Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Chương 0833

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Trọn bộ 1592 chương
Chương 0833: AA
0.00
(0 votes)


Chương (1-1592)

Siêu sale Shopee


Man Hoang quá rộng lớn, mà số lượng oan hồn phân bổ ở đây thì thật không ai biết. Dù bị hồn tu Man Hoang không ngừng khai thác, thế nhưng số lượng bọn chúng vẫn luôn dồi dào, giường như số lượng luôn luôn được bổ sung.

Mà lúc này, bên trong Man Hoang, tất cả oan hồn còn chưa bị hồn tu lấy đi, bất kể đang ở đâu cũng lập tức ngẩng đầu lên, phát ra những âm điệu thê lương không thành tiếng. Bọn chúng giống như đang được triệu hoán, lập tức bay đi!

Dù khoảng cách rất xa, nhưng bọn chúng như có thể dựa theo bản năng nào đó mà xác định được địa điểm triệu hoán mình mà dùng toàn lực bay thật nhanh tới. Thậm chí sau một lúc, nhờ có một lực lượng kì dị nào đó, lại khiến chúng có thể na di (dịch chuyển đoạn ngắn), tốc độ cũng nhờ đó mà tăng mạnh!

Mà thứ triệu hoán toàn bộ oan hồn Man Hoang chính là cái Âm Trì phạm vi ngàn dặm nơi đây. Trong đó tràn ngập những chấn động vặn vẹo hình thành bởi âm thanh thê lương phát ra từ gương mặt tiểu cô nương kia.

Sóng âm này, đến Man Hoang còn bị chấn như vậy, càng không cần nói tới uy lực của nó trong phạm vi ngàn dặm nơi đây!

"Quỷ Âm!" Cự Quỷ Vương đại biến sắc mặt, la lên thất thanh, nội tâm vô cùng chấn động. Ở trong Âm Trì, thân thể lão chẳng thể di động, tất nhiên cũng không lui lại được, máu tươi không ngừng phun ra, chỉ đành toàn lực chống cự sóng âm đáng sợ kia!

Thậm chí dù đã cố gắng kháng cự nhưng thân thể lão cũng không ngừng run lên, thật giống như sắp vỡ vụn vậy. Mà Đấu Thắng Vương, Cửu U Vương cùng với Linh Lâm Vương tuy có khá hơn một chút nhưng thân thể cũng chấn động, sắc mặt khó coi, đồng thời bọn họ cũng không thể nhúc nhích!

Bọn họ chỉ có thể chịu đựng công kích từ thứ sóng âm liên miên bất tuyệt, như bài sơn hải đảo đang tràn ngập bát phương kia. Dù có là Bán Thần cũng không thể chịu đựng quá lâu như vậy.

"Chỉ là một phân hồn mà đã có được lực lượng như thế này, bản thể của nó rốt cuộc là có tu vi gì chứ! Nhất định đã vượt xa Bán Thần rồi!"

"Đây không phải thuật pháp của thế giới này!" Đấu Thắng Vương hơi thở dồn dập, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng, kiếm khí toàn thân không ngừng bộc phát, thế nhưng vẫn bị sóng âm kia áp chế mạnh mẽ.

Mà Linh Lâm Vương lúc này thân thể cũng càng lúc càng khôi ngô, bộ dáng dần dần thay đổi, hiển nhiên là đang dốc hết sức kháng cự.

Những người này còn như vậy thì càng không cần nói tới đám Trần Hảo Tùng. Mười Thiên Công bọn họ hiện tại đều đang run rẩy toàn thân, dùng mắt thường cũng thấy được bọn họ đang dần khô quắt đi. Ai nấy đều sợ hãi, đối với sóng âm đến từ bốn phương tám hướng kia, bọn họ thực không thể nào ngăn được.

Mà gương mặt tiểu cô nương bên trong đoàn máu tươi màu tím kia vẫn phát ra tiếng kêu thê lương kinh người kia chẳng hề dừng lại. Thậm chí đôi mắt còn hiện ra vẻ khinh miệt.

"Đây là Thái Cổ Thần Pháp trong truyền thuyết... Ngươi là vị Thái Cổ Thiên Ngoại nào?" Đại Thiên Sư nghiến răng nói, trên người hiện ra một tầng sáng ngăn cản sóng âm giúp lão có thể di chuyển, nhưng bước đi thật khó khăn, chẳng khác nào đôi chân bị đeo vào một ngọn núi khổng lồ, chỉ bước một bước cũng làm lão phải thở hồng hộc.

Có điều câu nói kia lại làm đôi mắt tiểu cô nương co rụt lại. Lúc này một điều quỷ dị bất chợt phát sinh, dù tiếng kêu thê lương kia vẫn vang vọng không dứt thế nhưng tiểu cô nương ở bên trong đoàn máu tươi kia vẫn có thể đáp lại một câu, giọng nói vang lên giống như vô số chúng sinh đang cùng nói.

"Ngươi cũng biết không ít nha..."

Ở phạm vi ngàn dặm nơi đây, trong lúc sóng âm khủng khiếp kia đang không ngừng vang lên thì từ không trung bốn phương tám hướng phía xa bay tới từng mảnh Hồn Hải, bên trong là vô số oan. Càng tới gần thì ánh mắt bọn chúng càng trở nên cuồng nhiệt, không hề chần chờ bay tới phạm vi ngàn dặm này, dung nhập vào tiểu cô nương, làm cho nàng càng thêm mạnh mẽ.

Chứng kiến cảnh tượng này mà đám người Cự Quỷ Thành đều run rẩy tâm thần, sắc mặt trắng bệch, trong đầu như có sấm nổ. Không một ai có thể nghĩ rằng, ngày hôm nay dù rằng đỉnh cao hiện tại của Man Hoang, năm đại Bán Thần cùng nhau liên thủ cũng không thể giết được tiểu cô nương này!

Thậm chí vào lúc này bọn họ dường như còn đang gặp phải nguy cơ!

"Phụ vương!" Hồng Trần Nữ run rẩy, ánh mắt lo lắng, chỉ muốn lao ra thế nhưng rồi vẫn bị Bạch Tiểu Thuần lôi lại.

"Mau thả ta ra!" Hồng Trần Nữ lúc này đã rất suy nhược, giãy dụa còn không đủ sức, thế nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn phụ thân mình chết trong Âm Trì ngàn dặm kia.

Nhất là Cự Quỷ Vương lúc trước đã bị thương rất nặng, lại là kẻ tiêu hao lớn nhất, bây giờ thân thể đang không ngừng run rẩy, có lẽ không thể kiên trì được lâu nữa.

"Bình tĩnh lại đi! Lấy bộ dáng của ngươi bây giờ đi vào đó đâu khác gì chịu chết!" Bạch Tiểu Thuần đôi mắt đỏ ngầu quát lên.

"Bạch Hạo, cha ta đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi đã không cứu người thì thôi lại còn cản ta..." Hồng Trần Nữ vành mắt tràn nước. Nàng đã suy yếu vô cùng, cũng không còn có dáng vẻ ta đây Thiên Nhân, cao cao tại thượng nữa, tinh thần rất là tiều tụy. Lúc này chỉ có thể trừng trừng nhìn Bạch Tiểu Thuần mà giãy dụa.

"Câm miệng!" Bạch Tiểu Thuần rống lớn, đôi mắt đỏ thẫm kia chẳng thể che giấu được sự lo lắng của hắn. Hắn sao có thể không lo lắng, người khác hắn không quan tâm chứ Cự Quỷ Vương thì hắn không thể không quan tâm. Mắt nhìn chằm chằm vào Âm Trì ngàn dặm mà không ngừng suy nghĩ, có điều hắn vẫn không có biện pháp. Hồng Trần Nữ bên cạnh nhìn thấy phụ thân mình run rẩy mà phun ra máu tươi lần nữa, thân thể lung lay chỉ chực đổ, nàng càng giãy mạnh hơn, nước mắt cũng chảy xuống.

"Phụ vương!"

Ở trong Âm Trì ngàn dặm, Cự Quỷ Vương dường như nghe được, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần và Hồng Trần Nữ, khuôn mặt lão nở nụ cười, hé miệng ra muốn nói gì đó. Có điều ở dưới sóng âm kinh người này, hắn chỉ có thể ra sức chống cự, không thể mở miệng được.

Hồng Trần Nữ như sắp phát cuồng, có điều ngay lúc này, Bạch Tiểu Thuần bên cạnh nàng bỗng ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Một tay đặt Hồng Trần Nữ xuống bên cạnh, hơi thở dồn dập, hắn vừa gào thét vừa lao thật nhanh tới Âm Trì ngàn dặm kia.

Hắn không thể không cứu, Cự Quỷ Vương đối tốt với hắn như vậy, hắn không thể trơ mắt nhìn đối phương không ngừng suy yếu mà chết đi. Vả lại hắn cũng thấy được tiểu cô nương kia lúc này dường như cũng không thể nhúc nhích.

"Liều mạng, liều mạng!" Bạch Tiểu Thuần gào lên, hắn đã cách Âm Trì ngày càng gần. Cự Quỷ Vương thấy vậy mà cảm động, có điều lão lại càng lo lắng, không tiếc chịu thương tổn mà nói thật nhanh.

"Bạch Hạo, về đi! Quỷ nữ này thi triển Thiên Ngoại thuật pháp, chúng ta không di chuyển được, mà nàng cũng vậy, thế nên các ngươi, mau đi đi! Đi tới Minh Hà Cấm Địa!"

Khi nói thì Cự Quỷ Vương cũng tạm thời không thể chống cự được, ngay lúc này sóng âm liền đánh tới, thân thể lão lập tức chấn động, lại phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch ra như tờ giấy.

Mọi người ở bốn phía chứng kiến cảnh này tâm thần cũng trở nên khẩn trương, nhất là Hồng Trần Nữ, toàn thân rung lên, muốn mở miệng la một tiếng nhưng rồi lệ rơi đầy mặt chỉ có thể khóc nấc lên. Về phần Bạch Tiểu Thuần, hắn dường như không nghe thấy lời của Cự Quỷ Vương, nhanh chóng đi tới gần Âm Trì. Hắn cũng không sợ bị bại lộ nữa rồi, vỗ trán một cái lập tức Quy Văn Nồi bay ra, rơi vào tay Bạch Tiểu Thuần. Hắn giơ cái nồi lên che lấy thân thể rồi xông vào.

Lập tức, Bạch Tiểu Thuần gục xuống, toàn thân co cụm ở trong Quy Văn Nồi. Phương pháp này hồi còn ở Nghịch Hà Tông, hắn đã từng dùng một lần trong cuộc tranh đoạt truyền thừa sơn ngoại của Tinh Không Đạo Cực Tông.

Đây cũng là biện pháp duy nhất mà hiện tại hắn có thể nghĩ ra. Ngay lúc mới bước vào Âm Trì, hắn không tránh được, bị sóng âm đánh vào toàn thân chấn động, miệng phun máu tươi, thế nhưng ngay sau khi Quy Văn Nồi che lên người hắn thì tất cả âm thanh từ bên ngoài đều bị cách ly!

"Không có tiếng?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, miệng tràn máu tươi mà khuôn mặt lại mừng rỡ, hắn có chút không dám tin tưởng, cẩn thận nhích thân thể đang được Quy Văn Nồi bảo hộ tới trước. Chứng kiến cảnh tượng kì quái trước mắt, một cái nồi đang bò đi mà đám người Cự Quỷ Vương đều sững sờ, còn những người bên ngoài cũng phải trợn mắt lên, thậm chí quên cả hô hấp.

Hồng Trần Nữ cắn chặt đôi môi, lo lắng vô cùng.

Mà Bạch Tiểu Thuần lại đang nghĩ bản thân lúc này cứu người, cũng phải biểu hiện sao cho mình dũng mãnh một chút mà lại không để ai nghi ngờ. Vì thế trong khi bò đi, hắn thỉnh thoảng nhấc Quy Văn Nồi lên để xem phương hướng lại vừa cất lên những tiếng kêu thê thảm, làm cho mọi người sau khi nghe được thì càng thêm lo lắng.

"A... A..."

"Chết tiệt... A... Bạch Hạo ta hôm nay vì nhạc phụ mà liều mạng!"

"A... Nhạc phụ đại nhân... A, tiểu tế dù phải liều cái mạng nhỏ này cũng phải cứu được người... A... a..." Cứ như vậy, một chiến trường vốn đang rất là bi tráng nghiêm túc, từ lúc Bạch Tiểu Thuần kêu lên những câu như vậy, bầu không khí cũng lập tức thay đổi. Lúc này nhìn hắn chẳng khác nào một con rùa đen đang bò đi, sau một thời gian đã tới gần Cự Quỷ Vương. Chứng kiến như vậy, bất kể là người bên trong Âm Trì hay bên ngoài Âm Trì cũng đều trợn mắt há mồm, nội tâm sững sờ.

Thậm chí ngay đến tiểu cô nương bên trong đoàn Tử Huyết kia cũng phải sửng sốt, ngơ ngác cái mai rùa càng lúc càng tới gần Cự Quỷ Vương. Mà lúc này tiếng kêu thảm thiết làm người ta há mồm trợn mắt kia cứ văng vẳng vang lên, đến sóng âm cũng khó lòng lấn át được.

"Tử Mạch yên tâm, dù ta có chết cũng phải... A... Cứu cha!"

"A... A..."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1592)