← Ch.0694 | Ch.0696 → |
Tất những việc này đều nổ vang trong tâm thần Cự Quỷ Vương, cho dù hắn là Bán Thần, vào lúc này hắn cũng phải ngẩn người, phải biết rằng tu vi những người truyền âm không bằng hắn, ngay cả địa vị cũng không bằng Thiên Vương nhưng lại có quá nhiều người, đám người này chính là quyền quý của thành Khôi Hoàng.
Càng không cần nói tới ba Thiên Vương vừa uy hiếp.
Nhất là vừa rồi hoàng tộc cũng truyền âm tới, nói Nhị hoàng tử không rõ tung tích, Cự Quỷ Vương cảm thấy da đầu như tróc ra, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Tiểu Thuần đang ủy khuất đứng tại chỗ, hắn quát lớn:
- Ngươi... Ngươi đã làm gì trong Luyện Hồn Hồ?
- Ta không có làm chuyện gì...
Bạch Tiểu Thuần bộ dạng người vô tội nhìn sang Cự Quỷ Vương, nội tâm rất đắc ý, tâm thần vui cười nở hoa, hắn nghĩ đến Cự Quỷ Vương gài bẫy mình, như vậy mình cũng gài bẫy Cự Quỷ Vương... Trước mắt Cự Quỷ Vương càng giật mình thì hắn càng hả hê.
- Ta chỉ trung thành và tận tâm với Vương gia, lo Vương gia buồn, nhớ tới Vương gia tốt với ta như vậy, vì vậy ta mạo hiểm thập tử vô sinh, thiên tân vạn khổ và bao nhiêu lần đổ máu lăn qua lăn lại, chạy quanh Quỷ Môn Quan nhiều lần, không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, không sợ tử vong, rốt cục không phụ thịnh ân của Vương gia, ta đã bắt tất cả bọn họ lại.
Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực, bộ dạng vào sinh ra tử vì Cự Quỷ Vương, cũng tò vẻ thấy chết không sờn.
- Đều... Đều bắt lại?
Cự Quỷ Vương cảm thấy chóng mặt, lúc này ngọc giản truyền âm của hắn lại chấn động hơn mười lần.
- Đúng thế, đều bắt lại, không phải ba Bán Thần Vương gia kia muốn đối phó Vương gia sao, còn phái người tới đoạt, ta đều trói thiên kiêu con nói dõi của bọn họ, cố ý đưa đến cho Vương gia, mời Vương gia xử lý.
Bạch Tiểu Thuần kích động giống như đang tranh công.
- Đến, ta giới thiệu với Vương gia một chút, vị này chính là Tiểu Thắng Vương tiếng tăm lừng lẫy.
Bạch Tiểu Thuần càng nói càng phấn chấn, vỗ túi trữ vật ném Tiểu Thắng Vương đang hấp hối qua một bên.
Gương mặt Tiểu Thắng Vương hiện tại gầy gò da bọc xương, sinh cơ tổn hao nhiều, hắn hiện tại chỉ có tức giận nhưng thở không ra hơi.
- Còn có vị này chính là thế tử Chu Hoành thành Cửu U.
Bạch Tiểu Thuần lại ném Chu Hoành ra.
- Còn người này nữa, hắn là Tiểu Lang Thần!
- Gia hỏa này là Lý Thiên Thắng.
- Đây là Diệu Lâm Nhi, nữ nhân này thật lợi hại, ta cảm thấy còn thích hợp hơn Trần phu nhân đấy Vương gia ah, ta cố ý mang tới.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, hắn làm ra bộ dạng ngầm hiểu. - Đúng thế, đây là quận chúa Hứa San của thành Linh Lâm, đầu óc có chút bệnh, quá đáng thương.
- Còn có hắn, thân phận không tầm thường, ta nghe người bên cạnh gọi hắn là Nhị hoàng tử, nghĩ đến thân phận kẻ này rất cao, nhất định hữu dụng với Vương gia, vì vậy ta phế khí lực rất lớn bắt lấy hắn.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, tinh thần dâng trào, hắn kiên nhẫn giới thiệu từng người với Cự Quỷ Vương, vừa giới thiệu vừa ném người, lúc này Cự Quỷ Vương nghẹn họng nhìn trân trối như con gà gỗ, trong vương cung có hơn trăm người bị Bạch Tiểu Thuần ném ra ngoài.
Hơn trăm người đều da bọc xương, bộ dạng vô cùng suy yếu, bọn chúng đều nằm đó không thể động đậy.
- Bạch Hạo không phụ Vương gia nhờ vả, ta đã bắt tất cả bọn chúng lại.
Bạch Tiểu Thuần ôm quyền lĩnh công.
Cự Quỷ Vương cảm thấy đầu óc quay cuồng như thiên lôi đánh trúng, với tu vi và định lực của hắn cũng há hốc mồm cả buổi mới khôi phục lại, sau khi hít sâu mấy hơi, rốt cuộc hắn hiểu tất cả, biết rõ nhân quả của ngọc giản truyền mâ, hắn cảm thấy đây là ác mộng...
Có thể nói, hắn tính thiên tính địa và tính tất cả, chỉ có không tính tới Bạch Tiểu Thuần cường đại như thế, cường đại tới mức trói tất cả mọi người... Lúc này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần ném đám thiên kiêu như hiến vật quý, nội tâm của hắn cười khổ, ngay cả da mặt cũng co rúm vài cái.
- Bạch Hạo, ta xem thường hắn, hắn trói phụ thân hắn, lại trói cả ta thành nghiện, hiện tại còn trói hơn trăm người.
- Kẻ này dối trá, lúc trước hắn vô cùng tức giận, cho rằng ta gài bẫy hắn, cho nên hiện tại muốn dùng cách này bịp ta... Hết lần này tới lần khác hắn không giết kẻ nào, cho dù nhìn thấy nào cũng là đại công...
Cự Quỷ Vương vô cùng đau đầu, chuyện này với hắn mà nói cũng là đại sự, hắn cũng nhìn ra là Bạch Tiểu Thuần cố ý ném phiền toái cho mình.
Nếu đổi thành lúc khác cũng bỏ đi, trước mắt cách làm của hắn trong Luyện Hồn Hồ đã phạm huý kiêng kị, bị người ta bắt tận tay, hắn vốn định ít xuất hiện trong thời gian ngắn, không cho đối phương cơ hội gây phiền toái cho mình, thật không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Kể từ đó, ba đại Thiên Vương và tám thành quyền quý sẽ nắm lấy cơ hội này toàn lực làm khó dễ, Cự Quỷ Vương hắn cực kỳ khó xử, nếu thả những người này đại biểu hắn đường đường Cự Quỷ Vương lại kinh sợ, nếu như không thả, cho dù hắn là Bán Thần, là một trong tứ đại Thiên Vương cũng không có khả năng đối nghịch với tất cả quyền quý trong Man Hoang.
Nội tâm Cự Quỷ Vương biệt khuất, hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp, hắn tự biết đuối lý, chuyện này là hắn đào hố gài bẫy Bạch Tiểu Thuần, nếu Bạch Tiểu Thuần tử vong thì không xong, hiện tại hắn có cấm chế cấm kỵ trói buộc.
Nếu như Bạch Tiểu Thuần chết cũng bỏ đi, hắn vẫn còn sống, cho dù Cự Quỷ Vương tàn nhẫn, nghĩ tới chuyện lúc trước, mình đường đường thân phận là Vương gia lại đi làm chuyện lấy oán trả ơn, như vậy sẽ phá hủy thanh danh của hắn, từ đó lòng người sẽ giảm xuống mức tận cùng.
Trọng yếu nhất, Bạch Tiểu Thuần không có giết người, hắn cay độc hơn đã bắt đám người này. Nếu như giết, vậy thì đơn giản, Cự Quỷ Vương hoàn toàn có thể mang trách nhiệm đổ lên người Bạch Tiểu Thuần, hiện tại Bạch Tiểu Thuần trực tiếp ném đám người này tới trước mặt hắn, hắn không quản cũng không được, mặc kệ cũng không phải, phi thường khó giải quyết, có thể nói tiền thoái lưỡng nan.
- Bạch Hạo quá ác!
Ánh mắt Cự Quỷ Vương nhìn sang hơn trăm người trong đại điện, nhìn thấy đám thiên kiêu vô cùng giống nhau, sinh cơ hao tổn nghiêm trọng, trong lòng của hắn cũng bắt đầu mắng chửi, nghĩ lại cũng biết rõ, đây là Bạch Tiểu Thuần phòng ngừa mình sợ hãi thả người.
- Cho dù ta thả người cũng phải trả cái giá lớn như cắt thịt.
Cự Quỷ Vương thở dài một hơi, hắn cười khổ nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, đối phương làm việc này vừa đúng, bản thân mình cũng chỉ có thể thừa nhận, vừa nghĩ tới cần phải trả giá mới có thể dẹp loạn chuyện này, Cự Quỷ Vương phiền muộn muốn chết.
← Ch. 0694 | Ch. 0696 → |