Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0643

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0643: Đây là tên điên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

Siêu sale Lazada


Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám tiếp cận lão tổ Bạch gia, lại dám cầm hồn tháp tự bạo, nguyên nhân thật sự là do hắn đã tính toán thật kỹ, nếu không nắm giữ thế chủ động trong tay, Bạch Tiểu Thuần rất lo lắng mình cũng bị nổ chết...

Lão tổ Bạch gia bị hồn tháp nổ gần người, khi lực lượng hủy diệt biến mất, hắn đã đứng giữa không trung, tóc mất không ít, máu tươi bao phủ toàn thân, quần áo bị phá hủy, hắn chật vật không chịu nổi.

Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn phát hiện trạng thái của mình hiện tại rất không xong, mình không có tu vi diệt sát Bạch Tiểu Thuần, một khi hắn cưỡng ép ra tay cũng chỉ gia tăng thương thế nặng hơn mà thôi!

Thân thể hắn run rẩy và phun ra vài ngụm máu tươi, ánh mắt hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo sợ hãi và sát cơ đậm đặc, hắn không do dự lui ra sau, hắn dùng tất cả sinh mệnh còn lại chạy về Bạch gia.

- Không chết!!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cả kinh, nhìn thấy lão tổ Bạch gia còn sống liền hoảng sợ, lại nhìn thấy đối phương hoảng sợ rút lui, Bạch Tiểu Thuần cũng sững sờ, hắn không dám đuổi theo, đôi mắt xoay tròn vài cái sau đó hét lớn một tiếng.

- Bạch Hạo ta là người trắng đen rõ ràng, người không phạm ta, ta không phạm người, các ngươi nghe kỹ cho ta, ta còn có thể sử dụng thần thông này cả trăm lần, các ngươi ai tới chọc ta, một khi ta ra tay, chính ta cũng sợ ta.

Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn lập tức mang theo Cự Quỷ Vương sắc mặt tái nhợt và bị thương chạy đi thật xa.

- Bạch Hạo, tốt cho Bạch Hạo, âm hiểm ác độc, lục thân không nhận, tâm ngoan thủ lạt...

Vào lúc này lão tổ Bạch gia đang bay nhanh, hắn vừa bay vừa thổ huyết, nội tâm vô cùng đắng chát, trong ánh mắt mang theo không cam lòng và kinh hoảng, mặc dù hồn tháp tự bạo không thể diệt sát hắn nhưng đã làm hắn trọng thương, trước mắt thương thế quá nặng không áp chế nổi, hắn không thể không cân nhắc trạng thái của mình, đừng nói có thể diệt sát Cự Quỷ Vương, cho dù bản thân hắn cũng lâm vào nguy cơ vô cùng.

Lão tổ hai nhà Thái, Trần có mượn cơ hội tuyệt thế này diệt sát hắn hay không còn khó nói... Dù sao ba nhà bọn họ hợp tác nhưng cũng là đối địch.

Hắn không dám đánh cược, cũng đánh cược không nổi, càng không thể xuất thủ, thời gian quá cấp bách cho nên hắn dùng sức lực cuối cùng bỏ chạy thật nhanh, muốn chạy trốn về Bạch gia, phải lập tức bế quan mới có thể giữ mạng mình.

Về phần Cự Quỷ Vương, hắn đã không có tâm tình để ý tới, còn Bạch Hạo... Hiện tại hắn không muốn trêu chọc, chuyện trọng yếu nhất hiện tại chính là quay về Bạch gia chữa thương.

Sống càng lâu thì càng sợ chết, điểm này thể hiện rõ trên người lão tổ Bạch gia, trên người hắn còn mang theo vận mệnh cả gia tộc, cho dù thế nào hắn cũng không muốn mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này bỏ chạy về thành Cự Quỷ, hai đạo khí tức Thiên Nhân bộc phát, một đạo bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, còn một đạo đuổi theo... Lão tổ Bạch gia.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần đang chạy nhanh trong thành Cự Quỷ, hắn ẩn nấp khí tức, Bạch Tiểu Thuần cũng hãi hùng khiếp vía nhìn chung quanh.

- Xong xong, vừa rồi xúc động, Cự Quỷ Vương quá bắt mắt!

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, vẻ mặt hắn đau khổ và tâm tình rất khẩn trương, hắn kinh hồn chưa tỉnh.

Cự Quỷ Vương trong tay hắn vô cùng khẩn trương, hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, khí tức không ngừng suy yếu hơn trước, bởi vì hắn thừa nhận một kích còn mạnh hơn cả Thiên Nhân oanh kích, kém chút thân tử đạo tiêu.

Cự Quỷ Vương có cảm giác sống sót sau tai nạn, hắn đã không quan tâm mình phun máu tươi cỡ nào, ánh mắt của hắn kinh hãi, hắn không ngừng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi... Ngươi bỏ chạy là có mục đích, sớm muộn gì cũng bị bắt lại, ngươi nghe ta, chúng ta quay về ma lao, bản vương... Cự Quỷ Vương vừa phun máu tươi vừ lên tiếng, hắn nhìn ra tính cách của Bạch Hạo cất giấu điên cuồng, sợ mình nói một câu trêu chọc đối phương... Hiện tại hắn đã hiểu Bạch Hạo cả gan làm loạn, dường như không có chuyện gì...

- Ngươi còn nói!

Cự Quỷ Vương vừa nói như thế, Bạch Tiểu Thuần lập tức cúi đầu giận dữ mắng mỏ một tiếng, sắc mặt hắn lãnh khốc, lúc đối phương vừa lên tiếng đã vỗ đầu Cự Quỷ Vương.

Cự Quỷ Vương phun nhiều máu tươi hơn trước, tức giận bốc lên, sau khi nhìn thấy hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ bừng còn mang theo điên cuồng, Cự Quỷ Vương bi ai, hắn lại ép buộc bản thân mình phải nhẫn nhịn.

- Đây là tên điên!! Đây là một con chó dại!!

Cự Quỷ Vương mắng chửi trong lòng, hắn cảm thấy mình năm đó thật sự tự tìm cái chết... Không nên chơi trò chơi gì đó, lại đi trêu chọc Bạch Hạo, nếu như tất cả được làm lại, hắn thề mình nhất định không lợi dụng Bạch Hạo, để Bạch gia và Bạch Hạo tự giết lẫn nhau mới tốt, chính mình nhất định núp xa xa...

- Ngươi lão gia hỏa này, đều là tại ngươi, vừa rồi vì cứu ngươi, tiểu gia ta mới rơi vào kết quả này, ngươi không đội ơn thì thôi, lại còn muốn hại ta, bảo ta đi ma lao, ta ngốc sao, nếu thật đi tới đó, ngươi chắc chắn sẽ giết ta.

Bạch Tiểu Thuần tức giận nói ra, hiện tại nội tâm của hắn vô cùng biệt khuất, suy nghĩ mỗi lần tiểu ô quy đều đưa phiền toái tới cho mình, nếu lần này không phải Ttểu ô quy, chính mình đã sớm trốn đi.

- Còn tiểu ô quy nữa...

Bạch Tiểu Thuần cắn răng nhìn sang túi trữ vật, tiểu ô quy sớm biến mất từ lâu rồi, hiển nhiên cũng biết gây ra phiền toái lớn.

- Không có biện pháp, thực sự không được liền giao Cự Quỷ Vương ra...

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hung quang, Cự Quỷ Vương nhìn thấy liền rung động, hắn biết rõ mình có sống qua một kiếp này hay không, Bạch Tiểu Thuần cực kỳ trọng yếu.

- Bạch Hạo huynh đệ... Ngươi đừng xúc động, ngươi... Ngươi đừng có... Có ý nghĩ gì cứ nói với ta, ta nhất định thỏa mãn...

Cự Quỷ Vương không dám nói ra hai chữ mục đích, sợ kích thích Bạch Tiểu Thuần, lúc này tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện.

Nội tâm nhưng cũng buồn khổ, hắn nói thầm mình nên an ổn ở trong ma lao vượt qua suy biến kỳ, khôi phục tu vi sau đó quay người hoa lệ, trò chơi này chắc chắn vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ ngàn sai vạn sai, sai vì lợi dụng gia hỏa điên cuồng này, hiện tại xuất hiện biến hóa dồn bản thân vào nguy hiểm...

Bạch Tiểu Thuần thở phì phò, hắn vừa bay nhanh vừa hung ác đáp lời.

- Lão tử muốn Thiên Nhân Hồn, muốn Thiên Nhân Hồn Kim thuộc tính, ngươi có thì giao cho ta, ta thả ngươi đi.

Bạch Tiểu Thuần trừng Cự Quỷ Vương.

Cự Quỷ Vương nghe đến đó thì sững sốt, đôi mắt mở to, dường như khó hiểu và khó tưởng tượng nổi, hắn lập tức choáng váng...

- Ngươi... Ngươi bắt ta lại, mục đích đúng là... Muốn một Thiên Nhân Hồn Kim thuộc tính?

Cự Quỷ Vương hỏi theo bản năng, hắn cảm thấy đây là việc quá hoang đường, là trò cười cho thiên hạ.

- Thế nào, không cho đúng không, lão gia hỏa ngươi đừng ép ta!

Bạch Tiểu Thuần vội vàng, thiên tân vạn khổ đi tới bước này, nếu Cự Quỷ Vương không đồng ý, hắn thật muốn khóc... Lập tức hét lớn đe dọa Cự Quỷ Vương.

- Ta cho, ta cho...

Nội tâm Cự Quỷ Vương có cảm giác sụp đổ, mặc dù Thiên Nhân Hồn quý giá nhưng với hắn mà nói không tính là cái gì, hắn vốn cho rằng Bạch Hạo có tính toán càng lớn, nhưng lại không nghĩ tới chỉ cần một cái Thiên Nhân Hồn...

- Đáng chết, Bạch Hạo đáng chết sao không nói sớm, đến mức chỉ vì một cái Thiên Nhân Hồn, vì một cái Thiên Nhân Hồn... Chút chuyện như vậy liền mang ta ra khỏi ma lao?

Nội tâm Cự Quỷ Vương gào thét.

- Nhanh chóng mang ra đi! Có phải trong túi trữ vật hay không?

Bạch Tiểu Thuần không kiên nhẫn nói ra, sau khi nói xong liền nhìn loạn chung quanh, hắn chui vào một cái hẻm.

- Bản vương... Trên... Trên người ta không có, trong túi trữ vật không có, bên trong đều là một chút tạp vật, tu vi ta chưa khôi phục nên không thể mở bí điện, Bạch Hạo huynh đệ, ta có đề nghị, ngươi suy tính một chút, ngươi xem... Nêu ngươi bảo vệ ta, ngươi bảo hộ ta một tháng, một tháng sau ta khôi phục tu vi, ta thề lập tức mở bí điện lấy Thiên Nhân Hồn cho ngươi!

Cự Quỷ Vương thận trọng nói ra, hắn đang nói thật, thật sự bởi vì hắn không bỏ ra cái gì, trải qua việc lão tổ Thiên Nhân của Bạch gia vừa rồi, Cự Quỷ Vương nhìn rõ, đi theo Bạch Tiểu Thuần chính là hi vọng sống duy nhất, nếu bên cạnh không có Bạch Tiểu Thuần, bản thân sẽ nguy hiểm, trọng yếu nhất, hắn cảm nhận và phán đoán Bạch Tiểu Thuần có khả năng giúp mình chạy thoát khỏi tay ba đại gia tộc.

Cự Quỷ Vương vừa nói xong, Bạch Tiểu Thuần nổi nóng, toàn thân bộc phát sát khí, hắn vươn tay vỗ đầu Cự Quỷ Vương một cái, tức giận nói:

- Lão gia hỏa, ngươi cho rằng Bạch gia ta là kẻ ngu sao, một khi ngươi khôi phục tu vi, kẻ ngươi giết đầu tiên chính là ta.

Bạch Tiểu Thuần cắn răng, cảm thấy Cự Quỷ Vương quá xấu, dám xem hắn là đồ đần.

- Lúc trước lão tổ Bạch gia muốn giết ta, ngươi cũng xem như giúp ta, ta vẫn cảm tạ ngươi, còn thẩm vấn phạm nhân cho ngươi, còn giúp ngươi đoạt hồn tràng Thái gia, ngươi lại lấy oán trả ơn, tước đoạt thân phận lính canh ngục của ta, còn bắt ta làm phạm nhân.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sinh ra hào quang hung tàn, hiện tại nội tâm hắn rất khẩn trương, biết mình làm một chuyện động trời, trói cường giả Bán Thần... Trước kia hắn không bao giờ nghĩ tới việc này, hiện tại không có biện pháp, trong mắt hắn có quyết đoán, suy nghĩ có lẽ nên dùng Cự Quỷ Vương đi nói chuyện với ba đại gia tộc, có lẽ có thể đổi lấy một cái Thiên Nhân Hồn...

Ánh mắt này đã chấn nhiếp Cự Quỷ Vương, trái tim Cự Quỷ Vương đập loạn, nội tâm rung động, hắn nhanh chóng giải thích.

- Bạch Hạo huynh đệ tuyệt đối đừng xúc động, tuyệt đối không nên xúc động, ngươi... Ngươi nghe ta nói, ngươi có thể hạ cấm chế lên người ta, ngươi hạ cấm chế, cũng không cần lo lắng ta khôi phục tu vi sẽ hại ngươi.

- Ta tu vi gì, ngươi tu vi gì, ta làm sao hạ cấm chế lên ngươi, lão gia hỏa, ngươi khinh người quá đáng!!

Bạch Tiểu Thuần càng nổi giận, cảm thấy Cự Quỷ Vương đang sỉ nhục tâm trí của hắn, hắn hất tay muốn quyết đoán, nội tâm Cự Quỷ Vương run rẩy, hắn bi phẫn hô to.

- Ngươi tu vi không đủ, không quan hệ, ta dạy ngươi một cấm chế, ta giúp ngươi hạ cấm chế lên người ta...

Cự Quỷ Vương khóc không ra nước mắt, hăn đã nói tới mức này, với thân pâận của hắn đã cực lâu chưa nói với ai nhiều như thế, hiện tại trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng biệt khuất nhưng không có cách nào...

- Ngươi giúp ta hạ cấm chế lên người của ngươi?

Bạch Tiểu Thuần bị lời của Cự Quỷ Vương làm hồ đồ, Cự Quỷ Vương sợ Bạch Tiểu Thuần lại nổi giận làm việc điên cuồng gì đó, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, hắn há miệng phun máu tươi, không tiếc tình trạng cơ thể, thậm chí còn cắn răng bức một giọt tinh huyết bản mệnh dung nhập vào trong ấn ký, trong chớp mắt giữa hai tay của hắn xuất hiện cấm chế năm màu.

- Bạch Hạo huynh đệ, ngươi... Ngươi chỉ cần dung nhập một giọt máu tươi vào trong đó, sau đó đánh cấm chế vào trong người của ta là xong.

Cự Quỷ Vương cẩn thận nói ra.

Bạch Tiểu Thuần nhìn cấm chế kia, chần chờ một chút, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn giao dịch với ba đại gia tộc, dù sao giao dịch này có kết quả rất khó đoán trước, bản thân mình cũng gặp không ít nguy hiểm.

Nếu như có loại cấm chế phòng ngừa Cự Quỷ Vương sau khi khôi phục tu vi sẽ trả thù... Như vậy mình có thể liều một lần, thất bại thì cũng thôi đi, ném Cự Quỷ Vương liền chạy, chỉ khi nào thành công...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền động tâm, ánh mắt của hắn mở to.

- Lão gia hỏa, đến lúc này ngươi còn dám đùa nghịch tâm cơ?

Bạch Tiểu Thuần tức giận.

- Ta không có, thật không có, Bạch Hạo huynh đệ ngươi phải tin tưởng ta, ta... Ta thật không có lừa ngươi!!

Cự Quỷ Vương nói sự thật, đến lúc này hắn đã không tâm tư lừa gạt Bạch Tiểu Thuần, cũng không dám lừa gạt, một khi bại lộ thì hắn phải chết.

- Nói bậy!

Khí thế Bạch Tiểu Thuần hùng hổ, hắn hét lớn.

- Thật không có... Ta thề...

Cự Quỷ Vương bị buộc, bắt đầu thề.

Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nhìn Cự Quỷ Vương, cảm thấy đối phương biểu hiện rất chân thành, hắn vẫn không cảm thấy yên lòng, hừ lạnh một tiếng, tay phải vỗ vào túi trữ vật.

- Tiểu ô quy, đi ra cho ta!

Trong túi trữ vật không phản ứng chút nào...

- Con bà nó chứ, tiểu ô quy ta cảnh cáo ngươi, lần này là do ngươi gây phiền toái, nếu ngươi dám không đi ra, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, lại có chuyện gì thì đừng tìm ta.

Bạch Tiểu Thuần tức giận lên tiếng.

Hắn nói thế túi trữ vật nhúc nhích, tiểu ô quy ló đầu ra ngoài, nó có chút xấu hổ, thậm chí lần đầu tiên có vẻ mặt xấu hổ thế này.

- Bạch tiểu tử đừng nóng giận, ta... Ta cũng không nghĩ tới mà...

Tiểu ô quy nhìn sang, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần vỗ tới liền không né tránh, mặc cho Bạch Tiểu Thuần nắm lấy bắt nó ra.

- Bớt nói nhảm, nhìn cấm chế này có vấn đề gì hay không?

Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, hắn bảo tiểu ô quy nhìn vào tay Cự Quỷ Vương.

Cự Quỷ Vương nhìn tiểu ô quy, nội tâm cũng rất hận, hắn hiểu sở dĩ Bạch Hạo nhìn ra thân phận của mình là vì tiểu ô quy này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1592)