Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0616

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0616: Thiên Cơ Bất Ngữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Tôn Thần Nhân Ngưu Đầu này tuyệt đối là Thần Minh đẳng cấp Thuần dương. Tồn tại bậc này, cho dù Chung Nhạc có toàn lực xuất thủ, cũng không có khả năng trong một chiêu liền đánh bại đối phương, càng không thể nào chưởng khống sinh tử của đối phương trong tay.

Mà hiện tại, không ngờ một tôn Thần Minh cường đại như vậy thoáng cái đã bị hắn kéo vào trong Lục Hồn Phiên.

- Lục Hồn Phiên là thần thông Hoàng cấp, chẳng lẽ là nói uy lực môn thần thông này quá mạnh mẽ sao? Không đúng! Không đúng! Ta cũng biết không ít thần thông Hoàng cấp, thậm chí ngay cả thần thông Thần Ma Dịch, Vạn Thần Triều Bái bậc này cũng đạt tới đẳng cấp Hoàng cấp, nhưng cũng không có khả năng một chiêu liền bắt giữ Thần Minh...

Hắn nghĩ mãi cũng không thông, uy lực Lục Hồn Phiên trong tay hắn thật sự quá mạnh mẽ. Hai người Bệ và Ngạn phải liên thủ mới có thể thi triển ra môn thần thông này, mà hắn một thân một mình đã có thể dễ dàng thi triển ra. Hơn nữa, uy lực so với trong tay Bệ và Ngạn lại càng mạnh hơn.

Tu vi của hắn vẫn là không thâm hậu bằng Bệ và Ngạn, nhưng uy lực thần thông lại càng mạnh hơn, cho nên mới khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái.

Thật ra, chủ yếu vẫn là Tiên Thiên Chân Hồn của hắn thật sự quá mạnh, đã luyện hồn phách tới cấp bậc Tiên Thiên, mặc dù vẫn chưa thức tỉnh, nhưng hồn phách của hắn đã cường đại hơn xa tôn Thần Nhân Ngưu Đầu này.

Chung Nhạc lấy ra Linh bài mà Bệ và Ngạn đã giao cho hắn, rung rung lắc lắc trước mặt tôn Thần Nhân Ngưu Đầu trong Lục Hồn Phiên này:

- Nhận ra tấm Linh bài này không?

Tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia lộ ra thần sắc sợ hãi, liên tục dập đầu nói:

- Thượng sứ tha mạng! Thượng sứ tha mạng!

- Thượng sứ?

Chung Nhạc thoáng ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra Linh bài mà Bệ và Ngạn giao cho chúng ta có lai lịch lớn, không phải là lệnh bài bình thường. Cũng không biết thân phận địa vị của Thượng sứ này cao tới đâu?

Khâu Cấm Nhi cũng lấy ra một tấm Linh bài, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi đã nhận ra Linh bài, cũng biết chức trách của chúng ta rồi chứ?

Tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia lại càng sợ hãi, cúi đầu nói:

- Địa Ngục Tuần Sát Sứ cầm theo lệnh bài này, tuần sát Địa Ngục, tiền trảm hậu tấu! Hai vị Thượng sứ, tiểu thần biết sai rồi!

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra thần sắc kinh ngạc và vui mừng trong mắt đối phương.

- Sư huynh, danh tiếng của Địa Ngục Tuần Sát Sứ có thể lợi dụng, nói không chừng có thể để cho chúng ta ở trong Địa Ngục Luân Hồi không chút trở ngại. Lần này sửa chữa Sinh Tử Bộ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bớt đi rất nhiều hung hiểm!

Khâu Cấm Nhi truyền âm, nói:

- Nếu đã biết rõ tác dụng của Linh bài, vậy xử lý tôn Thần Nhân Ngưu Đầu này như thế nào? Là thả hay giết?

- Không giết cũng không thả!

Chung Nhạc suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Hắn đối với chúng ta vẫn còn có trọng dụng, có thể để cho hắn dẫn đường. Hắn là địa đầu xà, nhất định rất tinh tường đối với bố trí của Địa Ngục Luân Hồi. Có hắn dẫn đường, chúng ta có thể tiết kiệm đi rất nhiều phiền phức, bớt đi rất nhiều hung hiểm!

Khâu Cấm Nhi lẳng lặng gật đầu.

Bọn họ mới tới nơi này, nhân sinh cùng đường lối khẳng định không quen. Tuy có Linh bài của Địa Ngục Tuần Sát Sứ trong tay, nhưng nếu gặp phải bài tra, nói không chừng sẽ liền lộ ra vết tích chân ngựa. Không bằng mang theo tôn Thần Nhân Ngưu Đầu này, cho dù có gặp phải bài tra cũng để cho Thần Nhân Ngưu Đầu đi chống đỡ, trái lại càng thêm dễ dàng hơn, cũng sẽ bớt đi rất nhiều nguy hiểm.

Càng quan trọng hơn chính là, tôn Thần Nhân Ngưu Đầu này có nhược điểm nằm trong tay bọn họ, thuận tiện cho khống chế, không cần lo lắng hắn sẽ phản bội.

- Ngươi tên gì?

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, phóng xuất hồn phách tôn Thần Nhân Ngưu Đầu này ra, để cho hồn phách hắn quay trở lại cơ thể, hỏi.

Tôn Thần Nhân Ngưu Đầu kia vội vàng nói:

- Tiểu thần chính là Lan Sơn thị của Ngưu Đầu Thần Tộc, gọi là Lan Hủy Tôn Thần! Mọi người thường gọi tiểu thần là Tiểu Hủy Nhi. Tiểu thần phụng mệnh trấn thủ Nại Hà Kiều này!

- Lan Sơn thị Lan Hủy Tôn Thần... phụng thượng dụ!

Hai tay Chung Nhạc ôm quyền, chắp tay thật cao, thanh âm trầm xuống, quát lớn:

- Chư Hầu Địa Ngục làm rối kỷ cương, làm việc thiên tư, thượng cấp mệnh lệnh chúng ta âm thầm điều tra Địa Ngục, giám sát Luân Hồi. Nếu có kẻ tự tác phạm pháp, thượng bẩm Thiên Đình! Tiểu Hủy, hôm nay ngươi lại phá vỡ thân phận chúng ta, ngươi có biết tội của ngươi không?

Lan Hủy Tôn Thần bị dọa tới mất hồn mất vía, vội vàng cười bồi, nói:

- Tiểu thần biết tội! Tiểu thần biết tội! Tiểu tử này, ta sẽ không ăn hắn nữa, cứ để cho hắn đi đầu thai chuyển thế...

Khâu Cấm Nhi cười lạnh một tiếng:

- Làm càn! Hung Thần đẳng cấp này, thôn phệ mấy trăm vạn linh hồn, lại thả cho hắn đi đầu thai chuyển thế, uy nghiêm của Địa Ngục ta ở đâu? Phải đánh hắn vào Trấn Ngục Thâm Uyên, để cho hắn trọn đời không được siêu sinh, vĩnh viễn chịu khổ, mãi cho tới khi hồn phi phách tán!

Lan Hủy Tôn Thần lại bị dọa cho sợ hết hồn, khẽ rùng mình một cái, lúng ta lúng túng nói:

- Trừng phạt này tựa hồ có chút nặng rồi! Mới ăn tươi mấy trăm vạn linh hồn mà thôi, cũng không tới mức phải đánh hắn vào Trấn Ngục...

Vừa rồi hắn dự định ăn tươi Linh của tôn Ma Thần kia, quả thật là đã xúc phạm luật lệ Địa Ngục. Bất quá, cho dù là vậy, hắn cũng không dự định sẽ nuốt luôn hồn phách của tôn Ma Thần kia.

Mà đánh vào Trấn Ngục Thâm Uyên, trọn đời không được đầu thai, vĩnh viễn chịu khổ, mãi cho tới khi hồn phách tử vong... Trừng phạt này so với ăn tươi hồn phách còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Khâu Cấm Nhi lạnh lùng nói:

- Ngươi dám hoài nghi quyết định của ta?

- Tiểu thần không dám!

Lan Hủy Tôn Thần vội vàng cúi đầu.

Trong lòng Chung Nhạc thầm khen một tiếng thông minh. Sở dĩ Khâu Cấm Nhi muốn đánh tôn Ma Thần này vào Trấn Ngục Thâm Uyên, cũng không phải là ỷ thế khinh Thần, mà là vị tồn tại mà Bệ và Ngạn yêu cầu cứu ra kia, chính là đang bị trấn áp trong Trấn Ngục Thâm Uyên.

Đã có lý do này, bọn họ sẽ có thể tiến vào Trấn Ngục Thâm Uyên, giải cứu vị tồn tại kia.

- Tiểu Hủy Nhi, trừng phạt này cũng không quá đáng!

Chung Nhạc thong thả ung dung nói:

- Thượng cấp gần đây vô cùng không thuận mắt đối với những hành vi của Chư Hầu Địa Ngục, đã vi phạm pháp lệnh, làm việc thiên tư, cấu kết một vài tồn tại trong Lục Đạo, nhiễu loạn trật tự Lục Đạo. Thượng cấp vô cùng phẫn nộ, để cho chúng ta tới đây âm thầm điều tra, chính là muốn điều tra rõ Chư Hầu Địa Ngục đã đạt tới trình độ nào!

Lan Hủy Tôn Thần nhất thời căng căng thẳng thẳng, không dám nói lời nào, đánh Linh của tôn Ma Thần kia vào trong hồn phách trở lại, sau đó trói chặt lại.

Chung Nhạc chậm rãi nói:

- Trừng phạt hắn, cũng là muốn gõ núi dọa hổ, giết gà dọa khỉ! Đã nói xong chuyện của hắn, hiện tại nên nói một chút chuyện của ngươi rồi!

*****

Trên trán Lan Hủy Tôn Thần toát ra mồ hôi lạnh cuồn cuộn. Chung Nhạc cười ha hả, nói:

- Chúng ta tuy là Tuần Sát Sứ, nhưng trong Địa Ngục dù sao cũng không có căn cơ. Chư Hầu Địa Ngục đều là bá chủ địa phương, thực lực quảng đại. Nếu thân phận chúng ta bại lộ, chỉ sợ khó có thể còn sống rời khỏi Địa Ngục. Cho nên, chúng ta cần có một địa đầu xà đánh yểm trợ cho chúng ta!

Lan Hủy Tôn Thần tâm linh nhanh nhạy, vội vàng khom người hạ bái, nói:

- Tiểu Hủy Nhi nguyện vì hai vị Thượng sứ ra sức công lao khuyển mã!

Chung Nhạc giơ tay nâng hắn đứng lên, mỉm cười nói:

- Nếu ngươi làm tốt sự tình, tội của ngươi chẳng những không truy cứu, hơn nữa còn có thể đề bạt ngươi, trọng dụng ngươi!

Lan Hủy Tôn Thần vừa mừng vừa sợ:

- Tiểu thần thật sự là nhân họa được phúc rồi!

Khâu Cấm Nhi lạnh lùng nói:

- Từ giờ trở đi, chúng ta chính là người hầu của ngươi! Ngươi phải cẩn thận một chút, không được lộ ra vết tích chân ngựa gì!

Lan Hủy Tôn Thần liên tục xưng vâng, nói:

- Xin hỏi hai vị Thượng sứ xưng hô như thế nào? Tiểu thần không phải là muốn nghe ngóng cái gì, mà là đề phòng khi những tồn tại khác tra hỏi, có thể đưa ra cái tên họ!

Chung Nhạc trầm ngâm nói:

- Ngươi cứ gọi ta là Thường Thiên Cơ, gọi nàng là Thường Bất Ngữ!

- Thiên Cơ Bất Ngữ?

Trong lòng Lan Hủy Tôn Thần nghiêm nghị, cũng không dám nói nhiều, dẫn theo hai người đi dọc theo tòa Nại Hà Kiều này tiến về phía trước. Hai bên là từng khỏa từng khỏa Tinh cầu cực đại, tràn ngập Quỷ hỏa âm sâm.

Thế giới nhìn thấy trong Địa Ngục Luân Hồi hoàn toàn bất đồng với thế giới nhìn thấy trong hiện thực, âm trầm quỷ dị, khiến người ta không rét mà run.

Trong trận trận âm phong, một tòa cự bảo to lớn phiêu phù bên cạnh tòa Nại Hà Kiều thật dài này. Lan Hủy Tôn Thần cao giọng nói:

- Mã Minh Vương! Mã Minh Vương!

- Lan Hủy sư huynh gọi ta có chuyện gì?

Một tôn Thần Nhân Mã Diện từ trong cự bảo đi ra, cao giọng hỏi. Lan Hủy Tôn Thần mỉm cười, nói:

- Ta có chút việc bận, phải rời khỏi thời gian nửa năm. Trong nửa năm này không thể đảm nhiệm chức trách, còn xin Mã Minh Vương chiếu cố giúp một chút!

- Lan Hủy sư huynh cứ việc yên tâm!

Mã Minh Vương gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi thân khoác hai kiện đại bào một đen một trắng, kinh ngạc hỏi:

- Hai vị Vô Thường Thần Tộc này là...

- Hai gã tùy tùng cách đây không lâu mới thu nhận! Còn không mau thi lễ với Mã Minh Vương?

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi khom người một cái, nói:

- Bái kiến Mã Minh Vương!

Sau đó ba người rời đi. Qua thời gian chừng nửa ngày, bọn họ đã đi qua con đường không biết dài dằng dặc cỡ nào. Chỉ thấy Nại Hà Kiều bắc vào trong một tòa đại thành. Tòa đại thành này vô cùng mỹ lệ, dùng vô số thi cốt kiến tạo thành. Mà trên thành tường cũng có vô số cỗ bạch cốt đang ngọa nguậy giãy dụa, tựa hồ muốn chạy thoát khỏi sự trói buộc của tòa thành bạch cốt này. Tới gần tòa thành, liền thấy đám bạch cốt dày đặc khắp tường thành vươn ra đại thủ xương khô, tựa hồ muốn bắt lấy bọn họ vậy.

- Thần cốt!

Chung Nhạc vô cùng kinh hãi. Tòa thành trì do vô số Thần cốt chế tạo này vô cùng khổng lồ. Nhìn sang hai bên, kéo dài tới vô bờ, tường thành thậm chí còn cao hơn một khỏa Tinh cầu, kích thước còn vĩ ngạn hơn, không biết là muốn đề phòng địch nhân cường đại tới cỡ nào xâm nhập.

Từng khỏa từng khỏa Tinh cầu phiêu phù bốn phía tòa thành lớn này, ngay cả Thái Dương cũng lộ ra vô cùng nhỏ bé, có thể thấy được thành này to lớn tới thế nào.

Từng tôn từng tôn Thần Minh Địa Ngục toàn thân tràn ngập Quỷ hỏa âm u đứng sừng sững trên tường thành, âm khí lan tỏa khắp nơi. Binh khí trong tay bọn họ cũng là quỷ khí âm sâm, lộ ra vẻ cổ lão mà âm trầm.

Khuôn mặt đám Thần Minh này quỷ dị dữ tợn, bộ dáng như lâm đại địch vậy.

- Địa Phủ U Minh Thành!

Trước thành dựng thẳng một khối bia bạch cốt, chiều cao tới vạn dặm. Không biết là xương cốt của sinh linh gì mài dũa tạo thành, phía dưới ba chữ Thần văn U Minh Thành còn có một hàng huyết tự.

- Người chết vào thành, người sống dừng lại!

Chung Nhạc có chút không hiểu. Một tòa đại thành to lớn bậc này, có vô số Thần Minh Địa Ngục thủ vệ, vì sao tường thành lại cần phải kiến tạo vĩ ngạn tới như vậy? Tường thành là vì phòng ngự ngoại địch xâm nhập, chẳng lẽ còn có tồn tại gì dám ở chỗ này làm càn nữa hay sao?

Đột nhiên, trên tường thành chợt xuất một khuôn mặt khổng lồ, từ trên thành nhìn xuống. Hai khỏa nhãn đồng phương viên vạn trượng bốc lên lục hỏa hừng hực từ từ đảo qua trên người Chung Nhạc, Khâu Cấm Nhi và Lan Hủy Tôn Thần.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nhất thời cảm thấy linh hồn chính mình phảng phất như vừa bị nhìn trộm một lần vậy.

- Hách Triết sư huynh, hôm nay sao lại tra xét tỉ mỉ như thế?

Lan Hủy Tôn Thần mỉm cười, cao giọng hỏi.

Khuôn mặt khổng lồ kia chậm rãi thu hồi lại, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Có cường giả Lục Đạo Giới xâm nhập, tập kích Địa Ngục Luân Hồi, đánh hư Vọng Hương Đài, giết vào Minh Hà, đã kinh động tới các vị Phủ phán. Mười tám vị Phủ phán liên thủ ngăn địch, nhưng đã để cho tồn tại này đào thoát mất. Hiện tại, mười tám vị Phủ phán đang truy xét hạ lạc của hắn. Hắn đã bị thương, vẫn chưa chạy ra khỏi Địa Phủ, bởi vậy các vị Phủ phán hạ lệnh nghiêm tra. Mười tám đại thành U Minh Thành, U Ám Thành, U Hồn Thành, Diêm La Thành... đều đang sưu tầm tung tích của hắn. Xong rồi! Các ngươi chân thân nghiệm minh, đã có thể vào thành rồi!

Lan Hủy Tôn Thần khom người tạ ơn, dẫn theo Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đi vào trong thành.

Chung Nhạc có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi:

- Địa phương sâm nghiêm như Địa Ngục Luân Hồi bậc này, không ngờ lại có kẻ xâm nhập sao?

- Đây là tự nhiên!

Lan Hủy Tôn Thần mỉm cười, nói:

- Trong Lục Đạo Giới ngọa hổ tàng long, có một vài tồn tại mặc dù danh tiếng không hiện, nhưng thực lực mạnh mẽ vô cùng. Đám gia hỏa này kiệt ngạo bất tuân, không muốn thuộc Địa Phủ quản, cũng không nguyện thuộc Thiên Đình hạt, nghĩ muốn nhảy ra khỏi Lục Đạo, không nằm trong Luân Hồi. Thời điểm bọn họ lão niên, chết đi, hồn phách vẫn sẽ phải rơi vào Địa Phủ. Bọn họ vì muốn có thể chuyển thế tới một địa phương tốt, lại không muốn hối lộ Phán quan, cho nên mới muốn xông vào Địa Phủ, dự định nghịch thiên cải mệnh!

Chung Nhạc gật đầu, đột nhiên nói:

- Tiểu Hủy, dẫn chúng ta đi thăm dò một chút Sinh Tử Bộ. Có chút Phủ phán cấu kết cường giả các giới, lén lút câu sinh chú tử, cải mệnh cải sinh, làm trái Thiên Điều Thiên Quy. Ta cần phải tường tra một phen!

Lan Hủy Tôn Thần mỉm cười, nói:

- Bình thường nghĩ muốn tra xét một chút Sinh Tử Bộ cũng có chút khó khăn, còn phải hối lộ hoặc tiền hoặc bảo bối mới có thể vào xem một chút. Tiền nhét không đủ, bảo bối đẳng cấp quá thấp, đừng nói là xem, chỉnh lý một chút cũng mặc kệ ngươi. Cũng may, hiện tại các Phủ phán đều đang truy xét kẻ xâm nhập này, ngược lại cấp cho chúng ta cơ hội có thể thừa dịp!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)