Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0502

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0502: Lựa chọn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đương!

Đột nhiên, một đạo thanh âm giòn tan vang lên, ngón tay ngọc thon dài của Tư Mệnh điểm lên hư ảnh Thiếu Hạo Chung, tràn ngập một loại âm luật kỳ dị, du dương dễ nghe.

- Thiếu Hạo Đế Chung?

Tư Mệnh ngừng tay lại, nghiêng đầu quan sát cái chuông lớn này, bộ dáng vô cùng hiếu kỳ. Mặc dù nàng có thể phá giải được phong ấn của Bạch Hầu, nhưng đối với cái chuông lớn này lại là không thể làm gì. Nàng tựa hồ biết được rất nhiều thứ, không phải kiến thức nửa vời đối với lịch sử của Phục Hy thị giống như Chung Nhạc. Nàng có thể vừa liếc mắt liền nhận ra cái chuông này chính là Thần binh Đế chung của Thiếu Hạo Thiên Đế Phục Hy thị, Thiếu Hạo Chung!

Tới đây cũng không phải là bản thể của Thiếu Hạo Chung, mà chỉ là lực lượng hình chiếu của cái chuông này. Bất quá, mặc dù chỉ là hình chiếu, nhưng cũng đã đủ để chống lại hết thảy công kích của nàng.

Chung Nhạc đứng bên trong cái chuông, thanh âm Thiếu Hạo Chung trực tiếp vang vọng vào trong đầu hắn, người ngoài không thể nào nghe được. Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Nàng không phải là vợ ta!

Tân Hỏa đột nhiên xuất hiện trong Thức hải hắn, chen ngang bổ sung:

- Trước mắt còn chưa phải!

- Đốm lửa thối!

Thiếu Hạo Chung vừa nhìn thấy đốm lửa nhỏ này, nhất thời một cỗ tức giận không biết từ chỗ nào dâng lên. Đột nhiên, một đứa bé béo núc ních khoảng chừng hai ba tuổi, trên người mặc một cái yếm đỏ xuất hiện trong Thức hải Chung Nhạc. Trên cổ đứa bé béo nhỏ này đeo một cái chuông nhỏ, hai tay chống nạnh, ánh mắt căm tức nhìn Tân Hỏa, cả giận nói:

- Tên xấu xa chết tiệt! Ngươi không nói tiếng nào đã lấy trộm lực lượng của ta, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta nữa sao?

Tân Hỏa kinh ngạc nói:

- Tiểu mập mạp, ta cho rằng bằng vào cảm tình sâu đậm nhiều năm giữa ta và ngươi, không cần tính toán nhiều như vậy mới đúng. Không phải chỉ là mượn lực lượng ngươi mấy lần thôi sao? Cần gì phải hẹp hòi, tính toán chi li như vậy chứ?

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ kia nổi trận lôi đình, cả giận nói:

- Là trộm, không phải mượn! Rõ ràng là trộm! Mỗi lần ngươi tới trộm lực lượng của ta, có bao giờ nói với ta lời nào?

Ngữ khí Tân Hỏa không vui, nói:

- Với cảm tình giữa hai chúng ta, ngươi nói những lời này không phải là rất khách khí sao? Nếu như ta ngay cả chút chuyện nhỏ như mượn lực lượng của ngươi đều phải mở miệng nói với ngươi, ngươi chẳng phải là sẽ cảm thấy giữa ta với ngươi có chút xa lạ sao? Tốt xấu gì ta cũng là tiền bối của ngươi, làm sao có thể lấy trộm chứ? Nhiều nhất chỉ là mượn!

- Ngươi mượn rồi cũng chưa bao giờ trả lại cả!

- Nói chuyện trả lại chẳng phải là khách khí rồi sao? Chính là không cần trả, mới có thể nói rõ quan hệ giữa hai chúng ta rất thân thiết. Ngươi hết lần này tới lần khác bởi vì chút chuyện nhỏ này mà chất vấn ta, khiến cho ta vô cùng thương tâm, cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta đã bị ngươi vũ nhục! Trái tim ta thật đau a!

- Ngươi căn bản là không có trái tim a?

- ...

Hai tiểu gia hỏa này ở trong đầu Chung Nhạc cãi nhau tới long trời lở đất. Chung Nhạc không khỏi không nói gì. Tân Hỏa ngụy biện hết bài này tới bài khác, không ngờ còn có thể nói tới mức đạo lý rõ ràng như vậy, thật sự khiến cho người bội phục.

Tư Mệnh vẫn đang im lặng quan sát Thiếu Hạo Chung. Nàng nhẹ nhàng gõ gõ lên thân cái chuông lớn này. Mười ngón tay của nàng nhẹ nhàng phất qua mặt chuông, từng đạo từng đạo âm luật êm tai chảy xuôi trên mười đầu ngón tay của nàng.

- Nữ tử Phục Hy thị này là ai?

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ thật sự cãi nhau không lại Tân Hỏa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mệnh, ngữ khí nghi hoặc nói:

- Không ngờ nàng lại biết được loại âm luật này. Loại âm luật này là Thương Lãng Khúc, do Thiếu Hạo Đế trong một lần say rượu, ngẫu hứng sáng tác ra. Thương Lãng Khúc này sớm đã thất truyền, sao nàng lại biết được Thương Lãng Khúc này?

Tư Mệnh quan sát trên dưới hư ảnh Thiếu Hạo Chung, nhẹ giọng nói:

- Đây là Thương Lãng Khúc! Đế chung, nếu ngươi nhớ một khúc này, sao không hiện thân gặp mặt ta?

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ từ trong Thức hải Chung Nhạc nhảy ra, nhìn chằm chằm Tư Mệnh, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi làm sao biết được một khúc này?

Tư Mệnh cũng không đáp lời, ngẩng đầu quan sát đứa bé mập mạp này, thoáng ngẩn người, tựa hồ có chút giật mình đối với việc Thiếu Hạo Chung lại là dạng hình thái này. Sau một lúc lâu, nữ tử này mới nói:

- Ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?

- Đi cùng ngươi?

Ánh mắt đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ nghi hoặc, cúi đầu lẩm bẩm:

- Vì sao phải đi cùng ngươi?

Chung Nhạc cũng không khỏi trở nên khẩn trương. Thiếu nữ Phục Hy thị gọi là Tư Mệnh này không ngờ vừa mở miệng đã muốn Thiếu Hạo Chung đi theo nàng. Nếu Thiếu Hạo Chung thật sự đồng ý, chẳng phải hắn liền mất đi chỗ dựa lớn nhất rồi sao?

Chính là nhờ có Thiếu Hạo Chung bảo vệ, hắn mới có thể không bị Tư Mệnh trấn áp, không để cho Tư Mệnh đi hủy diệt Tổ Tinh. Nếu Thiếu Hạo Chung đi theo nàng, chính mình bị trấn áp là chuyện nhỏ, Tổ Tinh bị nàng hủy diệt mới là chuyện lớn.

- Bởi vì Phục Hy thị chỉ còn lại có một mình ta!

Tư Mệnh bình tĩnh nói.

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ quay đầu lại nhìn Chung Nhạc một cái, lắc đầu nói:

- Ở đây còn có một Phục Hy khác, không chỉ có một mình ngươi!

- Thế nhưng Phục Hy thuần huyết, lại chỉ còn lại có một mình ta!

Tư Mệnh tiếp tục nói:

- Hoàng tộc Phục Hy đã sắp sửa bị diệt tuyệt. Ngươi thân là Đế chung của Thiếu Hạo Phục Hy, chẳng lẽ không nên làm một chút gì đó sao? Sứ mệnh của ta là trọng chấn Phục Hy thị, tái hiện vinh quang của Hoàng tộc Phục Hy. Chỉ là cường địch khắp nơi, ta một cây cột chẳng chống vững nhà lớn. Đế chung, ngươi có thể giúp ta không?

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ có chút chần chừ nói:

- Cũng không phải là không được...

Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên mở miệng nói:

- Thiếu Hạo Chung giúp ngươi, sau đó ngươi đái lĩnh Côn Tộc trên Côn Tinh hủy diệt Tổ Tinh sao?

*****

- Hủy diệt Tổ Tinh?

Đứa bé mập mạp nhất thời cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía Tư Mệnh, nói:

- Hủy diệt Tổ Tinh tuyệt đối không được! Nếu ngươi hủy diệt Tổ Tinh, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi. Tổ Tinh là Tổ địa của Phục Hy thị, há có thể để cho ngươi tiêu diệt?

Tư Mệnh khẽ nhíu mày, nói:

- Mục đích của ta là để cho toàn bộ Đế lăng xuất thế, toàn bộ Thần binh của Thiên Đế hiện thân, giúp ta hoàn thành đại nghiệp. Huyết tế tất cả sinh linh trên Tổ Tinh, thức tỉnh Chân Linh của các đời tiên tổ, khôi phục vinh quang của Phục Hy thị ta. Cừu địch của chúng ta quá mạnh, chỉ dựa vào một mình ta, không thể ngăn được cơn sóng dữ!

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ lắc đầu, nói:

- Như vậy cũng không được! Tổ địa là Tổ địa, há có thể để cho ngươi hủy diệt? Cho dù ta không ngăn cản ngươi, những Thần binh Thiên Đế khác cũng sẽ ngăn cản ngươi. Trên Tổ Tinh này mai táng quá nhiều bí mật, tùy tiện nhảy ra một tên, nhẹ nhàng chấn động một cái, khỏa Côn Tinh này sẽ lập tức bể nát. Đừng nói là ngươi, cho dù là đương kim Thiên Đế tới đây, tiến vào Tổ Tinh cũng phải cung cung kính kính, không dám làm càn. Ngươi vẫn là tuyệt đi cái ý tưởng này a!

Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng yên lòng. Tư Mệnh lộ ra thần sắc thất vọng, lẩm bẩm:

- Con đường này đi không thông sao...

Đứa bé mập mạp điều chỉnh một chút cái yếm của chính mình, tiếp tục nói:

- Đi không thông! Trên Tổ Tinh cũng không chỉ mai táng Phục Hy thị, còn có các đời Toại Hoàng nữa. Toàn bộ Thiên Hoàng ba mươi sáu triều Toại Hoàng đều an táng trên Tổ Tinh. Bọn họ cũng không phải là Phục Hy thị. Bảo vật của Thiên Hoàng Thời đại Hỏa Kỷ cũng không dễ trêu chọc như vậy. Thần binh của Phục Hy Thiên Đế có thể sẽ không động tới ngươi, nhưng Thần binh của Toại Hoàng tuyệt đối sẽ tiêu diệt ngươi!

Chung Nhạc nghe tới mức hoảng sợ. Một khỏa Tổ Tinh nho nhỏ đặt ở trong vũ trụ bao la chỉ là một hạt bụi bậm bé nhỏ không đáng kể, nhưng không ngờ nơi này lại mai táng Thiên Hoàng ba mươi sáu triều Toại Hoàng Thời đại Hỏa Kỷ và các đời Phục Hy Thiên Đế Thời đại Địa Kỷ. Toàn bộ các đời Thiên Hoàng với Địa Hoàng đều an táng ở đây.

Những Thần binh Thiên Đế của những Thiên Hoàng Địa Hoàng này cũng bảo vệ nơi này. Đây là chuyện tình kinh khủng bậc nào, đáng sợ tới mức nào, đồ sộ tới mức nào? Hắn vừa mới suy nghĩ một chút, đã cảm thấy linh hồn cũng đều đang kích động run rẩy.

Tư Mệnh lẩm bẩm:

- Như vậy sao? Lẽ nào ta không có khả năng đạt được các đời Thiên Đế tương trợ, không thể thức tỉnh anh linh các tổ tiên... Ra tay từ con đường Tổ Tinh này thật sự không thể thực hiện được sao?

- Không thể thực hiện được!

Cái chuông nhỏ trên cổ đứa bé mập mạp này phát ra thanh âm giòn vang, nói:

- Nếu như khả thi, Tổ Tinh sớm đã bị hủy diệt không biết bao nhiêu lần rồi. Đế lăng cả hai cái thời đại Kỷ nguyên đều nằm ở nơi này, làm sao có thể dễ dàng mạo phạm tới được? Nha đầu, ngươi cũng không cần lại động cái chủ ý này nữa!

Tư Mệnh lâm vào suy tư trong chốc lát. Nữ tử này lúc nào cũng ôn ôn nhu nhu, cho dù là biết rõ toàn bộ những mưu tính trước đây của chính mình đều đã thất bại, cũng không lộ ra chút cảm giác thất vọng và thất bại nào. Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

- Nếu đã như thế, vậy Đế chung cùng với ta lên đường, chúng ta tìm những cách khác a!

Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Thiếu Hạo Chung, ta cũng là Phục Hy thị, ta cũng muốn đánh vỡ phong ấn, cắt đứt hết thảy gông xiềng của Nhân Tộc, để cho Nhân Tộc trở thành chúa tể của vũ trụ, linh trưởng của Vạn Tộc, lại tái hiện vinh quang vinh diệu của tổ tiên, sao ngươi không đi với ta?

Ánh mắt Tư Mệnh nhìn về phía hắn, cặp mắt đẹp chớp động, sau đó lẳng lặng nhìn về phía đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ. Đứa bé mập mạp trái phải đều khó xử, nhìn Chung Nhạc một cái, lại nhìn thiếu nữ Phục Hy thị này một cái, do dự suốt nửa ngày, đột nhiên nói:

- Ta tuyển chọn nàng! Dù sao huyết mạch của nàng cũng cao hơn ngươi, là Phục Hy thuần huyết. Huyết mạch của ngươi còn chưa tinh thuần, tiềm lực không lớn bằng nàng. Chấn hưng Hoàng tộc Phục Hy, tỷ lệ nàng thành công càng cao hơn!

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời thất vọng, thầm than một tiếng. Thiếu Hạo Chung thật sự quá cường đại, uy năng của kiện Đế chung này có thể nói là mạnh nhất trong những Thần binh mà hắn từng gặp qua, hoàn toàn viễn siêu đám trọng bảo Chiến Tranh Hào Giác, Nhân Hoàng Thần Kiếm... Nếu có thể để cho hắn sở dụng, vậy thống nhất Tổ Tinh, lớn mạnh Nhân Tộc trên Tổ Tinh cơ hồ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng không ngờ Thiếu Hạo Chung lại tuyển chọn đi theo Tư Mệnh, khiến cho hắn cảm thấy thất lạc.

Tư Mệnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên nhẹ giọng hỏi:

- Truyền Thừa Chi Hỏa, còn ngươi thì sao?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng. Truyền Thừa Chi Hỏa, chính là chỉ Tân Hỏa. Nữ tử Phục Hy thị này vậy mà nhìn ra Tân Hỏa đang ở trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, sau khi đạt được Thiếu Hạo Chung, không ngờ còn muốn câu dẫn Tân Hỏa đi luôn.

Thiếu Hạo Chung không lựa chọn Chung Nhạc, chỉ khiến cho Chung Nhạc hơi cảm giác thất lạc một chút. Nhưng nếu Tân Hỏa thật sự rời bỏ hắn, vậy Chung Nhạc liền không thể tiếp nhận nổi rồi. Đối với hắn, Tân Hỏa không chỉ là Truyền Thừa Chi Hỏa, mà còn là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, vị lương sư xuất sắc nhất, đồng bạn đáng tin nhất. Ở chung với đốm lửa nhỏ này càng lâu, cảm tình của hắn đối với Tân Hỏa cũng càng sâu, càng lúc càng không muốn để cho Tân Hỏa rời khỏi.

- Ngươi biết ta sao?

Tân Hỏa đột nhiên từ trong mi tâm Chung Nhạc nhảy ra, phiêu đãng trước mặt Tư Mệnh, hiếu kỳ hỏi. Tư Mệnh khẽ gật đầu một cái, nói:

- Tân Hỏa không tắt truyền thừa bất diệt! Vừa rồi lúc ta giúp hắn trọng tố nhục thân đã sớm phát hiện ra ngươi, chỉ là không nói ra mà thôi!

Tân Hỏa lắc đầu, nói:

- Ta không phải hỏi cái này, ta muốn hỏi chính là, Hoàng tộc Phục Hy đã biến mất không biết bao nhiêu năm, toàn bộ lịch sử đều đã bị gạt bỏ, thế gian đã không còn kẻ nào biết được lịch sử của Thời đại Địa Kỷ, mà sao ngươi lại biết được ta?

Ánh mắt Tư Mệnh chớp động, nói:

- Nếu Truyền Thừa Chi Hỏa chịu đi theo ta, tự nhiên sẽ biết được hết thảy mọi chuyện của ta. Có Truyền Thừa Chi Hỏa vĩ đại tương trợ, vinh quang của Phục Hy thị tất nhiên sẽ có thể...

- Không có hứng thú!

Nào ngờ, Tân Hỏa đột nhiên lắc đầu, cắt ngang lời nàng. Tư Mệnh giật mình, Chung Nhạc cũng giật mình, ngay cả đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ cũng có chút không hiểu được. Tư Mệnh hồn nhiên không ngờ tới Tân Hỏa lại cự tuyệt một cách trực tiếp như vậy, nói:

- Ta là Hoàng tộc Phục Hy thuần khiết, mà hắn ngay cả bán huyết cũng không tới. Vì sao Truyền Thừa Chi Hỏa tuyển chọn hắn mà không tuyển chọn ta? Rõ ràng điều kiện của ta càng tốt hơn. Hơn nữa, ngươi không muốn khôi phục lại Hoàng tộc Phục Hy sao? Ta mới là tuyển chọn tốt nhất!

Lời nói của nàng mặc dù không quá xuôi tai, nhưng cũng là ý nghĩ trong lòng Chung Nhạc. Tư Mệnh so với Chung Nhạc quả thật là tuyển chọn càng tốt hơn.

- Nha đầu, ngươi đã nghĩ sai một chuyện!

Tân Hỏa ngáp dài một cái, dựng thẳng một đầu ngón tay lên, lắc lắc trước mặt nàng:

- Ta không nợ Phục Hy thị cái gì! Ta là Truyền Thừa Chi Hỏa do Toại Hoàng lưu lại, Tân Hỏa tương truyền, truyền thừa bất diệt. Ta chỉ là sau khi Thời đại Hỏa Kỷ chấm dứt, đã tìm tới huyết mạch Phục Hy có quan hệ gần nhất với huyết mạch Toại Hoàng mà thôi. Ngươi muốn khôi phục lại Hoàng tộc Phục Hy, nửa điểm quan hệ với ta cũng đều không có. Ngươi dùng quang phục vinh quang của Hoàng tộc Phục Hy tới khuyên ta, nửa điểm tác dụng cũng không có!

Tư Mệnh nhất thời ngẩn ngơ, có chút kinh ngạc. Tân Hỏa lại tiếp tục nói:

- Hơn nữa, các đời Kẻ thừa kế đều là nam tử, mà ngươi lại là nữ, ta không quá quen thuộc. Còn nữa! Ta không ưa thích ngươi, ngươi không có nhân vị...

Chung Nhạc ho khan một tiếng, nhắc nhở đốm lửa nhỏ này:

- Tân Hỏa, đây là ba chuyện, không phải là một chuyện. Ngươi đếm sai rồi!

- Ừm! Là ba chuyện!

Đứa bé mập mạp mặc yếm đỏ liên tục gật đầu, nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)