← Ch.1116 | Ch.1118 → |
Phóng tầm mắt nhìn lại, từng đóa hoa ánh trăng này sợ là đã vượt qua con số ngàn vạn, ùn ùn kéo đến. Sau khi bay ra, chúng tập chung lại một chỗ, hình thành một vòng ánh trăng cực lớn, bị một lực lượng từ trên trời hạ xuống, trực tiếp na di, biến mất ở trên trời cao của bắc mạch.
Thời điểm xuất hiện... không ngờ đã ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần!
Những hoa ánh trăng nhất thời tản ra sự vui sướng, ầm một tiếng khuếch tán ra, vây xung quanh Bạch Tiểu Thuần. Từ từng đóa hoa ánh trăng này tản ra cảm giác thân thiết, khiến cho trái tim đang băng lạnh của Bạch Tiểu Thuần lúc này, cũng có một chút ấm áp.
- Hoa ơi hoa, ngươi nguyện ý... cùng ta đi chiến không?
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, truyền ra ý chí của mình. Trả lời hắn, lại là bên trong vô số hoa ánh trăng phát ra ý chí chiến đấu không khiếp sợ!
Cảm nhận được ý chí chiến đấu này, Bạch Tiểu Thuần cười. Nhưng trong lúc mắt của hắn nhìn về phía Thông Thiên Đảo, lại càng thêm lạnh giá. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự, cũng không quan tâm để lộ hay không để lộ cái gì. Bạch Tiểu Thuần trước khi đi vào trong, lập tức lấy ra Quy Văn Oa!
Ở dưới sự ra hiệu của Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt ngàn vạn hoa ánh trăng này cuối cùng dung hợp lại với nhau, hóa thành một quả hạt giống, lao thẳng đến Quy Văn Oa!
Vì để cho hoa ánh trăng mạnh hơn, Bạch Tiểu Thuần đã quyết đoán. Hắn cấp cho hoa ánh trăng... Luyện Linh gia tăng!
Bạch Tiểu Thuần luyện không ra hai mươi hai màu lửa. Có lẽ với tu vi của hắn hiện nay, dựa vào kinh nghiệm thành công trước đây cùng với thân phận của hắn bây giờ, luyện ra hai mươi mốt màu đã không phải là chuyện khó khăn!
Sau khi hắn giơ tay phải lên, chộp một cái về phía hư vô, nhất thời vô số oan hồn vô tận ở bên trong thiên địa này này liền lao tới. Dần dần, ở trong tay Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng ngưng tụ ra hỏa diễm từ một màu đến hai mươi màu, bị hắn lần lượt ném vào bên trong Quy Văn Oa. Hắn duy trì liên tục không ngừng luyện linh hoa ánh trăng đến hai mươi lần. Cuối cùng ở trong tay Bạch Tiểu Thuần, một đoàn hỏa diễm tản ra ánh lửa sáng chói hai mươi mốt màu... Bỗng nhiên, hình thành!
Ở trong chớp mắt khi hai mươi mốt màu lửa này xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần lập tức đặt ngọn lửa này ở trên Quy Văn Oa. Có tiếng sấm nhất thời bạo phát. Trên Quy Văn Oa, ánh sáng chói lòa vô tận phát ra. Đồng thời, trên thân của hoa ánh trăng bên trong cũng rõ ràng xuất hiện... đạo văn của luyện linh!
Còn có một khí tức vượt qua rất xa so với trước kia, lập tức bạo phát ra ở trên thân của hoa ánh trăng.
Ầm ầm ầm, hoa ánh trăng chợt tăng lên. Đến cuối cùng, thình lình hóa thành một đóa hoa kinh thiên động địa có kích thước vạn trượng...
Một khí tức Bán Thần đại viên mãn từ trên thân của hoa ánh trăng phát ra ngập trời!
Cảm nhận được sự vui sướng và thân thiết tản ra từ trên thân của hoa ánh trăng, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn. Hắn để cho hoa ánh trăng thu nhỏ lại, sau đó thu vào bên trong túi trữ vật. Ở trong tốc độ cực hạn này, hắn đã trực tiếp đến... Trên Thông Thiên Hải!
Hắn phá không lao đi. Ở trong hư vô xung quanh không ngừng chấn động vang lên những tiếng rắc rắc. Sau khi vỡ nát, chúng cũng không thể phục hồi lại như cũ nữa!
Bạch Tiểu Thuần đi qua nơi nào, Thông Thiên Hải rốt cuộc trong nháy mắt băng phong. Phóng tầm mắt nhìn lại... băng phong này vô biên vô hạn. Tất cả đều hóa thành tượng băng. Đồng thời, khí tức của Bạch Tiểu Thuần cũng ở trên một đường bạo phát, nhảy vọt lên tới đỉnh phong.
Thông Thiên Đảo đã ở ngay trước mắt!
Trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần vừa tới, trên bầu trời Thông Thiên Đảo, thân thể Huyết Tổ ở dưới sự thiêu đốt của bản thân, phóng ra tất cả. Lúc này một quyền đánh ra, khiến trời cao hình thành một vòng xoáy cực lớn. Sau đó thân thể hắn cũng dùng mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng tiêu tan.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi rốt cuộc đã tới!
- Sứ mạng của ta đã hoàn thành... giúp ta... Chiếu cố... Nàng...
Huyết Tổ ngửa mặt lên trời cười to. Sứ mạng của hắn chính là liều mạng đi kiềm chế Thiên Tôn. Lúc này hắn đã làm được. Trước khi tiêu tan, hắn liếc mắt lần cuối cùng thoáng nhìn bắc mạch...
Hắn không nói ra là bảo Bạch Tiểu Thuần chiếu cố ai. Nhưng hắn tin tưởng, Bạch Tiểu Thuần hiểu.
Bạch Tiểu Thuần quả thực hiểu. Nhìn Huyết Tổ đang tiêu tan, hắn ngưng trọng gật đầu. Hai mắt càng thêm đỏ ngầu. Cuối cùng hắn chợt nhìn về phía... Thiên Tôn đang đứng trên bầu trời, lúc này sắc mặt tái mét!
- Thông Thiên đạo nhân!
Bốn chữ này từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần truyền ra, trực tiếp lại hóa thành lôi kinh thiên, nổ mạnh ở tám phương!
Hiện trượng long trời lở đất cũng dừng lại!
Cuộc chiến tuyệt thế hết sức căng thẳng!
Tâm tình của Thông Thiên thoạt nhìn dường như cực kỳ tệ hại. Dù sao dựa theo đạo lý, Huyết Tổ không có tư cách ngăn cản hắn lâu như vậy. Nhưng đối phương tích lũy sự sống trong vạn năm, còn có thủ đoạn của người canh giữ lăng mộ dành cho Huyết Tổ, phối hợp với Huyết Tổ trong sự điên cuồng, không tiếc tử vong thiêu đốt, rốt cuộc kéo được bước chân của hắn.
- Bạch Tiểu Thuần!
Thông Thiên đạo nhân nghiến răng, mở miệng nói. Thoạt nhìn hắn dường như tràn ngập ủy khuất cùng phẫn nộ. Lửa giận này hoàn toàn không ít hơn so với Bạch Tiểu Thuần. Dù sao chuyện hắn đã quá nhiều lần tha thiết ước mơ, cuối cùng ở dưới sự tính toán của người canh giữ lăng mộ, trở thành hoa trong gương, trăng trong nước.
Nhưng lần này mơ hồ có chút không giống!
Dưới lửa giận này, trong mắt của Thiên Tôn cũng có tinh quang.
- Không nghĩ tới, ngươi lại có thể chủ động tới đây, bản tôn cũng đỡ phải đi tìm ngươi. Luyện ngươi... cũng có thể hóa thành Bất Tử Trường Sinh Đan!
Thiên Tôn liếm môi. Trong tiếng cười hai tay hắn giơ lên. Nhất thời thiên địa này nổ lớn. Một ý chí thế giới mãnh liệt bỗng nhiên lại ngưng tụ ở trên người của hắn. Hắn bước một bước đi về phía Bạch Tiểu Thuần.
Theo bước chân hạ xuống, ý chí thế giới trên người hắn giống như tất cả trọng lượng của thiên địa đều tập trung lại, hình thành uy áp dời núi lấp biển, ầm ầm hạ xuống về phía chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
Trước đó Huyết Tổ căn bản là không có cách nào chống lại ý chí thế giới này. Cho dù thân Huyết Tổ là huyết mạch Khôi Hoàng, nhưng so với Thiên Tôn này chủ của thế giới, vẫn kém hơn quá nhiều.
Cũng chính là vì ý chí thế giới hạ xuống, khiến cho Huyết Tổ nhất định phải đi thiêu đốt huyết mạch, thiêu đốt tất cả, đổi lấy lực huyết mạch càng cường hãn đi chống đỡ Bất Tử Công, mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn được bước chân của Thông Thiên đạo nhân.
← Ch. 1116 | Ch. 1118 → |