← Ch.079 | Ch.081 → |
- Sau đó có một người sở trường xạ tiễn bắn con chim kia một mũi tên, kết quả bị nó vỗ cánh vài cái, mũi tên kia chưa bắn tới nơi đã bị hất rơi trở xuống, chúng ta cũng là có lòng mà không đủ lực. Chim kia bay cùng quá nhanh, chúng ta cởi ngựa đuổi theo ở phía sau, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nó.
- Hoa Vô Kỵ! Còn dám yêu ngôn hoặc chúng, có tin bản tọa lập tức giết người hay không, bây đâu!
Quan Thiên Chiếu thật sự là đã nhịn đủ Minh chủ Thiên Đạo Minh trước mặt này rồi. Mình đang tức tối, Hoa Vô Kỵ còn nói nhăng nói càn ở chỗ này, chẳng lẽ cho mình là con nít ba tuổi hay sao?
Đang muốn kêu thị vệ, đột nhiên bên ngoài có người báo lại:
- Báo Đại nhân, thân vệ đội trưởng của ngài từ Lạc Dương trở lại.
- Ủa, trở lại rồi sao, chẳng lẽ là bắt lại hoặc là giết chết Triệu Nguyên Cơ rồi? Mau bảo y vào đây!
Bên ngoài một hán tử một thân nhung trang chạy vào, trên mặt vẫn còn dáng vẻ kinh hoàng bối rối, sau khi thấy Quan Thiên Chiếu vội vàng dập đầu thi lễ.
Thấy biểu lộ đội trưởng thân vệ của mình, trong lòng Quan Thiên Chiếu dâng lên một dự cảm bất tường.
Nếu như đã bắt lại hoặc là giết chết Triệu Nguyên Cơ, tuyệt đối y sẽ không biểu lộ như vậy, nếu như chưa bắt được hoặc là không thấy, như vậy y cũng sẽ không trở lại, biểu lộ như vậy có ý nghĩa gì?
Hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khó lòng tin được, chẳng lẽ lời Hoa Vô Kỵ là thật, có một con chim chở Công chúa về Trường An rồi sao?
- Đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!
Quan Thiên Chiếu còn ôm một tia hy vọng, dù sao nếu như Triệu Nguyên Cơ chạy thoát, đối với y chắc chắn là tai nạn, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà y muốn thấy.
- Đại nhân, tiểu nhân dẫn một ngàn tinh kỵ tử thủ ở Lạc Dương, mỗi một người ra vào đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc, tuyệt đối không có nửa điểm sơ hở, Công chúa căn bản không cách nào thông qua từ biên quan.
- Rốt cuộc có chuyện gì, ta không muốn nghe người dài dòng.
Đội trưởng thân vệ vội vàng nói:
- Nhưng ngay buổi sáng hôm nay, tiểu nhân đích thân tuần tra thủ vệ ở cửa thành, còn mang theo một trăm tên binh sĩ, chợt thấy trên trời có một con chim lớn bay tới, trời ơi, con chim đó rất lớn.
- Vèo! Ôi chao!
Rốt cục Quan Thiên Chiếu không cách nào nhịn được nữa, một chén trà bay ra ngoài, vừa đúng ném trúng đầu đội trưởng thân vệ, khiến cho người này kêu lên tại chỗ.
- Còn dám nói nhảm, diệt cửu tộc ngươi, mau nói vào điểm chính!
- Dạ dạ dạ, Đại nhân, con chim kia bay tới, tất cả mọi người nhìn chăm chú, kết quả phát hiện Công chúa điện hạ chúng ta muốn tìm đang ngồi trên lưng chim, cứ như vậy bay ngang qua đỉnh đầu chúng ta.
- Ngu xuẩn, không phải là các ngươi có hơn một trăm người sao! Bắn tên cho ta!
Lúc này Quan Thiên Chiếu cũng không thể không tin, dù sao Hoa Vô Kỵ không thể nào thông đồng cùng đội trưởng thần vệ của mình để lừa gạt mình. Huống chi chuyện như vậy vừa hỏi cũng biết kết quả, muốn lừa gạt cũng không lừa được.
- Bắn chứ, mọi người chúng ta đều bắn!
Đội trưởng vội vàng giải thích, nói với Quan Thiên Chiếu:
- Dựa theo mệnh lệnh của Đại nhân ngài, không bắt sống được giết chết cũng được, chúng ta cùng nhau nhắm bắn vào người Công chúa, kết quả chim kia vỗ cánh mấy lượt, lập tức quạt rơi những mũi tên kia. Lúc rơi xuống còn đâm bị thương mấy huynh đệ chúng ta, bây giờ còn đang cấp cứu.
- Vậy các ngươi không có đuổi theo ư?
- Đuổi theo, vốn là chúng ta xuất quan đuổi theo, nhưng thứ nhất là chim kia bay quá nhanh căn bản không đuổi kịp, thứ hai rất nhanh đã đến địa giới tỉnh Sơn Tây, trước mặt chính là quan ải của đối phương, chúng ta cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể trở lại xin Tiết Độ Sứ Đại nhân định đoạt.
Nghe đội trưởng thân vệ trung thành với mình kể lại, Quan Thiên Chiếu vô lực tựa vào lưng ghế.
Có chuyện gì vậy?
Lão tặc thiên kia muốn làm gì?
Muốn hại chết mình mới cảm thấy vui vẻ hay sao?
Lần đầu tiên ám sát, kết quả bị một hòa thượng đột nhiên xuất hiện cùng một thớt long mã gì đó phá rối. Lần này Công chúa nhận được tin tức chạy trốn, vốn y cho rằng chắc chắn nàng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Y đã cân nhắc tất cả mọi phương diện, mỗi con đường trong địa phận tỉnh Hà Nam đều bị người của y phong tỏa, còn có vô số võ lâm nhân sĩ giúp y truy xét. Nhưng tại sao, tại sao lại xuất hiện ra một con chim kỳ quái như vậy?
Tại sao con chim kia lại to lớn con bà nó như vậy, có thể chở theo người sống bay đi?
Tại sao Triệu Nguyên Cơ có thể ra lệnh cho con quái điểu này chở mình bay đi?
Chẳng lẽ bởi vì nàng là Công chúa? Chẳng lẽ chỉ bằng vào cái gọi là huyết mạch Hoàng gia của nàng sao?
Quan Thiên Chiếu không phục, y không cam lòng. Muốn thua cũng cho Quan mỗ ta thua đường đường chính chính, đây là chuyện gì chứ, một con chim!
- Lão tặc thiên!
Quan Thiên Chiếu đột nhiên hét lớn một tiếng, người chung quanh giật nảy mình, nhất tề nhìn về phía Tiết Độ Sứ Đại nhân.
- Quan mô ta xin thề kiếp sau, nếu như có kiếp sau, ta muốn làm một thợ săn, đặc biệt giết chim! Hấp... nướng... nhổ lông nướng... Ta muốn ăn, ta muốn ăn sạch hết thảy loài chim!
Quan Thiên Chiếu như đã hóa điện thét to một trận, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, từ trên ghế ngã xuống.
- Đại nhân, Tiết Độ Sứ Đại nhân!
Đám hạ nhân nhất thời luống cuống tay chân, rối rít xông lên, bóp lỗ mũi bóp lỗ mũi, bấm Nhân Trung, có kẻ vừa kêu khóc vừa chạy ra ngoài tìm đại phu, bên trong phú Tiết Độ Sứ trở nên hỗn loạn.
Trên sơn đạo núi Thiếu Thất, hai thiếu nữ đang chuẩn bị lên núi.
Một nữ tử hơi mập một chút, đi trên bậc thang đá xanh dẫn lên Thiếu Lâm tự có vẻ hơi chật vật, lại còn dìu một nữ tử khác.
Nữ tử còn lại có vẻ như thân thể không được khỏe mạnh, nhìn qua rất gầy, nhưng vóc người lại vô cùng xuất sắc, đường nét cong vút, tuyệt đối là cực phẩm trong nữ tử.
Nếu như nhìn từ chính diện, sắc mặt nữ tử này hơi có vẻ tái, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, mỗi anh đào đỏ thắm hơi cong lên một chút, khiến cho người ta cảm thấy kích động, không nhịn được muốn xông lên thưởng thức.
Hai người lúc đi lúc ngừng, đi một chút nghỉ ngơi một chút, đám hương khách dâng hương đi bên cạnh thấy vậy đều nổi lên dục vọng.
Cũng có mấy kẻ gan lớn đi tới gần, nhưng đều bị nha đầu mập mạp kia quát lui.
Thấy dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi của nữ tử này, một số nam nhân cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hận không được lập tức biến thân thành nha đầu mập, có thể danh chính ngôn thuận dìu nàng.
Vừa đi vừa nghỉ, chậm chạp mãi hơn một canh giờ mới tới được Thiếu Lâm tự.
Hưởng thụ ánh mắt mọi người quan sát chăm chú là đặc quyền của mỹ nữ, từ cổ chí kim đều là như vậy. Mặc dù hương khách tới Thiếu Lâm đều tín ngưỡng Phật tổ, nhưng bản thân bọn họ còn là phàm phu tục tử, thấy mỹ nữ tự nhiên phải nhìn vài lần, huống chi là một vưu vật làm cho người phải yêu thương như vậy.
Bao gồm một ít hòa thượng mới gia nhập Thiếu Lâm cũng thỉnh thoảng nhìn trộm một cái, vừa thấy người khác chú ý tới mình lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, làm như vô dục vô cầu.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |