← Ch.1166 | Ch.1168 → |
- Có Trương Đại Bàn hài tử này âm thầm chiếu cố, lão phu không sao. Hiện tại những người Tà Hoàng Triều này đều bị Tiểu Thuần thu hút, chính là thời điểm chúng ta xuất thủ!
Linh Khê lão tổ hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự quyết đoán.
- Ta là lão tổ Nghịch Hà Tông. Cho dù ở đại lục Vĩnh Hằng này, thân phận của lão phu không thay đổi. Nhà không có, nhưng tông môn... vẫn còn! Lão phu muốn tự tay, tìm từng đệ tử ở bên ngoài trở về!
Trong lúc Linh Khê lão tổ cùng Lý Thanh Hậu ở đây phấn chấn, đồng thời trong phạm vi Tà Hoàng Triều, trong một chỗ hoang dã, Tống Khuyết tóc tai bù xù, thần sắc dữ tợn, trực tiếp bẻ gảy cổ một vị tu sĩ cuối cùng truy sát mình.
Trong lúc thở hồng hộc, Tống Khuyết lau đi máu tươi trên khóe miệng, nhìn bốn phía xung quanh thi thể đầy đất. Sát khí trong mắt của hắn tăng lên. Nghĩ đến chuyện nghe được từ trong miệng những người này trước đó, khóe miệng hắn cuối cùng cũng nở một nụ cười. Nhưng ở sâu trong nụ cười này, lại che giấu sự quật cường không chịu thua.
- Bạch Tiểu Thuần này bất kể tới đâu, đều có thể thanh danh hiển hách... Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông, Tinh Không Đạo Cực Tông còn có Man Hoang... Chỉ có điều ở trên đại lục Vĩnh Hằng này, nhất là bên trong Tà Hoàng Triều, Tống Khuyết ta nhất định có thể đi sau vượt trước, đánh ra một mảnh thiên địa của riêng mình!
Tống Khuyết hít một hơi thật sâu. Hắn thích khí tức Tà Hoàng Triều này, thích sự giết chóc tranh đoạt ở đây, thích ở đây không từ thủ đoạn cùng với ngươi chết ta sống!
- Ngoại trừ người của thế giới Thông Thiên, những người khác... đều có thể giết!
Tống Khuyết hít một hơi thật sâu, đang muốn rời khỏi đó. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa hơn, một hướng khác trên Tiên Vực thứ hai này.
Hắn cũng ngẫu nhiên biết được, nữ nhi Cự Quỷ Vương ở Man Hoang, một trong những đạo lữ của Bạch Tiểu Thuần, Hồng Trần Nữ, đang ở trong khu vực này, cũng giống như mình, đều lựa chọn giết chóc cùng tranh đoạt!
Vì tu vi Thiên Nhân, mặc dù đưa tới sự coi trọng lớn hơn nữa, nhưng ở dưới sự giết chóc, thu được tài nguyên cũng càng nhiều hơn.
- Sớm hay muộn, ta cũng sẽ trở thành Thiên Nhân!
Tống Khuyết xoay người thoáng một cái. Áo bào màu đen của hắn biến mất ở trong đêm tối.
Ở phương hướng xa xôi, nơi hắn nhìn tới trước đó, cách nửa Tiên Vực, trong một miếu thờ mẹ Vĩnh Hằng ở nơi sơn dã, Hồng Trần Nữ ngồi ở chỗ đó, uống chén nước thuốc đỏ như máu trong tay, lạnh lùng nhìn mấy tu sĩ Tà Hoàng Triều ở trước mặt nàng, đang run rẩy quỳ lạy ở nơi đó.
- Tà tu của châu thành đến là lúc, bản tọa có biện pháp rời đi. Nhưng trước khi đi, mạng nhỏ của các ngươi, nhất định không còn. Cho nên lựa chọn như thế nào, không cần bản tọa tiếp tục nhắc nhở.
- Hiện tại, thuốc sức sống còn chưa đủ, đi lục soát cho ta. Đi tìm. Tìm không được, mượn sức sống của đệ tử của các ngươi tới thay đi!
Giọng điệu của Hồng Trần Nữ lạnh như băng, giống như làn gió rét đậm, khiến cho mấy tu sĩ ở trước mặt nàng đều run rẩy, vội vàng đáp ứng, vội vàng rời đi. Tất cả đã đều mù quáng. Ở trước mặt bọn họ chỉ có một con đường. Đó chính là thỏa mãn mọi yêu cầu nữ ma đầu này đề ra.
Tà Hoàng Triều quá lớn... Tông môn tà tu cho dù lớn như bọn họ vậy, bị diệt vong, cũng sẽ không gây ra sóng gió quá lớn.
- So với chúng ta, nàng mới là ma đầu!
Mấy tu sĩ này khóc không ra nước mắt. Nhất là nhớ tới thủ đoạn của đối phương trước đó, bọn họ lại sợ hãi vô cùng.
Lạnh lùng đưa mắt nhìn mọi người rời đi, Hồng Trần Nữ hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn bụng của mình. Tất cả sự lạnh lẽo trong mắt nàng đều biến mất. Thay vào đó lại là ấm áp cùng hi vọng.
- Phụ thân đáng chết của con không biết đi chết ở nơi nào. Nhưng nếu con xuất hiện, như vậy mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con!
Trên biển Vĩnh Hằng, trong chiến thuyền rắn mối xương trắng, Bạch Tiểu Thuần hắt hơi một cái.
- Không biết ai lại nguyền rủa ta.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Công Tôn Uyển Nhi trước mặt.
- Nàng mới vừa nói Trương Đại Bàn hiện tại ở Tà Hoàng Thành, được gọi là Trương đại sư?
Bạch Tiểu Thuần không nhịn được hỏi. Hắn đang hỏi thăm Công Tôn Uyển Nhi, tin tức có liên quan tới Trương Đại Bàn cùng Hầu Tiểu Muội. Sau khi nghe được Công Tôn Uyển Nhi nói tới chuyện có liên quan đến Trương Đại Bàn hắn không nhịn được hỏi rõ.
- Không sai. Trong trí nhớ của Quỷ Mẫu tồn tại chuyện của Trương Đại Bàn rất rõ ràng. Trước đây, sau khi gia hỏa kia... đến Tà Hoàng Thành, vì hắn cho thấy phương pháp luyện linh, kinh động cả triều, ngay cả Tà Hoàng cũng lộ vẻ xúc động. Vì chỉ một mình hắn có thành tựu ở trên phương diện luyện linh, khi đó thân thể của Khôi Tể còn chưa có tan vỡ. Vì vậy Trương Đại Bàn này đã được trọng dụng. Nghe nói là được an bài luyện linh cho toàn bộ Tà Hoàng Thành.
- Cho dù hiện tại thân thể Khôi Tể tan vỡ, người của thế giới Thông Thiên rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng địa vị của gia hỏa này ở trong Tà Hoàng Thành, vẫn không thấp.
Công Tôn Uyển Nhi cười nói.
- Về phần Hầu Tiểu Muội, ngươi có thể yên tâm. Quỷ Mẫu thu nàng làm đệ tử. Nàng cũng hiện rõ tư chất quỷ đạo kinh người, được Quỷ Mẫu bồi dưỡng trở thành người truyền thừa đạo pháp, để ý không hết. Cho nên nàng mới không lấy Hầu Tiểu Muội tới áp chế ngươi. Bởi vì theo nàng, tầm quan trọng của Hầu Tiểu Muội, mặc dù không bằng ngươi, nhưng đối với truyền thừa đạo pháp của nàng mà nói, cũng không kém là bao nhiêu.
- Chỉ có điều ngươi tạm thời không gặp được. Hiện tại nàng đang ở bên trong động phủ của Quỷ Mẫu tại Tà Hoàng Thành, đang bế quan tu luyện, trùng kích cảnh giới Thiên Nhân!
Nghe được Trương Đại Bàn lại có thể ở bên trong Tà Hoàng Triều, lăn lộn phong sinh thủy khởi như vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng trợn mắt há hốc mồm. Cự Quỷ Vương ở bên cạnh, mặc dù từ trước đến nay chưa từng nghe qua cái tên Trương Đại Bàn này, nhưng ở trong một chớp mắt này, hắn cũng kinh sợ.
- Trương Đại Bàn này lại có thể là người tài hoa hơn người như vậy, có thể một thân một mình, ở bên trong Tà Hoàng Triều này đứng vững gót chân! Xem ra quả nhiên là tên tốt, mạng cũng tốt!
Cự Quỷ Vương hít vào một hơi. Hắn chỉ cảm thấy cái tên Trương Đại Bàn này chữ lớn, nhìn thế nào đều tốt hơn nhiều so với chữ nhỏ. Thật sự có cảm giác xúc động khi đối phương là kỳ nam tử. Trong lòng hắn cũng đang tiếc nuối. Lúc mình ở Man Hoang, thế nào lại không quen biết với Trương Đại Bàn này.
← Ch. 1166 | Ch. 1168 → |