← Ch.0856 | Ch.0858 → |
Đại ý của những ca từ này làm cho lông tơ của Bạch Tiểu Thuần dựng đứng, kể cả Tống Khuyết lẫn Thần Toán Tử đều biến sắc. Cùng lúc đó, hơn vạn hài cốt và chiến thuyền khổng lồ kia cũng lại xuất hiện lần nữa, càng ngày càng gần ba người bọn hắn!
Khoảng cách không đến năm trăm trượng, thậm chí ba người cũng đã có thể nhìn hơi rõ mọi thứ trên chiếc chiến thuyền kia. Nhưng ngay vào lúc tâm thần ba người chấn động, thì tiếng hát đó lại biến mất một lần nữa, chiến thuyền lập tức cũng không còn bóng dáng.
Lúc này, Tống Khuyết không khinh thường nữa, sắc mặt của hắn cũng hơi tái nhợt. Ba người liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự bất thường của việc này, phải biết rằng khi chiếc thuyền này xuất hiện lần đầu, nó biến mất khi cách ba người hơn nghìn trượng, mà bây giờ xuất hiện lần thứ hai, thì lại biến mất khi chỉ cách ba người năm trăm trượng.
Bọn hắn không dám nghĩ tiếp, nếu như chiếc chiến thuyền này có thể xuất hiện lần thứ ba, có phải... sẽ cách ba người càng gần hơn!
Mà hiển nhiên, trở về theo theo đường cũ, cũng cần ít nhất một tháng, đi chậm lại không nói, thì cũng rất khó cam đoan sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đồng thời, dựa theo địa đồ mà Bạch Tiểu Thuần nhìn trước khi đi, mảnh cấm khu không người này nhìn như vô tận, nhưng trên thực tế, dựa vào tốc độ của bọn hắn, không đến ba tháng là có thể đi hết!
Trước mắt, bọn hắn coi như đã đi được gần một nửa.
Ba người nhìn nhau trong sự im lặng, Tống Khuyết nghiến răng, bỗng nhiên mở miệng.
- Chiếc thuyền này cách một tháng mới xuất hiện lần thứ hai, chúng ta tăng tốc đi tiếp, tranh thủ trước khi thuyền đến lần nữa, rời khỏi nơi quỷ quái này!
Tống Khuyết vừa nói xong, Thần Toán Tử cũng khẽ gật đầu. Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm trong chốc lát, hắn luôn có cảm giác rằng Thủ lăng nhân sẽ không hại mình, vì vậy cũng cắn răng một cái, cùng Tống Khuyết và Thần Toán Tử tăng tốc độ. Ba người không còn chạy trên mặt đất nữa, mà lại bay lên trời, hóa thành ba đạo cầu vồng.
Trong tiếng xé gió rít gào, ba người đều bùng nổ tốc độ, vọt thẳng đến phương xa.
Thời gian đã trôi qua nửa tháng, trong nửa tháng này, chiếc thuyền kia vẫn không xuất hiện, nhưng sự cảnh giác của Bạch Tiểu Thuần cũng không giảm chút nào. Hắn luôn để ý bốn phía, tốc độ cũng đã bộc phát toàn lực, Thần Toán Tử tốc độ chậm, nhưng dưới sự lôi kéo của Bạch Tiểu Thuần thì gã vẫn cắn răng kiên trì.
Chỉ là, ngay sau khi nửa tháng này trôi qua, đột nhiên, vào hoàng hôn một ngày, tuy ba người còn đang bay nhanh trên trời, nhưng tai bọn hắn đã nghe được tiếng hát kia lần thứ ba, tiếng hát làm cho người ta sởn hết cả gai ốc!
Lần này, tiếng hát đấy càng thêm rõ ràng. Đồng thời, ở ngoài mấy trăm trượng, bọn hắn cũng nhìn thấy hơn vạn hài cốt cùng chiếc chiến thuyền khổng lồ kia hiện ra một cách vô thanh vô tức!
Khoảng cách lần này của chiến thuyền thật sự là quá gần, cho nên Bạch Tiểu Thuần cũng thấy rõ cột cờ trên thuyền, vậy mà nó lại có những ba mặt cờ, ba mặt cờ này đều thêu mặt quỷ!
Nhất là mặt quỷ ở chính giữa, mặt xanh nanh vàng, có cảm giác như nó đang cười dữ tợn với ba người. Chỉ liếc nhìn thôi mà Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy ù ù trong đầu.
Sắc mặt Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng đại biến. Bởi vì, dưới sự lôi kéo của hơn vạn hài cốt, chiếc thuyền kia đang phóng thẳng đến chỗ ba người, khoảng cách trong nháy mắt đã rút ngắn chỉ còn ba trăm trượng, hai trăm trượng...
Càng ngày càng gần, thậm chí Bạch Tiểu Thuần đã thấy rõ dáng vẻ của từng bộ hài cốt. Hắn thấy được những khuôn mặt không cảm xúc của các hài cốt, cũng cảm nhận được oán khí nồng đậm tràn ra từ trên người chúng!
Trong những bộ hài cốt này, có bộ đã triệt để thối rữa thành xương cốt, có bộ thì mới thối rữa hơn nửa, còn có một số bộ dường như mới bắt đầu thối rữa. Trang phục chúng mặc cũng khác nhau, giống như chúng đến từ nhiều thời điểm khác nhau, trong đó có Hồn Tu, cũng có tu sĩ...
Mà bởi vì khoảng cách hai bên ngày càng gần, cho nên mọi thứ trên chiếc chiến thuyền kia cũng được ba người nhìn rõ. Chiến thuyền màu đen, vết nứt chằng chịt khắp nơi, dường như nó đã trải qua đại chiến mà bị hư hại nặng.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, ba người biến sắc, vội vàng lùi về phía sau. Nhưng khi ba người vừa muốn lùi bước, thì đột nhiên, tiếng hát biến mất, thuyền cũng biến mất!
Chỉ là, lần biến mất này, khoảng cách giữa chiến thuyền với bọn hắn chỉ còn lại một trăm trượng!!
Một màn này khiến nội tâm Bạch Tiểu Thuần run rẩy, Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng đã run lập cập. Ba người hít thở gấp gáp, đồng thời, đều dâng lên một luồng nguy cơ sinh tử mãnh liệt.
- Lần này chỉ cần nửa tháng liền xuất hiện! Mà khoảng cách cũng ngày càng gần sát rồi, một khi xuất hiện lần thứ tư, nhất định nó sẽ trực tiếp đâm lên người chúng ta!!
- Đáng chết, đây là chỗ quái gì vậy!! Ta thật sự không muốn biết thành hài cốt kéo thuyền đâu!!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi đã nói rằng có lệnh bài thì sẽ không gặp nguy hiểm cơ mà!
Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử đều nóng nảy, Bạch Tiểu Thuần cũng đỏ cả mắt, lúc này hắn vô cùng lo lắng. Sau khi nghe được những lời nói của Tống Khuyết và Thần Toán Tử, hắn đột nhiên kêu lớn.
- Cả hai đừng nói nữa. Tống Khuyết, Thần Toán Tử, tốc độ của các ngươi chậm, ta sẽ mang các ngươi bay đi, nhất định phải rời khỏi nơi này trong nửa tháng!
Cho dù Bạch Tiểu Thuần tin tưởng Thủ lăng nhân, nhưng tình huống hôm nay đã khiến hắn cảm giác nguy cơ càng thêm mãnh liệt. Khi nói, hai tay hắn cũng nâng lên, nắm vào hư không, lập tức liền kéo Tống Khuyết và Thần Toán Tử đến bên người. Thân thể hắn phóng vọt đi, bùng nổ ra tốc độ có thể so sánh với Thiên Nhân, trong tiếng ầm ầm, Bạch Tiểu Thuần mau chóng bay về phương trời xa xa.
Một lần bay này kéo dài tới bảy ngày!
Mặc dù tốc độ Bạch Tiểu Thuần cực nhanh, nhưng trong hoàng hôn của ngày thứ bảy, khi ba người đang bay nhanh, thì bên tai bọn hắn lại vang lên... tiếng hát quỷ dị kia!
Lần này, tiếng hát giống như ở ngay sát tai của bọn hắn, tựa hồ là cô gái kia đang ca hát bên cạnh họ vậy. Mà chiếc thuyền khổng lồ kia cũng đột nhiên xuất hiện trong sương mù cách ba người hơn trăm trượng.
Lần này, nó xuất hiện quá gần, không đợi ba người nhìn kỹ, một cỗ hấp lực cực mạnh đột nhiên bạo phát ra từ trên chiến thuyền kia. Cùng lúc đó, hơn vạn hài cốt dường như cũng bùng nổ, chúng tăng tốc độ, lập tức liền kéo chiếc thuyền kia di chuyển. Trong tiếng kêu sợ hãi của ba người, hơn vạn hài cốt đã đụng trực tiếp lên cơ thể bọn hắn!
Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, mắt hắn đột nhiên hoa cả lên, không chỉ mình hắn bị như thế, mà Tống Khuyết, Thần Toán Tử cũng thấy hoa mắt. Đến khi ánh mắt của ba người rõ ràng, tất cả bọn hắn đều hít thở không thông, bởi vì bọn hắn sợ hãi mà phát hiện ra rằng, bọn hắn... lại đang ở trên chiếc thuyền màu đen kia!!
Sương mù cuồn cuộn ở bốn phía, bên dưới, hơn vạn hài cốt không ngừng kéo thuyền di chuyền về phía trước. Mà ba người bọn hắn lại đang đứng trên boong thuyền, chỉ biết trơ mắt nhìn chiến thuyền liên tục di chuyển trong làn sương mù của sinh mệnh cấm khu.
Ngay vào lúc ba người xuất hiện trên chiến thuyền, thì ở một nơi xa xôi bên ngoài sinh mệnh cấm khu, tại Đông mạch Thông Thiên Hà, trong khu vực Trung du, lúc này, Nghịch Hà Tông đang vang vọng tiếng chuông đầy gấp gáp.
Tiếng chuông dần truyền ra khiến tất cả tu sĩ trong Nghịch Hà Tông bắt đầu lo lắng, từng người một đều cảm thấy áp lực trong lòng, hô hấp cũng nặng nề hơn. Những năm gần đây, tại Trung du, Nghịch Hà Tông vô cùng cảnh giác!
Sự thật là mấy vị lão tổ trong tông môn vẫn chưa có ai có thể đột phá Nguyên Anh, bước vào Thiên Nhân, một bước này thực sự quá khó khăn. Bởi vì nguyên nhân này mà ba đại tông môn Tinh Hà viện, Đạo Hà Viện cùng với Cực Hà Viện cũng bắt đầu rục rịch, cho nên trong mấy năm này, xung đột lẫn nhau càng ngày càng nhiều, thậm chí tu sĩ Nghịch Hà Tông đã nhiều lần xuất hiện thương vong.
Suy cho cùng thì năm đó Nghịch Hà Tông đến trung du, đã ảnh hưởng tới lợi ích của ba đại tông môn. Hơn nữa, Bạch Tiểu Thuần ra tay trên Truyền Thừa Sơn đã cướp đi lượng lớn tài nguyên về cho Nghịch Hà Tông, khiến mâu thuẫn càng thêm sâu sắc. Đặc biệt là những thiên kiêu trưởng thành trong mấy năm gần đây của ba đại tông môn, trên mặt tên nào cũng mang theo một cái ấn ký rùa đen, dường như vĩnh viễn không sạch, điều này càng làm bọn chúng hận Nghịch Hà Tông, hận Bạch Tiểu Thuần đến tận xương.
Mà trước mắt, đã sắp đến lần mở ra tiếp theo của Truyền Thừa Sơn, nó khiến ba đại tông môn hạ quyết tâm, thậm chí âm thầm xin chỉ thị từ Tinh Không Đạo Cực Tông, cũng nhận được sự ngầm đồng ý. Vì vậy, ba đại tông môn muốn phát động một cuộc chiến... diệt tông!!
Sau khi Nghịch Hà Tông lấy được tin tức này từ ám tử, tiếng chuông hiện giờ chính là âm thanh thông báo toàn tông chuẩn bị chiến tranh. Bên cạnh đó, vì sinh tồn, Nghịch Hà Tông không thể không phái sứ giả đến Tinh Không Đạo Cực Tông để xin tha. Dù sao thì ngày trước Bạch Tiểu Thuần cũng từng là Vạn Phu Trưởng, hắn có để lại một ít nhân mạch. Mấy năm nay, những nhân mạch mạch này cũng giúp đỡ Nghịch Hà Tông, nếu không, chỉ sợ là ba đại tông môn đã sớm không kiên nhẫn được.
Chỉ là, Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc cũng không có ở đây, tuy có tin đồn từ Man Hoang rằng hắn vẫn còn sống, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, toàn bộ Nghịch Hà Tông đang gặp nguy cơ!
Mặt khác, tất cả lão tổ đều xuất quan, tông môn khai mở đại trận, chuẩn bị cho một trận chiến quyết định sự tồn vong của tông môn!!
Nhưng trận chiến này, không ai trong Nghịch Hà Tông có tự tin, bởi vì đối thủ của bọn họ... cũng xuất kích toàn lực, đó chính là ba vị Thiên Nhân, dù chỉ là Thiên Nhân tấn chức bằng biện pháp kém nhất, nhưng đối với tu sĩ mà nói, họ vẫn là... Thiên Nhân!
- Một trận chiến quyết định tông môn tồn vong!
- Thề chết thủ tông!!
Dưới tiếng chuông, hầu như tất cả tu sĩ Nghịch Hà Tông đều đỏ cả mắt, hơi gầm nhẹ. Đồng thời, bên trong Nghịch Hà Tông, cũng có một tiếng rít gào kinh thiên, phóng thẳng lên trời!
Đó là một cơ thể lớn chừng mấy trăm trượng, toàn thân màu tím, bốn chân đạp ngọn lửa màu đen, vừa giống rồng vừa giống kỳ lân, khí thế ngập trời, ngay cả lão tổ Nguyên Anh Đại viên mãn sau khi thấy cũng phải chấn động... Đó là Vương thú!Thiết Đản!
Nghịch Hà Tông cùng với ba đại tông môn khác ở trung du đã có xung đột nhiều nhiều năm qua. Hôm nay đại chiến cũng là lửa sém lông mày, chẳng mấy chốc sẽ bộc phát ra. Cũng vào lúc này, ba người Bạch Tiểu Thuần đang muốn thông qua sinh mệnh cấm khu mà trở lại Nghịch Hà Tông cũng đang phải đối mặt một vật khủng bố.
Đứng ở trên boong thuyền của chiếc quỷ thuyền khổng lồ, sắc mặt ba người đều biến đổi, nhanh chóng nhìn về bốn phía. Quỷ thuyền này từ xa đã thấy vô cùng tổn hại, mà nhìn gần thì lại càng thêm rõ ràng.
Thậm chí ở trên boong thuyền đen kịt này cũng có rất nhiều khe nứt. Hiển nhiên chiếc quỷ thuyền này từng phải trải qua những trận chiến thê thảm khó có thể tưởng tượng. Thế nhưng dù là vết thương chồng chất nhưng khí tức từ nó phát ra vẫn vô cùng kinh người. Không chỉ vậy, Bạch Tiểu Thuần không biết có phải ảo giác không nhưng quỷ thuyền này mang lại cho hắn cảm giác nguy cơ so với Thiên Tôn không kém, thậm chí còn hơn một chút!
Có thể nói là kinh tâm động phách!
Bạch Tiểu Thuần tinh thần khẩn trương, ánh mắt đảo qua bốn phía rồi định đi tới nhảy ra khỏi con thuyền. Lúc này, Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng có ý này, nhưng ngay khi ba người vừa tới biên giới của quỷ thuyền đang định nhảy ra thì một màn sáng màu đen ở bốn phía bỗng xuất hiện, ầm một tiếng, ngăn trở bọn họ lại.
Dù tu vi Bạch Tiểu Thuần hôm nay đã có thể trấn áp Thiên Nhân sơ kì, thậm chí còn có thể cùng với Thiên Nhân trung kì đánh một trận nhưng cũng không xuyên phá qua màn sáng này được, thân thể hắn lập tức bị bắn ngược lại.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng sốt ruột, lại vọt tới nhưng vẫn bị màn sáng ngăn cản, chỉ có thể hít sâu một hơi.
Tình huống của Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử cũng chẳng hơn gì. Ba người hô hấp dồn dập, sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng, lại cẩn thận quan sát bốn phía một lần nữa.
Boong thuyền này rất trống trải, không nhìn thấy có quá nhiều kiến trúc mà chỉ có một khoang thuyền nhô ra. Hiển nhiên đây chính là đường duy nhất để vào bên trong chiến thuyền, những nơi khác đều đã bị tàn phá. Có lẽ con thuyền này từng có không ít kiến trúc nhưng hiện giờ đều đã không còn nữa rồi.
Có thể thấy ở đỉnh khoang thuyền dựng thẳng lên một cây cột có ba lá cờ mặt quỷ, cùng với một cái bát quái kính phong cách cổ xưa được treo ở trên cửa ra vào của khoang thuyền.
Trừ những thứ đó ra không còn gì nữa.
Tống Khuyết sắc mặt khó coi, lại đi thẳng về phía trước mà điều tra bốn phía. Thần Toán Tử thì thở hổn hển, thân thể gã vốn rất suy yếu, lúc này lại đứng ở trên quỷ thuyền này, cả người thấy lạnh lẽo, không ngừng run rẩy.
- Thần Toán Tử, ngươi mau tranh thủ thời gian bói một quẻ xem làm thế nào mới có thể rời khỏi chiếc thuyền này đi
← Ch. 0856 | Ch. 0858 → |