← Ch.0843 | Ch.0845 → |
Yêu Tinh Nguyệt của Thiên Yêu Đế Tộc nhìn thấy Chung Nhạc sau khi bước chín bước đánh bại Phạm Phó Chủ liền lao thẳng về phía chính mình, sắc mặt không khỏi đại biến. Toàn thân hắn khẽ lay động, chỉ thấy tinh đấu xuất hiện chằng chịt đầy trời. Vô số ngôi sao từ trong cơ thể hắn phun trào ra, treo cao trên thiên không, ào ào chuyển động, hội tụ thành sông. Hắn rõ ràng là một vị Tinh Hà Linh Thể!
Tinh hà chuyển động quanh người hắn, nhục thân điên cuồng tăng vọt, trong khoảnh khắc đã biến thành một gã Cự nhân chân đạp Tinh hà. Lực lượng ức vạn tinh thần đều có thuộc tính hoàn toàn bất đồng. Yêu Tinh Nguyệt tụ tập lực lượng vô số ngôi sao, vô số cỗ lực lượng bất đồng ở trong cơ thể hắn hình thành nên máu huyết bất đồng, cơ nhục bất đồng, xương cốt bất đồng, hoa văn bất đồng... cuối cùng dưới sự nhất thống của Lục Đạo Luân Hồi, chưởng khống toàn bộ các loại lực lượng.
Tinh Hà Linh Thể tuyệt không tầm thường. Hắn là Tinh Hà Linh Thể thứ hai mà Chung Nhạc đã từng gặp qua. Bất quá, bất đồng với Canh Vương gia, Yêu Tinh Nguyệt hiển nhiên có được truyền thừa càng cao hơn, thực lực so với Canh Vương gia năm xưa cũng cường hoành hơn không biết bao nhiêu lần.
Cũng trong nháy mắt Tinh hà của hắn vừa hình thành, Chung Nhạc một cước dẫm thẳng lên trên Tinh hà, đạp cho Tinh hà phải ngừng vận chuyển.
Tinh hà đang từ vận động cao tốc đột nhiên bị đạp cho bất động, vô số ngôi sao va chạm với nhau, phát ra tiếng nổ vang kinh thiên động địa. Yêu Tinh Nguyệt nhất thời cảm thấy các loại lực lượng trong cơ thể ầm ầm va chạm, cơ hồ khiến cho nhục thân hắn nổ tung, cơ nhục sai vị trí, hoa văn da thịt hỗn loạn, trong lòng ầm ầm đại chấn.
Chung Nhạc vươn tay ra, cầm đạo Tinh hà kia lên, mạnh mẽ kéo căng một cái, kéo cho Tinh hà căng ra thẳng tắp, đập thẳng xuống trên người Yêu Tinh Nguyệt.
Yêu Tinh Nguyệt hừ khẽ một tiếng, lắc mình biến thành Thiên Yêu, tám chân ngàn cánh, đầu hổ thân sư tử, mở miệng nuốt chửng đạo Tinh hà kia. Tinh hà vừa nhập thể, khí thế của hắn nhất thời không ngừng tăng vọt.
Nhưng lúc này, hai bàn tay Chung Nhạc đột nhiên không ngừng biến hóa, liên tục ấn lên trên người hắn. Yêu Tinh Nguyệt nhất thời thổ huyết, bay ngược về phía sau, chân thân Thiên Yêu cũng không thể chống lại.
Hắn còn chưa rơi xuống đất, đã nghe được thanh âm quát lớn của Dục Thái truyền tới, tiếp theo chính là thanh âm nổ vang do va chạm ngắn ngủi phát ra. Sau đó, Yêu Tinh Nguyệt nhìn thấy bên cạnh chính mình có một đạo thân ảnh bị ném văng ra, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Đó là thân ảnh của Dục Thái! Tốc độ Dục Thái bị đánh bay ra ngoài còn nhanh hơn hắn một chút!
Thân thể Yêu Tinh Nguyệt vẫn còn chưa rơi xuống đất, lại thêm một tiếng vang thật lớn nữa truyền tới. Yêu Tinh Nguyệt nhìn thấy Kỷ Vân Phi bay qua bên cạnh chính mình.
- Ma Hạo Tôn huynh, xin chỉ giáo!
Yêu Tinh Nguyệt nghe được thanh âm Chung Nhạc vang lên, sau đó liền nhìn thấy thân ảnh Ma Hạo Tôn bay vượt qua chính mình và Kỷ Vân Phi, trong lòng kinh hãi:
- Bọn họ như thế nào bị bại nhanh như vậy?
Bành bành bành!
Đám người Yêu Tinh Nguyệt nhao nhao rơi xuống đất. Mỗi người ổn định lại thân hình, vừa sợ vừa giận. Đám người đảo mắt quan sát bốn phía, trong lòng nhất thời nghiêm nghị. Chỉ thấy ngay cả Phạm Phó Chủ cũng đã rơi ở sau lưng bọn họ, không sai không lệch, năm người vừa vặn xếp thành một đường thẳng.
Hiển nhiên, Chung Nhạc vừa rồi sử dụng lực lượng cực kỳ xảo diệu, đã nhanh chóng đánh bại, đánh văng năm người bọn họ, để cho năm người bọn họ rơi xuống thành một đường thẳng. Vận dụng lực lượng tới mức này quả thật là kỹ thuật như Thần, cực kỳ khó lường.
Kim Sơ Phỉ quay đầu nhìn lại, trong lòng lại càng chấn động, không tự chủ di động bước chân một cái. Địa phương năm người Yêu Tinh Nguyệt rơi xuống nối thành một đường thẳng. Mà hắn cũng trùng hợp đứng trên đường thẳng năm người kia, cũng đã xếp thành một hàng. Hiển nhiên, ngay cả địa phương hắn bị đánh rơi xuống cũng nằm trong sự khống chế của Chung Nhạc.
- Tồn tại thật đáng sợ! Hắn thật sự chỉ là một gã Thiên Thần sao?
Trong lòng Kim Sơ Phỉ thầm nghĩ.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hiện tại, toàn bộ đám Ma nô này có thể thuộc về ta rồi a?
Đột nhiên, mấy tôn Tạo Vật Chủ dưới trướng đám hậu duệ Đế tộc Phạm Phó Chủ, Kỷ Vân Phi kia chợt hừ lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước, khí tức kinh khủng như bài sơn đảo hải nghiền ép thẳng về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc một mình đánh bại Thiếu chủ của bọn họ, đánh bị thương Thiếu chủ của bọn họ, bọn họ thân là kẻ thủ hộ, tự nhiên phải xuất đầu.
Thực lực đám Tạo Vật Chủ đi theo bên cạnh những đệ tử hậu duệ Đế tộc này cực kỳ đáng sợ, so với Giới Chủ của ba ngàn Lục Đạo Giới cũng không thua kém bao nhiêu. Hiện tại mỗi người đại phóng khí thế nghiền ép về phía Chung Nhạc, sợ rằng không cần động thủ cũng sẽ có thể đè chết hắn tại chỗ.
Lão bộc do Mục Tô Ca biến thành lập tức lắc người đi tới trước mặt Chung Nhạc, thân thể gầy còng đột nhiên trở nên thẳng tắp. Toàn diện đại phóng khí thế của chính mình, khí Tiên Thiên nhất thời lan tỏa bốn phía.
Khí thế của một đám Tạo Vật Chủ ầm ầm va chạm với nhau. Trên không trung Thang Cốc vang lên thanh âm nổ vang, không gian nứt ra, xuất hiện từng đạo từng đạo khe nứt đáng sợ.
Một mình Mục Tô Ca ngăn cản khí thế của một đám Tạo Vật Chủ, nhất thời chấn kinh bốn phía. Thậm chí ngay cả trong Thang Cốc Thần Thành cũng có từng cỗ từng cỗ ba động nhao nhao truyền tới. Là những tồn tại đáng sợ của Kim Ô thị nhịn không được phóng ra tinh thần, dò xét một phen, nhìn một chút xem rốt cuộc là tồn tại gì lại có khí thế kinh người tới như vậy.
- Tồn tại thật cường hoành! Vị lão bộc nhìn như không quá bắt mắt này không ngờ lại có thực lực đáng sợ như thế! Một mình mạnh mẽ đón đỡ khí thế của nhiều Tạo Vật Chủ như vậy mà cũng không rơi xuống hạ phong!
Kim Sơ Phỉ kinh nghi bất định, trong lòng thầm nghĩ:
- Cho dù Tạo Vật Chủ của Đế tộc ta, cũng hiếm có tồn tại mạnh mẽ như thế! Gã Dịch Phong này rốt cuộc là có lai lịch gì? Ngay cả nô bộc cũng cường đại như vậy!
Ngay cả Phù Lê cũng liên tục nhìn về phía Mục Tô Ca, trong mắt lộ ra thần sắc kinh dị, trong lòng thầm khen:
- Thực lực của vị Mục Tam Thái tử này thật bưu hãn, ta chưa chắc đã có thể bắt được hắn! Không hỗ là con trai của Mục Tiên Thiên!
- Dừng tay!
Kỷ Vân Phi cất bước đi tới, cao giọng nói:
- Tất cả dừng tay! Lần này ta và Dịch huynh là giao thủ công bằng, Dịch huynh cũng đã hạ thủ lưu tình, điểm tới thì ngừng! Tất cả các ngươi lui ra! Không được càn rỡ!
Ma Hạo Tôn cũng tiến lên mấy bước, cười hắc hắc, nói:
- Dịch huynh bản lĩnh kinh người, lão nô dưới trướng cũng là vô cùng lợi hại, ta cam bái hạ phong! Các ngươi làm gì vậy? Còn không lui xuống?
Kim Sơ Phỉ, Yêu Tinh Nguyệt và Dục Thái cũng vung tay, lệnh cho kẻ thủ hộ của mỗi người lui xuống, mỉm cười nói:
- Dịch huynh, ngươi thắng! Toàn bộ đám Ma nô này đều thuộc về ngươi, chúng ta không tranh nữa. Tất cả các ngươi lui ra!
Chung Nhạc vỗ tay một cái, mỉm cười nói:
- Tô Nô, ngươi cũng lui ra, kết toán một chút với Phù Lê, thu hồi đám Ma nô này!
- Vâng, Thiếu chủ!
Mục Tô Ca khẽ khom người, khí thế toàn thân biến mất, lại khôi phục thành bộ dáng lão giả còng lưng, một chút cũng không bắt mắt, đi tới kết toán với Phù Lê, thu hơn hai mươi vạn Ma Thần vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình.
*****
- Dịch huynh bản lĩnh siêu tuyệt, xin thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, trước đây cũng chưa từng nghe qua tên họ của Dịch huynh, cũng không biết Dịch thị!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Vừa rồi Dịch huynh thi triển ra chân thân Kim Ô, lại là Tiên Thiên Kim Ô, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ! Bản thân ta là Kim Ô thị, không ngờ tạo nghệ của Dịch huynh trên đạo Kim Ô còn vượt qua ta, quả thật kinh thế hãi tục! Xin hỏi gia hương của Dịch huynh là ở nơi nào? Khởi nguyên từ khi nào?
- Tổ bối nhà ta tại thời kỳ Viễn Cổ cũng đã xưng thần, có hai vị tổ bối là Đế, đã từng có một đoạn tuế nguyệt huy hoàng, xuất hiện qua không ít tồn tại Đế cấp. Chỉ là hiện tại đã xuống dốc, tộc đinh vô cùng thưa thớt. Tới một đời này của ta, tổng cộng cũng bất quá lác đác mấy người mà thôi!
Chung Nhạc có chút buồn bã nói:
- Tới hiện tại, ta cũng bất quá chỉ là kế thừa dư ấm của tiên tổ mà thôi. Tiên Thiên Kim Ô vừa rồi ta thi triển ra, cũng là công pháp do tổ bối lưu truyền xuống!
- Đế tộc từ thời kỳ Viễn Cổ đã tồn tại?
Sắc mặt Chư Thần không khỏi khẽ động. Kim Sơ Phỉ lại càng thêm khách khí, mỉm cười nói:
- Dịch huynh thân là hậu duệ của danh môn, xuất thân bất phàm, tới Kim Ô thị ta chính là khiến cho Kim Ô thị ta nhà tranh sáng chói. Nếu Dịch huynh đạt được tin tức của gã Mục Tam Thái tử này, chẳng biết có thể thông báo chúng ta một tiếng hay không?
Đám người Ma Hạo Tôn, Yêu Tinh Nguyệt cũng nhao nhao mỉm cười, nói:
- Cái tên ẻo lả Mục Tiên Thiên kia đã phản bội Vũ trụ Cổ lão, nhất định phải cẩn thận khi nhục hắn một phen! Chúng ta cũng muốn gặp vị Mục Tam Thái tử này một lần a! Mong rằng Dịch huynh thành toàn một chút!
Ngữ khí Chung Nhạc có chút xúc động, nói:
- Chuyện này đương nhiên! Lần này ta xuất sơn, cũng là muốn đánh ra một phen thành tựu, trọng chấn uy phong của tổ tiên! Thật không dám giấu diếm, ta dự định bắt giữ gã Mục Tam Thái tử này, treo ở trước cửa để cho hắn canh gác môn hộ nhà ta đây! Đợi sau khi ta bắt được hắn, các ngươi cứ việc tới tham quan là được!
Dứt lời, liền bật cười ha hả. Đám người cũng không khỏi nhao nhao cười lớn. Thân thể Mục Tô Ca còng xuống, đứng ở một bên, miệng cười bồi không thôi.
Chung Nhạc chợt nhìn về phía Phù Lê, mỉm cười nói:
- Phù Lê lão huynh, ta còn có việc muốn thương lượng, không biết phải làm sao mới có thể tìm được các hạ?
Phù Lê thu hồi đám tài bảo, tế ra một con Côn Tộc, cười ha hả, nói:
- Đây là sủng vật ta nuôi! Ngươi cứ việc đi theo con sủng vật này, sẽ có thể tìm được ta! Các vị đừng trách, hôm nay ta đạt được rất nhiều tài bảo, phải đi trước một bước, tránh cho có mấy tên gia hỏa không có hảo ý đánh cướp ta!
Dứt lời, liền nhét con Côn Tộc kia vào trong tay Chung Nhạc, nhanh chóng rời đi.
Hắn chân trước vừa mới đi, đã có rất nhiều Thần Tộc lặng lẽ ra khỏi thành đuổi theo. Hiển nhiên là Phù Lê bán đi hơn hai mươi vạn Ma nô, tài phú thu được quả thật vô cùng kinh người, không khỏi khiến cho bọn họ động tham niệm.
Chung Nhạc đối với chuyện này không chút lo lắng. Phù Lê mặc dù là Nhân Tộc, nhưng thực lực lại mạnh mẽ tới mức không hợp thói thường, Tạo Vật Chủ bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Nơi này không phải địa phương nói chuyện, mời Dịch huynh dời bước tới nơi khác, chúng ta lại tiếp tục đàm đạo!
Chung Nhạc gật đầu:
- Làm phiền rồi!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Ma huynh, Kỷ huynh, chúng ta đã lâu không gặp, cùng đi thôi! Chúng ta đi lên Điếu Ngao Đài nói chuyện!
Ánh mắt Kỷ Vân Phi sáng lên, mỉm cười nói:
- Điếu Ngao Đài? Từ sau lần trước đi Điếu Ngao Đài một chuyến, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên a!
Chung Nhạc thoáng kinh ngạc, không biết Điếu Ngao Đài này có chỗ nào kỳ dị.
Kim Sơ Phỉ dẫn theo bọn họ đi về phía Thánh Sơn trong thành, cũng không lâu lắm đã đi tới dưới một ngọn Thánh Sơn. Ngọn Thánh Sơn này vĩ ngạn mỹ lệ, toàn thân đỏ bừng như lửa, nằm ngay dưới bộ rễ Phù Tang Thần Thụ, sơn thế liên miên chập chùng.
Ngọn Thánh Sơn này tuy lớn, nhưng đặt dưới Phù Tang Thần Thụ lại lộ ra vô cùng nhỏ bé, giống như một gò đất nhỏ dưới gốc cây mà thôi. Nhưng kích thước chân thật của ngọn Thánh Sơn này lại cực kỳ khủng bố. Thái Dương bay tới bên cạnh ngọn núi này liền lộ ra vô cùng nhỏ bé, không chút nào nhìn ra đó là một khỏa Thái Dương to lớn.
Một hồi lâu sau, đám người đi lên đỉnh núi, đột nhiên nghe được thanh âm sóng lớn vỗ bờ truyền tới. Kim Sơ Phỉ dẫn bọn họ đi lên một tòa đài cao hơi nhô ra ngoài vách núi. Chung Nhạc cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy bên dưới cũng không phải là biển rộng, mà là một phiến biển lửa, xa xa còn có một dòng sông lửa cuồn cuộn chảy, rót vào trong biển lửa.
Thế lửa trong phiến biển lửa kia hung mãnh không gì sánh được. Nhất là chỗ cửa biển dòng sông chảy vào biển lửa, lại càng là ác hỏa dâng trào, hiểm ác đáng sợ tới cực điểm.
Sóng lửa không ngừng va chạm, hình thành từng cái từng cái vòng xoáy vô cùng đáng sợ. Trong vòng xoáy thậm chí có từng khỏa từng khỏa Thái Dương chậm rãi dâng lên. Phiến biển lửa này vậy mà đang tạo tinh, chế tạo ra từng khỏa từng khỏa Thái Dương.
Điếu Ngao Đài chính là nằm tại phía trên chỗ giao giới giữa sông lửa và biển lửa. Chỉ thấy đám Thái Dương kia một khỏa lại một khỏa dâng lên, tràng cảnh phi phàm tráng lệ.
Mà trong phiến biển lửa kia mơ hồ có Cự thú ẩn hiện trong sóng to gió lớn, phần lưng thô to phảng phất như một phiến Đại lục đang di chuyển, vậy mà giống như cá gặp nước, không chút nào cảm giác được nóng bức.
Đó là từng con từng con Thần Ngao, đầu rồng long trảo lưng rùa, phần lưng là hoa văn trời sinh. Thỉnh thoảng lại có một vài con Thần Ngao từ trong sóng biển nhô đầu lên, há miệng thôn phệ một khỏa Thái Dương vừa mới sinh ra, nguyên lành nuốt vào trong bụng.
Màn tràng diện này vô cùng chấn động lòng người, thật không biết những con Thần Ngao trong biển lửa này khổng lồ tới mức nào.
- Nơi này sở dĩ gọi là Điếu Ngao Đài, chính là cường giả Kim Ô thị ta có thể câu được Thần Ngao ở nơi này, mời Thần Ngao bói toán, không gì không linh!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Thần Ngao là sinh vật Hỗn Độn, có năng lực không thể tin nổi, có thể tiên đoán được tương lai, nhưng lại rất khó câu. Mấy vạn năm qua, Kim Ô thị ta cũng chưa từng câu được một con Thần Ngao nào cả!
- Hỗn Độn Thần Ngao?
Trong Thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa kinh ngạc vạn phần, kêu lên.
← Ch. 0843 | Ch. 0845 → |