← Ch.208 | Ch.210 → |
Nhưng Hoắc Nguyên Chân rất tự hào, vô cùng tự hào, mặc dù trong quá trình này không tránh khỏi nhìn thấy và va chạm, nhưng giờ khắc này mình vì cứu người, không nảy sinh bất kỳ tà niệm nào.
Đối mặt mỹ nhân như thiên tiên, Hoắc Nguyên Chân có thể làm được điểm này, một là bất cứ lúc nào Đồng Tử Công cũng đang trói buộc, hai là khoảng thời gian này làm phương trượng, quả thật tu tâm dưỡng tính không tệ.
Có câu nói bệnh không thể tị hiềm, có một số đại phu chân chính có thể hoàn toàn không thấy những chuyện này.
Lần này Hoắc Nguyên Chân chân chính vượt qua tấm ma, không có xúc phạm tới An Như Huyễn, không ngờ rằng cảm thấy nội lực Đồng Tử Công trong cơ thể có dấu hiệu tăng trưởng.
Chẳng lẽ vượt qua một ít chuyện chật vật, có thể làm cho tâm cảnh có điều tiến bộ?
Đúng là tâm cảnh tiến bộ, nội lực lưu động cũng thông suốt, vốn là Đồng Tử Công mới vừa tiến vào Hậu Thiên hậu kỳ, lần này gia tăng không ít, khiến cho hắn mơ hồ cảm nhận được lằn ranh của Hậu Thiên viên mãn.
Gia tăng nhiều như vậy tương đương với khổ tu mấy tháng, lập tức khiến cho tâm trạng Hoắc Nguyên Chân trở nên phấn chấn.
Lựa chọn cứu An Như Huyễn thật sự là rất đúng, còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, cứ như vậy, mình cũng không cần tới năm tháng mới có thể tiến vào Hậu Thiên đại viên mãn. Sau khi trở lại núi Thiếu Thất luyện một thời gian, có lẽ tháng Ba này đã có thể chân chính trở thành Hậu Thiên viên mãn.
Nhìn lại An Như Huyễn, vải quây ngực thật nhỏ, quần chữ định thật nhỏ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng không hề có chút ý niệm xấu nào. Lần này tâm cảnh gia tăng, cám dỗ thông thường quả thật không cách nào ảnh hưởng tới hắn được.
Đương nhiên nếu cởi ra cả vải quây ngực và quần chữ Đinh kia, mình cũng không thích ứng lắm.
Đi tới bên cạnh An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng nhổ mũi tên cuối cùng ra, sau đó bôi thuốc băng bó cho An Như Huyễn.
Lại đau đớn một lần nữa, rốt cục làm cho An Như Huyễn mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nói là thanh tĩnh nhưng cũng chưa hoàn toàn thanh tĩnh, chỉ thấy trước mắt có một nam tử áo đen đang làm gì đó ở thân dưới của mình, cảm giác đau đớn chính là hắn mang đến cho mình.
An Như Huyễn vẫn chưa hoàn toàn thanh tĩnh, thậm chí cho là mình đang trong ở mộng, nhẹ nhàng há miệng phát ra một tiếng kêu yếu ớt:
- Ngươi là ai?
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra An Như Huyễn đang trong trạng thái mơ màng, vì không để cho nàng ảnh hưởng mình, lập tức thúc giục vòng sáng sau gáy, trong bóng tối giống như mộng ảo, đi tới trước mặt An Như Huyễn, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt mắt của nàng lại:
- Ta là người trong mộng của nàng.
- Thì ra là mộng...
An Như Huyễn phát ra tiếng kêu khe khẽ, lại chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi nhổ xong mũi tên cuối cùng, rịt thuốc băng bó xong xuôi, Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài.
Hắn lại lấy nước lau rửa thân thể An Như Huyễn một lần, cuối cùng mới thôi thúc nội lực chậm rãi chữa cho chỗ sưng trên vai và sau lưng nàng.
Cơn đau dần dần giảm bớt, hô hấp An Như Huyễn thong thả lại, nhưng thân thể cũng đang run lên nhè nhẹ.
Trên người không có y phục, hiện tại là đầu mùa Xuân, nàng lại không biết lúc này cần dùng nội lực chống đỡ giá rét, dĩ nhiên là cảm thấy lạnh.
Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể cởi áo khoác mình ra mặc vào cho An Như Huyễn, sau đó thỉnh thoảng dùng Cửu Dương chân khí sưởi ấm cho nàng.
Làm như vậy một lúc cảm thấy thật sự là vô cùng phiền phức, bây giờ An Như Huyễn trọng thương chưa lành, nếu như bởi vì giá rét lại dẫn đến sốt cao không khỏi mang lại thêm phiền phức.
Hoắc Nguyên Chân dứt khoát ôm lấy ngang eo An Như Huyễn đặt lên đùi mình, một tay nâng lấy cổ nàng, sau đó giữ nguyên tư thế như vậy bắt đầu tu luyện. Như vậy đương nhiên nàng sẽ được chân khí thấm nhuần, không còn cảm giác lạnh nữa.
Tu luyện lần này chính là một ngày một đêm bất động, Hoắc Nguyên Chân tâm thần trong sáng, coi như không thấy người ngọc trong lòng, dần dần tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong.
Mặc dù không có Phương Trượng viện gia tốc, cũng không có đài sen gia tốc, nhưng hiệu quả lần tu luyện này cũng không kém, sau khi tâm cảnh tăng lên tựa hồ tu luyện cũng có cảm giác nhanh hơn một ít.
Nếu hắn có thể tu luyện Đồng Tử Công tới Hậu Thiên viên mãn, như vậy sẽ có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Đầu tiên là sức chiến đấu kéo dài gia tăng thêm một bước, cho dù là đánh dây dưa với Tiên Thiên sơ kỳ cũng không sợ nữa.
Lại thêm tiến một bước dài tới gần cảnh giới Tiên Thiên. Nếu như lại đột phá Hậu Thiên viên mãn, hắn sẽ trở thành cường giả Tiên Thiên chân chính. Bằng vào các loại chiêu thức tinh diệu của hắn đã có thể chân chính chống lại các cao thủ chính tà, mà không cần áp dụng phương pháp sử dụng kỹ xảo như trước.
Còn một điểm nữa là tiến gần hơn đến Đồng Tử Công đại thành, đây là một trong ước mơ cuối cùng của hắn, cũng là khó hoàn thành nhất.
Có động lực lên cấp, Hoắc Nguyên Chân tu luyện càng ngày càng chăm chỉ.
Mãi cho đến đêm ngày thứ hai, An Như Huyễn nhẹ nhàng phát ra một tiếng than nhę.
- A...
Hoắc Nguyên Chân chợt mở mắt, nhìn người ngọc trong lòng.
Hai chiếc chân dài của An Như Huyễn phơi ra ngoài chợt giãy dụa vài cái, làm động tới vết thương, lần nữa phát ra một tiếng rên rỉ.
Đôi mi dài chớp động vài cái, An Như Huyễn chậm rãi mở mắt.
Sau khi mở mắt, thứ đầu tiên An Như Huyễn nhìn thấy là một cái đầu trọc nhẵn nhụi.
Người này thật quen thuộc.
An Như Huyễn không ý thức được trạng thái của mình, mà là si ngốc nhìn đầu trọc trước mắt. Đây hẳn là hòa thượng, nhìn thật quen thuộc, mới vừa rồi hình như là mình nằm mơ thấy hắn.
Mặc dù người này giống như tiểu phương trượng Thiếu Lâm tự kia, nhưng bây giờ An Như Huyễn cũng không nghĩ tới nơi đó, còn cho là mình đang ở trong mộng cảnh.
- Ta vẫn đang nằm mơ sao?
Thanh âm vô cùng nhỏ, nhỏ tới nỗi cơ hồ chính mình cũng không nghe rõ, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể nghe rõ.
- Cuộc sống như mộng, nàng vẫn là trong mộng.
An Như Huyễn thử giơ cánh tay lên, muốn sờ mặt của Hoắc Nguyên Chân một cái, nhưng làm thế nào cũng không có sức lực, nàng mất máu quá nhiều, đã rơi vào trạng thái hư nhược cực độ.
- Vậy vì sao người lại xuất hiện trong mộng của ta?
Lúc này An Như Huyễn giống như một tiểu hài tử tò mò, muốn hỏi xem tại sao mình lại nằm mơ thấy một hòa thượng.
Thấy An Như Huyễn bình thường giống như ngọn núi băng, hiện tại lại nói ra những lời ngây thơ như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy buồn cười, bèn nói:
- Nàng cảm thấy mình giá rét, cô độc, cần một ít ấm áp, cho nên bần tăng làm cho nàng ấm áp, cho nàng hy vọng cầu sinh.
- Ấm áp... Người ôm ta quả thật là ấm áp, hy vọng cầu sinh... Ta sẽ chết sao?
- Nhất định nàng sẽ sống.
An Như Huyễn nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, cảm thấy suy nghĩ có hơi hỗn độn, nhắm hai mắt lại, miệng nhẹ giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Thân thể của ta thật là đau, đau khắp nơi.
Trải qua một ngày một đêm Hoắc Nguyên Chân dùng chân khí chữa trị, nội thương nàng đã chuyển biến rất tốt, hiện tại đã không còn lo lắng sinh mạng, nhưng muốn khôi phục trong thời gian ngắn là không thể nào.
Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương
- Nàng tranh đấu cùng người khác, bị thương.
- Đúng rồi, ta động thủ cùng người, bị đả thương, ta còn nhớ là ai, là Mã Chấn Tây, là Hoàng Kỳ, còn có mũi tên cuối cùng kia, sau đó ta rơi xuống... Sau đó xảy ra chuyện gì?
- Sau đó là ta cứu nàng.
Hoắc Nguyên Chân nhất định phải nói cho An Như Huyễn chân tướng của chuyện này, để cho chính nàng từ từ hiểu. Bây giờ nàng căn bản cũng không có năng lực hành động, cũng không cách nào giãy giụa, nói sớm một chút sẽ dễ tiếp nhận hơn một chút.
- Người đã cứu ta sao? Nơi này là địa phương nào?
An Như Huyễn dần dần ý thức được mình không phải là trong mộng, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, mở mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Nhìn một hồi, An Như Huyễn phát ra một tiếng a khe khẽ.
- Ngươi là phương trượng Thiếu Lâm tự.
- Không sai, chính là bần tăng.
Lúc này An Như Huyễn đã tỉnh táo hơn, ánh mắt nhìn xuống thấy được tăng bào hòa thượng trên người mình. Mà bên trong tăng bào này lại là hai chân thon thả thật dài của mình, trần trụi lộ ra trong không khí.
Mà trên người hòa thượng kia chỉ mặc một bộ áo lót tăng bào, rất hiển nhiên mình đang mặc y phục của hắn.
Bên trong tăng bào, thân mình hoàn toàn trống không.
Hiện tại cảm giác của An Như Huyễn vẫn chưa được bén nhạy, còn chưa phát giác ra được vải quây ngực và quần chữ Đinh của mình.
- Ngươi cởi hết y phục ta ư?
An Như Huyễn nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn Hoắc Nguyên Chân.
- Vì cứu nàng, chỉ là vạn bất đắc dĩ.
Hai hàng lệ dần dần lăn dài trên mặt An Như Huyễn. Nhìn qua gương mặt thanh tú của nàng, Hoắc Nguyên Chân do dự một chút, không đưa tay lau cho nàng. Vì cứu người, trong lúc nàng hôn mê hắn có thể làm được bất cứ chuyện gì, nhưng hiện tại nàng đã tỉnh, có một số việc không thể làm được.
Hiện tại An Như Huyễn đã cảm giác được vết thương mình ở địa phương nào, hắn chữa thương cho mình toàn là ở những nơi xấu hổ, hơn nữa chắc chắn là thời gian chữa thương không ngắn, chẳng phải là đã bị hắn nhìn thấy hết rồi sao?
Không chỉ có nhìn, khẳng định còn sờ qua, thậm chí An Như Huyễn còn hoài nghi không biết mình có thật thân với hòa thượng này hay không.
An Như Huyễn tuổi cũng không còn nhỏ, ba mươi năm trước An Như Sương cùng Vô Danh liên thủ đối phó Bất Tử Đạo Nhân, khi đó An Như Sương tuổi còn nhỏ. Nhưng tỷ muội các nàng là kỳ tài ngút trời, thuở nhỏ tập võ không tới ba mươi năm đã tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, cho nên An Như Huyễn hôm nay tính ra đã có hơn năm mươi tuổi.
Nhưng tỷ muội An Như Huyễn dưỡng sinh có đạo, dung nhan không già, đến nay vẫn giống như cô nương hai mươi phơi phới. Hơn nữa khí chất lắng đọng theo năm tháng càng làm cho các nàng có phần phong vận hơn thiếu nữ bình thường.
Nhưng từ trước tới nay, các nàng mải lo khổ tu cũng chưa có tiếp xúc qua bất kỳ nam nhân nào. Tính tình các nàng cũng hơi quái dị, thậm chí lúc tắm cũng là mạnh ai nấy tắm, chưa từng bị ai nhìn qua thân thể.
Đừng nói những địa phương bí ẩn nhất kia, một lần duy nhất lộ ra bả vai vẫn là bị hòa thượng này không cẩn thận kéo rách y phục.
Nhưng hôm nay tất cả bí ẩn đều phơi bày sạch sẽ, cho dù là tâm tính An Như Huyễn vốn lạnh nhạt cũng có hơi không tiếp thu nổi.
- Tại sao ngươi không để cho ta chết, thà rằng ta chết đi...
- Nếu có thể sống, vì sao đòi chết?
An Như Huyễn tuôn rơi hai hàng lệ, vẫn nhắm nghiền mắt không chịu mở ra, đôi chân dài cũng co rút lại, sợ rằng tăng bào này không che được nửa người dưới, để lộ ra ngoài cho người ta nhìn.
Hoắc Nguyên Chân không hề nhìn, cũng hơi nhắm hai mắt lại, để cho An Như Huyễn bình tĩnh một chút.
An Như Huyễn muốn rời khỏi lòng ngực Hoắc Nguyên Chân, nhưng thân thể không còn chút sức lực nào, muốn động ngón tay cũng khó khăn, hơn nữa hiện tại quá xấu hổ, cho nên cũng không lên tiếng nói.
Thân thể nàng suy yếu, bệnh nặng chưa lành, nói mấy câu đã trở nên yếu ớt, chỉ một lúc sau trong lúc không hay không biết đã ngủ thật say.
Nàng ngủ, Hoắc Nguyên Chân lại tiếp tục chữa trị thương thế cho nàng, nhất là thương thế thiết quải ở sau lưng. Xương ở đây đã gãy, chẳng những cần phải từ từ tĩnh dưỡng, hơn nữa còn cần mình chữa trị.
Cửu Dương chân kinh không những là nội công cường hãn, càng là một môn kỳ thuật chữa thương, được Hoắc Nguyên Chân dốc hết toàn lực trị liệu, xương sống An Như Huyễn dần dần có thể cử động được.
Lại qua nửa ngày, Hoắc Nguyên Chân đổi một lần thuốc cho nàng.
Mấy chỗ vết thương đã có dấu hiệu khép lại, thân thể An Như Huyễn chậm rãi khôi phục, xinh đẹp một cách yêu dị. Cho dù là tâm cảnh Hoắc Nguyên Chân đã tăng lên, nhìn qua vẫn có cảm giác kinh tâm động phách.
Đầu tiên là vết thương nơi bụng cùng bắp đùi, có quần chữ đinh che khuất, nơi này tương đối thuận lợi, sau Hoắc Nguyên Chân lại mở vải quây ngực ra, đầu tiên là thoa thuốc phần lưng, cuối cùng mới là ngực.
Vẫn là vì phòng ngừa ngọc phong đung đưa, cho nên một tay hắn giữ lại, tay kia thoa thuốc, lúc này bất ngờ An Như Huyễn tỉnh lại.
Sắc mặt thanh khiết lạnh như băng của nữ tử trở nên đỏ ửng, giống như muốn nhỏ máu xuống, đôi mắt nhắm nghiền thật chặt. Rốt cục nàng đã có sức lực nắm lại đôi tay nhỏ bé, nắm chặt mép tăng bào của mình, rơi vào trạng thái cực kỳ xấu hổ.
Hoắc Nguyên Chân khẽ mỉm cười, nhanh chóng thoa thuốc cho nàng xong, sau đó mặc lại tăng bào cho nàng.
- Hòa thượng, ngươi có thể..
- Có thể làm gì?
- Có thể tìm... tìm thứ gì che thân dưới của ta lại một chút hay không, như vậy ta không chịu nổi...
An Như Huyễn ra sức kẹp chặt hai chân, nàng vẫn cho rằng thân dưới của mình không có mảnh vải che chắn.
- Đây, nàng tự xem đi.
Hoắc Nguyên Chân lấy một tay đỡ lưng An Như Huyễn, nhẹ nhàng đỡ nàng lên một chút, để cho nàng có thể nhìn thấy thân dưới.
Không ngờ An Như Huyễn lại lắc đầu liên tục, nhắm mắt lại thật chặt:
- Ta không nhìn, ngươi mau tìm thứ gì che cho ta đi...
- An tiền bối, nàng nhìn đi, nơi này cũng không phải là hoàn toàn không có gì.
An Như Huyễn nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân mới thử mở mắt dò xét, hé ra một chút liếc nhìn một cái, nhưng ngay sau đó sắc mặt đỏ ửng nhắm mắt lại. Không biết hòa thượng này làm gì lại có hai sợi dây vải che ở đó, bất quá quả thật đã che chỗ đáng xấu hổ lại, cũng không biết hắn làm thế nào nghĩ ra được.
- Đa tạ...
Thanh âm của An Như Huyễn nhỏ như muỗi kêu.
- Không cần khách sáo.
Trong lòng của Hoắc Nguyên Chân có cảm giác vô cùng vui sướng, giúp người quả nhiên là nguồn gốc của hạnh phúc.
Tất cả những chuyện đã xảy ra trong Hoàng cung dường như chưa từng xảy ra, lại khôi phục trật tự thường ngày. Lãnh cung này là cấm địa mà ai cũng tránh né, không ai muốn tới nơi này.
Chính bởi vì như vậy, hai người mới có thể ở yên ổn ở nơi này.
Tình huống An Như Huyễn có hơi không ổn định, trong thời gian qua từng nóng lên một lần, Hoắc Nguyên Chân lại lấy tuyết xát vào thân thể cho nàng, không ngủ không nghỉ chiếu cố chừng mấy ngày, mới giúp cho An Như Huyễn khôi phục lại.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |