← Ch.0434 | Ch.0436 → |
Thấy quá nhiều oan hồn, Bạch Tiểu Thuần run rẩy từ trong lòng, hắn sợ quỷ vật, nhưng hắn không có lựa chọn!
"Câm miệng!" Oan hồn gào thét, Bạch Tiểu Thuần cũng gào lên, thời gian của hắn rất cấp bách, hắn chỉ có sáu canh giờ mà thôi.
Đám oan hồn đều bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, lần này, Bạch Tiểu Thuần không lùi mà vẫn tiếp tục tiến tới, xông thẳng vào đám oan hồn.
Tu sĩ quan khán bên ngoài đều nhìn không chuyển mắt, ai cũng muốn xem làm sao Bạch Tiểu Thuần vượt qua được cửa này.
"Xem ra Bạch Tiểu Thuần này phải thi triển thần thông chi thuật gì đó..."
"Khảo nghiệm của cửa này, thời gian kiên trì là xếp hạng thứ nhất, số lượng oan hồn diệt được là thứ hai, cho nên không được lãng phí linh lực bản thân, phải khống chế cho thật tốt."
" Công Tôn Uyển Nhi kia quả là sáng chế ra kì tích, không biết làm thế nào mà đám oan hồn kia không dám xông lên chiến, đều phải tránh đi, chỉ có Hồn Đế là không bị ảnh hưởng, thực là chuyện trước nay chưa từng có."
"Không biết Bạch Tiểu Thuần sẽ diệt được bao nhiêu hồn..."
Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng bay tới, khi sắp chạm vào đám oan hồn, hắn vỗ vào túi trữ vật, trong tay xuất hiện một viên đan dược.
Viên đan dược màu trắng, không có mùi thuốc, thoạt nhìn rất tầm thường, không hề thu hút chút nào, người xem đều ngạc nhiên, hắn lấy đan dược ra để làm gì?
Bạch Tiểu Thuần ném đan dược xuống đất, khẽ quát.
"Thu!"
Viên thuốc vừa chạm đất thì vỡ ra, một luồng gợn sóng tản ra ngoài, những oan hồn đang ào ào bay tới đều kinh hãi, cơ thể của chúng đều mất đi khống chế, bị hút về phía viên thuốc vỡ dưới đất!
Mười con, trăm con, ngàn con, rồi vạn con không ngừng bị hút tới!!
Biển oan hồn phía trước mặt Bạch Tiểu Thuần trở nên trống ra một khu vực lớn, ngay chỗ đan dược vỡ, bỗng xuất hiện một quả cầu quang màu đen nhỏ cỡ nắm tay!
Trong quang cầu chính là hơn vạn oan hồn đã bị tụ lại.
ó, Bạch Tiểu Thuần không hề dừng lại, tiếp tục chạy vội, trong tay của hắn lại xuất hiện Tụ Hồn đan.
Mỗi một lần ném ra, đều làm cho một khu vực oan hồn trở nên trống không, số oan hồn trong cầu vồng ngày càng ít đi, thay vào đó là những quả quang cầu màu đen trôi nổi, bên trong là những oan hồn chen chúc nhau, không ngừng gào rú.
Bạch Tiểu Thuần bay tới giữa cầu vồng, từ xa vang đến tiếng gầm giận dữ, Hồn Đế khổng lồ xuất hiện, bay thẳng về phía hắn.
"Cút khỏi đây!" Khí thế của nó rất mạnh, mạnh tới mức khiến trời đất mờ đi, Bạch Tiểu Thuần thẳng tay ném ra một hơi mấy chục viên Tụ Hồn đan.
"Thu!" những viên thuốc nổ bung ngay trước mặt Hồn Đế, thanh âm của Hồn Đế im bặt, nét mặt hiện vẻ hoảng sợ.
Thân thể nó bị chia ra làm mấy chục phần, bị những viên thuốc vỡ kia hút hết vào, rồi phong ấn lại...
Bạch Tiểu Thuần không hề liếc mắt, nhoáng một cái lướt qua, đan dược không ngừng được quăng ra, oan hồn bay tới đều lập tức bị hút vào, chỉ sau một nén nhang, cầu vồng xanh từng vây khốn không biết bao nhiêu là tu sĩ không còn một oan hồn nào.
Chỉ còn lại một vùng đất trống, với không biết bao nhiêu là mộ bia. Bạch Tiểu Thuần nhoáng một cái, xuất hiện ở cửa ra, rồi biến mất.
Người xem đều run rẩy, hít thở dồn dập, họ đã có rất nhiều tưởng tượng, nhưng không ai có thể đoán được Bạch Tiểu Thuần lại dùng một cách như vậy để qua ải!
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai như Bạch Tiểu Thuần, phải biết khảo hạch của ải này là số lượng oan hồn diệt sát được, song bây giờ, oan hồn nơi đây đều không còn...
"Cái này... Cái này..."
"Ta vốn tưởng Công Tôn Uyển Nhi đã đủ là kinh diễm tuyệt luân, nhưng thực không ngờ Bạch Tiểu Thuần... Lại còn hơn cả Công Tôn Uyển Nhi!"
"Công Tôn Uyển Nhi là làm cho những oan hồn kia không dám ra tay, đấu ngang tay với Hồn Đế, nhưng Bạch Tiểu Thuần... ngay cả Hồn Đế hắn cũng thu vào được..."
Giống như Công Tôn Uyển Nhi lúc trước, chuyện Bạch Tiểu Thuần xông quan nhanh chóng làm oanh động cả tông môn.
Trong Hàng Ma đường đại điện, Trương Đại Bàn khoanh chân ngồi, hắn đã không còn ý thức, Sinh Mệnh Chi Hỏa chỉ còn le lắt, nếu không được Phùng Hữu Đức dùng tu vi duy trì, sớm đã bị tắt.
Ngoài đại điện, Hứa Bảo Tài và Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao cũng đều đang nhìn lên Tinh Không Đạo Cực bảng, nhìn Bạch Tiểu Thuần một đường qua ải, ai nấy đều chấn động.
Người khác không biết Bạch Tiểu Thuần, nhưng bọn họ biết, với tính cách của hắn, vốn không sẽ mạo hiểm như thế, tất cả những điều này đều là vì Trương Đại Bàn.
Đi qua năm cửa ải, Bạch Tiểu Thuần dùng tổng cộng chưa tới một canh giờ, nhưng hắn không hề buông lỏng, dù đã đi đến cửa ải cuối cùng, chỉ cần vượt qua cánh cửa này, là sẽ đi vào cầu vồng màu tím.
Hắn cũng không quan tâm tới thứ hạng, hắn cũng biết, cửa ải này là cửa ải khó khăn nhất!
Vì kẻ địch của hắn ở cửa ải này là... Công Tôn Uyển Nhi!
Nói chính xác, là pho tượng của Công Tôn Uyển Nhi!
Cầu vồng màu lam không lớn, chỉ chừng vạn trượng, ngoài phạm vi vạn trượng là một mảnh mơ hồ, không nhìn ra rõ cái gì, cũng không thể đi ra đó được, ở giữa phạm vi vạn trượng này, là một pho tượng.
Đây là một pho tượng nữ tử, tướng mạo cực đẹp, nhưng mang tới một cảm giác quỷ dị, như luôn có từng đợt hàn khí tỏa ra, khiến mặt đất xung quanh có một màu lam nhàn nhạt.
Bạch Tiểu Thuần vừa xuất hiện, đôi mắt của pho tượng đã lóe sáng, từ từ nó ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
Ánh mắt sắc như dao xuyên thẳng vào tinh thần của Bạch Tiểu Thuần, làm hắn ngừng lại, cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Hắn không phải chưa từng giao chiến với Công Tôn Uyển Nhi, nhưng từ sau khi hắn từ Huyết Khê tông trở về, Công Tôn Uyển Nhi tạo cho hắn một cảm giác rất kì quặc, rất khó tả, làm hắn theo bản năng không hề muốn tiếp xúc nhiều.
Nhưng tới bây giờ, hắn rốt cục vẫn phải đối mặt với cô, dù đây chỉ là pho tượng Công Tôn Uyển Nhi, nhưng Bạch Tiểu Thuần hiểu, pho tượng kia có thể thể hiện ra thực lực mà Công Tôn Uyển Nhi đã từng thể hiện trên Tinh Không Đạo Cực bảng.
Trừ phi Công Tôn Uyển Nhi có che dấu, bằng không pho tượng này sẽ có chiến lực không khác gì chính bản thân cô, dù không linh động bằng, nhưng nó lại không phải là vật sống nên không biết đau đớn, bù qua sớt lại, coi như tương đương.
Pho tượng Công Tôn Uyển Nhi nhoáng một cái, xuất hiện bốn hư ảnh giống hệt, đều bấm pháp quyết, chỉ vào Bạch Tiểu Thuần một cái.
Bốn luồng hào quang với bốn màu khác nhau bay ra, quấn vào với nhau, tạo thành một đóa hoa bốn màu bằng băng, xoay tròn bay về phía Bạch Tiểu Thuần.
Những nơi đi qua, mặt đất đều bị đóng băng, cả khu vực đều bị đóng băng, tầng băng nhanh chóng tràn ra.
Trên mỗi cánh hoa bốn màu đều có một gương mặt của Công Tôn Uyển Nhi, giống như cười mà không phải cười, cực kỳ quỷ dị, lúc tới gần, Bạch Tiểu Thuần dường như nghe thấy tiếng cười khanh khách.
Tiếng cười này làm hắn nổi hết cả da gà, Hàn Môn Dưỡng Niệm quyết lập tức vận chuyển, tay phải nhấn mạnh xuống một cái!
← Ch. 0434 | Ch. 0436 → |