← Ch.0477 | Ch.0479 → |
"Sau khi nổ lô, dược lực trong lò sẽ bị kích bung ra, khiến uy lực vụ nổ trở nên lớn thêm..." mắt Bạch Lân sáng lên, cười ha hả, xoay người chạy thẳng tới Công Giáp các.
Trong Công Giáp các, Bạch Tiểu Thuần đầy tủi thân nhìn năm lò đan còn lại, xung quanh là các tu sĩ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn đống bừa bộn khắp nơi.
Cả tòa viện đã bị hư hại, bốn tu sĩ bảo vệ, trừ một người bị bắn đi đâu không rõ, ba người còn lại mặt mày trắng bệch, nhìn Bạch Tiểu đầy kiêng kị.
Còn các đại sư, ai nấy lôi đan dược ra uống, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần căng thẳng nhìn quanh, lắp bắp giải thích.
"Đừng...đừng có oán ta chứ, ta đã nhắc nhở các ngươi..."
"Nếu các ngươi chịu nghe lời ta, lùi ra sau, hay lấy ra pháp bảo phòng hộ thì chẳng phải đã không sao rồi hay sao... huống hồ... ta cũng đâu phải bảo các ngươi tới đây... là các ngươi tự tới mà."
"Hồi trước mỗi lần ta luyện đan, không ai dám tới gần ta hết, hồi ở Huyết Khê Tông Trung phong, mỗi lần ta luyện đan, tất cả người trên núi đều chạy hết... tại các ngươi cứ đòi muốn tới gần." Bạch Tiểu Thuần nói, hắn nói chưa dứt lời, xung quanh đã vang lên những tiếng hít thở dồn dập, ánh mắt mọi người nhìn hắn càng thêm dữ tợn.
"Hủy Công Giáp các, làm tàn phế tổn thương đồng tông, Bạch Tiểu Thuần, để xem ngươi nói với quân chủ thế nào!"
"Người khác luyện đan nổ lô, tối đa đan vỡ lô hủy, còn ngươi, rõ ràng là tận lực làm nổ, ý đồ bất chính!"
Ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, các đại sư vô cùng hận Bạch Tiểu Thuần, họ chỉ định qua đây xem một cái mà thôi, ai dè suýt nữa lại bị nổ lò đan mà chết, nhớ tới lúc lò đan nổ, hồn phách như bị hút ra khỏi người là ai nấy đều sợ hãi.
Bạch Tiểu Thuần nhức đầu, nhất là nhớ tới vừa rồi Bạch Lân gầm lên, trong lòng càng thêm rối rắm, mình đã sớm nói cho Bạch Lân biết rồi, nhưng rõ ràng người ta không thèm để ý tới.
Bạch Tiểu Thuần ủ rũ, than thở, còn đang nghĩ phải giải thích như thế nào thì từ xa đã có một làn cầu vồng ào ào bay tới.
Bác Bì quân quân chủ Bạch Lân!
Tốc độ của hắn cực nhanh, phá vỡ bầu trời, trong nháy mắt đã xuất hiện trong Công Giáp các, hạ xuống đứng ngay trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
"Bạch Tiểu Thuần, có biết ngươi đã làm ra cái gì không?" Bạch Lân nghiêm nghị nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần giật thót, oan ức nói to.
"Quân chủ, ta đã từng nói với ngươi rồi, lúc ta chế thuốc sẽ xảy ra ít chuyện, lúc đó chính ngươi đã nói, ta chịu trách nhiệm luyện dược, những chuyện khác ngươi chịu trách nhiệm, không liên quan gì tới ta, ta..."
Bạch Lân xông tới, kéo tay Bạch Tiểu Thuần, tốc độ cực nhanh, Bạch Tiểu Thuần không né được, đang định phản kháng, thì nhận ra vẻ mặt của Bạch Lân có vẻ không thích hợp.
Đôi mắt của Bạch Lân sáng rực, hít thở dồn dập, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần như nhìn của quý, tay giữ chặt lấy tay của Bạch Tiểu Thuần.
"Sao lại không liên quan tới ngươi, quan hệ rất lớn là đằng khác, ha ha ha, Bạch lão đệ, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, ngươi tiếp tục luyện đi, yên tâm, ngươi cứ thoải mái mà luyện, không phải chỉ là nổ lô sao, sợ cái gì!"
"Ngươi muốn luyện như thế nào thì cứ luyện như thế ấy, nổ lô càng nhiều càng tốt, hơn nữa nếu uy lực lúc nổ còn lớn hơn tí nữa, khủng bố hơn tí nữa thì không còn gì tốt hơn, ngươi yên tâm, tất cả đã có ta!" Bạch Lân cười vang.
Bạch Tiểu Thuần và mọi người giật mình, vốn tưởng Bạch Lân tới là giận dữ lôi đình, ai dè lại chuyển ngược tình thế hoàn toàn.
"Cái này... chuyện gì xảy ra thế..." Những đại sư bị thương ngơ ngác, sự thật và những gì họ nghĩ đã hoàn toàn khác biệt, khiến họ không sao tin nổi.
Bạch Lân rất kích động, mấy cái lô nổ kia chính là lợi khí tuyệt nhất để đấu với oan hồn và thổ dân đó!
Một chiến công không gì sánh kịp nha!
Phải biết rằng mấy năm gần đây, Tinh Không Đạo Cực Tông đã nghĩ ra rất nhiều cách để đối phó với Man Hoang, như chuyện diệt hồn này, nhưng không biện pháp nào hiệu quả lâu, đều bị Man Hoang tìm ra cách phá giải.
Trước mắt, hắn không cầu cách của Bạch Tiểu Thuần hữu hiệu trong thời gian dài, chỉ cần trong thời gian ngắn có thể chấn nhiếp Hồn Hải là rất tốt rồi, vì lần này Minh Hà bị chọc thủng là chuyện rất lớn, ngay cả Thiên Nhân cũng tức giận, lúc nào cũng để mắt tới nơi đây.
"Bạch lão đệ, ta chỉ có một yêu cầu đối với ngươi, có thể tăng tốc độ luyện lên nhanh một tí hay không?" Bạch Lân nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy hy vọng.
Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, Bạch Lân gọi hắn là lão đệ nha, dáng vẻ đầy thân thiết kia, làm Bạch Tiểu Thuần hết hồn, người ta không trách hắn nha, mà còn cổ vũ hắn làm nổ thêm lò đan càng nhiều càng tốt, Bạch Tiểu Thuần thực là rất kinh ngạc.
"Lại còn có người đưa ra loại yêu cầu này... xem ra, hồi nãy Bạch Lân xách lò đan đi hẳn đã nhìn thấy được hiệu quả của nó..."
Bạch Tiểu Thuần hiếu kỳ, hỏi nguyên nhân.
Bạch Lân không chút giấu giếm, lập tức kể chuyện lò đan nổ ngoài Trường Thành cho mọi người nghe, Bạch Tiểu Thuần nghe xong, đầy phấn khởi.
"Vậy là ngươi cho rằng vì nổ lò đan nên mới có hiệu quả như thế? ồ không đâu, đó rõ ràng là do thành quả nghiên cứu của ta, xem ra vẫn rất có hiệu quả a." Bạch Tiểu Thuần thấy không sao, tinh thần trở nên phấn chấn, ngẩng đầu ngạo nghễ.
" Bạch Tiểu Thuần ta luyện dược, chú ý chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, ngươi cũng biết, dù có nổ lô cũng là trong dự liệu, đan dược trong lò chỉ góp chín phần, một phần cuối là nhờ sóng khí bung ra khi nổ lô mới đạt tới hiệu quả nguyên vẹn, thể hiện ra sự kết hợp hoàn mỹ của dược lực và sức mạnh khi nổ lô, tạo nên hiệu quả mạnh nhất!" Bạch Tiểu Thuần phất tay áo nhỏ, hất cằm lên.
Bốn phía mọi người từng cái một hai mặt nhìn nhau, nếu không có lúc trước chứng kiến Bạch Tiểu Thuần khẩn trương giải thích, bọn hắn có lẽ thật sự sẽ tin rồi... Bạch Lân vội ho một tiếng, không có đi cắt ngang Bạch Tiểu Thuần nói khoác, mà là mỉm cười dường như nhận thức.
Ai nấy nhìn nhau, chưa từng thấy Bạch Lân đối xử với ai khách khí như thế này, có thể thấy vị trí của Bạch Tiểu Thuần trong lòng Bạch Lân là rất cao.
"Về chuyện nổ lô, Bạch huynh yên tâm, tối đa ba ngày, ta sẽ làm ra thêm một đống nữa, việc nhỏ thôi." Bạch Tiểu Thuần vung tay, đắc ý nói. Bạch Lân cười, xác định thời gian cụ thế với Bạch Tiểu Thuần xong, hài lòng thỏa mãn rời đi.
Lúc gần đi, hắn dữ dằn trừng mắt với đám tu sĩ xung quanh, khiến ai nấy đều hết hồn, vội vàng cúi đầu xuống, tản ra, còn các đại sư tuy vô cùng phiền muộn nhưng đành phải nhịn xuống.
Ba thanh niên hộ vệ sau đó đều bị Vạn phu trưởng phạt cho một trận, sau đó được người ta kể cho nghe chuyện bên ngoài Trường Thành hôm đó, đều trở nên vô cùng kính sợ Bạch Tiểu Thuần.
Gã hộ vệ xui xẻo cuối cùng cũng đã được tìm ra, đưa đi cứu trị, cả người khập khiễng, sợ hãi Bạch Tiểu Thuần hơn bất cứ ai.
Năm lò đan không bị nứt đêm đó đã được Bạch Tiểu Thuần mở ra, đáng tiếc lò đan dù nguyên vẹn, nhưng đan dược trong đó đều đã trở thành phế đan.
Bạch Tiểu Thuần nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau tới Xuất Các lâu, đứng cạnh lò đan, hét lớn.
"Đừng có tới đây nữa nha, đừng bảo ta không nhắc các ngươi, Bạch Tiểu Thuần ta... bắt đầu luyện đan đó!" Bạch Tiểu Thuần hét váng, vang vọng khắp Công Giáp các.
Các đại sư ở quanh chỗ hắn vội vàng ra khỏi chỗ ở, bi phẫn rời đi rõ xa, bốn thanh niên hộ vệ thì run người, nếu có thể, họ cũng chẳng muốn ở lại chỗ này, nhưng biết làm sao được, đành hồi hộp căng thẳng đứng đó, vận hết tu vi lên, cảnh giác cao độ.
Thấy tiếng la của mình có hiệu quả, Bạch Tiểu Thuần hài lòng hất tay áo, điều khiển lò đan bay tới, lần này hắn đã quyết định làm hai mươi lò!
← Ch. 0477 | Ch. 0479 → |