← Ch.0379 | Ch.0381 → |
Bạch Tiểu Thuần rống lên, nhưng trong đại điện chẳng ai thèm trả lời với hắn. Đám Thần Toán Tử quay sang nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần rất bất mãn, hắn vốn tưởng thân phận quan trọng của một con tin thì phải có sự đãi ngộ của con tin mới đúng.
"Các ngươi nói đúng hay không, ta là con tin mà!" Bạch Tiểu Thuần tức giận hỏi Trương Đại Bàn, Trương Đại Bàn ho khan, nhìnnh, không nói gì.
"Mà thôi, bản chất việc này là phải nhịn, các ngươi nói, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bạch Tiểu Thuần thở dài, nhìn Thần Toán Tử.
"Cái kia... Ta cảm thấy đến chúng ta nên làm quen môi trường xung quanh trước đã."
Thần Toán Tử dè dặt đáp. Hứa Bảo Tài và Trương Đại Bàn thở dài, gật đầu. Trần Mạn Dao không nói gì, Công Tôn Uyển Nhi cười khẽ không nói, Tống Khuyết mặt vẫn xanh mét, không nhìn ai.
Bạch Tiểu Thuần nhìn họ mà đau đầu, cả một đám người mà không ai có cách gì, đành phải nghe theo lời Thần Toán Tử, bắt đầu đi.
Đi tới một hồi, Bạch Tiểu Thuần và mọi người đều bị cảnh tượng trong thành làm quên bẵng sự khó chịu vừa.
Đây là khu đầu nguồn, người ở rất đông, không chỉ đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông, còn có người của các đại thế gia.
Nhưng người nơi này, đều rất kỳ quái, Bạch Tiểu Thuần đi một đường không thấy ai mập, đa phần ai cũng gầy còm, có một ít người còn gần như da bọc xương, ai cũng đi rất vội vàng, tu vi lại vô cùng quái dị, không lộ ra ngoài chút nào, nếu không phải Bạch Tiểu Thuần cũng là kim đan, hẳn không thể nhìn ra họ cũng là tu sĩ cùng cảnh giới.
Thứ hai, ở đây cái gì cũng có. Bạch Tiểu Thuần thấy có bán cả Linh Bảo, đan dược thì phong phú đủ loại, các loại Pháp bảo, điển tịch, chỗ nào cũng có.
Còn có một loại được gọi là linh thực, có rất nhiều thiên tài địa bảo, có rất nhiều hung thú huyết nhục, chủng loại vô cùng đa dạng, giá cả cao quỷ dị không hợp thói thường, đa số tu sĩ đều là nghiến răng mà mua.
Giá cả ở đây quá cao, Bạch Tiểu Thuần trước khi tới đây đã chuẩn bị rất nhiều linh thạch, thế nhưng bây giờ tính nhẩm lại phát hiện ra ở đây nhiêu ấy tiền còn không đủ mua một ít món đồ hắn thèm.
Song thứ làm cho đám Bạch Tiểu Thuần hãi nhất là, sau khi đi mấy canh giờ, họ đều cảm thấy đói!
Hiện tượng này làm ai nấy kinh hãi trong lòng, vì với tu sĩ, từ sau khi Trúc Cơ, là đã Tích Cốc, hơn nữa nơi đây Linh khí đậm đặc, cơ bản không cần phải ăn mới đúng, hít linh khí cũng đủ no.
Nhưng bây giờ... lại có cảm giác đói ăn mà lâu lắm không còn cảm thấy, hơn nữa lại càng ngày càng mãnh liệt.
"Chuyện gì vậy nè... Ta... Ta đói!" Bạch Tiểu Thuần vuốt bụng, kinh ngạc nhìn Trần Mạn Dao.
Trần Mạn Dao cũng sững sờ, nghĩ nghĩ, lấy ra một cái ngọc giản, nói chuyện với người trong đó, sau một lúc lâu mới kinh dị ngẩng đầu lên.
"Các ngươi... Có ai nhận ra tu vi của chúng ta hình như hơi tăng lên hay không? "
Mọi người vội nhìn vào trong người, quả nhiên tu vi gia tăng lên một chút, nhưng mà rất ít, lại bị cảnh phồn hoa xung quanh hấp dẫn, nên không ai để ý.
"Đó là vì ở đây quá gần Thông Thiên Hải, Linh khí nơi đây quá nồng khiến linh khí xâm nhập, làm rối loạn ngũ tạng, khiến cho chẳng những tốc độ tu hành bạo tăng, mà cũng làm tốc độ tiêu hao tăng mạnh, cho nên chúng ta mới thấy đói, điều này cho thấy sự tiêu hao đã vượt qua mức độ tu hành, nên chúng ta không tích cốc kịp." Trần Mạn Dao giải thích, bụng Bạch Tiểu Thuần bắt đầu réo lên ọt ọt.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, cả đời ngoài chết, hắn sợ nhất là bị đói, năm đó ở Hương Vân Sơn, lúc tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công, hắn thiếu chút nữa bị chết đói, trở đi Trúc Cơ, không còn bị đói nữa, nhưng bây giờ nó lại xảy ra, làm cả người hắn run lên.
"Hơn nữa ta vừa hỏi... Người quen, mới biết được trong thành này, mỗi ngày chúng ta đều phải cần rất nhiều thực phẩm đều bù lại mức độ tiêu hao, hơn nữa, lại còn phải là linh thực mới được." Trần Mạn Dao cười khổ.
"Vậy... chẳng phải lúc nào chúng ta cũng phải ăn không ngừng?" Trương Đại Bàn kinh hãi, hắn với Bạch Tiểu Thuần đều bị ám ảnh về sự đói.
"Trừ phi trở thành đệ tử áo vàng, bay lên cầu vồng, có cầu vồng chi khí giúp hút bớt, mới giải quyết được vấn đề này." Trần Mạn Dao thở dài, nhăn mày, cô cũng thấy đói.
Công Tôn Uyển Nhi sờ bụng, liếm môi, khẽ cười.
"Đã như vậy, ta phải đi kiếm cái gì đó để ăn, chúng ta gặp lại sau." Cô nói, vẫy tay chào mọi người, đi vào trong đám đông.
"Thiếu tổ... Làm sao bây giờ, ta cũng đói..." Thần Toán Tử giương mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, Hứa Bảo Tài cũng vậy, thậm chí ngay cả Tống Khuyết, cũng nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Cố nhịn một chút, ta nghĩ chúng ta phải tìm chỗ ở trước đã, mới lo tới chuyện ăn sau." Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ sờ túi.
Đám Thần Toán Tử cũng hiểu đạo lí này, móc túi trữ vật lấy đan dược ra nuốt vào, để giảm bớt cơn đói.
Sáu người nhanh chóng tìm được nơi Tinh Không Đạo Cực Tông sắp xếp chỗ ở cho đệ tử, song tất cả động phủ để ở đều phải thuê, chứ không được mua bán, mà nhìn giá tiền thuê, mắt hắn phải trợn lên.
"Cái này... quá mắc!"
Tu sĩ quản lý nơi đây là đệ tử áo cam, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, chẳng thèm trả lời.
Giá ở cao ngất ngưởng, người ở được nơi đây chắc chắn không phú cũng quý, người thường đừng có mơ!
Hết cách, Bạch Tiểu Thuần và mọi người đành đi thuê một chỗ ở rẻ nhất, chui được vào trong phòng, sắc trời cũng đã tối.
Chỗ ở này rất đơn sơ, còn đơn sơ hơn cả chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần trong thôn ngày xưa, thế mà phí thuê sáu tháng đã đứt mất một nửa số Linh Thạch tông môn cho hắn.
Cũng đã hết một ngày, càng lúc càng thấy đói, bụng ai cũng reo vang, Bạch Tiểu Thuần thở dài, đưa túi linh thạch cho Thần Toán Tử, bảo hắn đi mua một ít linh thực về.
Thần Toán Tử phấn khởi, vội vàng bay đi, rất mau đã trở lại, mua về không ít linh thực, mọi người lặng lẽ ăn.
Bạch Tiểu Thuần ngồi ăn, càng thêm nhớ Nghịch Hà Tông.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thuần lần đầu tiên bị cơn đói làm cắt ngang việc thổ nạp, hắn mở mắt ra, thấy đám Tống Khuyết ai cũng gầy hẳn đi.
"Chết tiệt, nơi đây quá tà môn, cứ như vậy làm sao sống được!" Bạch Tiểu Thuần đã thấy hoảng, hắn đã đói tới hoa cả mắt, vội đưa linh thạch bảo Thần Toán Tử đi mua.
Ngày đầu tiên như thế trôi qua, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Trong bốn ngày này, mọi người đều đi ra ngoài, sau đó lúc trở về, ai cũng cau mày.
Cả bọn ai cũng ốm hẳn đi, Hứa Bảo Tài chỉ còn như da bọc xương.
Cái này cũng chưa tính cái gì, kinh khủng nhất là Bạch Tiểu Thuần phát hiện linh thạch đã hết, chỉ còn kiên trì được tối đa hai ngày nữa mà thôi!
"Các ngươi phải nghĩ cách đi, thế này không được, các ngươi là người hộ đạo của ta, các ngươi phải đi kiếm tiền nuôi ta chứ." Bạch Tiểu Thuần nói.
Hắn vừa nói xong, Tống Khuyết đứng bật dậy, rất quyết đoán.
"Ta chịu đựng đ đủ!!"
"Bạch Tiểu Thuần, ta chịu đựng đủ, người hộ đạo cái quái gì, ta không làm, Tống Khuyết ta sẽ tự giải quyết vấn đề sinh tồn của mình, từ nay trở đi, ngươi là ngươi, ta là ta, không phải là điểm cống hiến sao, ở Huyết Khê Tông ta không bằng ngươi, ở Nghịch Hà Tông cũng không bằng ngươi, ở đây, ta nhất định sẽ dùng thực lực bản thân trở thành đệ tử áo vàng phi thăng lên cầu vồng!" Tống Khuyết quát.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, đang muốn lúc nói chuyện, Thần Toán Tử cũng đứng lên...
← Ch. 0379 | Ch. 0381 → |