← Ch.0858 | Ch.0860 → |
Ngay khi thân ảnh Bạch Tiểu Thuần bước vào khoang thuyền, thì trên boong thuyền vắng vẻ này, cái lá cờ mặt quỷ mặt xanh nanh vàng ở chính giữa cột cờ bỗng không gió mà bay, làm cho mặt quỷ kia vặn vẹo, chăng khác nào đang cười!
Trong khoang thuyền, một cái thang đi thông xuống tầng lầu bên dưới, lúc Bạch Tiểu Thuần đi vào đã không nhìn thấy Tống Khuyết, chỉ có thể nhìn đến hướng cuối cầu thang, đột nhiên thân hình của Thần Toán Tử chợt lóe lên.
Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian, cẩn thẩn từng li từng tí bước xuống cầu thang, rất nhanh đã đến được tầng thứ nhất của chiếc thuyền quỷ quái này.
Ngay lúc hắn vừa bước vào tầng thứ nhất liền thấy được Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử, hai người này bây giờ đang mở to mắt dò xét bốn phía.
Bạch Tiểu Thuần thấy hai người không có việc gì cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước vội vài bước đến chỗ hai người, ánh mắt cũng thuận tiện đảo qua một vòng khắp tầng này.
Tầng thứ nhất này cũng không nhỏ, nhưng lại hết sức trống trải, so với boong tàu cũng sàn sàn như nhau. Cách đó không xa có một cầu thang đi thông xuống dưới, trừ cái đó ra thì không còn gì cả.
Nhưng mà bốn phía trên vách tường lại có vẽ một vòng tròn cực lớn. Trong đó có vẽ bầu trời, không phải là xanh thằm mà giống như mặt biển, có gợn sóng nhấp nhô, nếu không phải có nhiều đóa mây thì Bạch Tiểu Thuần cũng không thể nhận ra đó là bầu trời trong chốc chốc lát được.
Kinh người hơn, trên bầu trời trong cái hình vẽ này có một bàn tay khổng lồ, bàn tay này cực lớn, chiếm gần như một nửa bầu trời, giống như giáng từ trên trời xuống, chụp về phía mặt đất.
Gây cho người ta một cảm giác tuyệt vọng, lực lượng của bàn tay kia dường như đủ để... . diệt thế!
Cả mặt đất đều là một mảnh khô héo, trên đấy còn có vô số khe hở, mà trên mặt đất lại đứng đấy ba người khổng lồ kinh thiên động địa, ba người khổng lồ này đều mang theo thần sắc thấy chết không sờn, mỗi người đều nâng lên một tay, giống như muốn chống lại bàn tay hạ xuống từ trên trời kia.
Trong bức hình chỉ có những thứ này, mà toàn bộ tầng một cũng chỉ có một bức hình cực lớn này, Bạch Tiểu Thuần xem không hiểu gì cả, Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng xem không hiểu, nhưng tâm thần bọn hắn đều bị bức tranh này hấp dẫn, dâng lên sóng gió ngập trời.
Một lúc lâu sau đó, Bạch Tiểu Thuần là người đầu tiên tỉnh lại, sắc mặc hắn trắng bệnh, hô hấp dồn dập, lảo đảo lui về sau mấy bước, đầu đau như muốn nứt, chỉ cảm thấy ông ông cả lên, trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi.
- Cái bức họa này lại có lực lượng chấn nhiếp tâm hồn đáng sợ như thế!
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi khí lạnh, nhìn qua thấy Tống Khuyết và Thần Toán Tử thân thể đang run rẩy, trong mắt ngập tràn tơ máu, biểu hiện giãy giụa mang lẫn tuyệt vọng, tay áo hắn lập tức vung lên, hóa thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ rơi vào thân thể hai người.
Thân hình Tống Khuyết lập tức chấn động, lập tức tỉnh lại, khóe miệng tràn ra máu tưới, lảo đảo lùi lại vài bước, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ. Thần Toán Tử bên cạnh tu vi vốn đã không bằng Tống Khuyết, giờ phút này điên cuồng phun ra máu tươi, sắc mặc trắng bệch đến cực hạn, cơ thể đứng không vững, toàn bộ cơ thể suy sụp xuống.
- Đây là cái bức họa gì!
Thần Toán Tử dồn dập thở hổn hển, không dám xem thêm một lần nữa.
- Nơi đây thật quỷ dị, chúng ta đi ra ngoài đi, tìm trên boong thuyền xem có biện pháp ly khai không. Ta cảm giác nơi đây càng xuống dưới da đầu càng run lên!Bạch Tiểu Thuần dò xét Tống Khuyết và Thần Toán Tử một chút, Tống Khuyết đứng rất gần hắn nhưng Thần Toán Tử cũng không có quá xa, vì vậy lúc mở miệng, Bạch Tiểu Thuần cũng chậm chậm đi tới Thần Toán Tử.
Nhưng lúc hắn vừa nói ra, Tống Khuyết đột nhiên nhoáng lên một cái, bay thẳng đến cầu thang đi xuống tầng thứ hai cách đó không xa, tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã đến cầu thang, mạnh mẽ đạp lên bậc thang đi xuống.
Thần Toán Tử cũng nhoáng lên một cái, hành động giống hệt Tống Khuyết, không thèm để ý đến Bạch Tiểu Thuần đang đứng đây một chút nào. Bạch Tiểu Thuần thấy như thế, trong ánh mắt lóe lên, tay phải nâng lên hướng về Thần Toán Tử trảo một phát, nhưng vào lúc bắt được Thần Toán Tử, Thần Toán Tử đột ngột quay đầu lại, thần sắc dữ tợn, vô thanh vô tức hướng về phía Bạch Tiểu Thuần gào thét.
Trong lúc hắn vừa phát ra tiếng gào thét, trên khuôn mặt của hắn hiện lên một cái mặt quỷ mặt xanh nanh vàng, cái mặt quỷ này hướng thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, khiến tâm thần của hắn nổ bung lên, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong tay hắn truyền đến, Thần Toán Tử nhanh chóng giãy ra, hướng thẳng về phía cầu thang biến mất vô ảnh vô tung.
Một màn này khiến cho Bạch Tiểu Thuần chấn động, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng lộp bộp một tiếng, lời nói vừa rồi của hắn chỉ là đang dò xét.
Trên boong thuyền hắn đã phát hiện không đúng, lúc này thăm dò liền nhận ra ngay lập tức. Thần trí của Thần Toán Tử và Tống Khuyết đã bị cái thuyền này điều khiển!
- Mặt xanh nanh vàng... . là cái cờ trên boong tàu kia!
Bạch Tiểu Thuần trong đầu lập tức hiện lên cái cột cờ chính giữa trong ba cái cột cờ trên boong kia.
Hắn đột nhiên quay người, hắn muốn ngược đường trở lại boong tàu nhưng lúc quay người nhìn lại thì đột ngột dừng chân, đường lên boong tàu đã biến mất.
Điều này làm cho não hải của Bạch Tiểu Thuần ô... ô... n... g lên một tiếng, vẻ mặt trắng bệch, cả người đều nổi da gà. Cảm thấy bốn phía càng âm trầm, cảm giác này làm cho trái tim của hắn nhảy thình thịch như trống đánh.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Bạch Tiểu Thuần sốt suột rồi, chỉ có thể bám víu lấy lệnh bài của Thủ Mộ lão nhân cho hắn, đem toàn bộ hy vọng đặt lên trên đấy!
- Ta là sư phụ của Minh Hoàng, quỷ hồn ở giữa thiên địa này ai dám chọc ta!
Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt buồn rười rượi, cho mình chút động viên, sau đó lây ra một cái đa sắc hỏa, cầm vào tay để thêm chút dũng khí, sau một hồi do dự, hắn nghiến răng, gầm nhẹ một tiếng rồi chạy tới cầu thang hướng đi xuống kia.
Thật sự là hắn ở chỗ này một mình quá sợ hãi, hơn nữa dù thế nào hắn cũng không đành lòng trơ mắt nhìn Tống Khuyết và Thần Toán Tử cứ bị khống chế như vậy!
- Đáng chết, sớm biết như vậy ta đã một mình trở về Nghịch Hà Tông rồi!
Bạch Tiểu Thuần đáy lòng vừa run rẩy vừa hối hận, thuận theo cầu thang chậm rãi đi xuống, dần dần đã xuống đến phía cuối, xuất hiện ở tầng thử hai!
Lúc vừa tiến vào tầng thứ hai, tu vi toàn thân Bạch Tiểu Thuần lập tức vận chuyển, thần thức cũng tản ra, bao trùm toàn bộ tầng thứ hai, nếu có chút biến cố nào hắn cũng có thể lập tức phát hiện, càng hạ quyết tâm sẽ không nhìn bất kỳ bức họa nào.
Nhưng mà tầng thứ hai này so với suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần lại cực kỳ khác biệt, nơi đây không có nguy cơ, hơn nữa phạm vi tầng thứ hai này so với tầng một lại nhỏ hơn một chút.
Trên vách tường xung quanh cũng không có bích họa, chỉ có ánh nến màu vàng, lờ mờ chiếu sáng tầng thứ hai này. Ở chính giữa khu vực có một cái xích đu. Cái xích đu này không hề nhúc nhích, mới nhìn thì không hề có chút thu hút nào. Ở phía trước cái xích đu có hai bộ hài cốt, huyết nhục đã tiêu tán hết chỉ còn lại hai cái khung xương!
Hai bộ hài cốt này quỳ ở đấy, có thể nhìn ra khi còn sống là hai nam tử, bọn hắn một người toàn thân màu vàng, một người toàn thân như thủy tinh. Tuy là quỳ ở đấy, nhưng lại dựa vào nhau rất gần, dường như khi còn sống đã cùng ôm nhau.
Cái này cũng không phải là thứ gì quá mức khủng bố, nhưng quỷ dị là..... đầu của hai bộ hài cốt đang ôm nhau này... . đang dung hợp với nhau, tất nhiên là chưa có hoàn toàn dung hợp, chỉ mới dung hợp được có một nữa, nhưng như vậy lại càng đáng sợ, giống như là quái vật vậy!
Cái này làm cho nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động không thôi, lúc này hắn cũng đã thấy Tống Khuyết và Thần Toán Tử, phát hiện hai người bọn họ đều đang đứng bên cạnh hai bộ hài cốt không hề nhúc nhích.
- Bọn hắn chẳng lẽ muốn dung hợp?!
Bạch Tiểu Thuần còn chưa biết làm như thế nào, chỉ mới nghỉ đến đây thì trong đầu đã đầu ô... ô... n... g hết cả lên, chỉ cảm thấy việc này quá mức khủng bố và quỷ dị.
Nhưng lúc trái tim của hắn vừa giật lên, trong lòng hắn chợt giật mình cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt của hắn liền rời khỏi người Tống Khuyết và Thần Toán Tử, chuyển lên trên bộ hài cốt màu vàng.
Sau khi nhìn kỹ, sắc mắc của hắn đột biến một cách mãnh liệt mà trước giờ chưa từng có!
- Khí tức của Bất Tử Trường Sinh Công!
- Đây là... . Bất Tử Quyển đại thành!
Yết hầu Bạch Tiểu Thuần rung lên vài cái, trong đầu của hắn đã nhấc lên sóng gió ngập trời. Hắn tuyệt đối không nhìn lầm, hắn tu luyện Bất Tử Quyển, dù là Huyết Tổ hay chính là bản thân hắn, kể cả bộ hài cốt màu vàng trước mắt đều tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công - Bất Tử Quyển!
- Nếu như hài cốt màu vàng là Bất Tử Quyển đại thành, như vậy..... cái bộ hài cốt thủy tinh này chẳng phải là.....
Hô hấp Bạch Tiểu Thuần dồn dập hẳn lên, ánh mắt sau khi nhìn lại, cẩn thận cảm nhận một chút lập tức phát giác được, ở trong cái thủy tinh hài cốt này tồn tại sinh cơ nồng đậm, giống như có được Trường Sinh chi ý!
- Trường Sinh Quyển!
Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu ra, hắn sớm biết Bất Tử Trường Sinh Công chia làm Bất Tử Quyển và Trường Sinh Quyển, nhưng hắn vẫn không có được Trường Sinh Quyển, tu luyện chỉ là Bất Tử Quyển. Dù có nghĩ nát óc hắn cũng không thể nghĩ tới ở chỗ này có thể thấy được hài cốt của người tu luyện Trường Sinh Quyển!
Lúc này trong đầu của hắn nhấc lên sóng gió ngập trời, lôi đình cuồn cuộn. Điều này quá mức đột ngột, mà chính Bạch Tiểu Thuần cũng không rõ vì sao hai người tu luyện Bất Tử Quyển và Trường Sinh Quyển này sau khi chết xương cốt lại dung hợp vào một chỗ! Điều này làm cho đáy lòng của hắn lãnh lẽo và sợ hãi không thôi, nhưng trong lúc hắn đang sợ hãi, bỗng nhiên cái xích đu vẫn không nhúc nhích kia đột nhiên lại lay động!
Giống như có một thân ảnh đang ngồi trên đấy lắc tới lắc lui... .
Tầng thứ hai bên dưới quỷ thuyền vốn tĩnh mịch, nhưng lúc này theo cái xích đu tự động đung đưa, lập tức một cảm giác âm u đáng sợ bỗng bạo phát như sét đánh trong đầu Bạch Tiểu Thuần.
Toàn thân hắn run lên, thiếu chút nữa đã hét ầm lên rồi. Đôi mắt của hắn trợn to, cái xích đu đang đung đưa này thật sự là quỷ dị vô cùng!
Bên trên không có ai thế nhưng từ đầu đến cuối dường như thực là có ai đó đang ngồi trên chiếc xích đu. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần không biết có phải mình bị ảo giác không, hắn có mơ hồ nhìn thấy một bà lão sắc mặt trắng bệch, trên mặt nở một nụ cười lành lạnh, vừa nhìn hắn vừa ngồi trên ghế đung đưa.
- Có quỷ!
Bạch Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng, tay phải nâng lên, cách không tóm lấy Tống Khuyết và Thần Toán Tử, rồi nhanh chóng lui về phía sau. Giờ phút này hắn đã bị dọa đến trái tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
Tống Khuyết và Thần Toán Tử đã triệt để mất đi thần trí, ánh mắt mờ mịt, thân thể cũng đã cứng ngắc lại. Sau khi bị Bạch Tiểu Thuần bắt lấy cũng không hề phản kháng mặc cho hắn mang theo bản thân lui về phía sau.
Thế nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần lui lại, đang định chạy khỏi nơi đây thì xích đu kia lại đong đưa càng thêm kịch liệt, giống như đang có người đẩy nó đi vậy.
Mà càng thêm kinh người là hai bộ hài cốt đang dung hợp với nhau vào lúc này bỗng rung lên, kim quang và thủy tinh chi mang từ trên đó lại càng sáng chói.
Bạch Tiểu Thuần thầm rên lên, nhìn thấy cái ghế kia càng lúc càng đu nhanh hơn mà da đầu hắn run lên. Sau khi tăng tốc độ đến cực hạn, chỉ trong nháy mắt hắn đã đem theo hai tên kia đi tới đầu bậc thang thông lên tầng trên, ném bọn họ vào túi trữ vật rồi cũng không chần chờ mà nhảy lên, bước vào nấc thang dưới chân, chạy khỏi nơi này.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới cuối bậc thang, thân thể hướng về tầng một của quỷ thuyền bên trên nhảy tới. Thế nhưng sau khi đã nhảy vào rồi, còn chưa kịp thở nhẹ ra, vừa nhìn xung quanh thì hắn lại lần nữa giật nảy mình giống như dẫm phải đuôi mèo vậy. Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, đầu óc nổ vang một tiếng, không ngừng hít sâu.
Trước mắt của hắn vẫn là hai bộ hài cốt cùng với xích đu kia. Nơi đây vẫn là tầng thứ hai!
Mà xích đu phía trước vào lúc này lại càng đong đưa kịch liệt, thậm chí còn mơ hồ có tiếng quỷ gầm nhẹ. Chứng kiến cảnh tượng này, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung rồi.
- Tại sao lại có thể như vậy chứ!
Bạch Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, hắn lại lần nữa phóng tới cầu thang. Lúc này tốc độ càng nhanh hơn, thậm chí hắn còn bộc phát tu vi, vận chuyển lực lượng thân thể. Hắn lần nữa vọt khỏi cánh cửa, sau đó cũng là hoa mắt như lần trước, và trước mắt của hắn vẫn là hài cốt, vẫn là xích đu!
Vẫn là tầng thứ hai!
← Ch. 0858 | Ch. 0860 → |