← Ch.0064 | Ch.0066 → |
Sau một cái hắt hơi, Bạch Tiểu Thuần cũng chợt tỉnh lại. Vốn ý thức hắn vẫn còn chìm trong trạng thái trước khi trọng thương mà hôn mê, nên khi vừa tỉnh lại hắn cũng theo bản năng mà ôm tay trái kêu gào thảm thiết. Chỉ là tiếng gào thảm này vừa mới truyền ra được một nửa thì chợt ngắc ngứ lại, hắn kinh ngạc nhìn xuống cánh tay trái của mình, rồi nhìn thân thể của mình, sờ soạng nơi này, nắn nắn nơi kia, thậm chí còn vén cả y phục lên mà nhìn cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm của mình.
"Ồ? Thế nào mà không còn chút vết thương nào rồi?" Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn nhớ lại lời kể của một vị lão nhân trong thôn, nói rằng người chết rồi thì hồn sẽ tiến vào Âm Minh địa phủ, hôm nay trên người mình không có lấy một vết thương, rõ ràng là mình bây giờ chỉ còn lại linh hồn mà thôi...Hắn run rẩy ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, nhận ra nơi này như một mảnh đất chết, cỏ cây trên mặt đất cũng héo rũ, mà thi thể Trần Hằng cũng không còn nữa.
Nhìn ra phía xa xa, bốn phía đều bị sương mù bao phủ, chỉ có thể nhìn được một vài khu vực mà thôi, còn những nơi khác thì trở nên mơ hồ mờ ảo. Tầng tầng khí tức tử vong tràn ngập khắp bốn phía khiến người khác có cảm giác băng hàn khắp toàn thân.
"Xong rồi, xong rồi...non nửa đời người của ta đều ổn thỏa cả, vậy mà lần này lại đem mạng nhỏ của mình vứt bỏ đi..." Bạch Tiểu Thuần càng thêm chắc chắn. Cả người hắn ngơ ngẩn như mất hồn, vẻ mặt buồn rười rượi rên lên một tiếng.
"Ta còn chưa cho Đỗ Lăng Phỉ cơ hội lấy thân báo đáp a...Còn lời hứa mà Hầu sư huynh hứa với ta...Còn chưa có ai biết ta chính là Quy gia, Linh Vĩ kê ta còn chưa ăn đủ, ta...ta còn chưa trường sinh..." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, nước mắt lưng tròng.
Nhưng ngay lúc hắn còn đang rên rỉ bi thương, thì đột nhiên...sau lưng hắn truyền tới một tiếng ho khan.
Tiếng ho khan này xuất hiện quá đột ngột, dọa cho Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên. Bạch Tiểu Thuần vội bò nhanh về phía trước rồi lăn người quay lại nhìn về phía sau, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh mộc kiếm.
"Là ai?" Bạch Tiểu Thuần vội hỏi. Thì chợt nhìn thấy ngay chỗ của mình lúc nãy, có một lão giả mặc trường bào đen, nhìn qua như một cương thi đang đứng ở nơi đó, lão đầy u ám mà nhìn mình.
Luồng tử khí lan tràn toàn thân lão đặc biệt rõ ràng nhất, sắc mặt lão giả này cũng trắng bợt đầy những vết nhăn, nhìn như lão vừa chui ra từ phần mộ nào đó, hơn nữa phối hợp với khí tức quỷ dị bốn phía nơi này tạo ra một cảm giác vô cùng kinh người.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy rõ ràng, cả người hắn cũng thoáng cái mà nổi đầy da gà, trong đầu hiện lên vô số truyền thuyết về yêu ma quỷ quái lấy mạng người. Nhưng rất nhanh, hắn nhớ ra mình cũng đã chết rồi, vì vậy cũng nhanh chóng trấn định lại, bèn hất cằm hừ lạnh một tiếng, rồi từ từ đứng dậy.
"Được rồi, ngươi là quỷ, ta cũng là quỷ. Dù sao ta cũng đã chết rồi, tất cả mọi người đều là quỷ, ai sợ ai chứ." Bạch Tiểu Thuần bèn bước đến trước mặt lão giả, sau khi đi vòng quanh lão giả áo đen một vòng, bèn xì xì vài tiếng.
"Ngươi hẳn là Quỷ hồn của cái dãy sơn mạch vô danh này đi. Chớ có khẩn trương, ta chỉ là đi ngang qua rồi ngẫu nhiên chết ở đây mà thôi, một lát nữa cũng sẽ đi. Ài, không biết biến thành quỷ rồi có thể tiếp tục tu hành trường sinh, trở thành một Trường sinh quỷ được hay không đây." Bạch Tiểu Thuần nói đến đây, tâm trạng bất giác lại dâng lên đầy bi thương bèn thở dài.
Lão giả áo đen nhíu mày, nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi mở miệng hỏi.
"Ngươi muốn chết đến như vậy sao?"
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, trong giây lát hắn như nghĩ tới điều gì đó bèn vội vàng cắn mạnh đầu lưỡi. Khi thấy cảm giác đau đớn truyền đến, Bạch Tiểu Thuần không cách nào tin được bèn cắn thêm một lần nữa, lần này hắn đau đến mức rớt nước mắt xuống, nhưng sắc mặt hắn lại vui mừng khôn xiết, bèn khoa chân múa tay đầy vui sướng, giơ thẳng tay lên trời mà rống to.
"Ta không chết!!! Ha ha, Bạch Tiểu Thuần ta tu vi cái thế, vô địch thiên hạ, làm sao có thể chết được!" Bạch Tiểu Thuần kích động nắm lấy tay lão già trước mặt. Nhưng trong nháy mắt đó, tay hắn chợt xuyên qua thân thể đối phương mà không thể nắm giữ được, thậm chí lúc xuyên qua người lão, hắn còn cảm nhận được một luồng âm lãnh nồng đậm.
"Ách..." Cả người Bạch Tiểu Thuần cứng đờ lại, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lão giả. Rồi con ngươi trong mắt hắn chợt giãn nở ra, hắn kêu thét lên đầy thê lương thảm thiết, cả người cũng mãnh liệt lùi nhanh lại phía sau.
"Quỷ a!!" Vừa rồi hắn cứ nghĩ mình chết rồi nên không có vấn đề gì. Nhưng lúc này hắn thật sự sợ hãi, mấy chuyện xưa về Lệ quỷ lấy mạng người lại lũ lượt tràn về trong đầu hắn.
Hắn lùi mãi cho tới khi đến sát rìa của vùng sương mù kia, chỗ đó bỗng nhiên lại xuất hiện một tầng ngăn cách vô hình khiến cho Bạch Tiểu Thuần không cách nào lao ra ngoài được. Hắn bèn dựa sát vào vách ngăn này, rồi run rẩy cầm lấy thanh mộc kiếm trong tay, hai mắt như lồi ra, từng ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng đành nhìn lão giả với một bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Lão gia gia người còn có tâm nguyện gì chưa làm xong. Bạch Tiểu Thuần ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành..."
Sắc mặt lão giả áo đen đầy cổ quái nhìn kỹ Bạch Tiểu Thuần thêm lần nữa. Lão cảm thấy kẻ trước mặt cùng với một màn kiên cường lúc trước lão thấy được như không phải là một người, dần dần trong mắt cũng lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
"Có lẽ, chỉ có loại người có tính cách như lựa chọn tu hành Bất Tử Trường sinh công..." Lão giả nhẹ giọng thì thào, trong lòng cảm thấy thoải mái mà lắc đầu cười cười, rồi quay người lơ lửng đi về phía xa.
"Bất Tử Trường sinh công, chia làm Bất Tử quyển và Trường sinh quyển, trong đó Bất tử có năm quyển, Trường sinh có năm quyển...Ngươi đang tu hành là Bất tử quyển thứ nhất, cũng được truyền lưu rộng rãi nhất là Bất Tử bì. Hôm nay Thiết bì đại thành, Đồng bì tiểu thành!" lão giả áo đen dần đi xa, nhưng giọng nói của lão như mơ mơ hồ hồ truyền đến, loáng thoáng bên tai Bạch Tiểu Thuần.
"Bất tử quyển, đột phá Ngũ đại xiềng xích ràng buộc sinh mệnh. Trường sinh quyển, phá giải Ngũ đại phong ấn vĩnh hằng!"
"Lo mà tu luyện cho tốt vào, nếu như có thể đạt đến trình độ Bất tử Kim bì thì coi như ngươi có thể đụng chạm được vào tầng xiềng xích ràng buộc thứ nhất. Có thể đột phá xiềng xích ràng buộc được hay không thì đành trông chờ vào vận mệnh của ngươi rồi."
"Gặp nhau là hữu duyên, tặng ngươi viên đan dược có thể giúp Bất tử bì của ngươi có chút đột phá, Đồng bì đại thành. Tặng cho ngươi miếng ngọc giản có ghi chép Bất tử...đệ nhị quyển, Bất tử Kim cương!
Bất tử Trường sinh công a, công pháp này...siêu phàm!" Lão giả đã đi xa, thân ảnh cũng trở nên mờ ảo nhưng thanh âm vẫn loáng thoáng truyền lại, sau đó có hai đạo cầu vồng nháy mắt đã bay tới lơ lửng trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, ngơ ngác nhìn bóng lưng lão giả đi xa. Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, sở dĩ bản thân không chết, sở dĩ thương thế trên người khôi phục lại, hết thảy đều do đối phương ra tay cứu giúp.
Mà nguyên nhân...do bản thân mình có tu hành Bất tử Trường sinh công.
Cho dù Bạch Tiểu Thuần vô cùng sợ chết, nhưng hắn rất trọng ân tình. Hắn thừa biết thương thế trên người mình là cửu tử nhất sinh. Lúc này cả người chợt chấn động, hắn hít sâu vào một hơi, sau đó hướng về phía lão giả rời đi mà quỳ mạnh xuống bái lạy.
"Đa tạ ân cứu mạng và truyền công pháp của tiền bối, thỉnh tiền bối cho biết tục danh..." Bạch Tiểu Thuần vội la lớn.
"Lão phu... người thủ mộ." Lão giả cũng đã dung nhập hoàn toàn vào thiên địa, âm thanh mỏng manh, mang theo tang thương, mang theo hồi ức như từ vô số tuế nguyệt trước đó, như có như không mà truyền lại.
Chính trong lúc này, vách ngăn vô hình với tầng sương mù kia cũng phát ra âm thanh ken két rồi trong nháy mắt vỡ tan thành những mảnh nhỏ tiêu tán đi mất. Khiến không gian phong bế này liên thông lại với thế giới bên ngoài lần nữa. Một cơn gió thoảng qua thổi tung mái tóc Bạch Tiểu Thuần lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, trầm mặc thật lâu.
"Bất tử Trường sinh công.... Ngũ đại xiềng xích ràng buộc sinh mệnh, Ngũ đại phong ấn vĩnh hằng?" Hắn nhẹ giọng thì thào, đây là những chuyện hắn chưa từng nghe thấy.
Sau nửa ngày, Bạch Tiểu Thuần thở dài rồi nhìn đan dược cùng với miếng ngọc giản đang lơ lửng trước mặt. Hắn đưa tay cầm lấy ngọc giản rồi đưa thần thức quét qua, bên trong quả nhiên có ghi chép nội dung của Bất tử đệ nhị quyển.
Sau khi thu hồi ngọc giản lại, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần cũng rơi xuống viên đan dược. Cho dù hắn đã trở thành Dược đồ nhưng cũng vẫn không nhìn ra được phẩm giai của viên đan dược này. Sau khi cẩn thận quan sát đan dược trong tay một chút, vốn tính cách cẩn thận, trong mắt cũng đầy suy tư. Nhưng hắn hiểu rõ, nếu vị tiền bối áo đen kia muốn hại mình thì có rất nhiều biện pháp, vì vậy đan dược này chỉ có ích lợi cho hắn, không hề có tai hại.
Sau khi trầm ngâm nhìn ngó kĩ lưỡng, hắn bèn đem cất đan dược này lại rồi cả người nhoáng cái bay thẳng ra bên ngoài. Một đường nhìn rừng rậm xung quanh, trong lòng hắn đầy cảm khái, nghĩ lại lúc trước kịch chiến cùng với đám tộc nhân gia tộc Lạc Trần, cái loại hung hiểm này nghĩ đến hắn vẫn còn cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
"Không biết Đỗ sư tỷ và Hầu sư huynh thế nào rồi...có chạy được hay không..." Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, cũng không lấy ngọc giản ra thử liên hệ về tông môn. Hăn lo ngại nếu Lạc Trần gia tộc không bị diệt, thì khi ngọc giản chấn động có thể sẽ tạo ra đôi chút phiền toái. Lúc này bèn sờ vào Túi trữ vật, lấy Phong Hành chu của Phùng Viêm ra, hắn thi triển một chút thì phát hiện ra thuyền này có thể sử dụng được.
Hai mắt hắn cũng lộ ra vui mừng, trong lòng đã có suy đoán nên cũng không vội vàng rời đi mà tìm một sơn động trong dãy sơn mạch này nghỉ ngơi chút ít. Rồi hắn lấy nồi Quy văn ra, đem đan dược lão giả đưa cho luyện linh qua một lượt.
Rất nhanh, đan dược chợt có ánh sáng bạc lóe lên, bên trên là ba đạo Linh văn. Cầm lấy đan dược, trong mắt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra vẻ quyết đoán nuốt vào miệng, ngay trong nháy mắt, cơ thể của hắn nổ vang lên rồi một đoàn hỏa diễm bộc phát hóa thành một luồng sinh cơ Nguyên khí không cách nào hình dung được mà nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Cả người hắn run rẩy nhưng vẫn cắn răng kiên trì vận chuyển Bất tử Trường sinh công trùng kích trong cơ thể. Thời gian dần trôi qua, làn da trên người hắn không còn là màu đen mà đã trở thành màu đồng, màu đồng này càng lúc càng đậm rồi cuối cùng hắn như trở thành một người bằng đồng.
Lực lượng trong cơ thể vẫn bạo tăng, cảm giác cường đại sâu trong lòng hắn vẫn tiếp tục dâng tràn.
Nhưng lúc này, dược hiệu vẫn còn chưa hết, sau khi đan dược bị Bạch Tiểu Thuần luyện linh ba lần thì đã đạt đến phẩm chất kinh người. Ngay khi làn da hắn hoàn toàn biến thành màu đồng, thì cả người cũng chợt run lên bần bật rồi nổi lên âm thanh ken két bên tai như có tiếng đồ vật gì đó vỡ nát ra.
Thời khắc này, làn da của Bạch Tiểu Thuần xuất hiện vết nứt, rồi vết nứt ngày càng nhiều chằng chịt đan xen khắp cơ thể hắn. Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn nhẫn nại chịu đựng. Dần dần, trong khe nứt kia lại có tia sáng màu bạc xuất hiện.
Bất tử bì, chia làm bốn cấp độ, Thiết, Đồng, Ngân, Kim!
Đến lão giả áo đen kia cũng không dự liệu được, viên đan dược lão đưa cho Bạch Tiểu Thuần sau khi được hắn luyện linh qua thì đã thúc đẩy Bất tử bì của hắn đột phá Đồng bì. Sau đó lại tiếp tục đột phá thêm lần nữa.
Tiếng nổ ầm ầm trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần vang lên, sau khi liên tục gắng gượng mấy ngày, da của hắn lại nứt toác ra thêm. Đến cuối cùng, giống như hắn bắt đầu lột da, rồi dần bị bong tróc ra, mỗi một mảng da rơi xuống lại lộ ra một màu bạc trong lớp da trên người.
Khi ngày thứ mười trôi qua, miếng da cuối cùng trên người hắn vỡ vụn ra rồi rơi xuống, từ đầu đến chân Bạch Tiểu Thuần đều tràn ra ánh sáng bạc. Chẳng qua màu bạc có hơi nhạt, nhưng lúc hắn mở mắt ra, trong mắt hắn cũng đã có tia sáng bạc lóe lên.
Cả người hắn nhoáng lên một cái, tốc độ cực nhanh nhấc lên tiếng xé gió kinh người. So với lúc trước, tốc độ của hắn ít nhất cũng phải nhanh gấp hai lần khi trước.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần đầy vui sướng, tay phải hắn nắm chặt lại hướng thẳng về phía núi đá trước mặt. Ầm một tiếng vang lên, vách núi đá kia vậy mà lại tan nát trong nháy mắt, cũng không chỉ nát thành khối đá nhỏ, mà hoàn toàn đã nát bấy ra.
Loại lực lượng này, là cường đại hơn lúc trước đến mấy lần.
Bạch Tiểu Thuần đầy kích động, hắn hít sâu một hơi. Lúc này hắn có lòng tin, nếu phải chiến với Trần Hằng thêm lần nữa, bản thân tuyệt đối sẽ không thê thảm đến mức như vậy.
Mà sau khi thử nghiệm, trình độ phòng hộ thân thể của hắn càng thêm kinh người. Toàn thân Bất tử Ngân bì khiến cho thanh mộc kiếm được luyện linh ba lượt cũng không thể làm hắn bị thương tổn chút nào cả.
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi nhìn toàn thân sau khi vận chuyển Bất tử Trường sinh công xong xuôi, cả người cũng nhanh chóng khôi phục về bộ dạng trắng trẻo như cũ. Hắn bèn thay đổi lại y phục, triển khai tốc độ nhanh nhất mà lao thẳng về phía xa, vẻ mặt đầy đắc ý.
← Ch. 0064 | Ch. 0066 → |