Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0618

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0618: Biến cố phát sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Lẽ nào gã Bạch Vô Thường này cũng giống như ta, cũng là giả mạo Địa Ngục Tuần Sát Sứ, thừa dịp hỗn loạn lẻn vào nơi này, sửa chữa Sinh Tử Bộ sao?

Chung Nhạc cuối cùng cũng cắt xong tờ Sinh Tử Bộ này xuống, ánh mắt chớp động, tinh thần lực ba động hóa thành thanh âm khàn khàn, truyền âm nói:

- Nếu đã là đồng đạo, tự nhiên là sẽ dốc toàn lực tương trợ. Bất quá, ngươi nói ngươi là Địa Ngục Tuần Sát Sứ, có chứng cứ gì?

Xích mích với gã Bạch Vô Thường này, đối với hắn cũng không có chỗ tốt gì. Kẻ này có thể dùng đại pháp lực định trụ hai tôn Thiên Thần của Quỷ Thần Tộc, thực lực tuyệt đối không thường. Nếu xung đột với hắn, có thể chiến thắng được đối phương hay không là chuyện nhỏ, kinh động tới cường giả trong Địa Ngục mới là chuyện lớn.

Bất quá, hắn có Linh bài trong người, nếu đối phương không có Linh bài, thật sự phát sinh xung đột, Chung Nhạc ngược lại có được ưu thế cực lớn, có thể uy hiếp kẻ này.

Cặp mắt dưới mặt nạ của gã Bạch Vô Thường kia lóe lên, lấy ra một tấm Linh bài, cũng dùng tinh thần lực truyền âm, thay đổi âm điệu của chính mình, nói:

- Linh bài của ta ở đây! Linh bài của ngươi đâu?

Chung Nhạc thấy đối phương không ngờ cũng lấy ra một tấm Linh bài, quả nhiên giống với Linh bài của chính mình, trong lòng thầm khen một câu:

- Kẻ này cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ!

Hắn cũng lấy Linh bài của chính mình ra, hai người so sánh hai tấm Linh bài với nhau, đều không nhìn ra có chỗ sơ hở nào, nhìn nhau cười một tiếng, đều tự thu hồi lại Linh bài.

- Hóa ra là đồng liêu!

Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, khàn khàn nói:

- Đồng liêu với nhau, hẳn là nên giúp đỡ! Huynh đài, xin mời!

Gã Bạch Vô Thường kia chắp tay cảm ơn, nói:

- Xin mời huynh đài đi theo ta!

Hai người một trước một sau đi lên tầng tám, sau đó lại leo lên tầng chín. Gã Bạch Vô Thường kia leo lên tầng mười vẫn chưa dừng bước lại, tiếp tục leo lên nữa.

Tầng mười đã là nơi đặt Sinh Tử Bộ của Thần Giới trong Lục Đạo Giới. Trong Thần Giới đều là Thần Tộc Ma Tộc cư trú, địa vị vẫn còn cao hơn các tộc của Vạn Tượng Giới.

- Lẽ nào hắn là Vương tộc trong Thần Tộc? Hắn hẳn không phải là muốn sửa chữa Sinh Tử Bộ, mà là muốn lấy tên họ của chính mình xuống khỏi Sinh Tử Bộ, thoát khỏi vận mệnh đã định sẵn của chính mình! Nếu có thể cắt tên họ của chính mình xuống khỏi Sinh Tử Bộ, mang khỏi nơi này, vậy vận mệnh của chính mình sẽ có thể không cần bị người khác bài bố rồi. Hắn muốn chuyển thế vào chủng tộc nào, sẽ có thể chuyển thế vào chủng tộc đó, hoàn toàn nắm giữ vận mệnh trong tay!

Chung Nhạc đi theo gã Bạch Vô Thường này leo lên tầng mười ba. Nơi này đã là nơi đặt Sinh Tử Bộ của Vương tộc trong Thần Tộc. Số lượng các quyển Sinh Tử Bộ đã dần dần thưa thớt hơn, chỉ có trên dưới một trăm quyển.

Tầng mười bốn cũng chỉ có trên dưới một trăm quyển Sinh Tử Bộ. Tầng mười lăm số lượng lại càng ít hơn, không tới một trăm quyển. Nhưng gã Bạch Vô Thường này vẫn như cũ chưa dừng bước lại.

Sắc mặt Chung Nhạc dần dần trở nên ngưng trọng. Lại leo lên nữa, chính là nơi đặt Sinh Tử Bộ của Thiên Giới. Các chủng tộc cư trú trong Thiên Giới đều là các chủng tộc Thần Tộc cao quý nhất trong Lục Đạo Giới.

Loại cao quý này không chỉ đơn thuần là Hoàng tộc, đồng dạng cũng có tộc duệ của những tồn tại chí cao thống trị cái Lục Đạo Giới này.

- Đã tới rồi!

Gã Bạch Vô Thường kia dừng bước lại ở tầng mười sáu, mở ra một quyển Sinh Tử Bộ, mỉm cười nói:

- Chính là tờ này! Kính xin huynh đài giúp ta cắt nó xuống!

Chung Nhạc nhìn chằm chằm hắn, nghĩ muốn nhìn thấu khuôn mặt dưới tấm mặt nạ này. Bất quá, tấm mặt nạ này chính là bảo vật Thần cấp, căn bản không thể nào nhìn thấu. Mà chủng tộc trên quyển Sinh Tử Bộ này đã bị che khuất, không thể nhìn ra là chủng tộc gì, thậm chí ngay cả rất nhiều rất nhiều tên họ trên tờ Sinh Tử Bộ do Thần quang luyện ra này cũng đều bị che khuất.

Gã Bạch Vô Thường này vô cùng cẩn thận, tâm tư tỉ mỉ, che khuất tất cả những tên họ trên quyển Sinh Tử Bộ kia. Chung Nhạc không thể biết được hắn là chủng tộc gì, cũng không thể phân biệt ra được sinh linh trên quyển Sinh Tử Bộ kia là những người nào, càng không thể biết được hắn là ai.

- Hắn chẳng lẽ là vị tồn tại đã nhiễu loạn Địa Phủ kia? Hay là kẻ nhiễu loạn Địa Phủ lại là một người khác?

Chung Nhạc tế khởi song đao, cắt xuống tờ Sinh Tử Bộ này. Ánh mắt gã Bạch Vô Thường kia chớp động, quan sát trên dưới toàn thân hắn, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên thần thông Long Giao Tiễn mà Chung Nhạc đang thi triển, tựa hồ muốn từ trong mạch lạc văn lộ Đồ đằng của hắn suy tính ra hắn là ai.

Bất quá, Long Giao Tiễn chính là thần thông do tên biến thái Phong Hiếu Trung kia sáng tạo ra, trước giờ chỉ truyền cho một mình Chung Nhạc. Mà hiện tại Phong Hiếu Trung đã đi tới Tử Vi Đế Tinh, hắn cũng không thể nào nhận ra thân phận của Chung Nhạc từ môn thần thông này.

Cả hai người đều là trang phục Bạch Vô Thường, lúc này cả hai cũng có chút xấu hổ. Toàn bộ tầng mười sáu Lục Đạo Lâu đều là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm cắt giấy xoèn xoẹt xoèn xoẹt.

Sau một hồi, Chung Nhạc đã cắt tờ Sinh Tử Bộ này xuống. Gã Bạch Vô Thường kia lập tức nắm lấy trong tay, nhét vào Bí cảnh Nguyên thần của chính mình.

Hai người xuyên qua tấm mặt nạ liếc nhìn nhau một cái, lòng hiểu miệng không nói, mỗi người đều chắp tay với đối phương một cái, cùng nhau đi xuống lầu.

Chung Nhạc nhanh chóng đi xuống tầng một, giơ tay lên, tế tờ Sinh Tử Bộ của Bạch Trạch Thần Tộc kia lên trên không trung, trộn lẫn cùng một chỗ với đám Sinh Tử Bộ phiêu phù ngập trời kia, ngay sau đó đi ra Lục Đạo Lâu.

Khâu Cấm Nhi và Lan Hủy Tôn Thần đã chờ sẵn ở ngoài, nhìn thấy hắn đi ra Lục Đạo Lâu, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ba người nhanh chóng rời đi, muốn đi ra khỏi U Minh Phủ.

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gã Bạch Vô Thường kia cũng đang chậm rãi đi ra khỏi Lục Đạo Lâu, chạy ra khỏi U Minh Phủ.

- Sư ca, hắn là...

Khâu Cấm Nhi cũng nhìn thấy gã Bạch Vô Thường kia, quay sang hỏi Chung Nhạc.

- Cũng giống như chúng ta, lẻn vào nơi này sửa chữa Sinh Tử Bộ!

Chung Nhạc nói nhỏ:

*****

- Hắn cũng có một tấm Linh bài, ta gặp hắn ở trong Lục Đạo Lâu, kết xuống một tia thiện duyên!

- Hắn cũng là giả mạo, ngụy trang thành Địa Ngục Tuần Sát Sứ sao?

Khâu Cấm Nhi giật mình, hỏi lại.

- Tự nhiên là giả mạo!

Chung Nhạc vừa mới nói tới đây, sắc mặt đột nhiên đại biến, tăng nhanh cước bộ chạy ra ngoài. Ngay sau đó liền thấy thiên địa chấn động kịch liệt, một cỗ khí tức kinh khủng từ xa xa phóng nhanh tới. Tiếp theo, giữa không trung xuất hiện một cái cự trảo lông lá xồm xoàm, từ trên trời giáng xuống, chụp xuống Lục Đạo Lâu.

Trên cái cự trảo kia mọc đầy một tầng kim mao, cự trảo vô cùng tráng kiện, cơ nhục dưới lớp da căng cứng, khiến cho lớp da nhô lên, cực ky dữ tợn. Từng sợi từng sợi gân nhô lên thật cao, mơ hồ có thể nhìn thấy những đạo văn lộ Đồ đằng ẩn chứa trong những sợi gân thô to kia.

Thời điểm cái cự trảo này từ trên không trung chụp xuống, phát ra thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng, bị chấn cho xuất hiện từng đạo từng đạo vết rách dài tới ngàn vạn trượng.

Mà đám kiến trúc bên ngoài Lục Đạo Lâu giống như gặp phải sự va chạm vô hình, chấn động kịch liệt một hồi liền nhao nhao tan rã, vỡ thành bột mịn.

Những nơi cự trảo kia đi qua, địa thủy phong hỏa bùng phát ba động khủng bố. Dùng cự trảo làm trung tâm, địa thủy phong hỏa ầm ầm thổi quét ra bốn phía, khiến cho mọi thứ xung quanh giống như muốn biến thành hỗn độn vậy.

Lan Hủy Tôn Thần bị dọa tới mức hồn phi phách tán, thầm nghĩ một tiếng mạng ta xong rồi. Đột nhiên, Chung Nhạc chợt vươn tay ra, chụp lấy cánh tay hắn, thân hình lướt ngang, ngay lập tức đã phóng ra ngàn vạn dặm, liên tục đụng vỡ không biết bao nhiêu bức tường, bao nhiêu tòa cung điện, bao nhiêu ngọc điện quỳnh lâu.

Cỗ ba động đáng sợ tới cực điểm kia điên cuồng thổi quét khắp nơi. Những nơi nó đi qua, không gì không bị phá hủy. Từng bức từng bức tường cao, từng tòa từng tòa cung điện, từng cái từng cái quỳnh lâu ở trong ba động hủy thiên diệt địa kia không ngừng tan rã, vỡ vụn, nát thành bột mịn.

Trong U Minh Phủ cũng có rất nhiều Quỷ Thần, lúc này ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, trực tiếp bị chấn vỡ nát, hồn phi phách tán.

Lan Hủy Tôn Thần hãi hùng khiếp vía, không dám quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Thượng sứ Thường Thiên Cơ xuất thủ cứu ta, sao lại không đi cứu vị Thượng sứ Thường Bất Ngữ kia chứ?

Tiên Thiên Mộc Diệu Chân Linh của Khâu Cấm Nhi đã gần như thức tỉnh, tốc độ không chậm hơn Chung Nhạc chút nào, vẫn như cũ nhanh như điện chớp, thủy chung vững vàng bám sát sau lưng Chung Nhạc.

Nếu Tiên Thiên Chân Linh của nàng thức tỉnh, chiến lực ở trong Địa Ngục Luân Hồi tuyệt đối sẽ không thua kém Chung Nhạc.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bệ và Ngạn để nàng đi theo Chung Nhạc xông vào Địa Phủ. Ở trong Địa Ngục Luân Hồi, hồn phách có thể phát huy ra uy lực cực kỳ to lớn, nhưng linh hồn nhất thể, hoặc là linh cường đại vô biên, cũng có thể phát huy ra uy năng kinh người.

- Gã Bạch Vô Thường kia không phải là tồn tại đã đại náo Địa Phủ! Kẻ đại náo Địa Phủ chính là chủ nhân của cự trảo kim mao này!

Chung Nhạc không ngừng bão táp lao đi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng tò mò:

- Hắn không phải là kẻ đã đại náo Địa Phủ, vậy gã Bạch Vô Thường kia rốt cuộc là có lai lịch gì?

Sau lưng bọn họ, ba động hủy diệt giống như cuồng triều, không ngừng bôn tập ra bốn phương tám hướng. Chung Nhạc phóng ra không biết bao nhiêu vạn dặm, khoảng cách sợ rằng có thể kéo dài qua mấy cái Tinh cầu, nhưng cỗ cuồng triều hủy diệt kia vẫn không có xu thế suy kiệt. Bất quá, uy năng đã không lớn bằng trước đây.

Diện tích U Minh Thành quá lớn, một khỏa Thái Dương đặt vào trong đó cũng chỉ là một chấm nhỏ. Mà diện tích U Minh Phủ cũng lớn tới không cách nào tưởng tượng nổi. Mặc dù phạm vi hủy diệt của cái cự trảo kia cực lớn, nhưng bất quá cũng chỉ hủy diệt được một góc của U Minh Phủ mà thôi.

Tốc độ của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi mặc dù cực nhanh, nhưng cũng chưa thể lao ra khỏi U Minh Phủ.

Chung Nhạc đột nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy một cái đại chung thật lớn mà trong suốt đột nhiên xuất hiện, treo cao trên không trung U Minh Thành. Đại chung này lớn tới không thể tin nổi, so với Thái Dương cũng không nhỏ hơn chút nào, hơn nữa lại càng lúc càng lớn, đột nhiên chụp thẳng xuống dưới.

Đương!

Một tiếng chuông ngân thật lớn vang lên. Đại chung trong suốt chụp lấy toàn thể U Minh Phủ. Trên vách chuông trong suốt xuất hiện các loại văn lộ Đồ đằng quỷ dị, lóe lên liền biến mất, thân chuông lại khôi phục trong suốt như cũ, ẩn vào trong không gian.

- Không ra được rồi!

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng.

Cuồng triều hủy diệt kinh khủng phía sau phóng vọt tới, ầm ầm bao phủ bọn họ.

Lan Hủy Tôn Thần không ngừng kêu la thảm thiết, tê tâm liệt phế. Trong hai con ngưu nhãn chảy xuống hai dòng nước mắt. Đột nhiên, tôn Ngưu Đầu Thần Tộc này chợt nhìn thấy Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đứng sừng sững trong cuồng triều hủy diệt, thân thể bất động như núi, uy năng cuồng triều khủng bố kia đã không đủ để gây tổn thương cho bọn họ.

Tiếng thét của Lan Hủy Tôn Thần càng lúc càng thấp dần, xấu hổ cười gượng hai tiếng, che giấu sự lo sợ trong lòng chính mình.

Chung Nhạc buông tay thả hắn xuống, dõi mắt nhìn về phía Lục Đạo Lâu.

Chỉ thấy cái cự trảo kim mao kia chụp lấy Lục Đạo Lâu, hung hăng lắc lư chấn động, nghĩ muốn nhổ tận gốc tòa Dị bảo này, nhưng trong lúc nhất thời một khắc lại không thể nhổ lên nổi. Mà trên không trung, mây mù lượn lờ, mây đen thảm đạm. Chỉ thấy cánh tay vô cùng tráng kiện kia ẩn giấu trong tầng mây, mơ hồ có thể nhìn thấy sau tầng mây là một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.

Cái khuôn mặt này cực kỳ khổng lồ, nhưng xung quanh mây đen lượn lờ, không nhìn ra rốt cuộc là chủng tộc gì, cũng không thể nhìn rõ ràng khuôn mặt. Hắn cũng đã bị bao phủ bên trong cái đại chung trong suốt này. Bất quá, lại cũng không nhìn thấy hắn có chút hoảng hốt nào.

- Hắn rốt cuộc là tồn tại đẳng cấp gì? Chẳng lẽ là một tôn Thần Hoàng?

Trong lòng Chung Nhạc nghiêm nghị. Đột nhiên, lại có mười tám cỗ khí tức kinh khủng ầm ầm xao động, cuồn cuộn lao tới, đáp xuống bên trên cái đại chung trong suốt. Tiếp theo, trên mặt chuông chợt xuất hiện từng cái từng cái bàn tay khổng lồ. Sau đó, một khuôn mặt khổng lồ chợt cúi xuống, dán sát trên thân chuông, lại là một vị Thần Nhân ba mắt. Con mắt thứ ba trên mi tâm khuôn mặt này mở ra, vô số đạo Thần quang đan thành một tấm màn lớn chiếu xuống, sau đó rơi xuống trên thân thể chủ nhân cái cự trảo kim mao kia.

Tiếp theo, lại có thêm mười bảy khuôn mặt nữa dán sát trên vách chuông, nhìn vào trong chuông.

- Mười tám vị Phủ phán Địa Phủ, vậy mà đều đã tới đông đủ!

Lan Hủy Tôn Thần bị dọa tới mức run lập cập. Trong lòng Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cũng trầm xuống. Mười tám vị Phủ phán đều chạy tới, dùng cái đại chung này chụp lấy U Minh Phủ, ngay cả bọn họ cũng bị bao vây dưới chuông.

Trận chiến này, bất luận ai thắng ai thua, đối với bọn họ cũng không phải là một chuyện tốt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)