← Ch.0514 | Ch.0516 → |
Bạch Tiểu Thuần cũng biết nơi này có cổ quái, không nói sụp đổ hai lần liên tục, càng có một cái Thiên Thú Hồn, từ các phương diện đã chứng minh việc này diễn ra trong thời gian không ngắn, hết lần này tới lần khác bên phía Trường thành và các bộ lạc thổ dân không đến đây xem xét lần nào.
Dường như bọn họ không phát hiện dị biến ở nơi đây.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần ngưng trọng, hắn gật đầu sau đó nhìn sang hố sâu, hắn biết bên trong tồn tại rất nhiều oan hồn, hắn không cam lòng nếu mình cứ rời đi như vậy.
- Đây chính là chiến công đấy...
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm trong chốc lát, con mắt thứ ba trên mi tâm mở ra, hắn vận dụng tu vi rót vào trong Thông Thiên pháp nhãn, một đạo ánh sáng tím bay ra khỏi ánh mắt của hắn, dùng Thông Thiên pháp nhãn quan sát hố sâu bên dưới, dưới tác dụng của ánh sáng tím, sương mù biến thành trong suốt trong mắt hắn.
Phát hiện hữu hiệu, Bạch Tiểu Thuần tăng cường rót tu vi vào trong pháp nhãn, ánh sáng tím trong Thông Thiên pháp nhãn mạnh hơn, sương mù biến mất thật nhanh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, chẳng những Bạch Tiểu Thuần có thể nhìn thấy, ngay cả lão giả hồn tu cũng nhìn thấy rõ ràng, hơn ngàn tu sĩ chung quanh cũng phát hiện sương mù đang biến mất cực nhanh.
Khi sương mù biến mất, hố sâu rộng chừng vạn trượng sâu không biết bao nhiêu, bọn họ đứng trên hố sâu có thể nhìn thấy vô số oan hồn đang bồi hồi bên dưới!
Số lượng oan hồn quá nhiều, chỉ tụ tập ở cửa động cũng nhiều hơn mười vạn, nhất là bên trong có không ít oan hồn Nguyên Anh hồn... Chỉ khu vực biên giới đã có nhiều oan hồn mạnh như thế, càng không dám tin sâu bên trong còn bao nhiêu oan hồn.
Sợ rằng không thể đếm nổi.
Phát hiện tình hình dưới hố sâu, chẳng những Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ, hơn ngàn tu sĩ bốn phía càng ngưng trọng, đồng tử co rút lại.
Quá nhiều oan hồn, cho dù trên thân mọi người đều có Tụ Hồn Đan, nếu một khi đám oan hồn cùng bạo phát bay ra ngoài, bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ, nhất là oán khí từ những oan hồn bên dưới còn mạnh hơn các oan hồn bên ngoài quá nhiều, kể từ đó một khi oan hồn bạo động, bọn họ chắc chắn rơi vào kết cục nguy hiểm.
Lão giả hồn tu mở to mắt ngơ ngác nhìn hố sâu, hắn bị dọa không nhẹ, không dám gây ra động tĩnh quá lớn, hắn hiểu phía sau số lượng oan hồn khủng khiếp bên dưới là lực lượng cực kỳ đáng sợ, một khi đám oan hồn chú ý bọn họ, như vậy hắn không chờ đám tu sĩ ở đây giết mình, chỉ đám oan hồn thôn phệ cũng thừa sức giết hắn tại đây, quá trình tử vong cực kỳ thê thảm, tư vị bị oan hồn cắn nuốt còn đáng sợ hơn bị đoạt xá gấp ngàn vạn lần.
Đi theo đám người này trở về Trường thành, tuy bị bắt làm tù binh nhưng còn có chút hi vọng sống sót, nếu bị đám oan hồn bên dưới bao vây, hắn tuyệt đối không thể sống sót nổi.
Thân là hồn tu Man Hoang, hắn quá hiểu về hồn.
Cũng may hắn phát hiện đám oan hồn bên dưới đang lâm vào trạng thái nửa ngủ say, chúng chỉ bồi hồi ngay cửa động không ra ngoài, chỉ cần không quấy rầy thì bọn chúng sẽ không công kích.
Những người khác vô cùng lo lắng, mặc dù da đầu Bạch Tiểu Thuần đang căng cứng nhưng đám oan hồn trong mắt hắn lại có ý nghĩ khác biệt, hắn nhìn thấy vô số chiến công!
- Bắt hết đám oan hồn này có thể đổi bao nhiêu chiến công... Nhất là bên trong còn có quá nhiều... Hồn, trời ạ, nếu ta có thể bắt hết bọn chúng, Vạn phu trưởng... Tuyệt đối không phải là mộng tưởng!
Bạch Tiểu Thuần cắn chặt môi, hắn đã tâm động nhưng lại do dự, dù sao nơi này có quá nhiều oan hồn, cho dù hắn có Tụ Hồn Đan cũng vô cùng nguy hiểm.
- Tốt nhất nên dẫn xuất một ít ra ngoài... Hoặc là phân tán đám oan hồn bên dưới...
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, mặc dù hắn có mặt nạ bảo hộ nhưng chưa đủ ổn thỏa, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất... Hắn sẽ tiếc nuối nếu mình bỏ qua cơ hội lần này, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ sau đó lui ra phía sau, ý bảo tu sĩ chung quanh mình bảo trì khoảng cách an toàn, không đi kích thích đám oan hồn kia.
Vào lúc hơn ngàn tu sĩ lùi lại mấy trăm trượng, khi đã cảm thấy đủ an toàn, ánh mắt Bạch Tiểu lại nhìn sang lão giả hồn tu bên cạnh. Lão giả hồn tu vừa mới thở ra một hơi, trong giây lát phát hiện Bạch Tiểu Thuần đang nhìn mình, hắn sững sờ không rõ, cũng nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, phát giác ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đang tỏa sáng.
Nội tâm lão giả rung động khó hiểu, hắn không biết cường giả Kết Đan trước mặt muốn làm gì mình, hắn có cảm giác việc này không đơn giản.
Không chờ hắn lên tiếng hỏi thăm, Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, nụ cười vô cùng bỉ ổi, hắn vỗ vai lão giả vài cái.
- Đạo hữu, chuyện ngươi đoạt Thiên Thú Hồn với ta, ta sẽ không so đo, như vậy đi, ngươi giúp ta một việc được chứ?
- Cũng không phải chuyện lớn gì, rất đơn giản, ta cho ngươi một viên thuốc, ngươi cầm đi vào trong động sau đó bóp nát trong tay, nhớ rõ đấy, nhất định phải bóp nát, ngươi xem, việc này đơn giản quá mà.
Bạch Tiểu Thuần dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sang lão giả hồn tu, hắn lấ một viên Tụ Hồn Đan giao cho lão giả, vẻ mặt đầy chờ mong.
Lão giả nghe hắn nói liền sợ hãi, thân thể run rẩy, ánh mắt sắp khóc nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
- Đại nhân ngươi bỏ qua cho ta đi, ta... Ta nguyện ý tác chiến thay các ngươi, ta biết rõ rất nhiều tin tức thành Cựu Quỷ, ta... Ta có giá trị!
- Ta biết rõ ta biết rõ, đến đến, nghe lời, cầm đan dược.
Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, hắn lập tức đặt một viên Tụ Hồn Đan vào lòng bàn tay lão giả.
- Đi thôi.
Lão giả giãy dụa, hắn quát lớn.
- Không đi, đi vào bên trong là chết, ta tuyệt đối không đi!
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy lão giả không nghe lời, hắn không vui vẻ và vô cùng tức giận, lập tức hét lớn.
- Ngươi không dám đi, ta sẽ cho đám người này đánh ngươi một trận, sau đó ném ngươi vào bên trong, hôm nay ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!
Bạch Tiểu Thuần vừa nói như thế, hơn một ngàn tu sĩ chung quanh bộc phát sát ý nhìn chằm chằm vào lão giả.
Lão giả không ngừng run rẩy, trên mặt đầy bi phẫn, hắn hiểu mình đã không có lựa chọn nào khác, nếu mình không đi, đám gia hỏa chung quanh sẽ ném mình vào trong hố sâu.
Rơi vào đường cùng, lão giả cắn răng một cái, ánh mắt đỏ rực, hắn cầm đan dược sau đó lao về phía trước, cẩn thận tiến vào trong hố sâu.
Lúc hắn bay đi, Bạch Tiểu Thuần liền lui ra phía sau, hơn một ngàn tu sĩ chung quanh cũng lui ra phía sau, lúc sắp cách hố sâu chừng ngàn trượng liền bày ra bộ dáng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đây.
Bạch Tiểu Thuần càng như vậy, lúc cách hố sâu hơn ngàn trượng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào lão giả hồn tu đang tiến vào hố sâu.
Lão giả vẻ mặt bi tráng, nội tâm nghiền rủa Bạch Tiểu Thuần, cực kỳ ác độc, hắn mặc dù cầm đan dược nhưng không liên tưởng đến thân phận của Bạch Tiểu Thuần, dù sao Tụ Hồn Đan không tới nổi mỗi tu sĩ trong năm đại quân đoàn đều có nhưng không kém quá xa.
← Ch. 0514 | Ch. 0516 → |