← Ch.1125 | Ch.1127 → |
Chỉ có điều, tiêu hao như vậy, hình thành đạo pháp, uy lực to lớn. Khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng phải chấn động. Lúc này ánh mắt hắn giống như tia chớp vậy, rơi vào chỗ của Thiên Tôn. Ở trước mắt, mảnh thế giới này... đã khác hẳn với trước kia!
Kiếm thủy tinh vỡ hóa thành nền, chính là... đế của Trường Sinh Đăng!
Đế đèn khổng lồ như vậy, hình thành uy áp. Lúc trước còn không có lộ rõ, hiện tại uy áp hoàn toàn bạo phát ra. Thậm chí có thể nhìn thấy được bên trong đế đèn này hình như có một lực hút, khiến cho tất cả tồn tại trên đó, đều hoàn toàn không có cách nào rời khỏi.
Mà màn trời từ trên trời cao lấy xuống, lúc này bao phủ ở xung quanh đế đèn, không ngờ chính là... Chụp đèn!!
Về phần những chữ thọ vô cùng vô tận, lúc này vừa nhìn, thình lình chính là chữ viết ở trên chụp đèn, đại biểu cho trường thọ!
Tất cả những điều này, đều tạo thành một phần của Trường Sinh Đăng. Thật sự mấu chốt... Lại là sáp phàm tục trong Trường Sinh Đăng, đặt ở bên trong tản ra ánh lửa!
Thông Thiên đạo nhân... sức sống của hắn, thân thể hắn, tất cả mọi thứ của hắn, chính là sáp này. Một thức sau cùng của Trường Sinh Đăng. Trong mắt Bạch Tiểu Thuần tản ra hỏa diễm, chính là đốt cháy sáp này, hình thành lửa của Trường Sinh Đăng!
Trong tiếng nổ lớn, thân thể của Thông Thiên đạo nhân ở dưới sự thiêu đốt, có ánh lửa tản ra, chiếu rọi lên chụp đèn ở bốn phía xung quanh, khiến cho những chữ thọ ở trên chụp đèn này, đặc biệt dễ làm cho người khác chú ý. Cùng lúc đó, lực hút ở đế đèn hình thành vòng xoáy cực hạn, khiến cho thân thể của Thiên Tôn lại không có cách nào di chuyển.
Lúc này không ngờ biến Thông Thiên đạo nhân thành một ngọn đèn Trường Sinh Đăng!
Thân thể Thông Thiên đạo nhân run rẩy, tâm thần dâng lên sóng to gió lớn, nguy cơ sinh tử mãnh liệt không có cách nào hình dung, không ngừng bạo phát ra ở trong lòng hắn. Hắn cảm nhận được rõ ràng sức sống của mình, thân thể của mình, tu vi của mình thậm chí linh hồn của mình sau khi hóa thành Trường Sinh Đăng, ở dưới sự thiêu đốt này, đang không ngừng biến mất. Tốc độ biến mất này cực nhanh. Chỉ là mấy hơi thở, lại khiến cho Thông Thiên đạo nhân hoảng sợ đến cực hạn. Hắn cảm nhận được rõ ràng một sự suy yếu nhất từ trước tới nay.
- Thần thông này... Đạo pháp này...
Trong miệng Thông Thiên đạo nhân truyền ra tiếng rít gào giống như dã thú.
- Chỉ là Trường Sinh Đăng, cũng dám thiêu đốt hồn của bản tôn!
Thông Thiên đạo nhân ngửa mặt lên trời gào thét. Bạch Tiểu Thuần đứng ở phía xa, lạnh lùng nhìn Thông Thiên đạo nhân đang giãy dụa. Băng hàn trong mắt hắn dần dần nhiều hơn. Hắn cũng không có đi ngăn cản Thiên Tôn giãy dụa, mà sử dụng âm thanh chỉ có mình có thể nghe được, thì thào nói nhỏ.
- Thông Thiên đạo nhân, những chỗ dựa trước đây khiến ngươi cho rằng tất thành, hiện tại cũng nên thể hiện ra đi!
Trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần mắt không chớp tập trung tinh thần, Thông Thiên đạo nhân lộ ra thần sắc dữ tợn, toàn thân ở dưới sự thiêu đốt này, thậm chí rất nhiều chỗ da, đều bị thiêu đốt tới mức nhìn thấy được máu thịt cùng xương bên trong. Tóc hắn đang nhanh chóng biến thành hoa râm, trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn. Nhưng sự điên cuồng ở trong mắt hắn lại hoàn toàn không có giảm bớt.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi hãy nhìn cho kỹ xem, bản tôn phá đạo pháp của ngươi như thế nào!
Thời điểm Thông Thiên đạo nhân gào thét, hai tay hắn chậm rãi giơ lên. Ở dưới sự thiêu đốt này, hắn bấm quyết ở trước mặt, bỗng nhiên chắp lại trước ngực!
- Đạo Môn thứ bảy, khôn cung!
Thông Thiên đạo nhân vừa nói ra lời này, âm thanh này đến cuối cùng, giống như sấm rền, giống như từ sâu bên trong mặt đất truyền ra tiếng rít gào. Trong nháy mắt khi tiếng rít vào vừa vang vọng, thân thể hắn rốt cuộc lấy mắt thường có thể thấy được, tản ra khí tức của mặt đất!
Khôn cung, đại biểu chính là đại địa!
Trong những tiếng động ầm ầm ầm, mặt đất toàn thế giới giống như muốn nổ tung ra. Từng khí tức thổ nồng đậm từ bên trong mỗi tấc mặt đất của thế giới này, đều bạo phát ra, lao thẳng đến chỗ Thông Thiên đạo nhân!
Thân thể hắn, khí tức thổ càng thêm mãnh liệt. Ngay cả hỏa diễm thiêu đốt toàn thân hắn, không ngờ cũng xuất hiện dấu hiệu muốn tắt. Thậm chí đế đèn thủy tinh phía dưới hắn, lúc này ở trong khí tức thổ nồng đậm, cũng trở nên mờ đục, không còn trong suốt lấp lánh như trước, mà với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang hóa thành nham thạch tầm thường!
Không chỉ là đế đèn, còn có chụp đèn ở bốn phía xung quanh, lúc này cũng như vậy. Ở trong khí tức thổ tức ùn ùn kéo đến, tràn ngập bao phủ, chụp đèn cuối cùng dần dần hóa thành màu nâu. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, toàn bộ chụp đèn đã hoàn toàn hóa thành nâu, giống như trở thành bùn đất. Đế đèn bên trong cũng như vậy, kể cả thân thể Thông Thiên nhân cũng không còn là sáp nữa. Hỏa diễm thiêu đốt sinh mạng của hắn, vào giờ phút này... trực tiếp tắt!
Một tiếng nổ giống như khai thiên bổ địa bạo phát ra. Thiên Tôn hóa thành Trường Sinh Đăng, lại trực tiếp tan vỡ nổ tung, chia năm xẻ bảy...
- Bạch Tiểu Thuần, đạo pháp này của ngươi, cũng muốn vây khốn được bản tôn sao?
Bộ dạng Thông Thiên đạo nhân có chút chật vật, mang theo tiếng thở dốc kịch liệt, từ trên đế Trường Sinh Đăng sụp đổ, bỗng nhiên lao ra, cười như điên.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Trong đôi mắt băng hàn thoáng lộ ra một sự châm chọc. Hắn giơ tay phải lên, vung về phía trời cao.
- Ngươi thật sự... phá vỡ được sao?
Ở trong nháy mắt khi lời nói của Bạch Tiểu Thuần truyền ra, sắc mặt Thông Thiên đạo nhân chớp mắt đã biến đổi. Hắn phát hiện tính mạng, sức sống, tu vi cùng với linh hồn của mình, lại có thể... vẫn đang biến mất!
Thần sắc hắn đột nhiên thay đổi, hoảng sợ chợt ngẩng đầu, ở trong nháy mắt nhìn về phía trời cao. Đầu óc của hắn chợt chấn động một tiếng, thân thể hắn run rẩy nhất từ trước tới nay.
- Sao có thể như vậy được!
Trên bầu trời, trong trời cao vô tận, lúc này thình lình xuất hiện... gần như vô số Trường Sinh Đăng. Những ngọn đèn Trường Sinh Đăng này bao trùm tới điểm cuối trên bầu trời của thế giới Thông Thiên. Phóng tầm mắt nhìn lại, căn bản là vô số ngọn đèn không thể đếm được hết...
Chỉ có thể nhìn thấy được trên mỗi ngọn đèn Trường Sinh Đăng, đều hiện lên bóng dáng của Thông Thiên đạo nhân, những gương mặt có khóc có cười, có dữ tợn, có rít gào!
Quỷ dị vô biên, nghe rợn cả người!
Khí tức của Thông Thiên đạo nhân càng thêm cuồng bạo, toàn thân vô cùng điên cuồng, thân thể chợt xông ra. Ở giữa không trung, hai tay hắn đưa mạnh ra, hung hăng hướng về phía bầu trời xé một cái. Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm chấn động trời đất.
← Ch. 1125 | Ch. 1127 → |