← Ch.0122 | Ch.0124 → |
"Vô sỉ! Vậy mà vẫn còn người vô sỉ như vậy trên thế gian này!!!"
"Trời ạ, từng này tuổi rồi mà ta còn chưa thấy gia hỏa nào vô sỉ như vậy. Không được, ta không chịu được, ta muốn bóp chết hắn!!!"
"Đừng cản ta, Bạch Tiểu Thuần này quá đáng hận, sao hắn có thể vô sỉ đến loại cảnh giới này!!!"
Đám người bốn phía dường như đã phát điên, từng người một đều rống giận kinh thiên. Thậm chí có rất nhiều người đỏ ngầu cả hai mắt, nhất là khi nhìn thấy Lưu Đại Bưu chạy trở lại, chân tay gã run rẩy, tròng mắt ngấn nước khiến người khác nhìn vào không khỏi đau lòng đồng cảm.
"Quá đáng, đệ tử nội môn không tiếp, mà lại tiếp chiến với đệ tử ngoại môn. Bạch Tiểu Thuần ngươi muốn chọn quả hồng mềm mà bóp thì cũng được đi, nhưng cũng không thể chọn quả mềm nhũn như thế a!!!"
"Đến chiến với ta a, Trần Ngạo ta đã khiêu chiến với ngươi trong ngày đầu tiên đấy, đến a!!!" Những đệ tử nội môn kia cũng giận điên lên, nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Nơi xa, Công Tôn huynh muội và Từ Tung cũng nhanh chóng chạy đến đây, sau khi biết nguyên nhân thì cả bọn trợn mắt há mồm đầy kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng chuyển sang giận dữ mắng mỏ.
Nhất là Bắc Hàn Liệt, gã nhanh chóng tiến đến gần, rồi ngửa mặt lên trời gào to.
"Bạch Tiểu Thuần, ta muốn khiêu chiến với ngươi!!!"
Những tiếng gào thét này hòa vào nhau còn ầm vang hơn cả lôi đình, truyền ra khắp cả Tứ sơn khiến tất cả đệ tử ngoại môn đều phải kinh hãi mà lao thẳng về nơi này, mà hai mắt của tất cả đệ tử nội môn cũng đều trợn to, cấp tốc tiến đến đây.
Loại chuyện này, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng xuất hiện ở bờ Bắc. Hầu như tất cả các đệ từ đều giận điên lên, khiến Chưởng tòa của Tứ sơn cũng đều phải trợn mắt há mồm, thậm chí phần lớn các trưởng lão khi chớp mắt tiến đến nơi này, ở trên không trung nhìn thấy một màn này cũng phải trợn to hai mắt.
Chỉ là hết lần này đến lần khác bọn họ ngẫm nghĩ hết thảy mọi chuyện cũng không thấy Bạch Tiểu Thuần đã làm gì xúc phạm đến môn quy cả. Nhất là bà lão kia càng thêm trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên thí luyện đài, hắn thật sự không hề xúc phạm đến bất cứ môn quy gì. Tất cả mọi chuyện hắn làm, đều chiếu theo quy tắc...
Nhìn thấy Hạc giấy từ bốn phía bay đến càng ngày càng nhiều, đám người bốn phía cũng đang tràn dâng lửa giận ngập trời, Bạch Tiểu Thuần cũng nổi giận. Hắn rất vô tội, hắn kiên định cho rằng bản thân không hề làm sai chuyện gì, không hề trái môn quy, cũng không phải hắn đi khiêu chiến với người khác, mà chính người khác khiêu chiến hắn a.
Chẳng qua hắn chỉ tiếp chiến mà thôi....
Lúc này, nghe thấy tất cả mọi người đều kêu gào đòi chiến với mình, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt hét lớn.
"Các ngươi thật sự quá khinh người đi. Được, được, được, đây là do các ngươi bức ta đó!" Bạch Tiểu Thuần hầm hầm nhìn đám người, đồng thời vung tay phải lên, âm thanh ào ào truyền ra. Đột nhiên hơn năm ngàn con Hạc giấy từ trong túi Trữ vật của hắn xuất hiện, là tất cả chiến thư mà mấy ngày nay hắn nhận được, trong đó còn có hơn một ngàn chiến thư là hắn vừa mới nhận được trước khi đến đây...
Đám người bốn phía chợt yên tĩnh lại, mỗi người đều nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, đám đệ tử nội môn thì bẻ khớp tay rắc rắc, chuẩn bị tùy thời xuất chiến. Còn đệ tử ngoại môn cũng bị lửa giận dâng trào, trong đó có hơn một ngàn đệ tử vì bị kích thích nên đã theo Lưu Đại Bưu phát ra khiêu chiến thì lại đang phẫn nộ, nhưng tâm thần còn có chút không yên.
Ngày khi đám người còn đang giương mắt chờ đợi, thì trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy phẫn nộ mà đão mắt nhìn qua đám Hạc giấy, lựa ra một tên đệ tử ngoại môn Ngưng khí tầng năm trong đó. Trực tiếp cầm lấy, ngạo nghễ mở lời.
"Đến ngươi, ta tiến nhận khiêu chiến của ngươi!"
Lời Bạch Tiểu Thuần vừa truyền ra, thì một thân ảnh đệ tử ngoại môn ở trong đám người xung quanh lúc này chợt biến mất, gã bị tự động truyền tống đến thí luyện đài. Đệ tử ngoại môn này chỉ là một gã thiếu niên, lúc này đang run rẩy, nước mắt như muốn rớt xuống, liên tục lùi ra sau.
"Ta. . ta nhận thua!!"
Đám người bốn phía lại ngây ngốc thêm lần nữa. Vô số người cảm thấy trước mặt chợt tối sầm lại. Bọn họ phát hiện ra, vĩnh viễn không nên cố gắng đoán được giới hạn vô sỉ cuối cùng nhất của Bạch Tiểu Thuần...
"A a a, ta muốn giết hắn! Bạch Tiểu Thuần, lần này ngươi không ra khỏi nơi này được đâu. Trừ phi ngươi tiếp chiến hết tất cả mọi người, bằng không mà nói việc này không xong được đâu!"
"Loại vô sỉ này. . ta...ta cũng không biết nên nói cái gì nữa!"
"Ông trời ơi, hạ một đạo tiên lôi đánh chết hắn đi a!"
Nhìn thấy đám người xung quanh càng thêm điên cuồng, Bạch Tiểu Thuần càng thêm phẫn nộ, trong lòng cũng nổi nóng lên.
"Bạch Tiểu Thuần ta lẻ loi cô độc một mình từ bờ Nam đi vào bờ Bắc này, luôn một mực điệu thấp mà đối nhân xử thế, cũng không đắc tội với ai. Các ngươi lại cứ bức ép ta, ta liều mạng với các ngươi!" Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ ngầu, hắn lại cắn răng một cái, lấy ra một con hạc giấy của một đệ tử Ngưng khí tầng năm nữa.
Bá một tiếng, một đệ tử ngoại môn lại xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, cả người gã như muốn sụp đổ, tranh thủ hô to lên nhận thua. Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, lại lấy ra một con Hạc nữa.
Rất nhanh, trong tiếng tức giận gào rống càng ngày càng lớn của đám người xung quanh, Bạch Tiểu Thuần lần lượt tiếp nhận khiêu chiến của từng tên đệ tử ngoại môn. Toàn bộ đám đệ tử ngoại môn đều run rẩy tay chân, có điều theo quy tắc đặt ra thì người đề xuất không có quyền hủy bỏ khiêu chiến, chỉ có thể mang theo nước mắt mà nhanh chóng nhận thua, trơ mắt nhìn điểm cống hiến của mình rơi vào tay Bạch Tiểu Thuần.
Sau khi nhận thua trở về, đám người này còn rống giận điên cuồng vượt trội hẳn trong đám người nơi đây, một mặt là do phẫn nộ đối với hành vi của Bạch Tiểu Thuần, mặt khác chính là vì điểm cống hiến mà đau lòng.
Điểm cống hiến của Bạch Tiểu Thuần nơi này lại gia tăng với một tốc độ khủng khiếp, tăng nhanh đến trình độ điên cuồng. Cuối cùng, chính bản thân hắn nhìn lại cũng phải giật mình. Mà khoảng thời gian này lại là một trường hạo kiếp đối với một ngàn đệ tử ngoại môn vì xúc động mà khiêu chiến với Bạch Tiểu Thuần...
Trong trường hạo kiếp này, Bạch Tiểu Thuần như hóa thân thành một đại ma đầu thu gặt lấy điểm cống hiến. Bạch Tiểu Thuần cũng nổi lên ngoan lệ, hắn cứng rắn dùng ba ngày trời mới có thể hoàn toàn tiếp chiến hết hơn một ngàn đệ tử ngoại môn.
Cho dù là không phải đấu pháp lấy một lần, nhưng không ngừng lấy Hạc giấy ra cũng khiến cánh tay của Bạch Tiểu Thuần mỏi nhừ.
Mà đệ tử bốn phía bờ Bắc cũng đầy điên cuồng, cho dù cả cuống họng đều trở nên khàn đặc nhưng vẫn mãnh liệt như cũ, càng ngày càng thêm chấn động tâm thần. Thậm chí, Chấp Pháp Đường không thể không xuất hiện vây quanh bốn phía, từng người đều nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy bất đắc dĩ, đồng thời cũng đầy cảnh giác lo lắng đệ tử bờ Bắc có thể gây nên một cuộc bao loạn trước giờ chưa từng có.
Chưởng tòa Tứ sơn cũng giật mình nhìn cảnh tượng này mà không dám rời đi, đồng loạt đứng trên không trung nhằm tạo ra chấn nhiếp. Bốn người nhìn ngó lẫn nhau, đều nhìn thấy bất đắc dĩ và rung động trong mắt đối phương.
"Bạch Tiểu Thuần này, khó trách bờ Nam lại đem hắn đến bên này!!!"
"Một mình hắn, có thể hủy diệt cả một tông môn a!!!"
"Hắn lại một mực chưa từng xúc phạm đến môn quy."
Sau ba ngày, Bạch Tiểu Thuần lắc lắc cánh tay, rồi hừ lạnh một tiếng mà đứng trên thí luyện đại. Coi như hắn đã tiếp chiến xong tất cả đệ tử ngoại môn, hắn cũng nhìn ra mấy vạn người trước mắt cũng không để hắn cứ vậy mà dễ dàng rời đi được.
"Đã như vậy, cũng đừng nên trách ta." Bạch Tiểu Thuần trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười cười. Lúc này trên người hắn cũng không còn thận trọng như lúc trước nữa, mà đã xuất hiện vẻ thiết huyết như trong trận chiến với gia tộc Lạc Trần lúc xưa!
Trong ánh mắt đỏ ngầu đầy điên cuồng của đám người phía dưới, hắn đã bắt đầu tiếp nhận khiêu chiến từ một đệ tử nội môn.
Lúc này mọi người đầy chăm chú nhìn lên thí luyện đài. Rất nhanh, một bóng người xuất hiện, là một thanh niên cao gầy, vừa xuất hiện gã liền ngửa mặt lên trời cười to.
"Bạch Tiểu Thuần, hôm nay ta..."
Ầm!
Thanh niên cao gầy còn chưa nói xong thì Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện trước mặt gã. Một quyền rơi xuống, gã thanh niên cao gầy này chỉ đành trợn to hai mắt, cả người chấn bay lên, đâm thẳng vào màn sáng phòng hộ rồi ngất đi.
Toàn bộ đám người phía dưới đều trợn mắt há mồm, còn Bạch Tiểu Thuần thì đầy bình thản tiếp tục lấy ra Hạc giấy khiêu chiến của đệ tử nội môn thứ hai. Vị đệ tử nội môn thứ hai đó nhanh chóng bị Bạch Tiểu Thuần đánh một quyền ngất xỉu chỉ trong chớp mắt, sau đó Bạch Tiểu Thuần lại tiếp tục lấy ra cái thứ ba...
Trong một ngày, hắn tiếp nhận khiêu chiến tổng cộng một trăm con Hạc giấy của đệ tử nội môn, tất cả đều có tu vi Ngưng khí tầng tám, nhưng trước mặt Bạch Tiểu Thuần, bất kì kẻ nào cũng chỉ khiến hắn xuất ra một quyền duy nhất mà thôi.
Đến khi hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần cũng kết thúc việc chọn lựa mà khoanh chân ngồi xuống đả tọa trên thí luyện đài. Ánh mắt đám người vây quanh hắn lúc này mang đầy tức giận, nếu Bạch Tiểu Thuần dám có dũng khí rời đi thì hẳn bọn họ sẽ xuất toàn lực ngăn cản lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, vẻ mặt như thường. Hắn tiếp tục lấy Hạc giấy ra tiếp nhận khiêu chiến, vẫn một trăm người, cũng vẫn là mỗi người một quyền!
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Ròng rã hai mươi ngày trôi qua, Bạch Tiểu Thuần đã tiếp nhận khiêu chiến của hai ngàn đệ tử nội môn, toàn bộ đều là Ngưng khí tầng tám, toàn bộ đều là một quyền đấm tới.
Không một ai có tư cách để hắn ra quyền thứ hai.
Một màn này cũng tạo ra một uy hiếp nhất định nhưng cũng không khiến đám đệ tử bờ Bắc trầm mặc lại được, tất cả bọn họ vẫn cứ trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần như cũ. Chỉ là Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ tiếp nhận khiêu chiến, hai mươi ngày nữa lại trôi qua.
Hai mươi ngày này, không chỉ có đệ tử Ngưng khí tầng tám, mà còn xuất hiện không ít Ngưng khí tầng chín. Nhưng mọi ngươi nhanh chóng trở nên kinh hãi phát hiện ra, Bạch Tiểu Thuần cường hãn đến mức cho dù là Ngưng khí tầng chín thì chỉ dưới hai quyền của hắn, nhất định bị đánh ngất xỉu.
Thậm chí có một số người còn phải phun ra máu tươi.
Một màn này lập tức rung chuyển toàn bộ đám đệ tử bờ Bắc, khiến bọn họ dần trầm mặc lại. Đến khi Công Tôn huynh muội và Từ Tung, còn có Bắc Hàn Liệt xuất chiến, cho dù là Tứ đại thiên kiêu nhưng trước mặt Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ chịu được vẻn vẹn mười quyền mà thôi.
Bắc Hàn Liệt không cách nào tin được, Lạc Nhật bí quyết của gã, trước mặt Bạch Tiểu Thuần lại không chịu nổi một kích!
Công Tôn huynh muội hoàn toàn kinh hãi. Vốn dĩ bọn họ cho rằng tốc độ phát triển của mình sau Thiên kiêu chiến đã rất nhanh, nhưng lúc này lại phát hiện so với bọn họ, Bạch Tiểu Thuần còn trưởng thành với tốc độ nhanh hơn rất nhiều!
Từ Tung đầy đắng chát nhìn Bạch Tiểu Thuần, gã như thấy được một tên Quỷ Nha khác vậy, cái loại mạnh mẽ đến kinh khủng này khiến tất cả mọi người cùng thế hệ phải tuyệt vọng.
Mười quyền, đánh giết hết thảy. Dù sao lực lượng nhục thân của Bạch Tiểu Thuần cũng đã chạm đến ngưỡng gông cùm xiềng xích tầng thứ nhất của cơ thể, đây chính là cảnh giới sau khi Bất Tử Kim Bì đại thành và Long Tượng Hóa Hải Kinh đạt đến tâm cảnh đỉnh phong.
Loại cường hãn này, dưới Trúc cơ, là chân chính vô địch.
Ngay khoảnh khắc Tứ đại thiên kiêu chiến bại, tất cả đệ tử bờ Bắc ở bốn phía xung quanh đều trầm mặc, lúc này bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đầy phức tạp chưa từng có. Dần dần, tuy là bọn hắn vẫn cứ phẫn nộ như trước, nhưng lại...tâm phục khẩu phục!
Tu chân giới kính trọng cường giả. Bạch Tiểu Thuần dùng thực lực đầy kinh khủng khiến cho người ta phải tuyệt vọng, thế nhưng lúc này, hắn cũng đã hoàn toàn chinh phục được tất cả đệ tử bờ Bắc!
Tuy vẫn là công địch, nhưng lại khiến cho người khác phải tranh đua, công địch mà người ta hi vọng có thể vượt qua!
Không biết là ai động trước, nhưng bên ngoài thí luyện đài rất nhanh, đã được đám người tách ra một con đường đi thông tới hướng Bách Thú Viện.
← Ch. 0122 | Ch. 0124 → |