chết ngươi chính là Đông Hoang Yêu chủ, ngươi hà tất phải khư khư cố chấp?

Cô Hồng Tử cất tiếng cười to, thần thái phấn chấn hẳn lên:

- Sư Bất Dịch, ngươi nếu là một vị lão nhân, ta còn có thể chờ, thế nhưng ngươi còn quá trẻ tuổi, ta chờ không được thời khắc kia! Lúc này đây, ta là vì báo ân, cũng là vì giết ngươi, giết ngươi, ta có thể trở thành Yêu chủ!

Sư Bất Dịch lắc đầu, hời hợt:

- Cút ngay.

Lãng Thanh Vân nao nao, trong lòng chỉ cảm thấy khuất nhục. Câu cút ngay của Sư Bất Dịch nhằm y mà nói, bảo hắn biến đi chỗ khác, hắn cũng là Đông Hoang cự đầu trong Yêu tộc, bị quát lớn như vậy, trong lòng tự nhiên không vui vẻ lắm.

- Cút ngay! Ta không muốn có tên Luyện Khí Sĩ nào đứng cạnh, cho dù là đệ tử ta cũng thế, cút ngay.

Sư Bất Dịch lạnh lùng nói.

Lãng Thanh Vân đè nén khuất nhục trong lòng, lắc mình bay xuống, hạ xuống trước trận của đại quân Yêu tộc.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thành lâu đã nứt đổ ở bên trên Cô Hà thành, hai thân ảnh sừng sững, mặt trời treo cao lên đỉnh đầu, hôm nay dù là mùa đông, mặt trời cũng sáng rõ. Từ phía dưới nhìn lên, vầng mặt trời đỏ rực như bị kẹp ở giữa hai người, mãi không thể nhúc nhích.

Áo choàng màu đỏ thắm của Cô Hồng Tử bay phần phật trong cương phong. Gió to thổi Yêu Thần chi dực, linh vũ tung bay.

- Hạng người nhát gan, ta còn tưởng rằng hắn cũng sẽ ra tay, không nghĩ tới ngay cả chút bản lĩnh cũng không có, cho dù tu vi cao tới đâu, thì có ích lợi gì chứ?

Sư Bất Dịch trầm tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Cô Hồng Tử, thản nhiên nói:

- Bất quá lá gan của ngươi cũng rất lớn, có chỗ phi phàm. Ta rất thưởng thức ngươi, ngươi vừa nói phải bước qua xác ngươi thì mới được rời khỏi đây sao? Tốt, ta thành toàn ngươi.

Ầm ầm ——

Cô Hồng Tử triệt để bạo phát, Thần Linh cùng Chân Linh hầu như dung hợp cùng một chỗ, phóng tới chỗ Sư Bất Dịch!

Lúc này, Kiếm Môn, trong Trấn Phong Đường, dưới sự công kích của kiếm lục thập thức, vẻ mặt Hiếu Khuyết đỏ như máu, tế lên một vòng Tàn Nguyệt, U lão thúc giục U Tuyền, nước suối dường như Cự Long quấn quanh, bốn tay Sơn Thần tộc cự phách mở rộng, từng đạo xạ tuyến bắn nhanh về mọi nơi, Phong Vô Kỵ mở dù ra, đẩy ra Kiếm Long bàn xuyên qua thập lục thức, ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận.

Kiếm như rồng, không phải là đáng sợ nhất, kiếm như tơ, mới là đáng sợ nhất.

- Thủy Tử An!

Bốn vị cự phách dùng các loại Hồn binh, thần thông ngăn chặn kiếm thập lục thức bao vây tiễu trừ, đây là Kiếm trận nổi danh từ lâu của Kiếm Môn, cũng là Kiếm trận đáng sợ nhất.

Thủy Tử An tế lên sáu mươi tư cái Kiếm Kén, cũng là hung binh của Kiếm Môn!

- Trong Kiếm Kén là một trong thập đại hung binh đã ở đây, như vậy cái khác chính hung binh khác ở đâu?

Phong Vô Kỵ rợn cả tóc gáy, đột nhiên nghĩ đến các cự phách như Tuyền lão, Hiếu Âm, Hiếu Tình ở bên ngoài đã phát động thế công, trán hắn không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

- Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông mang theo thập đại hung binh, chính là do lão nhân bày mưu đặt kế, mà nay, chín thanh hung binh, có lẽ đã trở lại Kiếm Môn!

Hắn nghĩ tới thời điểm này, Tả Tương Sinh cùng Điền Duyên Tông cũng tới đến phụ cận Kiếm Môn Kim đỉnh, chín thanh tuyệt thế hung binh từ bên trong Nguyên Thần bí cảnh bay ra.

Từng thanh hung binh xuất hiện, Ma hộp, Huyết Diêu, Phi yến, Vân Kiếm, Nam sơn, Kim hoàn, Kiếm Khâu, Liên Hoa, Ngư Long chín thanh hung binh hung khí phóng lên cao, phản chiếu bầu trời thành màu huyết hồng, dường như đem Kiếm Môn Kim đỉnh bao vây bên trong một ao máu!

- Nhuốm máu hung binh, hôm nay ta cho các ngươi ăn thống khoái.

Tả Tương Sinh thấp giọng nói:

- Các ngươi đều đã nhuốm máu chủ nhân mình, cũng đã uống máu của địch nhân, hiện tại, đến lúc các ngươi bạo phát hung uy của mình rồi.

- Đào Tâm Di trưởng lão, tiếp Vân Kiếm!

- Lôi Sơn trưởng lão, tiếp Huyết Diêu Kiếm!

- Lê Phàn Hoa trưởng lão, tiếp Liên Hoa Kiếm!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)