← Ch.1518 | Ch.1520 → |
Trong tiếng nổ lớn, đại địa chấn động rung chuyển, móng vuốt thứ hai này cũng rơi vào trên mặt đất. Thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần đứng ở sau hai móng vuốt thú này. Phía trước hắn, từ phía xa nhìn lại, Thủy Trạch Quốc Độ giống như đầm lầy này, chính là một mặt lỗ thủng cực lớn, đi thông với vực sâu. Hiện tại, từ bên trong vực sâu, thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần ở trong tiếng gào thét nỗ lực hoàn toàn bò ra ngoài.
Dường như nó vì ngày này, đã đợi quá lâu. Lúc này không còn là cái miệng dữ tợn khổng lồ xuất hiện, mà là hai cái móng vuốt thú đào xuống đất. Trong đại địa chấn động rung chuyển, hình như đầu của nó lại muốn vươn ra.
Nhưng vào lúc này, sự kỳ dị trong mắt Đạo Trần càng nồng đậm. Hắn bấm quyết, nhất thời sương mù bản nguyên sinh tử này, lập tức lại hình thành hai thanh phi kiếm một đen một trắng, gào thét, lao thẳng đến chỗ hai cái móng vuốt thú này, trong chớp mắt tới gần, giống như con thoi xuyên qua hư vô, lại trực tiếp đâm vào trên hai cái móng vuốt thú.
Kiếm đen đại biểu tử vong, ở trong chớp mắt khi đâm vào, toàn bộ móng vuốt thú nhất thời khô quắt lại, giống như tử vong. Mà kiếm trắng đại biểu cho sức sống, sau khi đâm vào, giống như sức sống thoáng cái dũng mãnh tràn vào quá nhiều, khiến cho móng vuốt thú lại không có cách nào tiếp nhận được, lại trực tiếp tan vỡ ra!
Mà hai kiếm đồng thời bạo phát, hình thành đau đớn mãnh liệt, lập tức khiến cho con mãnh thú bản mạng đang toàn lực ứng phó muốn đưa đầu ra, phát ra một tiếng gầm thét thê lương giận dữ nhất từ trước tới nay.
Hình ảnh khiến cho Bạch Tiểu Thuần cả đời này vẫn không có cách nào quên được, trong nháy mắt lại xuất hiện ở trước mắt hắn. Từ bên trong Thủy Trạch Quốc Độ, mặt đất ở phía sau Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp lõm xuống, một cái đầu cực lớn, hình như bên trong thế giới kinh mạch này cũng sắp không chống đỡ được, đột nhiên, lại từ bên trong đầm nước lao ra!
Cái đầu này giống như rồng, còn giống như rùa, nhưng cái hàm dài trên dưới đen nhánh kia còn có hàm răng sắc bén kia giống như ngọn núi, khiến cho dáng vẻ của nó càng giống như cá sấu. Lúc này nó bỗng nhiên lao ra, mang theo tiếng gào thét, mang theo khí thế kinh thiên động địa, lại trực tiếp mở miệng cắn nuốt về phía hai thanh phi kiếm đen trắng!
Những tiếng động ầm ầm rung trời vang vọng. Phi kiếm bản nguyên này tất nhiên không có cách nào né tránh, lại trực tiếp bị cái miệng lớn này cắn nuốt. Thậm chí cái miệng cực lớn này xông tới quá mạnh, không có cách nào dừng, cũng trực tiếp đụng vào trên vách ngăn tinh không bảo vệ đan điền.
Va chạm này, khiến cho mặt đất run rẩy, hư vô tan vỡ, giống như tất cả đều muốn vỡ vụn ra. Mà vách ngăn này cũng giống như vậy, ở dưới từng tiếng két két, tự nhiên bị trực tiếp đụng thủng ra một lỗ thủng cực lớn!
Chỉ là thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần này, cũng không quá dễ chịu. Lúc này nó lại kêu thảm một tiếng, đầu nhanh chóng lùi về, trực tiếp liền trở về bên trong đầm nước. Không đợi thuật pháp Bạch Tiểu Thuần tiêu tan, đầm nước ở đây lại tự mình tản đi.
Tất cả những điều này quá nhanh, cho nên Bạch Tiểu Thuần lúc này vẫn trợn trừng mắt, có chút sửng sốt. Thật ra hắn nhìn thế nào, cũng cảm thấy tất cả những điều này giống như là mãnh thú bản mạng này của mình, vì quá mức sốt ruột đi ra, cho nên dưới sự lỗ mãng, thiếu chút nữa đâm đầu chết cả bản thân nó...
- Thế nào lại là con cá sấu?
Bạch Tiểu Thuần không có thời gian đi cân nhắc thú bản mạng của mình, có thực sự là cá sấu như vậy hay không. Lúc này thân thể hắn thoáng một cái, lao thẳng đến lỗ thủng trên vách ngăn, trong phút chốc sẽ xuyên qua đi, đang muốn bước một bước vào tinh không đan điền.
Nhưng đột nhiên, Đạo Trần khoanh chân ngồi ở chỗ đó, thân thể trong nháy mắt mơ hồ. Thời điểm xuất hiện, hắn lại trực tiếp ở trước người Bạch Tiểu Thuần. Hắn giơ tay phải lên, trong miệng truyền ra giọng nói bình tĩnh.
- Đường này, không thông!
- Em gái ngươi!
Bạch Tiểu Thuần rống to hơn. Hắn không phải là không tôn trọng Đạo Trần. Thật ra lúc này, cùng lúc hắn biết người trước mắt, không giống với Đạo Trần mình biết được. Mặt khác lại là hắn vô cùng nóng nảy. Loại tức giận khi hi vọng đang ở trước mắt, nhưng lại bị người ngăn cản, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không chậm trễ chút nào, lại trực tiếp triển khai ra nửa chiêu phương pháp Thái Cổ, sau khi hắn trở thành Thái Cổ, vì một tia số mệnh tiên giới này, do đó hiểu ra!
- Tiên giới!
Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng. Lực tu vi trong cơ thể, trong nháy mắt liền cạn kiệt, lấy loại tu vi dồi dào này triển khai thuật pháp, đi kích phát một tia số mệnh tiên giới cuối cùng này dung nhập trong cơ thể mình. Nhất thời ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần, liền trực tiếp hình thành một mảnh... khu phế tích tiên giới hư ảo!
Khu phế tích này vô hạn to lớn, tràn ngập tám phương. Lúc này sau khi xuất hiện, ý tang thương, còn có khí tức tiên giới, đặc biệt rõ ràng, bao phủ Đạo Trần ở bên trong, đồng thời, còn trực tiếp ngưng tụ qua, hình thành lực trấn áp!
Từ phía xa nhìn lại, chỗ khu vực thân thể Đạo Trần, dường như hình thành một vết lõm xuống. Khu phế tích tiên giới này lại giống như đất cát, trong nháy mắt chôn vùi hắn ở bên trong, hình thành ràng buộc!
Sắc mặt Đạo Trần lần đầu đại biến, nhìn khu phế tích tiên giới bốn phía xung quanh đang lao tới chon vùi hắn. Trong mắt của hắn lộ ra sự mờ mịt. Mượn thời gian Đạo Trần bị vây quanh, Bạch Tiểu Thuần đánh ra một tia thể lực cuối cùng, trong nháy mắt lao ra, lại trực tiếp bước vào đến... tinh không đan điền!!
Ở trong chớp mắt hắn tiến vào tinh không đan điền, ánh sáng huyết mạch trên người hắn chợt sáng lên, chói mắt. Đồng thời, tất cả tu sĩ trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng đều thấy được, ở vị trí mi tâm cùng đan điền của chúa tể khổng lồ trên trời cao, cái đường phong ấn tản ra ánh sáng mãnh liệt, còn có lực lượng phong ấn ầm ầm khuếch tán, giống như hóa thành một cái lưới lớn, lại trực tiếp cứng rắn trói buộc chúa tể khổng lồ vốn còn đang giãy dụa!
Người chúa tể khổng lồ trong mắt mọi người ở Tiên Vực Vĩnh Hằng, đường phong ấn huyết mạch trên người hắn đại biểu cho Thánh Hoàng tuy rằng tan vỡ, nhưng hôm nay Bạch Tiểu Thuần một lần nữa chữa trị đường phong ấn huyết mạch Khôi Tổ, cho dù hiện tại trên người chúa tể này chỉ có một phong ấn như vậy, đã từng ba đường, đứt hai đường, nhưng đường này lại là quan trọng nhất!
← Ch. 1518 | Ch. 1520 → |