Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0792

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0792: Giao thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Sợi tơ nhân quả?

Khóe mắt Chung Nhạc khẽ nhảy lên. Những sợi tơ mảnh bên cạnh mỹ phụ kia giấu diếm được người khác, nhưng không thể giấu được hắn. Những sợi tơ của nàng mỹ phụ kia là sợi tơ nhân quả dùng văn lộ Đồ đằng dệt thành, là một pháp môn thôi diễn tính toán cực kỳ cao cấp, có chút tương tự với pháp môn thôi diễn quẻ Âm quẻ Dương của hắn.

Nàng mỹ phụ kia cũng đang nhìn về phía hắn, khẽ mỉm cười, mị thái vạn phần. Chung Nhạc khẽ mỉm cười đáp lễ, ánh mắt hai người giao thoa. Mỹ phụ kia bật cười một tiếng, quyến rũ phi phàm.

Lục Băng Nga hừ lạnh một tiếng, vô cùng không thoải mái:

- Hóa ra Dịch tiên sinh chính là yêu thích gái già!

Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Rượu càng lâu năm lại càng thơm! Ta chính là yêu thích loại rượu lâu năm này! Mùi vị của ngươi không hợp khẩu vị của ta!

Lục Băng Nga bị lời này của hắn chọc tức tới mức phát điên, hận không thể cũng giống như Mục Khanh Tuyền vậy, nhào tới vừa trảo vừa cắn hắn. Đám người Ba Đích nghe hắn nói vậy, không dám nói câu nào, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn, trong lòng thầm nghĩ:

- Dịch tiên sinh ngược lại thật dám nói a! Nơi này là địa bàn của Lật Lục thị, vạn nhất nữ tử này nổi điên, Dịch tiên sinh không chết cũng phải lột một lớp da. Nói không chừng còn sẽ bị bắt đi qua cưỡng ép bái đường thành thân nữa...

Vừa mới tưởng tượng một chút màn tràng diện kia, đám người Ba Đích đều cảm giác lo lắng thay cho Chung Nhạc.

- Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung muốn khiêu chiến chúng ta?

Lục Vọng nhìn về phía Mục Khanh Tuyền, thoáng ngẩn người, khách khí nói:

- Tiểu Công chúa, hôm nay ở đây ngoại trừ ta ra, còn có Văn Đạo điện hạ, Trường Sinh sư huynh. Lẽ nào Tiểu Công chúa cũng muốn khiêu chiến bọn họ hay sao?

Văn Đạo điện hạ hừ lạnh một tiếng, có chút không thoải mái. Ương Trường Sinh thì lại chỉ khẽ mỉm cười, hiển nhiên không chút để ý.

Mục Khanh Tuyền liếc nhìn Lục Băng Nga một cái, trong lòng tức giận:

- Ta chỉ nói là muốn khiêu chiến đệ đệ nàng, nàng lại hết lần này tới lần khác nói ta muốn khiêu chiến tất cả bọn họ. Rõ ràng là Dịch sư thúc ghét bỏ nàng, nàng không để ý tới mặt mũi, trách cứ tới trên đầu của ta! Nếu không phải ngươi chê Dịch sư thúc là một Nhân Tộc, sao hắn lại ghét bỏ ngươi?

- Ba vị hiền huynh, không biết có thể chỉ giáo tiểu muội một chút không?

Mục Khanh Tuyền cười tủm tỉm hỏi.

Lục Vọng khẽ liếc nhìn Văn Đạo điện hạ một cái, mỉm cười nói:

- Cũng được! Tiểu Công chúa, hôm nay các ngươi tới đây đều là khách. Khoan hãy nóng lòng nhất thời, mọi người trao đổi với nhau một chút rồi hãy nói tiếp!

Mục Khanh Tuyền tiến lên phía trước, truyền âm nói:

- Dịch sư thúc, một lát nữa ngươi nhất định phải giúp ta!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Mục Khanh Tuyền đã lại truyền âm:

- Băng Nga giở trò xấu, thoáng cái đã bức ta phải đi khiêu chiến cả ba người bọn hắn. Lần này ta đoán chừng hơn phân nửa là không được. Dịch sư thúc, có thể nở mày nở mặt hay không phải xem ngươi rồi! Ngươi có thể bất phân thắng bại với Thiên Huyền Tử, đoán chừng chỉ có ngươi mới có thể tài nghệ trấn áp quần hùng. Nếu ta thua rồi, ngươi liền thay ta khiêu chiến!

Chung Nhạc từ chối cho ý kiến, ánh mắt vẫn như cũ rơi xuống trên người mỹ phụ kia.

- Khó trách là Tiên Thiên Thần chuyển thế, chỉ yêu thích gái già!

Trong lòng Mục Khanh Tuyền oán hận nói.

Đám người Chung Nhạc cùng nàng tiến lên, đi vào trong trường đình nơi đám người Lục Vọng đang tụ tập. Lục Vọng một thân bạch y, phong độ ngời ngời. Ương Trường Sinh tay cầm chiết phiến, khuôn mặt mỉm cười, cũng là một nhân vật phong lưu lỗi lạc. Văn Đạo điện hạ khí độ ung dung, có một loại quý khí tự nhiên. Bọn họ đều có Thần Ma dưới trướng đi theo hai bên, mỗi người đều mang theo sáu bảy tôn Thần Ma.

Đám người Chung Nhạc thì đi theo bên cạnh Mục Khanh Tuyền. Chỉ nghe Lục Vọng, Ương Trường Sinh và Văn Đạo điện hạ đang thảo luận đạo pháp thần thông, giao lưu tâm đắc, đồng thời cũng là một trận ma luyện, đọ sức, xác minh sở đắc lẫn nhau.

Thanh âm của bọn họ chất chứa đạo âm, chợt cao chợt thấp, bỗng nhiên kích động, đột nhiên ngừng nghỉ. Lúc thì uyển chuyển du dương, ẩn giấu kiến giải của chính mình bên trong đạo âm. Đạo âm tiến hành công phạt, ẩn tàng thần thông biến hóa kỳ diệu. Đây cũng là một trận đọ sức. Nếu như trong đối công đạo âm bị đạo âm của đối phương đè xuống, bức cho nói không ra lời, liền xem như đã thua rồi.

Trong lúc ngẫu nhiên, bọn họ còn thi triển ra một chiêu nửa thức thần thông, diễn luyện cho đối phương nhìn. Tuy là biểu diễn, nhưng cũng là hỗ trợ tăng cường đạo âm của chính mình, khiến cho chính mình chiếm ưu thế.

Mục Khanh Tuyền cũng biết bọn họ tán gẫu chính là đang đọ sức, xác minh, không thể rơi xuống hạ phong, bằng không ngay cả cơ hội giao thủ với bọn họ cũng không có. Nàng cũng lập tức gia nhập vào trong buổi nói chuyện.

Nàng vừa mới gia nhập đối thoại, đạo âm của ba người Lục Vọng, Ương Trường Sinh và Văn Đạo điện hạ nhất tề nghiền ép về phía nàng, nhất thời ép cho nàng á khẩu không trả lời được, nói không ra lời.

Đột nhiên, ba người chợt thu lại áp lực, lúc này Mục Khanh Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm buồn bực:

- Ba tên này không ai là người lương thiện! Vừa gặp mặt đã cấp cho ta một cái hạ mã uy!

Lục Băng Nga từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào, mỉm cười nhìn bọn họ đọ sức.

- Không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?

Bên cạnh Chung Nhạc chợt ập tới một trận hương khí. Nàng mỹ phụ bên cạnh Ương Trường Sinh kia chợt đi tới, cười tủm tỉm, nói:

- Tiên sinh thật ra là rất lạ mặt a! Chỉ là một Nhân Tộc không ngờ lại có thể là tùy tùng của Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung. Ngươi nhất định là có chỗ phi phàm, có thể nói cho thiếp thân biết một chút hay không?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Ta tên là Dịch Phong, cũng không phải là tùy tùng của Tiểu Công chúa, mà chỉ là cùng nhau ra ngoài đi dạo một chút. Không biết sư tỷ xưng hô thế nào?

- Bọn họ gọi ta là Thiên Ti nương nương, nhưng thật ra là đã khiến cho thiếp thân già đi rồi a!

Thiên Ti nương nương mỉm cười, nói:

- Dịch Phong? Chẳng lẽ chính là Dịch tiên sinh đã đánh một trận bất phân thắng bại với Thiên Huyền Tử sao? Trời ạ! Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể một lúc nhìn thấy bốn vị tồn tại mạnh nhất trong Thần Minh! Thiếp thân thật sự mở rộng tầm mắt rồi a!

- Dịch Phong Dịch tiên sinh của Nhân Tộc?

Ba người Lục Vọng, Ương Trường Sinh và Văn Đạo điện hạ nhao nhao nhìn lại, trong mắt đại phát tinh quang, ánh mắt đều rơi xuống trên người Chung Nhạc.

- Sao Dịch tiên sinh không gia nhập đối thoại?

Lục Vọng đột nhiên đề nghị:

- Nghe nói ngươi là Tiên Thiên Thần chuyển thế, kiến thức uyên bác, cần gì để cho Tiểu Công chúa đối thoại với chúng ta? Cho dù có thắng được nàng, cũng là thắng không anh hùng!

Trong lòng Mục Khanh Tuyền nổi giận, cả giận:

- Ta liền không chịu nổi như thế sao?

Nàng mở miệng, nhưng lại một câu cũng không nói nên lời, chính là bị đạo âm của Lục Vọng đè xuống, một chữ cũng không thể thốt ra. Trong lòng Mục Khanh Tuyền hoảng sợ, lúc này mới biết rõ sự chênh lệch giữa chính mình với bọn họ.

Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Có Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung ở đây, ta sao dám giọng khách át giọng chủ? Ta tâm sự với Thiên Ti nương nương là được rồi!

Trong thanh âm của hắn mang theo đạo âm, đột phá đạo âm phong tỏa của Lục Vọng. Mục Khanh Tuyền nhất thời cảm thấy áp lực tan biến, lúc này mới có thể nói chuyện, ném một đạo ánh mắt cảm kích về phía hắn.

*****

Trong tay Thiên Ti nương nương nhẹ nhàng dệt ra một sợi tơ, không ngừng kéo dài, mỉm cười nói:

- Dịch tiên sinh đánh một trận với Thiên Huyền Tử, vang danh khắp thiên hạ, cần gì ẩn giấu thực lực chứ?

Ánh mắt Chung Nhạc rơi xuống trên sợi tơ trong tay nàng, có chút thú vị nói:

- So với bọn họ, ta càng có hứng thú với nương nương hơn! Phương pháp dệt tơ trong tay nương nương, ta cũng biết một chút, bởi vậy muốn trao đổi một chút với nương nương!

Sắc mặt Thiên Ti nương nương khẽ biến, cười khanh khách hỏi:

- Ngươi cũng biết sao?

- Biết một chút!

Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Nương nương đang dệt tơ ta, sao ta lại không biết chứ?

Sắc mặt Thiên Ti nương nương lại khẽ biến, trong cặp mắt xinh đẹp chớp động tinh quang, cười nhạt nói:

- Hiếm thấy gặp được đồng đạo, đương nhiên phải giao lưu một phen a! Tiên sinh, thiếp thân muốn vì ngươi đánh một khúc đàn, chẳng biết tiên sinh có nhã hứng nghe không?

Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái:

- Đương nhiên có thể!

Thiên Ti nương nương nhẹ nhàng di động chân nhỏ, đi ra tòa trường đình không trung này. Y phục bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng mỹ phụ này khoanh chân ngồi xuống, chiếc váy hoa sen trải ra trên không trung, giống như một đóa hoa sen nở rộ giữa không trung vậy. Từng sợi từng sợi to mảnh như có như không từ đầu ngón tay nàng bay ra. Một cây đàn sắt hiện ra, dây đàn tương liên.

- Mời tiên sinh nghe một khúc thiếp thân đặc biệt vì ngươi mà tấu!

Thiên Ti nương nương nhét sợi tơ nhân quả vừa mới dệt ra kia vào trong dây đàn, mấy ngón tay tinh tế ôn nhuận khẽ vuốt dây đàn, mỉm cười nói.

- Chậm đã!

Bộ dáng Chung Nhạc phóng đãng, ngồi bệt xuống cạnh đình, cười hắc hắc, nói:

- Khúc đàn của nương nương có khả năng khiến cho ta ruột gan đứt từng khúc! Ta rửa tai trước đã, sau đó mới cung kính lắng nghe!

Tâm niệm hắn khẽ động, trong lòng bàn tay quả nhiên sinh ra thủy lưu, tẩy rửa hai tai.

Thiên Ti nương nương đợi hắn tẩy rửa hoàn tất, lúc này mới đạn động dây đàn. Chỉ nghe một đạo âm luật say mê lòng người từ trong cây đàn chảy ra, réo réo rắt rắt, như dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuôi xuống vậy.

Chung Nhạc ngồi ở cạnh đình, phe phẩy hai chân, không ngừng tán thán, vỗ tay bồm bộp. Khóe mắt Thiên Ti nương nương nhẹ nhàng nhảy lên, chỉ thấy hai bàn tay Chung Nhạc hợp lại một cái, trong lòng bàn tay cũng có thêm một sợi tơ Đồ đằng không ngừng đan xen, dần dần diễn sinh, quấn lấy giữa mười ngón tay của hắn.

- Quả nhiên là một cao thủ tinh thông nhân quả! Hiếm thấy gặp được đồng đạo, vậy thì đấu một trận, nhìn xem bản lĩnh kẻ nào càng sâu hơn?

Tiếng đàn như dòng suối nhỏ từ trong u cốc chảy ra, lúc đầu chậm rãi chảy nhẹ, dần dần suối chảy thành sông, nhanh chóng phóng chạy. Trong khoảnh khắc, phảng phất như có một nàng Thiên Nữ đang chống sào điều khiển một chiếc thuyền nhỏ, lướt nhanh giữa dòng sông, duyên dáng rung động lòng người nói không nên lời.

Chung Nhạc lại gõ nhịp tán thán. Lúc này, đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ, Ương Trường Sinh và Mục Khanh Tuyền cũng đã đình chỉ đối thoại, lẳng lặng lắng nghe, cũng không khỏi gật đầu khen ngợi.

Tiếng đàn càng lúc càng kích động, giống như dòng sông kích động, gào thét dâng trào, đột nhiên như hồng thủy trút xuống. Đại hồng thủy rợp trời ngập đất từ trên cao ầm ầm đổ xuống, thổi quét hết thảy, bao phủ hết thảy sơn xuyên. Những nơi đại hồng thủy đi qua, hết thảy đều bẻ gãy nghiền nát, bình định tất cả chướng ngại, chỉ còn lại có hồng thủy mênh mông.

- Đây là suy tính!

Trong lòng đám người Lục Vọng chấn động, nhao nhao nhìn về phía Thiên Ti nương nương:

- Vị Thiên Ti nương nương này quá mức cường hoành, đạo pháp thần thông trong tiếng đàn này thấy cũng chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe! Rốt cuộc là đạo pháp thần thông gì?

Trong lòng Mục Khanh Tuyền cũng cực kỳ chấn động:

- Nàng như thế nào lại đột nhiên xuất thủ với Dịch sư thúc? Tiếng đàn này lúc đầu chậm rãi nhẹ nhàng, hiện tại đại thế đã thành, Dịch sư thúc có thể đón đỡ được không?

Lục Băng Nga lại nhìn về phía Ương Trường Sinh, trong lòng nghi hoặc:

- Tùy tùng của hắn sao lại bất ngờ tập kích Dịch tiên sinh của Tiên Thiên Cung? Lẽ nào Đế Minh thị đã liên thủ với Trung Ương thị rồi?

Chỉ thấy Ương Trường Sinh cũng là khuôn mặt nghi hoặc không hiểu, không biết vì sao Thiên Ti nương nương lại công kích Chung Nhạc, cũng không biết thần thông uẩn tàng trong tiếng đàn của Thiên Ti nương nương là công pháp thần thông gì.

- Khúc đàn hay! Khúc đàn hay! Khúc đàn hay như vậy, nên có một bài ca trợ hứng a! Thiên Ti nương nương, ngươi cũng nghe ta hát một bài a!

Chung Nhạc bật cười ha hả, đột nhiên cất cao giọng hát vang một khúc:

- Gia gia ta năm nay bốn mươi tám, một thân một mình xông thiên nhai! Một ngày nọ xông vào Sơn Thần Miếu, trong miếu có cô nương đang tắm, cái mông trắng bóng!

Đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh nhất thời ngạc nhiên. Sắc mặt hai nữ Mục Khanh Tuyền và Lục Băng Nga càng là đỏ bừng, lập tức ôm lỗ tai.

Tiếng hát của Chung Nhạc vô cùng thô kệch, vậy mà vô cùng kỳ diệu dung hợp cùng một chỗ với tiếng đàn kia của Thiên Ti nương nương, cũng không có một chút cảm giác đối nhau.

Cùng lúc đó, tinh thần Chung Nhạc ba động, rơi xuống trên mặt đất biến thành từng đứa từng đứa tiểu hài phấn bạch tuyết nộn. Cả đám tiểu hài rung tay lắc chân, hai bàn chân nhỏ bé không ngừng dẫm lên mặt đất, cùng nhau phụ họa:

- Hắc hắc... trắng bóng! Hi hi... thật là trắng bóng!

Sắc mặt Thiên Ti nương nương khẽ biến, tiếng đàn đột nhiên giống như cuồng phong bạo vũ, biển rộng sóng trào. Thiên địa một mảnh đen kịt, không nhìn thấy thiên không, sấm chớp rền vang, ầm ầm hỗn loạn đánh xuống.

Tiếng hát của Chung Nhạc càng như la như hét:

- Cô nương rủ ta cùng tắm, trong lòng lão hán ta vui tới nở hoa!

Đám hài tử nhao nhao hát đệm theo:

- Hắc hắc... vui tới nở hoa! Hi hi... thật là vui tới nở hoa!

Tiếng hát thô kệch kia oanh phá tiếng đàn. Tiếng đàn càng nóng vội, nghiền áp qua tiếng hát. Tiếng hát đột nhiên cao vút như một cây côn sắt thô to đâm xuyên biển rộng, chọc thẳng tới thiên ngoại.

Hai người đọ sức càng lúc càng hung mãnh, càng lúc càng kinh tâm động phách. Trong lúc bất chợt, tiếng đàn nghiêng ngả, âm luật tán loạn. Thiên Ti nương nương rên khẽ một tiếng, một sợi dây đàn đột nhiên đứt đoạn, cắt vỡ một ngón tay nàng.

Mà tiếng hát của Chung Nhạc cũng dừng lại, sợi tơ nhân quả trong tay hắn đứt đoạn, cũng cắt vỡ một đầu ngón tay.

- Bài hát thật hay!

Sắc mặt Thiên Ti nương nương ngưng trọng, thu đàn tán thưởng:

- Đã lâu không gặp được đối thủ như Dịch tiên sinh rồi, khiến thiếp thân không khỏi dâng lên lòng muốn thấu hiểu lẫn nhau!

- Cũng là một khúc đàn hay!

Chung Nhạc đứng dậy. Đám hài tử kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Sắc mặt đám người Lục Vọng, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh nhất thời quái dị, hai mặt nhìn nhau. Khúc đàn hay ngược lại thì cũng thôi, nhưng bài hát vừa rồi sao có thể gọi là bài hát hay được?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)