← Ch.080 | Ch.082 → |
Hôm nay vừa khéo Hoắc Nguyên Chân tản bộ trong sân, tình huống này đưa tới sự chú ý của hắn.
Bất quá cảm giác đầu tiên khi Hoắc Nguyên Chân thấy nữ tử này là lập tức nghĩ đến: Nữ tử này có yêu khí!
Đời trước xem phim ảnh đã nhiều, kể cả những thủ đoạn ái tình cũng đã thấy không ít, có thể nói là Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu về nữ nhân sâu tận xương tủy. Trong lòng hắn tự nhiên phân chia nữ nhân ra thành nhiều đẳng cấp khác nhau, chỉ bất quá đến thế giới này làm phương trượng đã lâu, tài nghệ đối với phương diện này có hơi bỡ ngỡ.
Trong mắt hắn, sắc đẹp nữ nhân này cũng không kém gì Ninh Uyển Quân, nhưng lại không có cảm giác phiêu hốt như tiên như Ninh Uyển Quân, cũng không có cảm giác ngây thơ thuần khiết như Lâm Di, mà có chút cảm giác như hồ ly tinh.
Không sai, chính là hồ ly tinh, hơn nữa còn là loại hồ ly có nhiều đuôi.
Vốn là hôm nay tâm trạng của hắn không tệ, bởi vì Kim Nhãn Ưng đã hoàn thành nhiệm vụ, đem Công chúa điện hạ về Trường An, bây giờ đã trở về, đang ở bầu trời hậu sơn giám thị hai hòa thượng kia.
Hơn nữa Quan Sơn Nguyệt cũng sắp trở lại, lại còn mang Nhạc Ưng theo về.
Bây giờ tên tiểu tử Nhạc Ưng này cũng không có chuyện gì nữa, chủ nhân y đã không cần y bảo vệ. Lúc Công chúa rời đi đã bảo Nhạc Ưng hãy tự lo cho mình.
Sau khi biết được con thần ưng kia là phương trượng Thiếu Lâm phái tới, Nhạc Ưng đưa ra một quyết định, quy y xuất gia, trở thành hòa thượng, cũng không tham dự những chuyện đấu đá lẫn nhau bên trong triều đình nữa. Y bán mạng vì Hoàng gia đã nhiều, hắn đã đến lúc nên sống cuộc sống cho bản thân mình.
Huống chi Nhạc Ưng nói vị phương trượng mà thần ưng còn phải ngoan ngoãn vâng lời như vậy, mình không mau mau quy thuận còn đợi khi nào.
Bất kể lý luận như vậy có phải là ngụy biện hay không, nhưng Thiếu Lâm thình lình có thêm một cao thủ Hậu Thiên đại viên mãn, đây mới là chuyện Hoắc Nguyên Chân coi trọng nhất.
Lần trước gặp Nhạc Ưng, y vẫn còn là hậu kỳ, nhưng trong thời gian này bảo vệ Công chúa đánh giết sinh tử giúp cho y cũng có đột phá, bất ngờ thêm một trợ lực cho Hoắc Nguyên Chân.
Chỉ cần Nhạc Ưng đi tới Thiếu Lâm, cạo đầu trọc, đổi mặc tăng bào, tin tưởng người bình thường sẽ không nhận ra hắn. Huống chi Công chúa đã đi rồi, cũng không ai để ý tới chuyện này nữa, cho nên Hoắc Nguyên Chân không lo lắng chút nào về chuyện Nhạc Ưng tới Thiếu Lâm.
Tâm trạng hắn tốt như vậy, tự nhiên phải ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ tới gặp được hồ ly tinh này.
"Yêu tinh! Ngươi tới Thiếu Lâm ta làm chi? Đừng tới đây gây chuyện, cẩn thận bản phương trượng bắt ngươi."
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân thì thầm mấy lời vô nghĩa, từ từ đi về phía hồ ly tinh kia.
Nữ tử kia dường như không nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân đi tới, vẫn tiến vào Vạn Phật tháp, ở tầng một Quan Âm Bồ Tát yên lặng chờ đợi, chờ người trước mặt dâng hương xong.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân không nên đi theo xem, nhưng y cảm thấy dường như nữ tử này có động cơ không tốt. Mình làm phương trượng mới mấy tháng, nhưng dựa theo kinh nghiệm mình phân tích, nữ tử này cho mình cảm giác không giống như là bái Phật.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng đi theo tiến vào Vạn Phật tháp, ở bên cạnh quan sát mọi người dâng hương.
Một lát sau, rốt cục đến phiên nữ tử này.
Nữ tử mập bên cạnh đưa ra hai nén hương, đốt trước tượng Phật, sau đó hai tay tạo thành chữ thập lâm râm khấn vái.
- Dân nữ Mặc Lan cầu xin Bồ Tát, nguyện cho A Ngưu ca sớm ngày từ biên quan trở lại, ngàn vạn nên không bị thương, ngàn vạn không nên có chuyện, Mặc Lan chờ huynh ấy đã quá lâu.
Dứt lời, nữ tử gọi Mặc Lan này cúi đầu, tựa hồ có chút thương tâm.
Nữ tử mập bên cạnh dường như có vẻ không đành lòng, cất tiếng khuyên giải:
- Tiểu thư, người cũng không cần cầu xin nữa, tất cả người ở biên quan đều nói A Ngưu ca đã tử trận sa trường.
- Không, huynh ấy vẫn chưa chết, ngày hôm qua ta còn nằm mơ thấy huynh ấy nói với ta trong mộng, nói huynh ấy sẽ trở lại thật nhanh, sẽ trở lại cưới ta làm vợ.
Mặc Lan lắc đầu, căn bản không tin tưởng lời nữ tử mập nói.
- Tiểu thư, ta van cầu người không nên nói như vậy, người có biết hay không, mỗi lần thấy dáng vẻ tiểu thư như vậy, lão gia phu nhân, còn ta nữa, lòng như vỡ nát.
Nữ tử mập vuốt mắt, dường như chảy nước mắt ra.
Mặc Lan cười một cái có vẻ thê thảm:
- Không cần lo lắng cho ta, A Ngưu ca hữu tình đối với ta, ta tin tưởng lực lượng của ái tình có thể giúp huynh ấy kiên trì để về tới cố hương, gặp lại Lan muội muội mà huynh ấy yêu thương.
- Bảo vật trân quý cầu rất dễ, tình lang chung thủy khó tìm ra, vị cô nương này nghĩ như vậy là đúng.
Hoắc Nguyên Chân nghe mấy câu, rốt cục mở miệng nói chuyện.
Mặc Lan quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, lệ trong đôi mắt to như làn thu thủy yêu kiều tựa hồ sắp sửa muốn rơi xuống, nhưng vẫn còn cố kiên trì, cảm kích nhìn Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, sau đó lại quay trở về.
Bên kia nữ tử mập nhìn Hoắc Nguyên Chân, chợt nói với hắn:
- Tên hòa thượng người biết cái gì mà nói lung tung? Mặc dù A Ngưu ca hữu tình đối với tiểu thư, nhưng trong nhà A Ngưu ca hết sức nghèo khó, ngay từ lúc còn bé đã phải đi làm lính đánh giặc. Tiểu thư si tâm chờ đợi như vậy, cho dù là y trở lại cũng phải theo y chịu khổ, người nhà chúng ta đều không đồng ý hôn sự này.
- Tình ái là như vậy, tình cùng ái có liên hệ mật thiết không thể phân chia, hết thảy tình trên thời gian cũng có thể xưng là ái, đây là một lực lượng. Tiểu thư của các ngươi đã gieo mầm tình ái quá sâu, bất kể các ngươi làm như thế nào bất quá cũng chi phí công thôi.
Mặc Lan nghe được lời của Hoắc Nguyên Chân, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, gật đầu thật mạnh một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, ngài nói rất đúng, đáng tiếc bọn họ cũng không thể hiểu được.
Nữ tử mập kia lại quan sát cẩn thận Hoắc Nguyên Chân mấy lần, đột nhiên nói với Mặc Lan:
- Tiểu thư, người xem dáng dấp vị Đại sư này có giống như A Ngưu ca hay không?
Mặc Lan nghe vậy cũng quan sát Hoắc Nguyên Chân trên dưới cẩn thận, càng nhìn trong mắt càng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cuối cùng chợt đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, tựa hồ là vô ý thức đưa tay ra, muốn sờ tay lên gò má hắn.
Vừa đưa tay ra, nàng vừa nói:
- A Ngưu ca, vì sao huynh lại xuất gia làm hòa thượng? Nếu không phải là Tiểu Vi nhắc nhở muội, muội đã không nhận ra được. Vì sao huynh làm như vậy, chẳng lẽ huynh không cần Mặc Lan muội muội của huynh nữa sao? Bọn họ đều nói huynh đã chết, nhưng Lan muội muội biết huynh không có chết, huynh không nên xuất gia, cùng Lan muội muội về nhà có được hay không vậy?
Vừa nói chuyện, nước mắt bên trong đôi mắt xinh đẹp giống như suối nước tuôn trào.
Khi tay của nàng sắp sờ đến mặt Hoắc Nguyên Chân, hắn lập tức lui về sau một bước
Bước này, lui vô cùng chật vật, nếu như đổi là nam nhân khác, lúc này nhất định sẽ nói coi như ta an ủi nữ tử khổ nạn này một chút đi, không nên để cho nàng quá thương tâm, thật ra thì trong lòng vẫn là ý niệm xấu xa.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không có, hắn lấy nghị lực vô cùng kiên định lui về phía sau một bước, sau đó thở ra một hơi, nói với Mặc Lan:
- Vị nữ thí chủ này, hẳn là đã nhận làm người.
Trong mắt của Mặc Lan thoáng qua một tia ngạc nhiên, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp tục nước mắt lưng tròng nói:
- A Ngưu ca, tại sao không chịu nhận quen biết với muội vậy? Lan Lan biết, huynh trách chuyện có quá nhiều người tới nhà muội cầu hôn, nhưng muội không hề đáp ứng bọn họ. Lòng của muội đã thuộc về huynh, huynh không cảm giác được sao?
- Không cảm giác được!
Hoắc Nguyên Chân kiên định lắc đầu, quả thật hắn không cảm giác được gì cả.
- Để cho muội xem chỗ ở huynh một chút có được hay không? Nhiều người ở đây, bọn họ đang nhìn chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại, quả nhiên lại có hương khách vào, mặc dù nói mình không thẹn với lương tâm, nhưng dù sao cũng là khó coi. Hắn suy nghĩ một chút bèn gật đầu, cùng Mặc Lan và Tiểu Vi kia đi ra khỏi Vạn Phật tháp.
Đang trong quá trình đi trở về, đột nhiên hòa thượng Nhất Nhân kia xuất hiện.
Hai ngày nay, y và lão hòa thượng Minh Tâm sống ở hậu sơn, mỗi ngày đều thu thập một ít thực vật các loại, lại nghiền nát chúng đi, dùng một ít thứ gì không biết trộn lẫn vào thành dạng đặc sệt, cũng không biết là muốn làm gì.
Không ngờ rằng hôm nay Nhất Nhân chạy ra ngoài, vừa khéo gặp Hoắc Nguyên Chân và Mặc Lan.
Ánh mắt Nhất Nhân quan sát Mộc Lan từ trên xuống dưới hồi lâu, sắc mặt lộ ra vẻ tham dục. Hoắc Nguyên Chân thấy vậy trong lòng không vui, Nhất Nhân này học Phật nhiều năm, lớn hơn mình mấy tuổi, vì sao lại có đức hạnh kém cỏi như vậy? Cũng không biết là chỉ riêng bản thân y có vấn đề, hay cả Nam Thiếu Lâm đều là như vậy.
- Nhất Giới sư đệ, đi đâu vậy?
Nhất Nhân cố ý bày ra dáng vẻ sư huynh, để lộ uy vũ trước mặt Mặc Lan.
- Vị cô nương này thương tâm quá độ, bần tăng dẫn nàng đi nghỉ ngơi một chút.
- À, là thương tâm quá độ sao?
Nhất Nhân tìm được có danh chính ngôn thuận nhìn Mặc Lan, sau khi nhìn hồi lâu thấy bên cạnh nàng quả thật có một nữ tử mập dìu đỡ, bèn gật đầu một cái:
- Ừ, nhìn qua quả thật thân thể suy yếu, đi bộ cũng cần người đỡ.
- Là thân thể Lan Lan không tốt, làm hại mọi người không thể đi nhanh. Bất quá nếu như A Ngưu ca có thể đỡ muội, Lan Lan sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
- A Ngưu ca?
Nhất Nhân ngạc nhiên nhìn Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Chuyện này nói rất dài dòng, nơi này bất tiện giải thích.
"Cái gì A Ngưu ca không A Ngưu ca, cho dù thật là Ngưu ca, cũng không có bất cứ quan hệ gì với ngươi..." Hoắc Nguyên Chân lười không muốn nói nhiều lời cùng Nhất Nhân, y muốn nghĩ như thế nào thì mặc kệ.
- Nhất Giới này, không phải là sư huynh nói đệ, nếu đã biết người ta cũng không cần làm bộ như không quen biết, một vị phương trượng có thể quên nguồn gốc hay sao? Theo ta thấy đệ chỉ có hai lựa chọn, một là đỡ người ta, chớ cô phụ nữ tử người ta, hai là cứ tiếp tục làm phương trượng như trước, đừng lý tới người ta.
- Tự nhiên bần tăng vẫn là phương trượng.
- Tốt lắm, lòng dạ đệ thật là cứng rắn tàn nhẫn, nhưng Phật tổ không phải là bảo đệ tâm như sắt đá mới được. Nhất Giới, để làm cho sư huynh ta quá thất vọng, thôi, nếu đệ không muốn cũng không ai có thể miễn cưỡng đệ. Vị cô nương này, nếu nàng không ngại, vậy bần tăng có thể đỡ nàng, nhà nàng ở nơi nào, bần tăng có thể đưa nàng trở về....
Mặc Lan trừng mắt nhìn Nhất Nhân một cái không tốt đẹp gì, nghĩ thầm con lừa trọc đáng chết này lại muốn tới đây xem náo nhiệt. Nhưng ngoài mặt nàng lại lộ vẻ thương tâm, ra sức lắc đầu một cái, nước mắt văng khắp nơi, nói với Nhất Nhân:
- Đa tạ vị Đại sư này, nhưng ta chỉ muốn A Ngưu ca có thể đỡ ta. Muội mệt quá, đi không nổi nữa, A Ngưu ca, huynh tới cõng Lan Lan có được hay không vậy?
Mới vừa rồi còn nói đỡ, trong nháy mắt đã muốn cõng rồi.
Nhất Nhân bị cự tuyệt, trong lòng có chút không cam lòng, càng quay sang bức bách Hoắc Nguyên Chân:
- Con người đệ thật là máu lạnh, người ta không động tới đệ, đệ cõng đi vài bước thì có hại gì? Vì thể diện của phương trượng đệ hay sợ người khác chê cười? Bần tăng thật sự đã nhìn lầm ngươi!
Hoắc Nguyên Chân nhìn Mặc Lan ra vẻ đáng thương lại nhìn vị sư huynh bên ở cạnh cứ đâm chọc không ngớt, đột nhiên gật đầu nói:
- Được rồi, Mạc Lan cô nương, bần tăng sẽ cõng nàng đến sơn môn, lộ trình còn lại nàng tự đi, có được chăng?
- Đa tạ A Ngưu ca, Lan Lan cũng biết huynh không nỡ để cho muội đi một mình.
Mặc Lan hoan hô nhảy cẫng giống như tiểu cô nương, trên mặt lộ vẻ vô cùng vui sướng. Mặc dù vẫn còn đọng nước mắt nhưng làm cho người ta nhìn thấy lập tức vui vẻ, dường như cõng nàng chính là một công đức rất lớn không gì sánh kịp.
Bên kia khóe miệng nữ tử mập Tiểu Vi lại hơi nhếch lên một nụ cười, cõng tiểu thư của chúng ta trên lưng rồi, ngươi còn chịu để xuống sao.
Hoắc Nguyên Chân đi tới trước người Mặc Lan, hơi khom người xuống. Mặc Lan cao hứng nhảy một cái lên lưng hắn, khuôn ngực đầy đặn mềm mại ép thật chặt vào lưng hắn, kiều đồn cũng uốn éo không ngừng, khiến cho Nhất Nhân bên ngoài nhìn thấy vô cùng ghen tị.
- Đi thôi.
Hoắc Nguyên Chân cất bước đi về phía trước, chỉ cảm thấy thân thể Mặc Lan dán thật chặt lên người mình, đôi đùi ngọc từ phía sau kẹp chặt lấy hông mình. Bộ ngực mềm mại nóng bỏng kia khiến cho tim hắn cũng cảm thấy nóng lên.
Cánh tay trắng nõn của Mặc Lan vòng quanh cổ của Hoắc Nguyên Chân, tay còn lại làm như vô ý vòng ra trước ngực Hoắc Nguyên Chân. Một ngón tay nàng nhẹ nhàng vẽ vòng vòng gì đó trên ngực hắn.
- Nữ thí chủ, chớ có lộn xộn.
Hoắc Nguyên Chân vẫn không nhịn được nuốt nước bọt kích động, con yêu tinh này rõ ràng là muốn cho lão nạp xuống địa ngục.
- Không cần! A Ngưu ca, huynh biến hóa ma thuật cho người ta xem đi.
- Bần tăng không biết biến hóa ma thuật.
- Không, huynh biết, muội nghe người ta nói huynh kể chuyện Tây Du Ký, muội thích Tôn Ngộ Không, muội tin tưởng huynh có bản lĩnh như Tôn Ngộ Không.
- Cô nương khen quá lời rồi, bần tăng không có bản lĩnh cao như vậy.
- Muội nói có là có, muội ở khách sạn dưới chân núi, huynh đưa muội trở về, biến ra cho muội một thanh Kim Cô Bổng có được chăng?
Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên, thầm niệm Phật hiệu, thầm nghĩ lợi hại, thủ đoạn mị hoặc của yêu nữ này đã đạt đến hỏa hầu tương đối.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân chợt quay đầu lại nhìn Mặc Lan một cái, lên tiếng nói:
- Nữ thí chủ, đáng tiếc lão nạp không phải là sừ hòa, nàng cũng không gọi đương ngọ, bần tăng không phải là thanh minh, nàng cũng không gọi hà đồ. Giới duy nhất của hòa thượng chính là sắc, sợ rằng nữ thí chủ uổng phí tâm cơ rồi.
(Trích trong bài thơ Mẫn Nông của Lý Thân đời Đường:
Sừ hòa nhật đương ngọ,
Hãn tích hòa hạ thổ,
Thùy trí bàn trung xan,
Lạp lạp giai tân khổ....
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Thanh Minh Thượng Hà Đồ: nghĩa là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh, hay có ý cho là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan về đời nhà Tống. Tác phẩm 8 mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh Minh Thượng Hà Đồ được vẽ trên một cuộn giấy dài có kích thước 24, 8x528, 7 cm.
Danh tiếng của Thanh Minh Thượng Hà Đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó còn được gọi là Mona Lisa của Trung Quốc. Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh. (Theo Wikipedia)
← Ch. 080 | Ch. 082 → |