← Ch.0954 | Ch.0956 → |
Trong nháy mắt, khối đá màu tím hóa thành một cầu vồng màu tím, trực tiếp tiến vào trong hồ. Cũng chính là trong chớp mắt khi nó tiến vào, toàn bộ hồ nước chợt truyền ra một tiếng nổ mạnh. Trong lúc hồ nước nhanh chóng cuộn trào về bốn phía xung quanh, từng tầng sóng lớn khuếch tán ra. Bất ngờ từ bên trong hồ nước này trực tiếp lại dâng lên một... cửa đá khổng lồ!
Cái cửa đá này cao chừng trăm trượng, ầm ầm ầm phóng lên cao, cuối cùng đứng sừng sững ở trên hồ nước. Nó tản ra khí tức cổ xưa tang thương của năm tháng. Nhất là ở trên cửa đá có khắc từng khuôn mặt dữ tợn. Những gương mặt này giống như đang sống vậy, không ngừng vặn vẹo, phát ra từng trận gào thét.
Thậm chí còn có khí đen ở trên cửa đá này tản ra, rốt cuộc hình thành chín mươi chín con rồng đen, ở bốn phía xung quanh rít gào. Cục diện nhất thời kinh thiên động địa. Mà chín mươi chín con rồng đen, mỗi con đều dài chừng nghìn trượng, lúc này đang vờn quanh, giống như muốn chiếm lấy trời cao, muốn rời khỏi cửa đá lao ra thiên ngoại.
Mà so sánh cùng những con rồng đen này, cửa đá chỉ có chừng trăm trượng lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Cảnh tượng như vậy lập tức khiến cho tâm thần mỗi người trên quảng trường đều chấn động, hoảng sợ vô cùng.
Cũng chính là ở trong một chớp mắt này, mắt thấy tiếng rít gào của những con rồng đen càng thêm khuếch tán, bên trong bức tượng Thiên Tôn đột nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh. Chỉ là một tiếng hừ lạnh, lại giống như đạo thiên lôi đầu tiên lúc khai thiên lập địa, hoàn toàn chấn động toàn thế giới.
Tiếng rít gào của chín mươi chín con rồng đen này nhất thời lại bị đánh tan. Thay vào đó, bọn họ lại phát ra tiếng đau thương thê lương. Giọng nói này mang theo sự tuyệt vọng, mang theo sự không cam lòng, nhưng lại không khống chế được thân thể của bọn họ. Ở dưới tiếng hừ lạnh giống như thiên lôi, chúng từ từ tan vỡ.
Tất cả những điều này cũng chỉ diễn ra trong thời gian mấy lần hít thở. Chín mươi chín con rồng đen trước đó vẫn cuồng bạo vô cùng lại hoàn toàn sụp đổ vỡ nát, biến trở thành khí đen, vờn quanh ở bốn phía xung quanh cửa đá. Sau khi xoay tròn, dần dần trở thành một vòng xoáy màu đen cực lớn.
Vòng xoáy này ầm ầm ầm chuyển động. Trong lúc đó hình thành lực lượng, trực tiếp chuyển động cửa đá này, khiến cho cửa đá này... giống như bị hút... từ từ mở ra, chậm rãi tách ra thành một khe hở!
Ở trong nháy mắt khi khe hở này hiện ra, một khí tức âm u lạnh lẽo vô cùng, trực tiếp từ bên trong khe hở kia, khuếch tán ra tám phương. Nó đi qua nơi nào, trong thiên địa nơi đó giống như rơi vào trong thời tiết rét đậm!
Hàn khí này càng giống như có thể đóng băng hồn phách. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần, toàn thân cũng run lên, hơi thở ngưng kết, nhìn về phía khe hở trên cửa đá này. Tuy rằng khe hở rất nhỏ, nhưng cũng chỉ là tương đối. Trên thực tế nó chỉ có kích thước chừng mấy trượng.
Chỉ có điều, cho dù Bạch Tiểu Thuần có tu vi Thiên Nhân, lúc này sử dụng toàn lực, cũng không có cách nào thông qua bên trong khe hở này, nhìn thấy rõ thế giới bên trong.
Mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng tất cả mọi người bao gồm Bạch Tiểu Thuần, đều lập tức ý thức được... địa điểm thí luyện lần này sợ là có độ khó cực lớn. Lúc này thần sắc Vân Lôi Song Tử, còn có Thiên Quỷ Tử, cùng với Linh Tiên thượng nhân đều lộ ra vẻ nghiêm trọng. Về phần tu sĩ Nguyên Anh bốn mạch lại càng như vậy.
Tâm thần đám người Tống Khuyết, Bạch Lân, Triệu Thiên Kiêu, Tả Đạo đều chấn động.
Cửa lớn địa điểm thí luyện lần này thật sự quá mức quỷ dị. Cho nên khiến người ta không nhịn được, muốn suy nghĩ tìm hiểu, vì sao Thiên Tôn thu đồ đệ, lại phải định ra quy tắc như vậy? Đồng thời, lựa chọn một địa điểm thí luyện rõ ràng rất khó khăn như vậy?
Dù sao lần này mọi người tham dự cuộc thí luyện của Thiên Tôn đều là Nguyên Anh. Mỗi người không nói đều là cáo già, nhưng phần lớn đều là những tu sĩ tâm cơ vượt qua tu sĩ cấp thấp rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ có hoài nghi.
Trong lúc mọi người ở nơi này đang chấn động kinh ngạc cùng do dự, không có ai chú ý tới Trương Đại Bàn. Trong con mắt hắn lộ rõ bản thân không có cách nào tin tưởng được. Hơi thở cũng trở nên đặc biệt dồn dập.
Cánh cửa đá này... đã từng xuất hiện qua ở trong giấc mộng của hắn!
- Cuối cùng ta nhắc nhở các ngươi một câu...
Trong lúc tâm thần mọi người ở nơi này đang dao động bất ổn, Đỗ Lăng Phỉ ở giữa không trung, nhẹ giọng mở miệng nói. Âm thanh vừa ra, lập tức gần nghìn người bốn mạch trên quảng trường, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
- Địa điểm thí luyện là một mảnh cực lớn phạm vi. Mặc dù không phải là vô tận, nhưng cũng là một nơi rất bao la... Nơi đó chia ra làm bốn khu vực. Theo thứ tự là đầm lầy dưới vực sâu, rừng cây hoang dã, bình nguyên rộng lớn cùng với sa mạc hoang!
- Ở bên trong địa điểm thí luyện, tất cả các ngươi mang theo pháp bảo đi vào đó, cũng không thể sử dụng được... Phải chú ý hơn tới linh lực của các ngươi. Bởi vì ở bên trong địa điểm thí luyện, không chỉ pháp bảo không thể sử dụng, ngay cả linh lực cũng loãng...
- Muốn sinh tồn ở nơi đó, thậm chí thu được thành công trong lần thí luyện này, cần các ngươi phải khống chế rất mạnh đối với linh lực của bản thân. Đồng thời... ở bên trong địa điểm thí luyện, cũng tồn tại rất nhiều pháp bảo vô chủ. Nghĩ biện pháp nhận được những pháp bảo này, ở bên trong địa điểm thí luyện này sẽ khiến cho chiến lực các ngươi tăng lên rất nhiều. Đồng thời, cũng càng có cơ hội thí luyện thành công!
- Hơn nữa lần này tiến vào địa điểm thí luyện, không chỉ là các ngươi. Còn có các thị vệ của Thông Thiên Đảo ta. Bọn họ sẽ do ta dẫn đầu đội, chịu trách nhiệm giám sát thí luyện lần này, quyết định phán xét cùng cân nhắc!
Đỗ Lăng Phỉ chậm rãi mở miệng. Khi nàng vừa nói ra lời này, mọi người trên quảng trường lập tức có chút yên lòng đối với địa điểm thí luyện lần này. Dù sao, nếu chỉ có chính bọn họ, còn có người do dự. Nhưng hiện tại ngay cả thị vệ Thông Thiên Đảo cũng đi vào tham dự.
Quan trọng hơn chính là Đỗ Lăng Phỉ thân là sứ giả Thông Thiên cũng đi vào, trong lòng bọn họ cũng thả lỏng không ít. Nhất là Vân Lôi Song Tử, Thiên Quỷ Tử cùng với Linh Tiên thượng nhân càng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đối với thân phận của Đỗ Lăng Phỉ, mặc dù không có đáp án xác định, nhưng dù sao cũng là Thiên Nhân nhiều năm, trong lòng ít nhiều cũng có suy đoán. Mắt thấy Đỗ Lăng Phỉ tự mình đi, bọn họ cuối cùng cảm thấy địa điểm thí luyện này tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng cuối cùng vẫn được thiết lập để lựa chọn ra đệ tử của Thiên Tôn!
← Ch. 0954 | Ch. 0956 → |