← Ch.0633 | Ch.0635 → |
- A?
Bạch Tiểu Thuần sững sốt, hắn lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, hắn cúi đầu nhìn mảnh vỡ đan dược trong tay, hắn suy nghĩ có phải mình cầm nhầm thuốc hay không, sau khi nhìn thì phát hiện không sai, Bạch Tiểu Thuần dùng ánh mắt khó tin nhìn Từ Thế Hữu.
- Cho ta, nhanh cho ta...
Từ Thế Hữu nhìn thấy lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần còn có bột thuốc thì kích động hơn trước.
Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi, lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, do dự và vung tay lên, hắn ném cặn thuốc về phía Từ Thế Hữu.
Từ Thế Hữu hưng phấn bắt lấy, chủ động đặt vào miệng cắn nuốt, toàn thân hắn chấn động sau đó dựa vào vách tường nhắm mắt lại, sắc mặt như say mê làm da đầu Bạch Tiểu Thuần run run, hắn theo bản năng lui ra sau vài bước, ánh mắt nhìn Từ Thế Hữu như gặp quỷ.
- Cái này... Đây là chuyện gì, rõ ràng vô dụng... Hắn đang hưởng thụ?
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thế giới của mình sụp đổ rồi, thật sự do hắn chưa từng nghĩ tới lại có người hưởng thụ xúc động thiêu đốt của Phát Tình Đan.
- Hắn... Hắn quá biến thái...
Nhưng không đợi Bạch Tiểu Thuần rung động bao lâu, toàn thân Từ Thế Hữu run rẩy, trên người hắn đổ rất nhiều mồ hôi sau đó khôi phục như thường, hắn lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Còn nữa không, cho ta thêm một ít.
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, Từ Thế Hữu làm hắn khiếp sợ quá lớn, thậm chí Bạch Tiểu Thuần lại sinh ra cảm giác hiếu kỳ, vì vậy hắn ném một viên đan dược tới.
Từ Thế Hữu kích động bắt lấy sau đó nuốt vào, vào lúc này hắn đỏ mắt và gần như phát cuồng.
- Cho ta một viên, không, cho ta ba viên...
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cổ quái, hắn lại lấy một viên thuốc, ánh mắt Từ Thế Hữu sáng lên, nếu không phải mất hết tu vi, chỉ sợ hắn sẽ xông lên cướp đoạt, vào lúc này hít thở dồn dập, đang muốn mở miệng thì Bạch Tiểu Thuần ho khan, hắn ngượng ngùng nói:
- Này... Ngươi nói cho ta biết ngươi giấu tích góp ở đâu, ta sẽ cho ngươi một viên!
- Ngươi!
Từ Thế Hữu nghiến răng nghiến lợi, hắn cố tình cự tuyệt trả lời nhưng hiện tại đang bị hành hạ, hắn không thể ăn ít đan dược như phạm nhân khác, hắn muốn ăn nhiều hơn...
Dù sao những người khác không cách nào bộc phát, bản thân hắn có thể chất đặc thù, cho nên hắn càng khó nhịn...
Bạch Tiểu Thuần không có ý cho hắn, thậm chí trong nội tâm còn cảm thấy làm như vậy có chút vô sỉ... Đây là lợi dụng người ta lúc gặp nguy khó nhưng đây là mấu chốt áp chế Từ Thế Hữu tốt nhất.
- Ngươi nói đi, nói xong ta cho một viên...
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, hắn khuyên lần nữa. .
Ánh mắt Từ Thế Hữu nóng bỏng, vào lúc này toàn thân hắn đang nóng bỏng, toàn bộ kinh mạch của hắn giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, hắn chỉ có thể giữ vững mấy hô hấp sau đó lập tức mở miệng nói đáp án Bạch Tiểu Thuần muốn biết.
Bạch Tiểu Thuần cũng không nuốt lời, nghe được đáp án liền ném Phát Tình Đan ho Từ Thế Hữu, mắt thấy Từ Thế Hữu nuốt vào thân thể đỏ lên, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quái dị.
- Lần đầu tiên gặp tình huống đặc thù như thế này, xem ra ta cần phải cải tiến Phát Tình Đan mới được.
Bạch Tiểu Thuần cảm thán, lại quan sát Từ Thế Hữu trong chốc lát lúc này mới rời đi. Trong nháy mắt hắn muốn bước ra khỏi nhà tu, Từ Thế Hữu sau lưng lo lắng gầm lên.
- Bạch đạo hữu dừng bước, ngươi... Ngươi còn đan dược này hay không, cho ta thêm một ít.
- Ta... ta còn thiếu một ít, chỉ thiếu một ít, ngươi cho ta một ít được hay không?
Đôi mắt Từ Thế Hữu đỏ rực, toàn thân run rẩy, trong mắt mang theo khát vọng mãnh liệt.
Việc này làm Bạch Tiểu Thuần chấn kinh
- Ngươi đã ăn ba viên rồi!! Ngươi muốn tìm chết sao, đồ chơi này ăn nhiều không tốt đâu.
- Cho ta ba viên nữa... Bạch đạo hữu, van cầu ngươi, cho ta ba viên nữa...
Từ Thế Hữu gần như cầu khẩn, hắn không ngờ đan dược của Bạch Tiểu Thuần lại ảnh hưởng với mình lớn như thế, cảm giác nóng rực như lửa kia lại giúp tu vi bị phế bỏ của mình hơi khôi phục, sau khi tu vi bị phế nên hắn hết hi vọng, trước mắt lại có hi vọng đã biến thành trọng yếu với hắn.
- Không được, ngươi ăn nhiều lãng phí.
Bạch Tiểu Thuần không đồng ý, nơi này là trong Man Hoang, hắn không thể luyện dược, hàng tồn trong túi trữ vật không nhiều, vừa nghĩ tới thanh danh hắc tiên của bản thân, nếu không có đan dược sẽ khó duy trì, vì vậy Bạch Tiểu Thuần quyết đoán cự tuyệt, quay người muốn đi.
- Bạch đạo hữu, ta có bí mật, ta nguyện ý dùng bí mật này đổi ba viên đan dược.
- Không có hứng thú!
Bạch Tiểu Thuần không quay đầu lại, hắn muốn nhấc chân ra khỏi lồng giam, lúc bước vào màn sương mù, Từ Thế Hữu vội vàng, hai mắt của hắn đầy tơ máu, hắn gầm lên.
- Bí mật này liên quan tới thành Cự Quỷ, ai có thể nắm giữ sẽ nắm giữ thành Cự Quỷ, chỉ cần Bán Thành thành Cự Quỷ không ra, không ai có thể lấy mạng của ngươi.
Từ Thế Hữu lo lắng lên tiếng.
Bạch Tiểu Thuần nghe xong câu này liền khó hiểu nhìn sang Từ Thế Hữu.
Từ Thế Hữu nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại thì vui mừng, hắn nhanh chóng nói rõ bí mật, Bạch Tiểu Thuần nghe xong hít thở dồn dập, ánh mắt mở to.
- Ngươi nói cái gì, trong thành Cự Quỷ có mấy trăm cái Truyền Tống Trận? Có thể nhanh chóng truyền tống ra khỏi thành? Trong đó có mấy cái Truyền Tống Trận truyền tống mười vạn dặm?
- Còn có rất nhiều chỗ cơ quan? Trong đó có một thú máy, tuy chỉ có thể kích phát một lần, tồn tại không đến một nén nhang nhưng có thể so với Thiên Nhân??
Bạch Tiểu Thuần không dám tin vào những gì mình nghe thấy, trái tim của hắn đập rộn ràng, máu huyết dồn vào trong đầu, dựa theo cách nói của Từ Thế Hữu, tổ tiên hắn từng là trận pháp đại sư hiếm thấy trong Man Hoang, đã từng tham gia xây dựng thành Cự Quỷ, phụ trách bố trí cấm chế và trận pháp trong thành Cự Quỷ.
Năm đó tổ tiên Từ Thế Hữu bị Cự Quỷ Vương đời thứ nhất bức bách, chỉ có thể dùng toàn lực chế tạo thành Cự Quỷ, hắn biết sau khi làm xong tám chín phần mười sẽ bị diệt khẩu, cho nên tổ tiên Từ Thế Hữu năm đó âm thầm thiết lập đường lui cho mình.
Trong quá trình xây dựng thành Cự Quỷ, hắn làm ra không ít mai phục như trong trận có trận, cũng mang đường lui của mình dung nhập vào đại trận thành Cự Quỷ, thậm chí giấu diếm Cự Quỷ vương.
Chỉ đáng tiếc, mặc dù hắn giấu diếm được Cự Quỷ Vương đời thứ nhất nhưng cuối cùng không kịp bỏ chạy đã bị Cự Quỷ Vương đời thứ nhất diệt sát, trước đó hắn cũng kịp báo cho hậu nhân của mình.
Cũng không biết tin tức này truyền đi như thế nào, nếu như lưu lại mà không bị Cự Quỷ Vương đời thứ nhất phát giác, hiện tại trôi qua vô số năm tháng, Cự Quỷ vương đã truyền thừa đến chín đời, hôm nay Cự Quỷ Vương đời thứ chín cũng không biết có bí mật ẩn giấu trong thành Cự Quỷ như vậy.
Nhưng Từ Thế Hữu lại ghi nhớ trong lòng, sở dĩ hắn vơ vét tài phú như thế, chính là vì mở truyền tống trận trong thành Cự Quỷ, thậm chí dựa theo hắn nói, những năm này hắn cũng âm thầm đi tìm vị trí Truyền Tống Trận, cho dù thương hải tang điền, có không ít đã hỏng nhưng vẫn có bộ phận còn sử dụng được.
Chỉ có điều cần rất nhiều hồn dược mới có thể mở ra, mà hắn tích lũy tài phú chưa đủ... Cho nên lúc này bị Hầu gia kia ra tay, Từ Thế Hữu chỉ có thể nuốt hận, cũng không có lực dùng Truyền Tống Trận chạy trốn.
Mà hắn hiểu rõ, một khi vận dụng những trận pháp này, kẻ đầu tiên không bỏ qua cho hắn là Cự Quỷ Vương
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần sinh ra sóng to gió lớn, hắn không thể xác định Từ Thế Hữu nói là thật hay không, nếu như giả cũng thôi, nếu là thật, như vậy Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ tầm quan trọng của nó như thế nào.
- Đây chính là sinh cơ của ta, một khi những Truyền Tống Trận còn tồn tại, cho dù Bạch gia đuổi giết ta, chỉ cần ta chạy trốn ra khỏi ma lao, khi đó có thể chạy trốn khỏi chết.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung rung, hắn cố gắng ổn định khí tức, lại hỏi một ít tình huống Truyền Tống Trận, sau khi nhận được toàn bộ đáp án, dựa theo danh sách, trong thành Cự Quỷ có ba trăm bảy mươi mốt chỗ Truyền Tống Trận, nhìn thấy Từ Thế Hữu đang lo lắng, Bạch Tiểu Thuần lập tức ném cho hắn ba viên Phát Tình Đan.
Nhìn thấy ba viên Phát Tình đan, Từ Thế Hữu lập tức nuốt lấy, sắc mặt của hắn đỏ rực như thiêu đốt, lửa nóng khai mở kinh mạch bị bế tắc, cả người ang run rẩy, Bạch Tiểu Thuần do dự có nên diệt khẩu hay không.
Hiển nhiên diệt khẩu là an toàn nhất, một khi Truyền Tống Trận là thật, hắn lại nói với người khác, môt khi truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng lớn tới Bạch Tiểu Thuần.
- Người này tâm ngoan thủ lạt, không phải vật gì tốt, hắn không ngốc, đan dược của ta chắc chắn có tác dụng với hắn, mà hắn nói chắc chắn còn giữ lại...
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng.
- Việc này có lừa dối! Hừ, hắn gian trá, ta cũng không ngốc...
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, hắn có cảm giác ưu việt trên tâm trí, hắn có thể bao trùm trên Từ Thế Hữu, không bao lâu, Từ Thế Hữu gầm lớn, toàn thân của hắn run rẩy vài cái, hắn thở dài một hơi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh làm hắn ướt đẫm cả người, thậm chí trong mồ hôi còn bài trừ không ít tạp chất.
Đôi mắt của hắn dần dần thanh tỉnh, lúc ngẩng đầu hắn còn cười với Bạch Tiểu Thuần.
- Ta không nghĩ tới chính mình còn có thể sống tới khi mở mắt, vốn tưởng rằng ngươi vừa nghe bí mật sẽ lập tức ra tay với ta.
Hắn cũng hết cách rồi, phát giác đan dược có tác dụng với hắn, hắn chỉ có thể liều mạng mà thôi, một khi Bạch Tiểu Thuần ra tay, như vậy hắn cũng có át chủ bài làm đối phương đi tới chỗ trận pháp và nuốt hận.
- Ngươi không có lập tức ra tay với ta, cũng cho ta cơ hội tiếp tục lên tiếng, Bạch Hạo, trong hơn ba trăm chỗ trận pháp có hai mươi bảy nơi là bí trận cần ấn quyết đặc thù đi vào, nếu không sẽ bị bài xích ra bên ngoài, cũng không thể tiến vào trong trận pháp, lại càng không cần phải nói truyền tống rời đi, những Truyền Tống Trận này phần lớn truyền tống lẫn nhau, chỉ có một trận pháp mới có thể truyền tống mười vạn dặm.
- Bạch Hạo, ta biết rõ ngươi là phản nghịch Bạch gia, lại bị Cự Quỷ Vương hạ lệnh giam giữ, chắc hẳn ngươi vẫn nghĩ cách rời khỏi đây, ngươi trốn đi nhớ mang theo ta, ta sẽ mở hai mươi bảy bí tâận cho ngươi, đồng thời cũng mang ngươi đi tới Truyền Tống Trận mười vạn dặm!
- Bằng không ngươi không trốn thoát đâu, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, Truyền Tống Trận mười vạn dặm chính là bí trận, ngươi vào không được!
Ánh mắt Từ Thế Hữu giảo hoạt, hắn chậm rãi lên tiếng, cho dù Bạch Tiểu Thuần thế nào cũng phải đồng ý với điều kiện của hắn, kể từ đó một khi đào tẩu, trong quá trình truyền tống, chính mình có rất nhiều biện pháp âm thầm diệt Bạch Hạo này, từ đó chạy một mình.
- Hết cách rồi, đan dược có hiệu quả với ta, trong túi trữ vật của Bạch Hạo chắc cahwns còn không ít...
Từ Thế Hữu thở sâu, nội tâm tham lam.
- Bí trận, không có ấn quyết đặc thù thì người bình thường không vào được?
Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, không xác định hỏi một câu.
- Không sai!
Từ Thế Hữu mỉm cười đắc ý.
- Ý của ngươi, người ngoài không vào được, bị ngăn cản ở bên ngoài nhưng chạm vào không có nguy hiểm?
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần đầy cổ quái hỏi một câu.
Từ Thế Hữu sững sờ sau đó gật đầu.
- Chỉ cần... Chỉ cần đi vào trong trận pháp cũng có thể truyền tống?
Bạch Tiểu Thuần hỏi cẩn thận.
- Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì, đây không nói nhảm, chỉ cần có ấn quyết đặc thù giống như mở cử, bước vào trong trận pháp thì có thể mở nó.
Từ Thế Hữu không kiên nhẫn, hắn kết luận lần này không gạt Bạch Hạo, mục đích của ngươi người giống nhau, hợp tác chỉ có chỗ tốt, nếu không hợp tác, trừ khi giết hắn, bằng không nếu mình sẽ phá hư sinh lộ của đối phương, hắn công bố chuyện Truyền Tống Trận ra ngoài là được.
- Ngươi xác định không?
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, vì ổn thỏa hắn vẫn hỏi một câu.
- Ta xác định!
Từ Thế Hữu nhíu mày, hắn cảm thấy không được bình thường nhưng không nghĩ ra không bình thường ở điểm nào.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó liền thở phào một hơi, trên mặt còn nở nụ cười làm Từ Thế Hữu khiếp sợ.
Không đợi hắn có hành động, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải điểm xuống một chỉ, chỉ trong nháy mắt một chi xuyên qua mi tâm của Từ Thế Hữu.
- Ngươi...
Từ Thế Hữu mở to mắt, ánh mắt không dám tin, đối phương hỏi kỹ càng như thế nhưng lại không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần dám giết hắn.
- Nói sớm đi, làm ta sợ muốn chết.
Bạch Tiểu Thuần không vui lắc lắc ngón tay, suy nghĩ tới những bí trậ kia người ngoài phải có thủ ấn đặc biệt mới đi vào, nhưng mình không cần, cứ dùng Bất Tử Câm là được.
- Ta có thể xuyên qua trận pháp Trường thành dễ dàng, càng không cần nói tới mấy cái Truyền Tống Trận này.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý nói ra, hắn nhìn Từ Thế Hữu đã chết, cảm giác ưu việt sinh ra từ đáy lòng.
- Ngươi sai chính là vì ngươi không nhìn ra thực lực bản thân.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy những lời này rất lợi hại, sau khi nói xong liền ra khỏi lồng giam.
Từ Thế Hữu tử vong, mặc dù có một chút phiền toái nhưng đối với khu Ất mà nói không phải vấn đề lớn, lúc Bạch Tiểu Thuần nói địa điểm Từ Thế Hữu cất giấu tài bảo với các đội trưởng khu Ất, hắn có chết hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
← Ch. 0633 | Ch. 0635 → |