← Ch.1264 | Ch.1266 → |
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm rùng mình. Nếu như Linh Cửu Thiên Tôn này tức giận, Bạch Tiểu Thuần sẽ không lo lắng. Nhưng mắt nhìn đối phương lại có thể nhanh chóng bình thường trở lại như vậy, lúc này mới khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy người này thâm độc, khó đối phó.
Chỉ có điều, nếu chuyện này đã có kết luận, Bạch Tiểu Thuần cũng không hối hận về cách làm của mình. Chỉ là sau khi hắn nhìn những Bán Thần cùng với Tử Lâm Hầu trên đại điện một chút, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
- Vừa rồi bản vương suy nghĩ một chút. Tử Lâm Hầu lập được công lớn cho Thánh Hoàng Triều ta, làm sao có thể vì một chút chuyện nhỏ như thế, lại khiến cho hắn lạnh tâm được. Tử Lâm Hầu, bản vương tin tưởng ngươi là bị bêu xấu!
Lời nói của Bạch Tiểu Thuần vang vọng ở trên đại điện. Trong lòng những Bán Thần đó đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Cách làm của Bạch Tiểu Thuần thật sự khiến cho bọn họ đột nhiên cảm giác được, Thông Thiên Vương này, cũng không phải là hạng người không thể khai thông, lại cũng không phải là muốn đẩy người khác vào chỗ chết.
Mà kích động nhất, chính là Tử Lâm Hầu. Lúc này trong lòng hắn vừa kích động lại vừa phức tạp. Sau khi trải qua biến đổi bất ngờ của ngày hôm nay, hắn đối với Linh Cửu Thiên Tôn đã có oán khí. Đối với Bạch Tiểu Thuần này, ngoài cay đắng ra, phần nhiều lại là sự kính nể.
Lúc này hắn vội vàng đứng dậy, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần rất cung kính ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Tất cả những điều này đều bị Linh Cửu Thiên Tôn nhìn vào trong mắt. Trong mắt của hắn lại nổi lên sự thâm trầm. Giống như Bạch Tiểu Thuần cảm thấy Linh Cửu Thiên Tôn này là cáo già. Ở trong mắt Linh Cửu Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần này cũng là một hạng người khó chơi.
Lần này hai người mặc dù không hoàn toàn xé rách mặt, nhưng hai bên đều đã hiểu rõ, mâu thuẫn giữa hai người đã bị xé ra. Sau này rất có khả năng, sẽ đưa tới tranh đấu mới.
Linh Cửu Thiên Tôn thu hồi ánh mắt, thân thể thoáng một cái, rời đi trước. Lúc này trên mặt Bạch Tiểu Thuần cũng không còn vẻ nghiêm túc, mà là hiện lên sự tươi cười. Sau khi hắn hướng về phía các vị Bán Thần trong đại điện lên tiếng chào hỏi, liền dẫn theo Cự Quỷ Vương rời khỏi nơi đây, trở lại bên trong phủ đệ.
Sau khi trở lại chỗ ở, Cự Quỷ Vương mới thở phào. Lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, hắn đã vui lòng phục tùng. Bạch Tiểu Thuần vốn định giữ Cự Quỷ Vương ở lại thêm vài ngày, nhưng Cự Quỷ Vương sốt ruột chạy về Thần La Châu. Hắn thật sự lo lắng mình rời đi lâu, bên trong Thần La Châu sẽ xảy ra vấn đề.
Trước khi đi, Cự Quỷ Vương mang theo sự vui mừng, tiến lên ôm Bạch Tiểu Thuần một chút.
- Tiểu Thuần, ngươi thật sự... đã lớn lên.
Mang theo sự xúc động, Cự Quỷ Vương giống như đã hết lo lắng, ngửa mặt lên trời cười. Sau đó hắn xoay người hóa thành cầu vồng, lao thẳng đến truyền tống trận của thành Kinh Châu.
Bạch Tiểu Thuần nhìn theo bóng lưng của Cự Quỷ Vương. Rõ ràng ở trên người đối phương, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được một tia già nua. Trong lòng hắn cũng có phần thổn thức. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra cảnh tượng ở Cự Quỷ Thành năm đó.
Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần mới xoay người trở lại bên trong phủ đệ, tiếp tục ngồi khoanh chân ở trong mật thất, lấy ra lệnh bài của quạt tàn. Hắn đã nghiên cứu lệnh bài này rất lâu, nhưng ngoại trừ hắn hấp thu đối với khí tức bên ngoài ra, lại không có thu hoạch nào khác.
- Khí tức bên trong, hình như càng ngày càng ít. Nhưng lệnh bài cùng cây quạt kia, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
Trên thực tế ở dưới khí tức lệnh bài kia trợ giúp, ở dưới vô số tiên đan tiên thảo tẩm bổ, tu vi của Bạch Tiểu Thuần đã không còn chỉ là thời điểm mới vừa tiến vào Thiên Tôn nữa. Lúc này hắn đã sắp đạt được Thiên Tôn sơ kỳ đỉnh phong.
Mà sở dĩ tốc độ như vậy, trọng điểm của phương diện này, chính là khí tức kỳ lạ bên trong lệnh bài này!
Thời gian ngày lại ngày trôi qua. Chuyện liên quan tới Tử Lâm Hầu cùng Cự Quỷ Vương, ở bên trong thành Kinh Châu này không dâng lên sóng gió gì, rất nhanh lại được dẹp loạn. Thậm chí cũng không có mấy người biết, một thời gian trước Cự Quỷ Vương đã từng bị lấy xuống chức vụ đại tôn.
Cho dù là những lời đồn về Tử Lâm Hầu, cũng rất nhanh lại tiêu tan. Sau khi Bạch Tiểu Thuần cùng Linh Cửu Thiên Tôn đạt được sự nhất trí, toàn bộ lực lượng Tiên Vực thứ hai bên trong Thánh Hoàng Triều đều đang phát động, khiến hco ảnh hưởng về chuyện này hoàn toàn biến mất.
Người ở bên ngoài chỉ thấy, Tiên Vực thứ hai hình như là một mảnh yên lành. Nhưng chỉ có đại tôn các châu cùng với mười vị Bán Thần bên trong thành Kinh Châu này, mới biết được rõ ràng, ở dưới sự bình yên này che giấu một phong ba bão táp thế nào.
Trung tâm của trận phong ba bão táp này chính là Bạch Tiểu Thuần cùng Linh Cửu Thiên Tôn. Lúc mọi người nhìn lại, hai người này căn bản là hai vị thần chỉ. Nọn họ không hợp nhau, tiến tới sẽ hình thành bạo phát, khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều chấn động khủng khiếp.
Không ai có thể biết được, trận phong ba bão táp hung bạo này khi nào sẽ nổ tung ra. Có thể là rất nhanh sẽ xảy ra. Có thể còn cần một ít thời gian nữa. Bhưng bọn họ hiểu sâu sắc một điều. Bạo phát... là chuyện nhất định sẽ xảy ra!
Ở trong sự đè nén này, hễ là người biết tới sự mâu thuẫn giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Linh Cửu Thiên Tôn, bình thường đều cực kỳ cẩn thận. Cẩn thận tới từng li từng tí một. Bọn họ đều sợ mình sơ ý một chút, trở thành mồi dẫn lửa cho kíp nổ của hai đại Thiên Tôn này.
Đồng thời, ở trong mâu thuẫn giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Linh Cửu Thiên Tôn, từ phần nhỏ người truyền ra, thời điểm trong lòng người hoảng loạn, ở bên trong thành Kinh Châu này có một lão nhân, trước sau đang quan tâm tất cả những điều này.
Lão già này bình thường toàn thân thích mặc trường bào màu xanh, ngồi ở lầu hai của một chỗ khách sạn, bên cạnh bàn sát cửa sổ nhìn xuống đường. Mỗi ngày, sáng sớm hắn đã đến, ở nơi đó uống rượu, nhìn bầu trời bên ngoài.
Không có ai biết người này tên gọi là gì. Nhưng từ trên người hắn lộ ra một sự thản nhiên. Có thể mơ hồ nhìn ra, tu vi của người này dường như rất không tầm thường.
Mà trong mắt hắn có ánh sáng nhìn xa trông rộng, cũng khiến cho tất cả những người muốn thử xem hắn có mục đích riêng gì, đều phải buông tha. Thật ra ánh mắt của lão nhân này nhìn như bình tĩnh, nhưng âm thầm che giấu sự sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
← Ch. 1264 | Ch. 1266 → |