← Ch.0630 | Ch.0632 → |
- Đây là cơ hội duy nhất của bọn chúng... Vô Thường Công cũng không thể tin hoàn toàn, năm công mười hầu trong thành Cự Quỷ có bao nhiêu kẻ gắp tâm hại ta đây... Ta rất chờ mong, lúc này phải giải quyết vài vấn đề mới được.
Cự Quỷ Vương cười thản nhiên, sắc mặt mang theo ý bế nghễ, dường như năm công mười hầu trong mắt của hắn chỉ là con sâu cái kiến.
- Bạch Hạo thật tốt, hạt giống gây chuyện... Cũng có chút thiên phú luyện hỏa...
Cự Quỷ Vương mỉm cười, trong mắt hắn Bạch Hạo chỉ là một quân cờ có tác dụng mà thôi.
Chuyện tộc lão Thái gia mất tích không gây ra sóng gió gì, Thái gia cho người ta cảm giác không tra xét, mọi chuyện sóng êm biển lặng.
Thậm chí trong thành Cự Quỷ vẫn giống như cũ không thay đổi...
Đồng dạng, Cự Quỷ Vương không có chút động tác nào, dường như chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra, đối với người biết chuyện thì việc này quá quái dị.
Dường như... Mưa gió sắp đến!
Những người trong ma lao ngày đó nghe tộc lão Thái gia nói đều thấp thỏm nhưng không dám thảo luận, chỉ có thể giấu ở trong lòng.
- Một tháng, còn không đánh nhau sao?
Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc, trên thực tế hắn vẫn chú ý mật thiết việc này, nhưng đợi một tháng vẫn không thấy ba đại gia tộc hay Cự Quỷ Vương có động tác gì khác.
- Chuyện tộc lão Thái gia bị bắt, cho dù lúc ấy Thái gia không biết nhưng nhất định sẽ tra ra được, bọn họ nhất định tra ra chuyện phản bội bị phát hiện.
- Vẫn không ra tay... Hết lần này tới lần khác Cự Quỷ Vương vô cùng yên tĩnh, chẳng lẽ bọn họ đạt được mục đích chung?
Bạch Tiểu Thuần ngồi trong phòng, nội tâm hắn sinh ra chút xem thường với Cự Quỷ Vương.
- Làm cường giả Bán Thần tới mức như hắn, đoán chừng cũng không có mấy người, nếu ta là Bán thần, trực tiếp ra tay diệt ba đại gia tộc, từ đó giải quyết xong mọi việc...
- Từ đó xem ra ba đại gia tộc còn chưa chuẩn bị thật tốt, hoặc đang do dự... Có lẽ đây là cơ hội với ta.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một hồi, hắn cúi đầu nhìn túi trữ vật của bản thân, lúc trước hắn cướp đoạt hai hồn trận Thái gia, sau đó toàn lực luyện chế hỏa diễm mười bốn màu cũng chỉ còn lại non nửa, hơn nữa hắn mấy lần nếm thử luyện chế hỏa diễm mười lăm màu thất bại, hôm nay cũng không còn thừa lại bao nhiêu...
- Không có hồn... Hỏa diễm tiêu hao quá lớn...
Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt lại, hắn suy nghĩ thật lâu, cảm thấy việc này phát triển vượt qua hắn dự đoán.
- Xem ra không thể mạo hiểm, ta nên ra ngoài trước, nếu có cơ hội thì đoạt, không có cơ hội thì thôi.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, cảm thấy tâm thần bất định nhưng nội tâm vô cùng kích thích, suy nghĩ một lúc liền đứng lên đi ra ngoài.
Mặc dù ma lao hạn chế ra ngoài nhưng Bạch Tiểu Thuần thân là đệ nhất hắc tiên, với lại hắn hắn đã hỏi trước, bản thân lại có thù với ba đại gia tộc, vì vậy Lý Húc không làm khó dễ, trực tiếp cho hắn rời đi.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần cải trang cách ăn mặc sau đó từ sông bảo vệ thành rời khỏi ma lao.
Hiện tại đã là hoàng hôn sắc trời dần tối, sông bảo vệ thành quá lớn, Bạch Tiểu Thuần tùy ý tìm một khu vực ngoi lên, cũng không làm kẻ nào chú ý, lập tức rời khỏi thành Cự Quỷ.
- Đáng tiếc không thể bại lộ bản sự ta có thể thay đổi dung mạo, chỉ có thể giả bộ như đang cải trang một chút.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần nói thầm, hắn đội cái mũ chụp, trên thân mặc thêm vài bộ y phục làm dáng người to lớn hơn trước, hắn cúi đầu bay ra khỏi thành Cự Quỷ và bay đi Trần gia. - Nếu chỉ đoạt Thái gia cũng không tốt, vả lại nhất định đã phòng bị sâm nghiêm, hồn của Bạch gia quá ít, chỉ còn Trần gia...
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động, hắn âm thầm bay về phía trước, nhanh chóng bay tới thành trì của Trần gia, cũng nhìn thấy chung quanh Trần gia có tám hồn trận.
Nhìn kiến trúc như tổ ong trong hồn trận có nhiều oan hồn bay ra, yết hầu Bạch Tiểu Thuần co giật, hắn nuốt một ngụm nước bọt.
- Hồn của Trần gia không ít...
Bạch Tiểu Thuần trông mà thèm, hắn dò xét cẩn thận, rất là phát sầu hồn trận của Trần gia quá gần thành Trần gia, vả lại bên trong thủ vệ sâm nghiêm, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, với tốc độ của mình chỉ sợ sẽ bị phát hiện.
- Trần gia quá keo kiệt rồi, chỉ là hồn trận cần gì thủ hộ sâm nghiêm như thế?
Bạch Tiểu Thuần u sầu, cảm giác nhìn thấy nhưng không sờ được làm hắn không cam lòng.
- Không phải là hồn sao, ba đại gia tộc giàu có như thế, thủ hộ sâm nghiêm như thế là quá khi dễ người ta.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, biết rõ bản thân không có cơ hội, mang theo phiền muộn rời đi thật xa, lúc này nhìn thành Cự Quỷ, hắn muốn quay về ma lao, đột nhiên đôi mắt Bạch Tiểu Thuần ngưng trọng, hắn nhìn thấy trên pho tượng trong thành có một thân ảnh phá không bay tới.
Khoảng cách mặc dù xa nhưng với tu vi Bạch Tiểu Thuần có thể nhìn rõ người ấy là Vô Thường Công, phương hướng của hắn chính là Bạch gia.
Vả lại Thiên Nhân xuất hành không che giấu thân ảnh bản thân, chẳng những Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, thậm chí rất nhiều người trong thành Cự Quỷ đều nhìn thấy, ánh mắt của bọn họ mang theo nghiền ngẫm.
- Hả?
Bạch Tiểu Thuần nhìn sang.
- Thời điểm mẫn cảm này, Vô Thường Công lại đi tới Bạch gia?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận theo cửa thành Cự Quỷ quay về trong thành.
Hiện tại sắc trời đã tối, người đi trên đường không ít, Bạch Tiểu Thuần theo đám người đi tới sông bảo vệ thành, hắn vừa đi một nửa, bỗng chung quanh có tiếng xôn xao, chỉ thấy tại pho tượng Cự Quỷ Vương xa xa bộc phát hào quang cực mạnh.
Hào quang bộc phát ra chung quanh, trên đỉnh âầu pho tượng có một thân ảnh mặc tử kim mãng long bào bay ra, đầu đội vương miện, toàn thân sinh ra khí thế kinh thiên động địa.
Dường như hắn đứng nơi đó có thể trấn áp thiên địa, lúc này từ trong vương điện bước vào trong hư vô giống như đang đi dạo, hắn bước chậm như đang đi dạo.
- Cự Quỷ Vương!
- Là Vương gia!
- Bái kiến Vương gia!!
Lúc này tiếng nói lớn ầm ĩ truyền ra từ trong thành Cự Quỷ, tất cả Hồn Tu nhìn thấy đều quỳ lạy, đồng thời thị vệ trong thành Cự Quỷ đều quỳ xuống, chỉ trong chớp mắt tất cả ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh Cự Quỷ Vương.
Sắc mặt Cự Quỷ Vương bình thản không nói lời nào, hắn đi từng bước lên bầu trời, hắn tiêu sái đi vào trong tầng mây, từng tia lôi điện không ngừng chạy quanh người hắn.
Thiên địa dị tượng làm người ta kinh hãi, cùng lúc đó sau lưng Cự Quỷ Vương có hư ảnh khổng lồ như ẩn như hiện, dường như một khi ngưng thực có thể xé rách hư không.
Khí tức Bạch Tiểu Thuần chấn động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cự Quỷ Vương, cảm nhận được khí tức áp bách trên người đối phương, Bạch Tiểu Thuần run rẩy.
- Cự Quỷ Vương xuất cung... Hắn muốn thị uy với ba đại gia tộc sao?
Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt, nhìn thân ảnh trên bầu trời, đột nhiên đầu óc của hắn kêu vù vù và không nghe gì nữa!
- Tiên sư bà ngoại nhà nó, đây là chuyện gì, Quy gia nghe thấy khí tức quen thuộc, đó là... Mùi vị của bảo vật!
Khi giọng nói này xuất hiện, trong túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần có một cái đầu chui ra.
Đó là tiểu ô quy, nó đã biến mất từ lâu rồi, Bạch Tiểu Thuần tìm thế nào cũng không tìm được, lúc trước hắn làm tiểu ô quy hôn mê mới tìm được nơi ẩn thân của nó, bằng không cũng không thể tìm thấy tiểu ô quy.
Thậm chí Bạch Tiểu Thuần nhiều thời điểm tiểu ô quy chanh chua này rời đi cho nên thở ra một hơi, trong nội tâm có chút ít thất lạc nhưng không nghĩ tới hiện tại tiểu gia hỏa này lại xuất hiện.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn cúi đầu nhìn thấy ánh mắt tiểu ô quy sang ngời giống như nhìn thấy bảo vật, thậm chí Bạch Tiểu Thuần mơ hồ nhìn thấy nước miếng chảy ra từ miệng tiểu ô quy.
- Ngươi... Ngươi vẫn còn ở đây!
Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ, trong Man Hoang này, hắn cô độc một mình, phát hiện tiểu ô quy vẫn còn bên người, nội tâm vô cùng cao hứng.
- Chẳng qua Quy gia chỉ ngủ một giấc mà thôi, như thế nào, nhớ gia gia rồi sao? Cũng vô dụng, ngươi đừng nói chuyện với ta, Quy gia của ngươi thích sạch sẽ!
Tiểu ô quy ngẩng đầu nhìn lên, cũng phủi mặt Bạch Tiểu Thuần một cái.
Nghe câu sau nham hiểm như vậy, Bạch Tiểu Thuầncó cảm giác "Tha hương ngộ cố tri" biến mất không còn gì nữa.
- Câm miệng!
Bạch Tiểu Thuần tức giận lên tiếng, không tiếp tục nhìn tiểu ô quy, nhìn thấy Cự Quỷ Vương đã biến mất, hắn lại giơ tay nhét đầu tiểu ô quy vào trong túi trữ vật, hắn lại tiến về sông đào bảo vệ thành, chui vào trong sông, tiến vào ma lao.
Lúc Bạch Tiểu Thuần trở về ma lao, trong thành Bạch gia, trong đại điện, lão tổ Thiên Nhân Bạch gia đang ngồi đó, sắc mặt âm trầm nhìn Vô Thường Công!
- Không nói ta theo Vương gia nhiều năm, lúc trước cùng Vương gia chinh chiến sa trường, trung thành và tận tâm, đáng tiếc tu vi lão phu không bằng Vương gia, lão phu có điên cũng không dám cầm cả Bạch gia ra làm phản! Việc này không có lửa làm sao có khói, cầu mong Vương gia minh xét.
Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia nghiến răng nói ra.
- Còn có nghịch tử phản bội Bạch gia, lúc ấy Vương gia nói một câu, lão phu dù nghiến răng, mặt mũi mất sạch cũng không truy cứu, trước mắt chỉ là nghe đồn mà thôi, Vô Thường Công đã tới chất vấn, có ý gì?
Lão tổ Bạch gia nhìn chằm chằm vào Vô Thường Công, hắn hỏi từng chữ.
Vô Thường Công trầm mặc, nội tâm thân thở, mặc dù hắn đi theo bên cạnh Cự Quỷ Vương, biết một ít che dấu. hắn không đoán ra tâm tư Cự Quỷ Vương, chẳng biết tại sao Cự Quỷ Vương lại bảo hắn đi tới ba đại gia tộc một chuyến, thậm chí còn ở trước mặt ba lão gia hỏa hỏi có làm phản hay không, thậm chí còn ám chỉ bản thân có thể đáp ứng một ít điều kiện của ba đại gia tộc.
Việc này làm nội tâm của hắn cảm thấy áp lực.
- Bày ra địch mạnh ta yếu, dẫn xà xuất động, hay hắn thật sự... Đã tới suy biến kỳ...
Vô Thường Công thầm than, nhìn lão tổ Bạch gia.
- Bạch huynh, nếu Vương gia thật sự tin tưởng lời đồn, như vậy lão phu không hỏi tới, hiển nhiên Vương gia cũng không tin tưởng, chuyện của Bạch Hạo đích xác làm Bạch huynh ngươi chịu ủy khuất.
- Nếu như Vô Thường huynh nói như vậy, lão phu cũng muốn thỉnh cầu một điều, hy vọng Vô Thường huynh chuyển đạt cho Vương gia, Bạch Hạo là nghịch tử Bạch gia của ta, kẻ này không thích hợp làm lính canh ngục trong ma lao.
Lão tổ Bạch gia lên tiếng, hắn thấy Vô Thường Công đã tới nơi này, cân nhắc không thấu cho nên nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, nhìn xem có thể tê liệt đối phương hay không.
Dù sao... Ba đại gia tộc còn chưa chuẩn bị tốt!
Không ai đoán ra tâm tư của Cự Quỷ Vương, tất cả giống như bày ra mình yếu thế nhằm dẫn xà xuất động, hoặc có thể đang thỏa hiệp...
Người càng biết nội tình có cảm giác này càng mãnh liệt, Cự Quỷ Vương có thân phận Bán Thần, đối với ba đại gia tộc mà nói áp lực càng lớn.
Lúc này Vô Thường Công xuất hành, lão tổ Thiên Nhân của ba đại gia tộc kinh nghi bất định nhưng lại thống nhất đưa ra yêu cầu, có chút yêu cầu nghe có phần quá phận.
Đây là lão tổ ba đại gia tộc cố ý truyền suy nghĩ của mình ra, đưa ra những yêu cầu này, trên thực tế đại biểu bọn họ không có tâm tư làm phản, bằng không nếu Bạch gia thật muốn phản, đến lúc đó thu thập Bạch Hạo càng đơn giản, cũng không cần chờ tới lúc Cự Quỷ Vương hạ lệnh.
Ngay sau đó Bạch gia lão tổ cũng không nghĩ tới, hắn vừa đưa ra yêu cầu, không tới một ngày, Cự Quỷ vương đã hạ một đạo Vương chỉ đưa vào trong ma lao.
- Bạch Hạo bội phản gia tộc, lấn phụ thí huynh, thủ đoạn ác độc, tước đoạt thân phận lính canh ngục của Bạch Hạo đưa vào ma lao làm phạm nhân!
Tin tức này làm không ít người trong thành Cự Quỷ giật mình, thật sự là do Bạch Tiểu Thuần làm quá nhiều việc nên danh tiếng rất lớn, hôm nay bị bắt nên tạo ra oanh động không nhỏ.
Trong thành Bạch gia, Thái phu nhân nghe nói việc này thì mừng như điên, mặc dù còn không có lấy mạng Bạch Tiểu Thuần nhưng nghĩ tới ma lao trong truyền thuyết tàn khốc, Thái phu nhân tạm thời xã được một ngụm ác khí.
Bên ngoài thảo luận không truyền vào trong ma lao, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, ý chỉ này làm hắn ngạc nhiên ngây người, lúc trước hắn phong quang vô hạn, ngay sau đó Tôn Bằng và toàn bộ lính canh khu Đinh vây quanh nơi hắn ở.
Trong chớp mắt hắn như rơi vào trong địa ngục, Bạch Tiểu Thuần sắp khóc.
- Chuyện này có hiểu lầm gì rồi...
Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn lính canh ngục quen thuộc chung quanh, đáng thương bi phẫn lên tiếng.
Lính canh ngục Bạch Tiểu Thuần cũng có hảo cảm với Bạch Tiểu Thuần, lúc này cả đám đều chần chờ, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo phức tạp và thông cảm nhưng không dám làm trái Vương chỉ, lúc này thầm than sau đó ôm quyền với Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Hạo huynh đệ, chúng ta không có biện pháp...
- Bạch Hạo, ngươi ủy khuất một chút, nói không chừng qua đoạn thời gian Vương gia bớt giận sẽ được thả ra...
- Bạch Hạo, ngươi yên tâm, ngươi là người khu Đinh, cho dù bị giam giữ cũng trong khu Đinh, không có gì lớn, một thân phận mà thôi, có chúng ta, trong lao ngục khu Đinh không ai dám làm khó ngươi cả!
Đội trưởng đội chín lên tiếng.
← Ch. 0630 | Ch. 0632 → |