Vay nóng Tima

Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0008

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0008: Ta với ngươi liều mạng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

Siêu sale Shopee


Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Hứa Bảo Tài đã tìm tới tận cửa rồi, đành phải đứng thẳng dậy.

"Đến nhanh lắm " Ánh mắt hắn lộ ra do dự. Tuy gần nửa năm qua, hắn đã chuẩn bị mười phần, nhưng vẫn cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt. Vốn ý định của hắn, là chờ sau khi tới Ngưng Khí tầng thứ tư thì mới an toàn.

Nhưng hôm nay đối phương đã mang theo bảy tám người cùng kéo tới, Bạch Tiểu Thuần biết rõ là tránh cũng không được rồi, vì thế mà hung hăng cắn răng một cái.

"Liều mạng!" Hắn thở sâu, mặc vào bảy tám cái áo da, lại mang cái nồi dự bị để nấu Linh Mễ vác ở trên lưng. Lúc này mới khẩn trương đẩy cửa đi ra.

Gần như ngay lúc hắn đi ra thì đám người Trương Đại Bàn cũng cầm lấy dao phay, muôi lớn hùng hổ đứng ở cổng chính của Hỏa Táo Phòng, đối mặt với đám người Hứa Bảo Tài.

"Ta nói sáng nay thế nào lại nghe thấy tiếng quạ đen, thì ra là mấy thằng ranh con của Giám Sự Phòng chỉ biết bắt nạt đồng môn, lại dám đến Hỏa Táo Phòng của chúng ta giương oai!" Trương Đại Bàn hừ lạnh một tiếng, đứng ở đó như một tòa núi nhỏ, quát lên như sấm.

"Trương Đại Bàn, người khác kiêng kị Hỏa Táo Phòng ngươi, nhưng Giám Sự Phòng chúng ta thì không quan tâm. Chúng ta nhận được lời than khóc của Hứa sư đệ, ngày hôm nay đến đây thực hiện chức trách của Giám Sự Phòng, ngươi dám phản kháng?" Bảy tám người bên cạnh Hứa Bảo Tài đều mang vẻ mặt kiêu căng, bọn họ dù cũng mặc quần áo tạp dịch, nhưng ống tay áo lại có chữ giám, đại biểu cho quyền lợi và thân phận không giống bình thường của Giám Sự Phòng bọn hắn.

Nhất là một gã đại hán lưng hùm vai gấu ở trong đó, cả người tràn ra Linh áp của Ngưng Khí tầng thứ ba, hai mắt lạnh lẽo, lạnh nhạt nhìn qua Trương Đại Bàn. Còn những người khác, gã xem như không nhìn thấy.

"Thối lắm! Đã truy sát sư đệ ta mà còn nói lý!" Trương Đại Bàn cười lạnh, tay phải vung lên. Cái nồi đen to đùng ở sau lưng y tự động bay lên, khí thế như cầu vồng, khiến cho thần sắc đám người bên cạnh gã đại hán đồng loạt biến đổi. Còn đại hán kia cũng co rụt hai mắt, vung tay bấm niệm pháp quyết. Lập tức có một cây cờ nhỏ bay ra, tản ra từng trận sương mù. Mơ hồ còn nghe được những tiếng dã thú đang gào thét ở trong đó.

Vào thời điểm nơi này đang giương cung bạt kiếm thì Hứa Bảo Tài liếc mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã đi ra khỏi căn nhà cỏ, lập tức thù mới hận cũ chực chờ tuôn ra, hét lớn một tiếng.

"Bạch Tiểu Thuần!" Hứa Bảo Tài vừa nói vừa lao ra, tay phải vung lên, cây kiếm trong tay ông lên một tiếng rồi lập tức bay ra.

Sắc mặt của đám người Trương Đại Bàn biến đổi, đang muốn ngăn cản thì gã đại hán của Giám Sự Phòng đã lập tức giễu cợt, ngăn trở.

Nhưng khi lời nói của Hứa Bảo Tài vừa mới truyền ra, thân hình cũng vừa lao ra thì Bạch Tiểu Thuần cũng đỏ mắt hô to một tiếng.

"Hứa Bảo Tài, ngươi ép người quá đáng! Ta và ngươi liều mạng!!" Trái tim Bạch Tiểu Thuần nhảy lên. Cả đời này hắn cũng chưa từng đánh nhau với ai, lại càng không cần phải nói đấu pháp cùng tu sĩ.

Giờ phút này tình thế đang vô cùng căng thẳng, hắn hô to một tiếng cũng vì để tăng thêm dũng khí, đồng thời cũng đem lực lượng Ngưng Khí tầng ba bộc phát, liều mạng dùng toàn bộ tu vi, đem tất cả linh khí toàn thân rót vào trong cây kiếm, chỉ về phía Hứa Bảo Tài.

Thanh kiếm gỗ ông lên một tiếng, hai đạo ngân văn ẩn dưới tạp sắc có chút lóe lên, khiến cho thân kiếm nháy mắt đã lớn thêm một vòng, bộc phát ra một cỗ hàn mang bức người, lao thẳng đến chỗ Hứa Bảo Tài.

Tốc độ rất nhanh, khí thế rất mạnh, khiến cho bọn Trương Đại Bàn cùng với đám người Hỏa Táo Phòng đều thất kinh. Mà khiến cho bọn hắn phải hít vào một ngụm khí, là kiếm khí sắc bén tán phát ra bên ngoài, bao phủ bốn phía, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Bọn hắn đã bỏ qua việc tranh chấp với nhau, nhao nhao nhìn lại.

Hứa Bảo Tài còn chưa kịp tới quá gần đã bị khí thế của Bạch Tiểu Thuần làm cho hoảng sợ. Bộ dáng của Bạch Tiểu Thuần vào lúc này hoàn toàn không đồng nhất với trí nhớ của gã mấy tháng trước, giống như là đã là một người khác. Cái bộ dạng nghiến răng nghiến lợi dốc sức liều mạng kia khiến cho đáy lòng Hứa Bảo Tài cả kinh.

Ngay sau đó, hai mắt của gã trợn to, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Gã nhìn thấy thanh kiếm gỗ của Bạch Tiểu Thuần bay đến cực nhanh, gần như tạo thành một dải lụa màu trắng. Nhất là khí thế của thanh kiếm gỗ kia, gã chỉ thấy được trong lúc đệ tử ngoại môn đấu pháp mà thôi. Điều này khiến cho gã lập tức hoảng sợ, da đầu run lên.

Phịch một tiếng, kiếm gỗ của Bạch Tiểu Thuần đã đâm vào trên thanh kiếm của Hứa Bảo Tài, làm cho nó run lên bần bật, rõ ràng là không cách nào ngăn cản, bắt đầu vỡ vụn. Nháy mắt đã hoàn toàn bị phá hủy, trở thành vô số mảnh vỡ bắn ngược về phía sau.

Còn thanh kiếm gỗ của Bạch Tiểu Thuần thì không có nửa điểm dừng lại, vẫn tiếp tục lao nhanh đến chỗ Hứa Bảo Tài. Hứa Bảo Tài bị dọa đến hồn phi phách lạc, dùng toàn bộ khí lực mới miễn cưỡng tránh né được. Thanh kiếm gỗ đâm sượt qua, lao vào một cây đại thụ ở bên cạnh.

Oanh một tiếng, cây đại thụ kia bị phá vỡ hơn phân nửa rồi đổ xuống nhấc lên từng trận bụi đất. Đồng thời Hứa Bảo Tài cũng hét thảm một tiếng, máu tươi trên tay phải bắn ra tung tóe, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng lùi lại phía sau.

Đây cũng là do Bạch Tiểu Thuần khống chế vật còn chưa quen thuộc, nếu không thì một kiếm kia cũng đủ để cho Hứa Bảo Tài chết không toàn thây!

"Ngưng Khí tầng ba!! Không có khả năng, điều đó là không có khả năng!" Vẻ mặt của Hứa Bảo Tài khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã sợ hãi giống như gặp quỷ. Có thể làm cho kiếm gỗ có uy lực thế này thì ít nhất cũng phải là Ngưng khí tầng ba mới có thể làm được. Gã thế nào cũng không cách nào có thể tưởng tượng, chỉ có mấy tháng thời gian mà Bạch Tiểu Thuần này đã trở nên kinh người như thế, đã đảo ngược hoàn toàn so với những gì gã biết, khiến cho gã không cách nào có thể chấp nhận, giống như là ác mộng.

Không chỉ có gã hoảng sợ, mà giờ phút này đại hán Giám Sự Phòng cùng với đám người bên cạnh cũng đồng thời hít vào một ngụm khí, nhìn về Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.

"Dùng linh hóa phong, làm cho kiếm quang tỏa ra bên ngoài, đây đã Tử Khí Ngự Đỉnh Công đã tu luyện đến cảnh giới cử trọng nhược khinh, mới có thể hình thành lên pháp thuật thần thông!" Đại hán của Giám Sự Phòng thở sâu, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã lộ ra kiêng kị.

Bọn hắn mà còn như vậy thì lại càng không cần nói đám người Trương Đại Bàn, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì trong thần sắc cũng tràn đầy khiếp sợ. Khi Bạch Tiểu Thuần đạt tới Ngưng Khí tầng ba, bọn họ cũng phát giác được, nhưng thanh kiếm gỗ này phát ra kiếm quang, mà lại còn lớn ra thêm một vòng đại biểu cho cảnh giới cử trọng nhược khinh, thì đây cũng mới là lần đầu bọn họ biết được.

Thậm chí ngay cả chính Bạch Tiểu Thuần cũng bị uy lực của thanh kiếm gỗ này làm cho chấn động. Hắn ngơ ngác nhìn cây đại thụ đổ xuống, lại nhìn Hứa Bảo Tài đang tái cả mặt, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả.

"Hứa Bảo Tài, thì ra ngươi lại yếu như vậy. Nhận lấy một kiếm của ta!" Bạch Tiểu Thuần rất hưng phấn, hắn phát hiện ra mình rõ ràng lại cường đại hơn Hứa Bảo Tài nhiều như vậy, tinh thần rất là phấn khởi, lập tức cười lên ha ha đi tới chỗ Hứa Bảo Tài.

Hứa Bảo Tài bị ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần đảo qua, thân hình lập tức run lên. Giờ phút này lại thấy Bạch Tiểu Thuần vừa cười to vừa bước đến, làm cho gã sợ hãi, vừa lăn vừa bò trốn chạy.

Nhưng gã còn chưa chạy được vài bước thì Bạch Tiểu Thuần đã đi tới rất gần rồi. Bạch Tiểu Thuần nhìn Hứa Bảo Tài, nhớ tới từng màn bị người này truy kích lúc trước cùng với khổ tu mấy ngày qua, đủ loại cay đắng hóa thành khí lực, hung hăng giơ chân lên đạp về phía Hứa Bảo Tài một cước.

"Ai bảo ngươi truy sát ta!" Tay phải Bạch Tiểu Thuần nắm lại, đánh xuống một quyền vào mắt Hứa Bảo Tài, khiến gã kêu thảm thiết ngã lăn xuống đất. Gã muốn chống cự, nhưng tu vi của gã chỉ là Ngưng Khí tầng hai, ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần căn bản là không có lực phản kháng.

"Dám chọc trên đầu của ta, ta nói cho ngươi biết, ta cũng không phải ăn chay!" Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên, hung hăng đạp xuống, nghiến răng nghiến lợi, quyền đấm cước đá, làm cho Hứa Bảo Tài kêu rên liên tục.

Âm thanh bang bang truyền khắp bốn phía. Vô luận là bọn đại hán Giám Sự Phòng hay là bọn người Trương Đại Bàn, lúc này đều đã đứng ngốc tại chỗ, nhìn Hứa Bảo Tài đang bị hành hung, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần càng đánh càng hưng phấn, đáy lòng đều thấy sợ hãi.

Nước mắt của Hứa Bảo Tài cũng đã chảy xuống, trong lòng cực kỳ ủy khuất. Gã không tin nổi là chỉ mấy tháng mà Bạch Tiểu Thuần đã biến thành cường đại như thế, nhất là cái thần thông cử trọng nhược khinh kia, không có mấy năm thành tựu hay thậm chí là nhiều hơn thì căn bản là không cách nào có được.

Theo gã thì Bạch Tiểu Thuần này rõ ràng là có bối cảnh lớn, hơn nữa ngay từ đầu đã mạnh như vậy rồi, nhưng vì tính cách hèn hạ vô sỉ nên mới làm giả ra một bộ yếu ớt như thế. Quá đáng nhất là hắn rõ ràng lại sắp đặt giống tới nỗi chính mình cũng tưởng là thật.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Bảo Tài cảm thấy đau xót, nộ khí xông lên đầu, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy Hứa Bảo Tài hôn mê, Bạch Tiểu Thuần mới vỗ vỗ quần áo, từ trên người Hứa Bảo Tài đứng lên, giơ tay phải triệu hồi kiếm gỗ quay lại, đặt ở trong ống tay áo, rồi bày ra bộ dạng cao thủ tịch mịch, cố gắng giấu đi vẻ hưng phấn kích động ở trong mắt.

Đại hán Giám Sự Phòng nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái thật sâu, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng ôm quyền.

"Bạch sư đệ che giấu thật sâu. Bội phục, bội phục." Gã mặt không biểu tình nói ra một câu, không chút do dự quay người rời đi, cũng xách theo cả Hứa Bảo Tài đang hôn mê.

Cho tới khi tất cả đã đi rồi, đám người Trương Đại Bàn mới đi tới gần Bạch Tiểu Thuần, rất là vui vẻ nhìn về phía hắn. Bọn Giám Sự Phòng dù sao cũng là người ngoài, chỉ có bọn Trương Đại Bàn là biết rõ mấy tháng qua Bạch Tiểu Thuần đã cố gắng như thế nào, giờ phút này lại càng tin phục hắn nhiều hơn nữa.

"Tiểu tử ngươi rất được a. Không có phí công gần nửa năm liều mạng!" Trương Đại Bàn vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thuần.

"Đúng thế. Ta đã phải liều mạng chống lại nỗi sợ của chính mình a." Bạch Tiểu Thuần đắc ý ngẩng đầu, như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, nhìn đám người Trương Đại Bàn cười lên ha hả.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1592)