← Ch.1291 | Ch.1293 → |
Trái tim Bạch Tiểu Thuần điên cuồng đập loạn. Hắn ngơ ngác nhìn một giọt nước sông ở trong tay mình, lúc này đang bồng bềnh. Bên trong nước sông này ẩn chứa một đoàn ánh sáng màu xanh lam mang theo sự cuồng bạo. Bên trong ánh sáng màu xanh lam này, thình lình có một cái đầu hư ảo thu nhỏ lại, đặc biệt dữ tợn.
Mặc cho cái đầu này giãy giụa như thế nào, nó cũng vẫn không có cách nào lao ra khỏi sự bao phủ của giọt nước sông. Mặc dù bên trong tản ra khí tức yếu ớt không ít, nhưng thực sự, chính là hồn Thái Cổ!
Chỉ có điều, lượng hồn Thái Cổ này chỉ có ba phần hồn bình thường mà thôi!
Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, tất cả những điều này cũng đủ rồi!
- Lại có thể như vậy!
Bạch Tiểu Thuần liếm môi, hai mắt phát ra ánh sáng. Một lát sau hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Ta thích cây quạt tốt không ăn mảnh!
Bạch Tiểu Thuần phấn chấn vô cùng. Lúc này hắn cũng hiểu rõ, cây quạt này cực kỳ cường hãn, có thể hấp thu rất nhiều sự vật. Mà một khi bị nó hấp thu qua, quyền hạn của mình lớn tới mức nào, có thể thu được mấy thành!
Tưởng tượng hình ảnh mình có một ngày, có thể hoàn toàn khống chế cây quạt này, ở trong tinh không này, quét ngang tám phương, cướp đoạt tất cả, Bạch Tiểu Thuần càng kích động.
Hắn lại một lần nữa cảm thấy, cây quạt này thật sự rất có giá trị!
- Không được. Sau khi đi về nghỉ, ta muốn tiếp tục xông qua ải!
Bạch Tiểu Thuần tinh thần chấn hưng, vui vẻ cất đi hồn Thái Cổ này. Sau đó, hắn lắc người một cái, lựa chọn trở về.
Vừa trở lại trong mật thất Vân Hải Châu tại bắc bộ Tiên Vực thứ hai, thần thức của Bạch Tiểu Thuần mới tản ra. Ngay lập tức hắn lại cảm nhận được ở chỗ của Đại Thiên Sư. Sau khi phát hiện mình trở về, có bóng người vội vã chạy tới.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Tiểu Thuần nhất thời kinh sợ.
Bạch Tiểu Thuần không thể không kinh sợ. Bởi vì sự phát triển của Vân Hải Châu này đã trở thành mấu chốt quan trọng nhất, đối với toàn bộ người của thế giới Thông Thiên tới Tiên Vực của Vĩnh Hằng, giống như là một chỗ thánh địa!
Chỉ cần ở đây không ngã, lại giống như là một lá cờ, đại biểu cho hi vọng trong lòng mọi người thế giới Thông Thiên!
Trái tim Bạch Tiểu Thuần không khỏi đập nhanh vài cái. Thần thức của hắn tản ra. Sau khi quét ngang hơn nửa Vân Hải Châu, hắn phát hiện tất cả mọi thứ vẫn giống như bình thường. Hắn lập tức hồ nghi, đứng lên, một bước đi ra. Thời điểm xuất hiện, hắn đã ở trong đại điện. Gần như là thời điểm hắn mới vừa xuất hiện, bên ngoài đại điện lại truyền đến giọng nói gấp gáp của Đại Thiên Sư mang theo sự lo lắng.
- Tư Đồ cầu kiến Thiên Tôn. Có chuyện lớn cần bẩm báo!
Giọng nói của Đại Thiên Sư mang theo sự nghiêm trọng, còn có một tia run rẩy không thể nhận biết. Dường như hắn gặp phải chuyện cực lớn nào đó. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần càng kinh ngạc nghi ngờ hơn. Hắn giơ tay phải, vung lên. Nhất thời cửa đại điện mở ra. Đại Thiên Sư lập tức cất bước, vội vàng đi vào đại điện. Sau đó, hình như vì vô cùng lo nghĩ, hắn cũng quên cả bái kiến Bạch Tiểu Thuần, tiến lên lập tức lại mở miệng nói ra với giọng điệu cấp bách.
- Thiên Tôn, việc lớn không tốt!
- Vân Hải Châu ta có nguy cơ cực lớn! Không có cách nào hóa giải. Không bao lâu, tất cả cơ sở chúng ta đặt xuống trước đó, đều phải phó mặc. Thậm chí dẫn tới Thánh Hoàng Triều áp chế toàn diện!
Đại Thiên Sư sốt ruột, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Hình như trong khoảng thời gian này, theo Bạch Tiểu Thuần mất tích, xuất hiện một ít tình hình hắn cùng với Cự Quỷ Vương lại không có cách nào thay đổi, hiện tại đã cấp tốc đến trước mắt.
Ở trong ấn tượng của Bạch Tiểu Thuần, ngoại trừ năm đó Khôi Hoàng Thành bị đánh chiếm, Đại Thiên Sư từng có vẻ mặt như vậy ra, sau đó, hắn trước sau vẫn bình tĩnh giống như nước. Nhưng hôm nay vẻ mặt này lại hiện ra. Tim Bạch Tiểu Thuần nhất thời ngừng đập một nhịp.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Tiểu Thuần vội vàng hỏi.
- Thiên Tôn đại nhân, hôm nay Vân Hải Châu luyện linh đã thành đặc sắc, danh tiếng truyền khắp thiên hạ. Nhưng điều đó lại giống như một khối thịt béo, bị Thánh Hoàng Triều như hổ đói nhìn chằm chằm vào. Thánh Hoàng này còn đa mưu túc trí, trước nhìn như thỏa hiệp, nhưng trên thực tế đây rõ ràng là đang chờ đợi. Chỉ chờ tới lúc chúng ta trưởng thành đến trình độ nhất định xong, hắn nhất định đến đây thu gặt!
Đại Thiên Sư bi thương thảm thiết kêu lên một tiếng.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, cũng hít vào một hơi. Chuyện này trước đó hắn đã từng cân nhắc qua. Cho nên hắn mới ở trên phương diện xông qua ải, ra sức như vậy. Hắn muốn chính là mau chóng nâng cao chính mình.
- Mấy tháng này, hiện ra ở trước mặt chúng ta, chỉ có một con đường. Con đường này nếu không đi, lại nửa bước khó đi. Nếu đi tiếp, tất nhiên sẽ có ngày nào đó bị Thánh Hoàng Triều thu gặt! Nhất là gần đây lão phu quan sát thấy Thánh Hoàng ban bố một loạt ý chỉ, rõ ràng đã có tâm động thủ. Thời gian sợ là không kịp!
Đại Thiên Sư vô cùng nóng nảy. Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, cũng biến sắc.
- Trừ phi là Thiên Tôn ngươi ở đây, có thể trong vòng nửa năm, thăng cấp Thái Cổ. Nếu không, biện pháp duy nhất của chúng ta, chính là dùng tốc độ nhanh nhất, hai con đường đồng thời tiến hành mới có thể. Chỉ có ở chỗ Tà Hoàng Triều, cũng mở ra cục diện, khiến cho Thánh Hoàng e ngại càng nhiều, chúng ta mới có thể ở trong kẽ hở sinh tồn!
- Nhưng ở chỗ của Tà Hoàng Triều, chúng ta căn bản cũng không có biện pháp đi tiếp xúc. Nhất là các châu khu vực bắc bộ của Tà Hoàng Triều. Chỉ sợ chúng ta luyện linh đối với bọn họ mà nói, cũng là chuyện tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện này căn bản là không thể thực hiện được. Tà Hoàng Triều phong tỏa nghiêm mật. Trong khoảng thời gian này lão phu cùng Cự Quỷ đã rầu rĩ đến cực hạn. Thiên Tôn, làm sao bây giờ đây?
Đại Thiên Sư còn thiếu chút đấm ngực. Lúc này âm thanh của hắn cũng mang sự bất đắc dĩ cùng mờ mịt. Bạch Tiểu Thuần nghe được những lời lẽ này, đầu tiên là khẩn trương. Sau đó, lại vừa nghe tới, chỉ cần tạo được quan hệ với Tà Hoàng Triều, nhất thời lại thoải mái một ít. Mặc dù trong lòng vẫn có chút do dự đối với chuyện tiếp xúc cùng Công Tôn Uyển Nhi, nhưng hắn vẫn gật đầu mở miệng.
- Chuyện này, ngươi làm ta sợ muốn chết. Đây không phải là chuyện nhỏ thôi sao? Không phải là Tà Hoàng Triều sao? Vậy để ta đi tìm Công Tôn Uyển Nhi, thương lượng với nàng một chút... Ừ? Không đúng!
← Ch. 1291 | Ch. 1293 → |