Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0595

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0595: Chiến trường thứ sáu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Tinh không vô tận cực nhanh trôi qua phía dưới quang lưu truyền tống, vô số Tinh cầu kỳ dị quái lạ lướt nhanh về phía sau. Thời gian một tháng sau, tốc độ đạo quang lưu truyền tống dần dần yếu ớt, từ từ chậm lại. Trong quang lưu, một tòa cung điện đứng sừng sững, bị đạo quang lưu truyền tống mang theo bay đi.

Trước cung điện, một gã thiếu niên Nhân Tộc tóc bạc chắp hai tay sau lưng, trên trán có ba khỏa Thần Nhãn. Khỏa thụ nhãn trên mi tâm cũng đã mở ra, xuyên thấu qua quang lưu truyền tống, nhìn về phía trước.

Sau đầu hắn có sáu đạo quang luân, loáng thoáng có thể nhìn thấy trong quang luân có một cây lão thụ. Cây lão thụ đang cắm rễ trong quang luân, bên cạnh còn có một cây củ cải lớn.

Mà ở sau lưng gã thiếu niên tóc bạc ba mắt có hai nàng thiếu nữ đang đứng, giống như hai đóa hoa bất đồng đang tranh nhau khoe sắc vậy. Mỗi người mỗi vẻ, một nàng ôn nhu nhã nhặn, tâm tư tinh tế, một nàng thì khí thế hiên ngang, anh khí bức người.

Dưới một cây cột gần đó của Thần điện là một tôn Thần Minh trung niên, toàn thân uy mãnh bá khí, ánh mắt như điện. Chỉ là thời điểm nhìn về phía gã thiếu niên tóc bạc kia, trong ánh mắt có chút sợ hãi. Mà ở một bên khác, chính là một gã thiếu niên Bạch Cừu tràn ngập lòng hiếu kỳ, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Mấy người này, chính là đám người Chung Nhạc.

Từ trên khỏa Tinh cầu kia truyền tống ra khỏi Tinh hệ Thái Dương cho tới bây giờ, thời gian đã qua hơn một tháng.

Đạo quang lưu truyền tống chính là không ngừng xuyên qua trong không gian. Trong thời gian hơn một tháng này, đám người Chung Nhạc đã xuyên qua khoảng cách không biết xa xôi tới mức nào.

Từ lúc đám người Chung Nhạc rời khỏi Tổ Tinh cho tới bây giờ, không sai biệt lắm đã qua hơn hai năm. Thời gian hai năm này, Chung Nhạc không ngừng diễn luyện thần thông Bàn Cổ Lục Đạo, cũng tìm hiểu Lục Đạo lão nhân, cảm ngộ đối với Lục Đạo Luân Hồi càng lúc càng sâu, nhưng vẫn không thể luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Hồn.

Bất quá, hắn cũng thu được những tiến bộ nhảy vọt. Thái Dương Thần Đao và Nguyên Từ Thần Đao đã bị hắn luyện tới tình trạng tiếp cận Cực Đạo Hồn Binh, so với trước đây càng cường đại hơn rất nhiều. Đợi tới lúc hắn tu luyện tới Thông Thần Cảnh, sợ rằng không bao lâu sẽ có thể tu thành Cực cảnh của Thông Thần Cảnh, luyện thành Cực Đạo Hồn Binh.

Tốc độ đạo quang lưu truyền tống càng lúc càng chậm dần. Phía trước xuất hiện hơn mười khỏa Thái Dương ám hồng sắc, đó là tà dương, là Thái Dương sắp sửa dập tắt.

Những khỏa Thái Dương này mơ hồ cấu thành một tòa trận pháp, giữa Thái Dương với Thái Dương có sự liên hệ với nhau. Có thể nhìn thấy từng đạo hỏa lưu thật lớn từ trong các khỏa Thái Dương phun trào ra, liên tiếp lẫn nhau. Những đạo hỏa lưu kia không ngờ lại là do những đạo văn lộ Đồ đằng cấu thành. Chung Nhạc mở ra ba khỏa Thần Nhãn quan sát, trong lòng ầm ầm chấn động.

Hắn nhìn thấy những đạo hỏa lưu to tới hơn trăm vạn dặm kia lại là do từng con từng con Hỏa Long giống như bánh quai chèo vậy, quấn lấy cùng một chỗ, hình thành nên những chuỗi thần thông.

Những chuỗi thần thông này liên tiếp từng khỏa từng khỏa Thái Dương to lớn khôn cùng lại với nhau, mượn năng lượng của Thái Dương để vận chuyển, kéo dài cho tới bây giờ, thần thông vẫn như cũ bất diệt.

Đồng dạng cũng chính bởi vì những thần thông này tồn tại, đã không ngừng rút ra năng lượng trong Thái Dương, khiến cho năng lượng của hơn mười khỏa Thái Dương này tiêu hao, biến thành ám hồng sắc, sắp sửa tử vong dập tắt.

- Thần thông Lôi Trạch!

Tân Hỏa giật mình nói:

- Đó là thần thông Lôi Trạch!

- Thần thông Lôi Trạch?

Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Chuỗi thần thông liên tiếp các khỏa Thái Dương này không ngờ lại là do từng con từng con Thần Long Lôi Trạch cấu thành. Không biết kẻ bày bố những chuỗi thần thông này tới cùng là kẻ nào, vì sao lại muốn xâu chuỗi những khỏa Thái Dương này lại với nhau như vậy.

- Thần thông Lôi Trạch là thần thông của Thời đại Toại Hoàng. Toại Hoàng là con trai của Lôi Trạch thị, quan tưởng cha của hắn, tôn Tiên Thiên Thần Long Lôi Trạch đầu tiên mà khai sáng ra loại thần thông này!

Thanh âm Tân Hỏa có chút kích động, cũng có chút thương cảm, nói:

- Toại Hoàng đời thứ nhất tinh luyện Trụ Hồn sáng tạo ra ta, muốn ta truyền xuống truyền thừa của hắn. Ta trải qua toàn bộ Hỏa Kỷ nguyên, sau khi đi tới Địa Kỷ nguyên, mới truyền thụ thần thông Lôi Trạch cho Phục Hy thị. Đây là trận pháp do Phục Hy thị bày bố! Đáng tiếc là không được đầy đủ! Hẳn là trong thời gian ta ngủ say này, đã có Phục Hy thị ở đây bày trận. Tiếc là hắn vẫn chưa học hết được thần thông Lôi Trạch...

- Trận pháp do Phục Hy thị bày bố sao?

Chung Nhạc có chút ngơ ngẩn. Đạo quang lưu truyền tống mang theo bọn họ tiến vào chính giữa những chuỗi thần thông của hơn mười khỏa Thái Dương kia. Nơi đó có không biết bao nhiêu khỏa Tinh cầu do tồn tại cường đại tới mức đáng sợ tụ tập lại, nhưng toàn bộ đều đã bị đánh nát. Đạo quang lưu truyền tống đưa đám người Chung Nhạc tới nơi này, bên cạnh là vô số mảnh vỡ của từng khỏa từng khỏa Tinh cầu, bay lướt qua bên cạnh quang lưu truyền tống.

Bá!

Cuối cùng, đạo quang lưu truyền tống rơi xuống trên một khối Đại lục cổ lão ở trung tâm tòa đại trận mỹ lệ này. Đạo quang lưu chấn động, năng lượng dần dần tiêu tán. Dưới chân đám người Chung Nhạc hiện ra từng đám từng đám hoa văn Truyền Tống Trận, lan tràn về phía xa xa, cuối cùng dần dần biến mất.

Đó là những văn lộ Đồ đằng Không Gian uẩn tàng trong quang lưu truyền tống. Quang lưu bay tới nơi này, lạc ấn những văn lộ Đồ đằng Không Gian này lên trên đại địa. Bất quá, theo năng lượng khô kiệt, những văn lộ Đồ đằng này cũng lập tức biến mất.

- Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Bạch Thương Hải ngẩng đầu quan sát bốn phía, lẩm bẩm:

- Chúng ta đã tới Tử Vi Đế Tinh rồi sao?

Hắn dõi mắt quan sát, chỉ thấy hơn mười vầng đại nhật treo trên không trung, vô số hỏa tuyến tương liên lại với nhau. Trên thiên không treo nhiều Thái Dương như vậy, thiêu đốt đại địa giống như một phiến thế giới nham tương vậy.

Nhưng đây chỉ là sự khủng bố nhỏ nhất. Khủng bố càng mạnh hơn chính là địa thủy phong hỏa. Trên mặt đất nham tương phun trào, đại địa chấn động, phong bạo thổi quét khắp thiên địa, còn có đại thủy ngập trời, bị thiêu đốt nóng rực, đại thủy thiêu đốt giống như tường cao vạn trượng, cuồn cuộn nghiền ép khắp nơi, uy lực kinh thiên động địa.

Nhưng kinh khủng nhất lại chính là dư ba thần thông!

Nơi này hiển nhiên là một phiến cổ chiến trường, năng lượng thần thông hủy thiên diệt địa quét ngang toàn thể thế giới, hiện lên quang trạch xinh đẹp chói mắt. Vô số Thần quang mang theo mỹ cảm khiến người ta sợ hãi, vẫn như cũ gột rửa trong chiến trường. Những nơi Thần quang đi qua, đại địa bị xoắn nát, không trung bị xé rách.

Sư Bất Dịch liên tục rùng mình mấy cái, rung giọng nói:

- Đây là lực lượng gì? Sao có thể tạo thành lực tàn phá kinh khủng như vậy?

Dư ba thần thông còn lưu lại trên phiến cổ chiến trường này thể hiện rõ ràng một trận ác chiến đáng sợ. Những kẻ tham dự trận ác chiến này, sợ rằng đều là những tồn tại thực lực cường đại vô biên, viễn siêu sự tưởng tượng của đám người.

Sư Bất Dịch cũng từng chứng kiến qua Ích Tà Thần Hoàng thôi động Chiến Tranh Hào Giác đánh một trận với Hiên Viên Kiếm của Nông Hoàng tại Tây Hoang. Trận chiến ấy đã là đại chiến Hoàng cấp, nhưng lực phá hoại của trận chiến ấy so với phiến chiến trường trước mắt bọn họ này, chỉ giống như là một hạt cát trong sa mạc mà thôi. Khắp nơi ở đây đều tràn ngập khí tức tử vong, căn bản không có khả năng còn có sinh mệnh tồn tại.

- Chúng ta hẳn là vẫn còn ở trong Đệ Nhất Lục Đạo Giới! Thời gian ngắn như vậy, không có khả năng đã tới Tử Vi Đế Tinh được!

Ánh mắt Chung Nhạc đảo quét bốn phía, khắp nơi đều là cảnh tượng đang lúc tiêu tan, duy chỉ có nơi này của bọn họ là gió êm sóng lặng, phảng phất như có một cỗ lực lượng vô hình đang bảo vệ nơi này.

Vị trí hiện tại của bọn họ là một mảnh địa vực rộng rãi, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu so với Đại Hoang, không biết là loại lực lượng gì đã thủ hộ nơi này không bị chiến tranh thảm thiết hủy diệt.

*****

- Chúng ta phải sưu tầm ra tòa Truyền Tống Trận tiếp theo! Phong Vô Kỵ hẳn cũng đã đi qua con đường này!

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Con đường này hẳn là một thông đạo tinh không cổ lão. Khẳng định là có một tòa Truyền Tống Trận khác có thể rời đi! Sư Bất Dịch, ngươi đánh hơi một chút mùi vị của Phong Vô Kỵ đi!

Sư Bất Dịch gật đầu, dùng sức rung động cái mũi, đột nhiên cười nói:

- Quả nhiên là có mùi vị của Phong Vô Kỵ!

Hắn sưu tầm theo mùi vị của Phong Vô Kỵ. Quân Tư Tà, Khâu Cấm Nhi và Bạch Thương Hải cũng tản ra sưu tầm bốn phía, nỗ lực tìm được càng nhiều tin tức từ nơi này.

Chung Nhạc có một loại cảm giác thư thích vô cùng. Nơi này phảng phất như có một loại lực tương tác tự nhiên đối với huyết mạch Phục Hy, rất thích hợp cho hắn tu luyện.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nỗ lực từ trong chuỗi thần thông liên tiếp rất nhiều Thái Dương kia học được thần thông Lôi Trạch. Chỉ là nơi này khoảng cách quá xa, Thần Nhãn của hắn cũng không cách nào nhìn thấy rõ được.

Tân Hỏa tuyệt đối là tinh thông thần thông Lôi Trạch, chính là hắn đã lưu truyền thần thông Lôi Trạch xuống. Chỉ là môn thần thông này hẳn là tinh túy trong Truyền thừa Tân Hỏa, Chung Nhạc còn chưa phải là Kẻ thừa kế, chỉ sợ hắn chưa chắc đã chịu truyền thụ.

- Chẳng lẽ là Phục Hy thị bố trí đại trận, ở đây nghênh chiến cường địch gì sao?

Chung Nhạc có chút suy tư, lẩm bẩm.

- Đã tìm được Truyền Tống Trận Phong Vô Kỵ dùng để rời đi rồi!

Lúc này, tinh thần lực Sư Bất Dịch chợt ba động, truyền vào trong đầu hắn. Chung Nhạc chấn chỉnh tinh thần, đang định chạy tới, đột nhiên thanh âm của Khâu Cấm Nhi vang lên:

- Sư ca, nơi này có một tòa Thần Miếu!

- Thần Miếu?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người ra, cũng không vội đi về phía Truyền Tống Trận, mà chạy về phía chỗ của Khâu Cấm Nhi. Không bao lâu sau, hắn đã đi tới bên cạnh đám người Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà. Chỉ thấy một tòa miếu đài đổ nát đứng sừng sững giữa phiến cổ chiến trường kỳ quái này.

Miếu đài mặc dù cũ nát, nhưng vẫn như cũ có khí tức thần thánh trang nghiêm từ trong miếu truyền ra, chống đỡ lên một mảnh thiên mạc, ngăn cản phiến chiến trường tàn khốc ở bên ngoài. Chính là tòa miếu nhỏ này đã bảo vệ một phương thiên địa này bình an, không bị chiến đấu thảm thiết ảnh hưởng tới.

Phía trước tòa miếu nhỏ đổ nát này dựng thẳng một tấm bia đá, trên bia đá ghi lại Thần văn, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, trên tấm bia chỉ có mười chữ:

- Chiến trường thứ sáu tế huynh đệ tỷ muội ta!

Chung Nhạc đọc được mấy chữ này, thấp giọng nói:

- Chiến trường thứ sáu? Nơi này là chiến trường thứ sáu? Là chiến trường thứ sáu của chiến dịch gì?

Mà ở sau lưng tấm bia đá, đồng dạng cũng có một đám Thần văn, nhưng lại bất đồng với văn tự trước tấm bia, hẳn là do một người khác viết ra:

- Dư nghiệt Phục Hy thị nhảy qua vũ trụ hồng hoang, xâm chiếm ba ngàn Lục Đạo Giới. Trải qua sáu trận ác chiến cũng không thể ngăn cản bước chân dư nghiệt, tinh nhuệ ba ngàn Lục Đạo Giới tử thương vô số. Rốt cuộc tại trận ác chiến thứ bảy đã tiêu diệt sạch sẽ loạn đảng tại Tổ Tinh. Trên đường đại quân trở về tới đây, nhìn thấy tấm bia này cảm khái ngàn vạn, bội phục anh liệt. Ta không đành lòng hủy bỏ, lưu thư này lại để đời sau chứng giám!

Chung Nhạc thoáng chần chừ trong chốc lát, tiến vào tòa miếu nhỏ này. Thân thể hắn ầm ầm chấn động, đã nhìn thấy từng cái từng cái bài vị, số lượng lên tới mấy ngàn tấm linh bài được cất giữ trong tòa miếu nhỏ này, bày ra hình dạng như tháp.

Linh vị Phục Hy thị Phong Ngạn!

Linh vị Phục Hy thị Đồng Chính!

Linh vị Phục Hy thị Kỳ Thước Tích!

Linh vị Phục Hy thị Đổng Thành Thư!

Linh vị Phục Hy thị Y Vân!

...

Chung Nhạc nhất nhất nhìn kỹ. Trong đám linh bài ở trong này phần lớn đều là những bài vị vô danh. Phục Hy thị chiến tử trong chiến trường thứ sáu, rất nhiều đều là những kẻ vô danh. Những Phục Hy thị này là tới từ các ngõ ngách trong ba ngàn Lục Đạo Giới, vì Phục Hy Thần Tộc mà làm ra một trận phản kháng cuối cùng. Có rất nhiều người chưa kịp lưu lại tên họ, hoặc là không tìm được thi thể trên chiến trường, hoặc là thi thể không thể phân biệt ra, cho nên đã lưu lại nhiều bài vị vô danh như vậy.

Chung Nhạc trầm mặc, khom người lạy bái những linh bài này. Trong linh bài tựa hồ vang lên thanh âm nức nở. Trong thoáng chốc, hắn phảng phất như nhìn thấy phía sau những linh bài này đang đứng sừng sững Linh của từng tôn từng tôn Phục Hy, đỉnh thiên lập địa.

Hắn phảng phất như đã nhìn thấy những tộc nhân còn sống sót sau trận đại chiến, bọn họ đang quỳ lạy trước những linh bài này.

Hắn tựa hồ đã nghe được một đạo thanh âm già nua bi thương đang hô lớn:

- Đi tốt các đồng tộc của ta!

Chung Nhạc xoay người lại, đi ra khỏi tòa miếu nhỏ, gật đầu với đám người Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà, nói:

- Chúng ta rời khỏi đi!

Sắc mặt hắn bình tĩnh tới mức đáng sợ, phảng phất như nội tâm bình tĩnh không có nửa phần gợn sóng.

Truyền Tống Trận sáng lên, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Lại qua thời gian hơn một tháng nữa, bọn họ đi tới một phiến chiến trường khác. Phiến chiến trường này cũng là nằm trong chiến dịch trên đường các Phục Hy thị trong ba ngàn Lục Đạo Giới tiến về Tổ Tinh đã từng đi qua.

Nơi này là chiến trường thứ năm!

Bất đồng với chiến trường thứ sáu, chiến trường thứ năm chỉ có một khỏa Thái Dương. Khỏa Thái Dương này đã sớm dập tắt, giống như một khối cầu đen như mực treo ở trên màn trời âm u. Chỉ có dư quang của thần thông Thần Minh đại chiến rọi sáng phiến địa phương thảm liệt này.

Chung Nhạc tìm được bia kỷ niệm của chiến trường thứ năm, tiến vào trong Thần Miếu bái kiến. Những Phục Hy thị này đã chiến tử, anh linh không tồn, Linh của bọn họ cũng đã bị hủy diệt trong chiến đấu.

Lại qua thời gian hơn một tháng nữa, bọn họ đã tới chiến trường thứ tư.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)