← Ch.1075 | Ch.1077 → |
Trong sóng âm này ẩn chứa tu vi cùng chiến lực của Bạch Tiểu Thuần. Lúc vang vọng giống như hóa thành thực chất, khiến hư vô phía trước hắn đều trực tiếp bị sụp xuống nghiền nát. Trong gió bão nổ vang, cho thấy lực diệt sạch, phát ra một ý chí kinh thiên... đủ để quét ngang tất cả Thiên Nhân!
Có thể nói là... Thiên Nhân mạnh nhất!
Hai thân vệ Thiên Nhân hậu kỳ này chỉ kịp phát ra tiếng kêu kinh ngạc, thậm chí thời điểm tiếng kêu thất thanh còn chưa có nói xong hoàn chỉnh, thân thể theo bản năng lui về phía sau, lại lập tức bị tiếng rít gào của Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp trùng kích.
Không có cách nào chống lại, đây không phải là lực lượng bọn họ có thể đối kháng!
Không có cách nào né tránh. Tiếng nổ đến từ bốn phương tám hướng, hình thành lực diệt tuyệt, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, uy hiếp tới tính mạng của bọn họ!
Ầm ầm.
Những tiếng động ngập trời theo đó vang lên. Hai thân vệ Thiên Nhân hậu kỳ này run rẩy, máu tươi điên cuồng phun ra, thần sắc mang theo sự kinh hoàng cùng tuyệt vọng không có cách nào tưởng tượng được. Thân thể bọn họ cũng không kịp lui về phía sau, liền trực tiếp ở trong tiếng gào thét, toàn thân lăn lộn nổ tung!
Thân thể của bọn họ... lại có thể hoàn toàn không có cách nào chịu được, ở trong tiếng nổ này, trực tiếp trở thành tro bụi... Thậm chí nguyên thần của bọn họ cũng không có cách nào chạy ra được, bị nhốt ở bên trong thân thể, cùng thân thể... tan thành mây khói!
Tất cả những điều này diễn ra quá nhanh. Gần như chỉ là trong chớp mắt một cái, hai thân vệ này vừa rồi vẫn ngạo nghễ vô cùng, trong nháy mắt lại bị diệt sạch... Cảnh tượng như vậy, nhất thời khiến cho ánh mắt lão già một sừng ở bên trong màn ánh sáng, lộ ra biểu hiện không có cách nào tin tưởng được. Toàn thân hắn chấn động mãnh liệt. Sự hoảng sợ của hắn còn điên cuồng mãnh liệt hơn so với hai người đã chết kia. Âm thanh cũng đều mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, la lên thất thanh.
- Ngươi... Ngươi không phải là Thiên Nhân!
Trong lòng lão già một sừng này điên cuồng run rẩy. Hắn lập tức lại ý thức được, người này tuyệt đối không thể là Thiên Nhân. Người này có thể chỉ là dựa vào rít gào, lại thuấn sát hai vị Thiên Nhân hậu kỳ... Chỉ có Bán Thần!!
Hoàn toàn không có một chút do dự, lão già một sừng này gần như bị sợ vỡ mật, vội lui về phía sau, lại muốn chạy trốn. Nhưng tốc độ của hắn ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, thật sự quá chậm.
Chỉ có điều Bạch Tiểu Thuần cũng không có tâm tình đi để ý tới lão già một sừng này. Hiện tại ý niệm duy nhất của hắn, chính là dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào chiến trường!
Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần vượt qua tất cả, giống như xuyên qua hư vô, trực tiếp lại một đầu lao vào đại trận sinh tuyệt bên trong màn ánh sáng màu vàng. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc bước vào bên trong trận pháp, lão già một sừng vốn tâm thần run rẩy, toàn thân co lại vì sợ hãi tràn ngập. Trong lòng hắn bỗng nhiên thoáng động, dâng lên hi vọng.
- Hắn rốt cuộc thật sự nhảy vào rồi. Trận pháp này... Cho dù là Bán Thần bước vào, trong thời gian ngắn cũng phải bị áp chế. Hắn làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Trong lòng lão già một sừng rung lên, rốt cuộc không lui về sau nữa, mà trong mắt có dâng lên sát cơ. Dù sao hắn cũng là Thiên Nhân đại viên mãn. Ở trong các thân vệ của Thông Thiên Đảo, hắn cũng là người xuất sắc. Bình thường hắn sát phạt quyết đoán. Lúc này hắn không lùi mà tiến tới, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần, muốn ngăn cản ở phía trước Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng ngay khi hắn tới gần, trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần đã triển khai ra Bất Tử Cấm, căn bản cũng không có nửa điểm ngừng lại, giống như trận pháp này không tồn tại, chợt đi về phía trước.
Cảnh tượng như vậy lập tức để trong đầu lão già một sừng lại nổ tung. Sắc mặt hắn điên cuồng biến đổi. Đồng thời, sợ hãi cùng kinh hãi còn mãnh liệt hơn so với trước vô số lần. Ở trong tâm thần không ngừng bạo phát, hắn lại muốn một lần nữa lui về phía sau...
Nhưng đã muộn rồi!
Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh. Dưới Bất Tử Cấm, Hám Sơn Chàng theo bản năng được thi triển ra. Bạch Tiểu Thuần lao thẳng đến phía trước. Gần như trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở trước mặt lão già một sừng muốn đi ngăn cản mình, va chạm vào nhau.
Ầm một tiếng.
Lão già một sừng này chỉ cảm thấy giống như bị vô số ngọn núi từ trên trời đập vào trên người. Hắn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể lại trực tiếp nổ tung tan vỡ. Nguyên thần mang theo sự sợ hãi vô tận muốn bỏ chạy. Nhưng hắn căn bản không có cách nào làm được.
Ở dưới tốc độ cực hạn này của Bạch Tiểu Thuần, bên ngoài thân thể hắn giống như hình thành lực hút kinh người. Nguyên thần của lão già một sừng không đợi trốn ra được, đã bị âm bạo do Bạch Tiểu Thuần lao qua, bỗng nhiên chìm ngập!
Giờ phút này Bạch Tiểu Thuần cực kỳ cường hãn!!
Sau khi bước vào trận pháp này, Bạch Tiểu Thuần căn bản chưa từng liếc mắt nhìn lão già một sừng này. Bản thân đối phương tự mình đâm đầu vào chỗ chết, hết lần này tới lần khác ngăn cản ở phía trước hắn, tính giết chết Bạch Tiểu Thuần. Cũng chỉ là tốc độ của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, vận khí của hắn không tốt mà thôi.
Dưới Bất Tử Cấm, đại trận sinh tuyệt giống như không tồn tại. Trong tiếng nổ lớn, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có chút dừng lại nào, trực tiếp xuyên qua. Thời điểm hắn xuất hiện... Thình lình đã đến năm vạn dặm bên ngoài Cự Quỷ Thành!
Bên tai của hắn lập tức lại truyền đến vô số gào thét rít gào, những tiếng giãy dụa gầm thét thê lương vô tận. Cùng lúc đó, hắn càng thấy được phía trước... thời khắc này dường như mắt thường không thể nhìn thấy được điểm cuối... Chiến trường!!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chợt run lên!
Vô số tu sĩ đông mạch Thông Thiên, mỗi một người đều đã đỏ mắt, đang điên cuồng chém giết. Đất Man Hoang, các loại hồn tu cũng giống như như vậy, giống như đã sớm đánh cược tất cả. Bọn họ đối mặt chính là chiến tranh không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Bọn họ đã không quan tâm nữa.
Cho dù tử vong, cũng muốn tự bạo trước khi chết, tranh thủ lôi kéo kẻ địch cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền!
Tiếng nổ vang không ngừng bạo phát ra, chấn động mọi người trên chiến trường. Hai lỗ tai của bọn họ đã mất đi thính giác. Điều này đối với bọn họ mà nói, không có gì đáng ngại. Bởi vì giết người... Không cần lỗ tai!
Từ nơi này đến Cự Quỷ Thành là đoạn đường chừng năm nghìn dặm. Toàn bộ chiến trường... Có thể tính là phạm vi mười vạn dặm. Ở bên trong phạm vi này, một trận chiến tranh mà cả đời này của Bạch Tiểu Thuần cũng chưa thấy qua, đang bạo phát, lại không biết đã bạo phát trong bao lâu.
← Ch. 1075 | Ch. 1077 → |