← Ch.0131 | Ch.0133 → |
Dõi theo thân ảnh khuất dần của Đại Hắc Cẩu, Bạch Tiểu Thuần chìm trong suy nghĩ. Vừa rồi hắn cũng để ý thấy được, thân hình Đại Hắc Cẩu chậm rãi gầy đi một vòng lớn. Một màn này làm cho hiểu biết của Bạch Tiểu Thuần về Dục Thú hoa dục hóa sinh mệnh thêm chút ít, hắn lại nghĩ đến hương thơm lúc hoa nở.
Bên trong Dục Thú hoa này tồn tại một cỗ khí tức tác động đến thần trí hung thú, tạo nên những ảo cảnh, mỗi loài hung thú khác nhau sẽ có ảo cảnh khác nhau. Ảo cảnh tác động lên hung thú, lúc chúng khí huyết tràn đầy, liền rút ra một tia sinh mệnh bản nguyên phản tổ chi huyết để dục hóa, vì vậy Đại Hắc cẩu mới trở nên gầy gò...Bất luận thế nào, mục đích của nó là khiến cho tất cả hung thú trong ảo cảnh mất đi sức chống cự.
"Không hổ là Dục Thú chủng đã gần tuyệt chủng...Nói theo cách khác, sự tồn tại của nó, áp đảo trên tất cả hung thú!" Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, dần dần hiểu ra.
Giống như khi muỗi hút máu, chúng truyền một chất gây cảm giác tê liệt, lúc Dục Thú hoa này hút lấy bản nguyên phản tổ chi huyết thì truyền chất gây sung sướng.
Ngày ngày trôi qua. Bảy ngày sau, mắt thấy thời kỳ nở hoa của Dục Thú hoa gần hết, nếu vẫn không có thêm hung thú nào có bản nguyên phản tổ chi huyết hùng mạnh, liền lãng phí đi Dục Thú Chủng trân quý này.
Bạch Tiểu Thuần lại nghĩ tới nỗi hàm oan mà bờ Bắc vu hãm cho mình, thế là cắn răng một cái, ngay đêm hôm đó, nguyệt hắc phong cao, hắn lặng yên không tiếng động rời đi Bách Thú Viện.
"Đã thật lâu không có làm loại chuyện như thế này rồi. Tuy rằng với thân phận của ta là ra loại sự tình này có hơi mất thể diện...nhưng ta cũng hết cách a!!" Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng. Hắn bay tới bay lui tại bờ Bắc, thẳng tới nóc của một tòa nhà, sử dụng tốc độ nhanh nhất phóng vào trong. Trong ngôi nhà này có một đầu Khổng Tước xinh đẹp đang nghỉ ngơi, không hề phát hiện nguy hiểm đang rình rập nó, liền có một bàn tay nắm ở trên cổ.
Đầu Khổng Tước giãy giụa, nhưng thân thể bị một cỗ lực cường đại lôi dậy, mảy may không phát ra một tiếng động gì, thân thể liền mềm nhũn không cách nào giãy giụa nữa, chỉ có thể mặc cho Bạch Tiểu Thuần xách đi.
Bạch Tiểu Thuần nhìn nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Lúc phát hiện không ai chú ý liền phóng người tới địa phương tiếp theo. Rất nhanh, trong tay hắn ngoài Khổng Tước kia còn có thêm một đầu Thanh Mãng. Hắn lại bắn về một phía khác, tiếp tục công việc của mình.
Nửa canh giờ sau, Bạch Tiểu Thuần mới một nắng hai sương trở lại Bách Thú Viện, trên tay trái hắn xách một đầu Khổng Tước, tay phải cầm lấy đầu Dạ Báo, dưới nách kẹp đầu Bạch Hầu, trên thân quấn lấy một đầu Thanh Mãng, trên mặt tràn đầy kích động.
"Thu hoạch lớn a!" Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn. Hắn biết thời gian cấp bách, thế là hắn tiến thẳng ra hậu viện, đem những đầu chiến thú này trói lại, lập tức trước ném đầu Khổng Tước vào Dục Thú Hoa.
Mắt nhìn Dục Thú Hoa nuốt lấy đầu Khổng Tước, Bạch Tiểu Thuần ở một bên phấn khởi chờ đợi. Không đợi lâu, Khổng Tước liền bị phun ra, trong mắt không phải là say mê đơn thuần nữa, mà là đắm chìm trong những hồi ức tốt đẹp ấy, hiển nhiên ảo cảnh của nó không giống với đám hung thú khác. Không đợi nó kịp phản ứng, Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian vồ tới, lại đem đầu Thanh Mãng ném qua, sau đó tranh thủ thời gian, mang theo đầu Khổng Tước về chỗ chủ nhân nó.
Lần này Khổng Tước không hề phát ra một tiếng động nào, cũng không giãy giụa nữa, thậm chí, tại thời điểm Bạch Tiểu Thuần ra đi, nó còn nịnh nọt cọ xát Bạch Tiểu Thuần một cái, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, phảng phất như hi vọng Bạch Tiểu Thuần lần tới mang nó đi nữa.
"Bị rút lấy một tia sinh mệnh Bản Nguyên phản tổ chi huyết thì không có ảnh hưởng gì, nhưng nhiều hơn nữa đối với ngươi không tốt. Nghe lời đi, đúng rồi...đừng có nói chuyện này cho chủ nhân ngươi a". Bạch Tiểu Thuần áp chế thanh âm đến mức nhỏ nhất nghiêm túc dặn dò, lập tức rời đi.
Một đêm này đã giày vò Bạch Tiểu Thuần muốn chết. Đưa tiễn Thanh Mãng, đưa tiễn Bạch Hầu, rồi Dạ Báo, tận lúc trời sáng hắn mới xong việc, dù là hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Vừa nghĩ tới những đầu chiến thú kia đều lộ ra vẻ không muốn và đầy mê luyến, Bạch Tiểu Thuần liền cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt.
Nhất là nhìn thấy Dục Thú Hoa khỏe mạnh, hắn càng thỏa mãn.
"Làm việc này, khiến cho đám chiến thú thỏa mãn, Dục Thú hoa hài lòng, ta cũng mãn ý. Cái này nói rõ, ta thật sự đang làm chuyện tốt a!" ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần rất là cao hứng. Thời điểm ánh nắng phủ xuống, hắn đón gió, hất cái cằm nhỏ lên, tiếp tục ra ngoài.
Liên tiếp mầy ngày, hắn đã sớm quen việc dễ làm rồi. Mặc kệ đệ tử nội môn hay ngoại môn, đều là mục tiêu của hắn. Mỗi đêm đều tối đa bốn đầu chiến thú, nhiều hơn nữa hắn cũng không kịp đưa chúng trở về trước hừng đông.
Bạch Tiểu Thuần làm chuyện này rất cẩn thận, lại do tu vi của hắn cao thâm, tốc độ lại cực nhanh, nên những ngày này từ đầu đến cuối không có vấn đề gì xảy ra. Duy chỉ có thời điểm ban ngày, lúc đám chiến thú được phụng hiến trong âm thầm kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì lập tức vui vẻ, muốn tiến lên nịnh nọt hắn.
Đám đệ tử, chủ nhân của chúng đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn chiến thú của mình lúc trước còn lộ vẻ bất thiện với Bạch Tiểu Thuần, lúc này rõ ràng lại đưa ra bộ mặt nịnh nọt, nhao nhao kinh ngạc. Cả đám lập tức câu thông với chiến thú của mình, nhưng lại chẳng có đầu nào hồi đáp lại.
Nửa tháng qua đi, tại hậu viện, Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý nhìn Dục Thú Hoa dựa theo kế hoạch của mình không ngừng thu được bản nguyên phản tổ chi huyết, đầu chiến thú mạnh nhất cũng đang ổn định phát triển. Thế là mỗi khi đêm về, Bạch Tiểu Thuần lại càng thêm ra sức.
Khuya hôm nay, mây đen phủ đầy trời, che kín cả ánh trăng, mặt đất tối đen, Bạch Tiểu Thuần trên tay xách một con nhím, trên vai khiêng một đầu hung ngưu. Đem hai con chế ngự, không cho chúng nó phát ra một chút âm thanh nào, liền lặng yên tiến đến một tòa nhà khác.
"Bích Nhãn Hắc Miêu..." Bạch Tiểu Thuần mắt lộ kỳ quang. Hắn từ đầu đến cuối vẫn thèm thuồng đầu chiến thú này, giờ phút này đang muốn hành động. Đột nhiên, trong bóng tối, một đôi mắt xanh xuất hiện, một tiếng gầm nhẹ tựa như tiếng mèo kêu vang lên rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh này.
"Cảnh giác như vậy!" Bạch Tiểu Thuần lắp bắp kinh ngạc. Tiếng mèo kêu truyền khắp bốn phía, không ít người bừng tỉnh. Bạch Tiểu Thuần tranh thủ lui về sau một chút, nhưng vào lúc này, đầu Bích Nhãn Hắc Miêu kia lại vọt thẳng đến Bạch Tiểu Thuần, như muốn ngăn trở kẻ kia đào tẩu.
Nhất là trong ánh mắt đầy nhân tính hóa của nó, còn lộ ra vẻ trào phúng mãnh liệt.
Bạch Tiểu Thuần giận giữ, nếu đổi lại lúc khác, hắn thu thập con hắc miêu này rất dễ dàng, nhưng bây giờ hắn lo sợ bị phát hiện, liền triển khai cặp cánh sau lưng một cái, bày tốc độ cao nhất chạy trốn. Hắn chân trước vừa đi, thì từng thân ảnh từ bốn phía xuất hiện.
Tiếng mèo kia mang theo lực lượng truyền khắp cả bờ Bắc, hắn một đường chật vật, thật vất vả mới tránh thoát được đám đệ tử bờ Bắc, trở lại đường nhỏ tại Bách Thú Viện. Bạch Tiểu Thuần thầm hận đầu Hắc Miêu kia đến nghiến răng nghiến lợi.
"Phải nghĩ biện pháp khác, đầu Hắc Miêu kia quá cảnh giác rồi!". Đang lúc Bạch Tiểu Thuần đau đầu, thần sắc khẽ động, thân thể cấp tốc tránh đi, một đại hắc ảnh từ bên cạnh lướt qua thật nhanh, âm thanh cắn mạnh truyền ra.
"Lại là ngươi!!" Bạch Tiểu Thuần đang rất bực tức, giờ phút này nhìn thấy bóng đen vừa lướt qua kia là đầu Đại Hắc Cẩu liền lập tức nổi điên.
Hai lần trước, Đại Hắc Cẩu đánh lén một kích không trúng lập tức bỏ chạy, nhưng lúc này nó lại không rời đi, lại mang theo vẻ điên cuồng cùng hung tàn, thêm cả hận ý, một lần nữa vọt tới.
Lấy sự linh hoạt cùng tốc độ đặc trưng của Dạ Hành Thú, Bạch Tiểu Thuần phải dốc toàn lực, mất thêm một khoảng thời gian mới có thể bắt lấy nó, nhưng bây giờ nó không chạy, rất nhanh liền bị Bạch Tiểu Thuần chế ngự.
"Đêm nay còn thiếu một đầu, liền lấy ngươi thay thế!" Bạch Tiểu Thuần oán hận nói. Hắn liền xách theo Đại Hắc Cẩu đang giãy giụa về viện. Đầu tiên để Hung Ngưu cùng con nhím đi phụng hiến, cuối cùng mới đưa đầu đại cẩu vẫn đang cự lực giãy giụa vào trong Dục Thú Hoa.
Sau khi đem con nhím kia cùng đầu Hung Ngưu trở về, hắn dành thời gian một ngày này, hung ác cho đầu đại cẩu phụng hiến mười lăm lần, cho Đại Hắc Cẩu một cái giáo huấn khó quên.
Đợi đến thời điểm Đại Hắc Cẩu gần hấp hối, Bạch Tiểu Thuần mới hung hăng ném nó ra ngoài.
"Lần sau nếu ngươi lại dám đánh lén ta, ta liền biến ngươi thành con chó khô!" Bạch Tiểu Thuần cả giận nói. Đầu Đại Hắc Cẩu gian nan bò dậy, tranh thủ thời gian chui vào trong rừng, chờ tới lúc không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần nữa, nó ghé vào chỗ tối, lè lưỡi liếm bờ môi, sâu trong mắt hiện vẻ say mê.
Lại mấy ngày qua đi, vẫn như thường lệ, đêm khuya Bạch Tiểu Thuần hành động. Bất qua đối với sự cảnh giác của Bích Nhãn Hắc Miêu, Bạch Tiểu Thuần rất đau đầu. Hắn muốn mạnh mẽ bắt lấy, nhưng lại bất hạnh phát hiện đầu Hắc Miêu này lại trốn bên trong phòng chủ nhân nó không đi ra.
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, chỉ có thể không cam lòng mà buông tha, tiếp tục tuyển chọn các chiến thú khác, nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn không bỏ được. Khuya hôm nay, sau khi hắn đem một đầu Thiềm Thử trả về chủ nhân nó, trên đường trở lại, bỗng nhiên dừng lại, một đạo hắc ảnh từ bên cạnh hắn sượt qua, âm thanh quen thuộc lần nữa truyền đến.
Như những lần trước vẫn la Đại Hắc Cẩu, tinh thần phấn chấn đứng nơi đó, không hề chạy trốn, mà lại hung ác nhe răng, một bộ dáng lại muốn vọt tới.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt hốc mồm, rung động trước sự chấp nhất của Đại Hắc Cẩu, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy cổ quái. Trước đó Bạch Tiểu Thuần khỗng nghĩ nhiều, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, Đại Hắc Cẩu không hề chạy trốn, hoàn toàn buông tha cho tốc độ của mình, thậm chí lần đánh lén vừa rồi, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác tựa hồ chỉ có bộ dáng, lực cắn yếu đi, không còn hung tàn như mấy lần trước.
"Chẳng lẽ ngươi đang cố ý?!" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc hỏi.
Nguyên bản Đại Hắc Cẩu đang muốn lao ra, nhưng lại nghe được câu này, liền ngừng lại, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, không hề gầm rống, cũng không nhe răng, không xông tới, cứ như thế mà nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thần sắc cổ quái, không thèm để ý đến Đại Hắc Cẩu, lách qua nó rồi bay nhanh. Đầu Đại Hắc Cẩu rõ ràng đi theo sau, một đường theo Bạch Tiểu Thuần về tới lầu các, vào trong sân viện.
Vừa về đến nơi, cái đuôi Đại Hắc Cẩu kích động lắc tới lắc lui, phóng tới gần Dục Thú Hoa, vậy mà...tự mình nhảy vào.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy muốn lồi con mắt, thần sắc càng thêm cổ quái. Nhất là sau khi hắn nhìn thấy Đại Hắc Cẩu phụng hiến xong, vừa bò ra không rời đi mà lại nhảy vào trở lại, tới tới lui lui, cho đến hoàng hôn ngày hôm sau, rõ ràng đầu đại cẩu này phụng hiến bảy tám lần.
"Cái này...cái này...nhiều sinh mệnh bản nguyên phản tổ chi huyết như thế, ngươi không muốn sống nữa à?? Chết tiệt, rốt cuộc ngươi tiến vào ảo cảnh gì???" Bạch Tiểu Thuần hít vào ngụm khẩu khí, một phát chụp lại đầu Đại Hắc Cẩu đang muốn tiếp tục lao vào Dục Thú Hoa, tranh thủ thời gian ném ra ngoài. Vốn đang định uy hiếp một chút, chợt nội tâm khẽ nhúc nhích, Bạch Tiểu Thuần xoay chuyển lời nói dụ dỗ.
"Ta biết rõ ngươi có thể nghe hiểu những gì ta nói...nói cho ngươi biết, lần sau nếu như ngươi muốn phụng hiến tiếp, đừng lại đánh lén ta. Chỉ cần ngươi bắt đầu Bích Nhãn Hắc Miêu lại đây, ta liền cho phép ngươi lại phụng hiến thêm lần nữa!"
Chính lúc Đại Hắc Cẩu khập khiễng tính rời đi, nghe đến đó liền dừng bước chân lại, quay đầu ngó Bạch Tiểu Thuần một cái, rồi quay đầu lại chạy đi.
Khuya mấy hôm sau, đang lúc Bạch Tiểu Thuần muốn ra ngoài tìm vài đầu chiến thú về, đột nhiên, từ bên ngoài lầu các truyền đến tiếng chó sủa quen thuộc...
← Ch. 0131 | Ch. 0133 → |