← Ch.0173 | Ch.0175 → |
“Đông Tây Nam Bắc, bốn giao giới giữa biển và con sông rộng lớn này được gọi là khu vực Thượng du. Mỗi khu vực đều có truyền thừa riêng từ không biết bao nhiêu vạn năm trước, một tay che trời, tựa như là cổ lão tông môn tồn tại cùng với thế giới này. Bốn Cổ tông này đều trải khắp cả vùng thượng du dọc theo con sông chủ mạch, bọn họ chính là bốn quái vật khổng lồ của thế giới này.
Tứ đại cổ tông đều có thế lực riêng mình khống chế lấy bốn nhánh phân mạch bên dưới, bên dưới mỗi phân mạch hà lưu này lại có bốn chi mạch khê lưu, dưới mỗi dòng chi mạch lại là vô số mạt lưu. ”
“Thượng du chủ mạch Cổ tông tại Đông mạch Tu chân giới ta, là…. Tinh Không Đạo Cực Tông!”
“Nơi đó cách Linh Khê Tông chúng ta cực kỳ xa côi, xa đến mức một tu sĩ Trúc cơ có phi hành cả đời cũng không thể đến nơi được…”
“Phía dưới tông này, chiếm cứ tứ đại phân mạch hà lưu chính là Tinh Hà Viện, Không Hà Viện, Đạo Hà Viện, Cực Hà Viên, Tứ đại phân viện thuộc về Tinh Không Đạo Cực Tông. ”
“Bên dưới mỗi Tứ đại phân viện này đều có bốn chi mạch khê lưu. Linh Khê Tông ta chính là ở tại chi mạch khê lưu thứ hai lệ thuộc vào Không Hà Viện, Huyết Khê Tông là chi mạch thứ nhất, Đan Khê Tông là chi mạch thứ ba, Huyền Khê Tông là chi mạch thứ tư. Không Hà Viện chính là thượng tông của cả Tứ đại tông môn chúng ta, còn thượng tông của Không Hà Viện chính là một trong bốn Thượng du Cổ tông, Tinh Không Đạo Cực Tông. ” Lời nói của Trịnh Viễn Đông như sấm động bên tai, khiến Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, hơi thở dồn dập, tin tức này so với giới thiệu về thế giới lúc này còn kinh người hơn.
"Tinh Không Đạo Cực Tông Không Hà Viện " Bạch Tiểu Thuần thì thào, tâm thần rung động.
“Vấn đề thứ ba, có biết vì sao tất cả tông môn trong thế giới này đều được xây dựng ngay cạnh Thông Thiên Hà không? Cho dù là mạt lưu, nhưng cũng phải cố gắng đến gần Thông Thiên Hà?” Trịnh Viễn Đông nói tiếp, như phóng thích tiếp một đạo sấm sét thứ ba.
“Thông Thiên giới này rất rất rộng lớn…Không nói là vô biên vô hạn, thế nhưng cũng rất ít người có thể đi đến được tận cùng, nhưng phiến thế giới này lại rất quỷ dị, nơi này…hoàn toàn không có Linh khí!”
“Không có…Linh khí? Làm sao như thế được?” Trịnh Viễn Đông vừa nói ra, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại chấn động thêm lần nữa.
“Toàn bộ thế giới này không có Linh khí, hoặc nên nói, phiến thiên địa này không sinh ra một chút Linh khí nào cả mà lại sản sinh ra một lực lượng vẩn đục là kịch độc đối với tu sĩ, nhưng lại đầy bổ dưỡng đối với đám hung thú. ”
“Dường như những ghi chép từ kí lục và lịch sử còn lại tới nay, cũng chính là như thế này…Sở dĩ tu sĩ chúng ta tu hành được, cũng chính là nhờ…Thông Thiên Hải!’
“Trong toàn bộ thế giới này, Thông Thiên Hải chính là nơi có linh khí kinh người nhất, dường như mỗi giọt nước biển nơi đó đều chứa vô tận Linh khí. Mà biển này chảy qua bốn con sông rộng lớn, phân mạch thành các dòng sông, thành các nhánh suối, mạt lưu…Chỉ cần nơi nào có Thông Thiên Hà, nơi đó có Linh khí!
“Càng đến gần Thông Thiên Hải, Linh khí càng dày đặc, càng đến gần Thông Thiên Hà, Linh khí càng dày đặc. Cho nên thượng du cực mạnh, trung du cường hãn, hạ du không tầm thường, mạt lưu cũng có hi vọng.
Còn như…càng cách xa Thông Thiên Hà, Linh khí càng mỏng manh, đến tận cùng sẽ có một mảnh cấm địa rộng lớn không có Linh Khí…Cho dù Thông Thiên Hải vươn ra khắp bốn phương, thế nhưng cũng có khoảng một nửa thế giới này, những nơi xen kẽ giữa những dòng chảy không hề có Linh khí!
“Đây cũng chính là sự bảo hộ gián tiếp, toàn bộ thế lực của hai Cổ tông khó mà xảy ra chinh chiến được, vì độ khó là cực lớn. Thế nên chiến tranh phần lớn là do tranh đoạt tài nguyên giữa nội bộ mạch sông tạo thành. ” Trịnh Viễn Đông nói tới đây thì dừng lại một chút, nhìn Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn bị chấn động, rồi tiếp tục nói tiếp.
"Vấn đề thứ tư, Lạc Trần gia tộc, vì sao làm phản!"
"Huyết Khê tông, Linh Khê tông, Huyền Khê tông, Đan Khê tông, đều là chi mạch của Không Hà Viện, chúng ta đều mong có một ngày…có thể đề thăng địa vị tông môn lên cao hơn, trở thành tông môn ở phân mạch hà lưu!”
“Đây là mộng tưởng của lão tổ, cũng là mục tiêu để Linh Khê Tông không ngừng tích lũy và cố gắng trong vạn năm qua. Danh sách truyền thừa cũng vì mục tiêu này mà được thiết lập!”
“Cách đây vài năm trước, mục tiêu này vậy mà lại gặp được một thời cơ mà vạn năm khó gặp một lần!”
“Vì vài nguyên nhân nào đó mà Không Hà Viện đã chọc giận Cổ tông, bị Tinh Không Đạo Cực Tông trừng phạt, gần như phải diệt môn, lão tổ tử vong, nội tình sụp đổ, suy yếu đến mức chưa từng có. Thậm chí có thể bị thay thế đi, coi như vì vậy mà dư ra một cái danh ngạch!”
“Một tông khác…có thể được thay thế vào đó. Mà Tinh Không Đạo Cực Tông lại không chỉ định bất kỳ một Khê tông nào kế nhiệm. Cho nên tứ tông Huyết, Linh, Huyền, Đan cũng đều có khả năng như nhau. Do vậy mà muốn tranh đoạt, huyết chiến với nhau, muốn giết từ trong tam tông mà đi ra, trở thành cường đại nhất, để có thể tấn thăng lên phân mạch!”
“Đứng sau lưng Lạc Trần gia tộc là người nào không quan trọng, là Huyết Khê Tông cũng được, Huyền Khê Tông cũng được, Đan Khê Tông cũng không vấn đề gì. Bởi vì các bên…đều là đối thủ, nhưng cũng có thể là liên minh!
Có người có ý đồ nuôi cá tại Linh Khê Tông ta, thì Linh Khê Tông ta cũng có cá nuôi được tại phạm vi thế lực của tam tông kia. ” Trịnh Viễn Đông mỉm cười, pha lẫn sự rét lạnh trong đó. Bộ dáng lão đạo ôn hòa, cân bằng hai bờ Nam Bắc, được người người tôn kính chỉ là biểu hiện của lão ở nội bộ tông môn mà thôi, đối nội như gió xuân, nhưng đối ngoại lão luôn luôn sát phạt quyết đoán, thậm chí còn có phần lãnh khốc hơn cả Sài đạo nhân Âu Dương Kiệt.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vốn đã bị đáp án của bốn vấn đề vừa rồi khơi dậy lên sóng gió ngập trời, lúc này hắn đã hoàn toàn mờ mịt rồi.
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi biết vì sao hòn đảo giữa Thông Thiên Hải vốn là cửa vào thông đến Bầu trời, lại có rất nhiều người đều muốn tiến vào đó bằng được chứ?” Trịnh Viễn Đông nhìn thấy suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần đã bị chuyển dời ra khỏi sự tình của Đỗ Lăng Phỉ bèn mỉm cười, chuẩn bị hạ xuống thêm một liều thuốc cực mạnh nữa!
“Trong truyền thuyết, đi qua được cửa vào Bầu trời, thì có thể được…Vĩnh hằng! Cũng chính là…Trường sinh!” Trịnh Viễn Đông liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, rồi chậm rãi tiếp tục.
Nghe xong câu này, da đầu Bạch Tiểu Thuần như muốn nổ tung, hai mắt đờ ra, cả người run rẩy mãnh liệt, trong khoảnh khắc đó, hơi thở của hắn chợt nổi lên dồn dập. Cả đời này hắn cũng chưa lúc nào có bộ dạng như bây giờ, não bộ tưởng chừng như muốn nổ tung, tràn ngập điên cuồng, trong đầu đầy ắp hai chữ Trường sinh.
“Mà muốn Trường sinh thì cần phải có thực lực mới đi tới được Bầu trời. Ngươi còn nhỏ, con đường phía trước còn rất dài, không nên vì phong cảnh ven đường nhất thời mà bị quyến luyến. Hãy cứ đi đi, để rồi sau này…không oán không hối!
“Bốn miếng ngọc giản này, một cái chính là lệnh bài biểu thị thân phận trưởng lão từ giờ trở đi của ngươi. Một cái chính là động phủ mới của ngươi tại Chủng Đạo Sơn, một cái là tín vật để ngươi đến Tổ cấm chi địa lựa chọn Truyền thừa sau khi Trúc cơ, còn cái cuối cùng là chìa khóa mở ra Bí cảnh mà ngươi đạt được lúc đệ nhất thiên kiêu chiến. ” Trịnh Viễn Đông buông bốn miếng ngọc giản xuống, nhìn dáng vẻ kích động của Bạch Tiểu Thuần, lão yên tâm rời đi. Sau khi lão bước ra khỏi động phủ, thì đã nhìn thấy Lý Thanh Hậu đang đứng đợi ở cách đó không xa bèn gật nhẹ đầu với y.
Nét mặt Lý Thanh Hậu lộ ra vẻ tươi cười, tựa như vừa thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ Chưởng môn, đã như vậy thì ta cũng yên tâm mà đi bế quan rồi!”
“Thanh Hậu không cần phải vậy, hắn cũng là sư đệ của ta. Hi vọng khi ngươi xuất quan, Linh Khê Tông chúng ta…lại có thêm một vị trong Danh sách truyền thừa!” Trịnh Viễn Đông nhìn Lý Thanh Hậu, trong lòng cũng có chút hâm mộ. Bản thân lão không có khả năng trở thành Danh sách Truyền thừa mà sau này hẳn là ở vị trí Thái Thượng Trưởng lão.
Lý Thanh Hậu chắp tay cúi đầu, nhìn về phía động phủ Bạch Tiểu Thuần một chút rồi cùng Trịnh Viễn Đông nhẹ lướt đi.
Bạch Tiểu Thuần đang ở trong động phủ, hơi thở dồn dập, thậm chí Trịnh Viễn Đông rời đi lúc nào hắn cũng không hay. Lúc này đầu óc hắn đang dậy sóng ngập trời, mãi đến đêm khuya hắn mới đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên sáng ngời.
“Ta muốn, Trường sinh!!!” Hắn bèn đặt chuyện tình của Đỗ Lăng Phỉ chôn thật sâu trong đáy lòng rồi tiếp tục bước tiếp. Thứ khiến hắn có thể tiếp tục bước đi, ngoại trừ hình ảnh của thế giới bên ngoài này, thì quan trọng nhất chính là sự chấp nhất đối với Trường sinh của hắn!
Hắn nhìn bốn ngọc giản trước mặt, rồi cầm một miếng lên!
Sau khi xem xét một chút, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy mong chờ.
“Còn có Bất Tử Quyển quyển thứ hai của Bất Tử Trường Sinh Công…Bất Tử Kim Cương. Bây giờ ta có thể tu luyện được rồi. ” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm chốc lát, nghĩ tới Bất tử Quyển thứ hai mà năm đó vị lão nhân thủ mộ đã cho hắn.
Quyển thứ hai này Bạch Tiểu Thuần đã từng nghiên cứu qua, chia làm ba tầng. So sánh ra thì càng cường hãn so với Bất tử Bì, một khi tu thành tầng thứ nhất có thể đạt được bí pháp còn kinh khủng hơn cả Toái Hầu Tỏa.
"Hám Sơn Chàng!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi. Trải qua một đêm dài không có chuyện gì, sáng sớm ngày thứ hai, hắn bước chân ra khỏi động phủ, nhìn ánh nắng mặt trời, lại nhìn về phía xa xăm. Hắn không quên chuyện mất tích của Đỗ Lăng Phỉ, mà chỉ chôn sâu vào trong đáy lòng mình.
“Bạch Tiểu Thuần ta, đã trở lại rồi đây!” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ, cằm hất lên, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến Chủng Đạo Sơn.
← Ch. 0173 | Ch. 0175 → |